Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế

Chương 31: Cô ta đáng chết



"Hừ! nếu anh đã biết như vậy thì tôi đây cũng không cần giả vờ làm bộ làm tịch nữa." Lăng Thiên Trì đi một một vòng quanh người Dịch Thừa Phong, nhìn anh một lượt rồi lắc đầu ngồi xuống.

"Dịch Thừa Phong! tôi nhìn mãi vẫn không nhìn ra được rốt cuộc anh có điểm nào tốt tại sao Tiểu Ngọc lại yêu anh nhiều đến như vậy."

"Không nói chuyện này, tôi hỏi anh, tại sao lại đánh Thiến Vy?"

"Sao vậy? thấy tôi đánh cô ta liễu yếu đào tơ, anh đau lòng à?" Hắn vừa nói vừa thản nhiên cầm ly rượu uống.

"Người phụ nữ đó như thế nào tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn biết tại sao anh lại đánh cô ta."

Lăng Thiên Trì đặt mạnh ly rượu lên bàn một cái ầm, nhìn Dịch Thừa Phong sắc bén, có vẻ hắn đang cố gắng kềm chế cơn nóng giận.

"Tại sao hả! Tại vì cô ta đáng chết! cô ta đã hại chết Tiểu Ngọc, hại chết người con gái mà tôi và anh đều yêu nhất trong cuộc đời, sự tồn tại của con tiện nhân đó đã hủy hoại đi những ngày tháng vui vẻ của bốn người chúng ta, cô ta chết ngàn lần, chết vạn lần cũng không đền hết tội!"

Dịch Thừa Phong mặt vô biểu cảm nhìn chăm chú Lăng Thiên Trì, cũng là đôi mắt đó, khuôn mặt đó nhưng tại sao lại cho anh một cảm giác rất xa lạ.

"Thiến Vy không có lỗi gì ở đây hết, tất cả là lỗi của một mình Dịch Thừa Phong tôi, là tôi có lỗi với anh trước, nếu anh muốn báo thù thì cứ nhắm vào tôi, anh đánh một cô gái tay không tất sắc thành ra như vậy, bản thân không tự thấy rất hèn hạ sao?"

Lăng Thiên Trì nghe xong liền cười sằng sặc lên như một kẻ điên.

"Ha ha ha, Dịch Thừa Phong anh đừng có làm tôi cười rụng răng nữa, anh nói tôi hèn hạ cho hỏi anh tử tế hơn tôi mấy phần. Anh là loại người gì Lăng Thiên Trì tôi là người rõ nhất, ở đây không có người ngoài anh không cần phải làm bộ đạo đức giả đâu!"

Dịch Thừa Phong không đếm xỉa lời hắn nói mà chỉ sắc bén bắn ra một câu: "Tôi lập lại lần nữa, nếu muốn báo thù thì cứ nhắm vào tôi!"

Lăng Thiên Trì lần này thật sự không kềm chế được nóng giận nữa, hắn vung tay tán hết rượu bia trên bàn xuống, âm thanh vỡ vụn chỉ vang lên có vài giây, một vũng chất lỏng có màu đỏ rượu vang tràn ra lênh láng trên sàn nhà còn lẫn lộn với một vài mảnh vỡ thủy tinh nhỏ li ti.

Hắn đứng lên đưa tay chỉ thẳng vào mặt Dịch Thừa Phong lửa hận trong lòng không ngừng bùng phát.



"Nhắm vào anh hả! anh nghĩ tôi không dám giết anh sao! còn không phải tôi nghĩ đến cảm nhận của Tiểu Ngọc, biết anh đau một cô ấy đau mười nên tôi mới không tìm anh tính sổ mà chỉ tìm con tiện nhân kia! Ban đầu anh hứa với tôi những gì, câu nào câu nấy anh nói ra nghe còn hay hơn cả hát, nhưng cuối cùng thì sao? anh đã làm được chuyện tốt gì hả!"

"Thiến Vy không có liên can gì trong chuyện này, người có lỗi với anh là tôi, bây giờ tôi đang đứng ở đây, anh muốn đánh muốn chém muốn giết tôi đều sẽ ngoan ngoãn đứng yên chịu trận." Dịch Thừa Phong thong thả ung dung nói.

Lăng Thiên Trì nhìn thái độ và cách nói chuyện của Dịch Thừa Phong dửng dưng thoải mái trong lòng lại càng phừng phừng lửa cháy bốc lên, hắn biết anh xưa nay luôn là cái kiểu này, dù có làm sai nhưng vẫn ung dung tự đắt, không nhịn được, hắn liền nắm chặt lấy cổ áo của Dịch Thừa Phong ánh mắt muốn giết người nhìn chằm chằm anh.

"Dịch Thừa Phong! tôi hận nhất chính là thái độ này của anh! Tại sao anh đã sai mà vẫn có thể dửng dưng như vậy HẢ! hay là anh thật sự cho rằng tôi không dám giết anh!"

Lăng Thiên Trì gầm lên vài câu, hơi thở nóng hổi phả thẳng vào mặt Dịch Thừa Phong, anh nhìn ánh mắt của hắn sắc bén như hổ đói, chỉ hận không thể rút gân uống máu anh ngay tại chỗ, sau đó lại cười như không cười, mang theo là sự nhạo báng chỉ nói một câu. "Lăng Thiên Trì, anh vẫn không bằng tôi!"

Người nọ nghe xong sau đó vài giây mới buông anh ra, hắn điều hòa hô hấp, qua một hồi lâu như đã bình tĩnh lại, nói:

"Đúng vậy, tôi sao có thể giỏi diễn kịch bằng anh được, anh cứ tiếp tục vai diễn của anh đi, cái chết của Tiểu Ngọc chỉ mới là khởi đầu thôi, quả báo vẫn còn chờ anh ở phía sau!"

Dịch Thừa Phong lại thản nhiên chỉnh cổ áo, cười lạnh. "Quả báo? Hừ! Quả báo của tôi nhiều rồi, anh nghĩ tôi còn sợ chắc!"

"Tôi không quan tâm! tôi biết Thiến Vy là chủ nợ của anh, nhưng cô ta lại là con nợ của tôi, anh có thể bảo vệ cô ta nhưng nếu anh dám ngăn cản tôi thì đừng trách Lăng Thiên Trì này không nể tình mà xuống tay độc ác!"

Anh nghe xong lại cười lên giễu cợt, nói. "Theo như tôi biết thì anh hiện tại đang là một ngôi sao rất nổi, nếu như tôi tung đoạn lip đó của anh lên mạng thì sự nghiệp của anh chắc chắn sẽ tan thành mây khói trong vòng một nốt nhạc!"

Lăng Thiên Trì sắc mặc vẫn không thay đổi nhìn anh lại mang như ý khinh thường rất thản nhiên nói một câu.

"Anh tung đi, nếu tôi đã chọn cách đó để kêu anh tới đây thì anh nghĩ tôi còn sợ bị anh đoe dọa chắc!" Hắn chậm rãi từng bước bước tới trước mặt anh gằn nhẹ từng chữ nói:

"Tôi mà vào tù, anh cũng đừng hòng ở bên ngoài!"