Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế

Chương 17: Trợ lý của dịch thừa phong



Phòng khách chỉ có hai người, ngoài ra thì mọi thứ trống rỗng, cô nhìn Dịch Thừa Phong đang ngồi đọc báo, lưng anh tựa vào gối sofa, gác một chân qua đầu gối, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống một quý ông mà chỉ ra dáng một thư sinh nho nhã, khỏe mạnh.

Tuy anh đang mặc đồ ngủ nhưng khí khái của anh lại không hề bị che đi, thì ra vẻ đẹp phong trần thoát tục mà người ta hay nói là có thật.

Nhan sắc của Dịch Thừa Phong đẹp không góc chết, ngũ quan tinh xảo, đường nét hoài hòa đẹp đẽ vô cùng, còn cả chiếc xương quai hàm kia cũng là cực phẫm, đây không còn gọi là đẹp trai nữa mà là tuyệt thế mỹ nhan, bất kỳ cô gái nào nhìn vào cũng đều phải say đắm. Nếu như nói ra điểm khiến người ta đau lòng thì chính là đôi mắt phượng hoàng kia.

Thiến Vy đang chán thì nghe trên lầu có tiếng người lười biếng đang huýt sáo, cô nhìn lên thì thấy một thanh niên tầm khoảng 22 - 23 tuổi, mặc áo polo trắng quần thun đen dài, mang đôi dép trong nhà cùng màu, khuôn mặt búng ra sữa đang đi xuống, là Phương Tử Cầm, anh ta về hồi nào vậy?

Cô quay qua nhìn Dịch Thừa Phong, có lẽ anh ta cũng đã biết Phương Tử Cầm trở về rồi, nhưng lại im lặng không thèm nói cho cô biết. Thanh niên kia qua bên ghế ngồi cùng anh, thấy trên bàn có đĩa kẹo liền lấy một viên ăn.

"Trợ lý Phương anh về từ khi nào vậy?" Thiến Vy hỏi.

"Tôi mới về hồi chiều, vừa về thì thấy trong nhà không có ai, với lại đi xe rất mệt nên lên phòng của thiếu gia đánh một giấc, hồi nãy cậu ấy gọi tôi thức dậy, cũng vừa mới tắm rửa xong thôi." Người nọ vừa nhai kẹo vừa nói.

"Vậy anh đã ăn gì chưa?"

"Chưa, không có cô ăn cùng, tôi ăn một mình rất nhạt nhẽo, à quên nữa, hôm nay ngày 10 có ai đưa cô đi bệnh viện khám sức khỏe không vậy?"

Thiến Vy lại quay qua anh, đôi mắt của anh vẫn dán không rời vào tờ báo, chẳng màng xung quanh, ai đang nói gì, làm cô cũng lười mà cất ra một câu rất nhạt.

"Là thiếu gia của anh đã đưa tôi đi."

Cô không dám nói tên của Dịch Thừa Phong ra, bởi vì cô từng nghe Trương Dũng nói, năm Dịch Thừa Phong 22 tuổi, có một người phụ nữ chưa được sự cho phép của anh mà đã gọi tên của anh, lúc đó anh nổi giận liền cho người đánh 100 cái vào miệng của người phụ nữ đó.

Kỳ thực mà nói cho dù cô có gọi tên của Dịch Thừa Phong, anh cũng sẽ không làm gì cô đâu, chẳng qua là biết anh không thích như vậy, nên cô cũng không muốn làm anh khó chịu.

Phương Tử Cầm khẽ liếc qua anh một cái, hắn thật sự không dám tin lời lúc nãy của cô, về nước đã hơn một tháng rồi, có ngày nào mà anh tỉnh táo đâu, chỉ có lúc này là hắn thấy anh rất đường hoàng, lại đoán anh đưa Thiến Vy đi khám sức khỏe chắc cũng là miễn cưỡng.



Sau đó lại thản nhiên rót trà ra ly, rồi đưa lên miệng uống một cách ngây thơ vô số tội. Nói Phương Tử Cầm là được Dịch Thừa Phong chiều chuộng sủng ái, nhưng thật chất là anh chẳng hề quan tâm gì tới hắn cả, ở trong Dịch gia, hắn ăn xàm, nói xàm, làm xàm, anh cũng chẳng hoài màng tới.

Mỗi lần gây họa, làm chuyện không đúng, thì làm bộ oan ức trốn sau lưng anh, mà tính ra Dịch Thừa Phong cũng rất dễ chịu, mười lần như một đều đứng ra bảo vệ hắn không sót lần nào, cho nên mọi người đều bất lực, thậm chí cả Dịch Kính Đình cũng chịu thua, không ai làm gì được hắn.

Chỉ cần nhìn thấy cái bộ dạng ngây ngô đáng thương của hắn là anh lại không nỡ, ngay cả Thiến Vy cũng vậy, đều bị sự đáng yêu của hắn làm u mê không lối thoát. Nhưng cô lại không hề hay biết, vì có sự tồn tại của cô mà vai diễn của hắn mới trở nên tốt hơn và có thể kéo dài được cho đến tận bây giờ.

Với một kẻ không có kiên nhẫn như hắn, nếu không có trợ thủ giúp đỡ thì sớm đã lộ nguyên hình cho Dịch Thừa Phong thấy rồi.

Đúng lúc này, ánh mắt của Dịch Thừa Phong sáng rực lên, anh cảm nhận được điều gì đó liền để tờ báo xuống bàn, sau đó đứng lên nghiêm chỉnh lại quần áo.

Và quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, Dịch Kính Đình cùng với Trương Dũng đã về tới, anh nhìn thấy liền bước tới chỗ ông.

"Ba!"

"Có chuyện gì?" Dịch Kính Đình không thèm nhìn anh.

"Lát nữa sau giờ cơm ba rảnh không, con có chuyện muốn nói với ba!"

"Được! sau giờ cơm tới phòng gặp ba." Dịch Kính Đình nói xong thì bỏ đi, Trương Dũng cũng đi sát theo.

Và chuyện tới phòng gặp Dịch Kính Đình cũng đã là chuyện của 2 tiếng sau.

Trong phòng của ba anh, ngoài giường ngủ ra thì còn có bàn làm việc, và sofa tiếp khách màu cafe, không gian rất rộng, nền gạch trong suốt, hình ảnh hai người đang ngồi nói chuyện cũng được phản chiếu ngược ở bên dưới.

"Con nói sao? muốn quay lại Hằng Đại?" Trông Dịch Kính Đình chỉ hỏi chứ không hề có một chút ngạc nhiên nào.