Phu Lang Ngốc Của Ta

Chương 20: Mặc Vong Trần



Thời điểm Lý Mộng Vân và hắc y nhân tranh đấu còn lại ba người liền đứng ở một bên nhìn, cũng không có ý ra tay, rất rõ ràng, hắc y nhân không phải đối thủ của Lý Mộng Vân. Thời điểm hắc y nhân sắp bị bắt, Mặc Thư Kỳ mơ hồ cảm giác được võ công của hắn là chiêu thức mà đệ tử Mặc gia hai mươi năm trước quen dùng, rất rõ ràng, tình huống này cũng làm mấy người khác chú ý tới.

Mặc Thư Kỳ giật mình, nghĩ đến hắn có thể là người may mắn còn sống sót năm đó, liền bắn ra sợi dây bạc đem hắn kéo tới bên cạnh mình. Trong lúc mấy người còn chưa kịp phản ứng, Mặc Thư Kỳ nhấc theo cổ áo hắc y nhân nhanh chóng rời đi. Mấy người phản ứng được liền nhanh chóng đuổi theo, Mặc Thư Kỳ rất nhanh đã đem mấy người bỏ lại phía sau.

Mặc Thư Kỳ nhấc theo hắc y nhân đến một nơi không người ở trong rừng cây ngừng lại, cô khẽ cúi đầu hai tay chắp ở sau lưng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lúc này hắc y nhân đang muốn tiến lên nói cám ơn nàng, Mặc Thư Kỳ nhanh chóng ra tay đấu với hắc y nhân. Sau khi kiểm tra xong Mặc Thư Kỳ đã xác nhận công phu của hắn chính là của Mặc gia.

Đánh tới một nửa, cảm nhận được hắc y nhân tức giận giơ kiếm đâm về phía Mặc Thư Kỳ liền nhanh chóng hiểu rõ hắn cũng duỗi ra hai ngón tay kẹp lấy kiếm của hắn: "Dừng tay đi."

Hắc y nhân không để ý đến nàng, tay không tấn công về phía nàng, Mặc Thư Kỳ bất đắc dĩ điểm huyệt đạo của hắc y nhân.

Hắc y nhân hừ một tiếng: "Ta đã bị ngươi bắt, muốn giết muốn mắng cứ tự nhiên muốn làm gì cũng được." Nói xong liền nhắm mắt lại, nghiêng đầu sang chỗ khác không có nhìn Mặc Thư Kỳ.

Tiếng nói của hắn làm cho Mặc Thư Kỳ biết đó là một nam tử.

Hắc y nhân đợi rất lâu lại không cảm giác được chút nào đau đớn rơi trên người mình, vì vậy hắn rất kỳ quái hơi mở mắt ra, nghi hoặc nhìn Mặc Thư Kỳ.

Ngay khi hắn muốn rời khỏi thì Mặc Thư Kỳ lại chặn đường của hắn, hắn tức giận mở miệng: "Ngươi đến cùng là ai? Cứu ta có mục đích gì?"

Mặc Thư Kỳ không hề trả lời hắn: "Ngươi cùng Mặc gia là quan hệ gì?"

Hắc y nhân ngẩn ra, hiển nhiên là không nghĩ tới nàng sẽ hỏi vấn đề này, sau khi phản ứng lại, hắn mở miệng: "Cái gì Mặc gia? Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì."

"Thật sao?" Mặc Thư Kỳ nhàn nhạt mở miệng.

Giọng điệu của nàng làm cho hắc y nhân cảm thấy một tia kinh hoảng, hắc y nhân căng thẳng mở miệng: "Đúng, ta cái gì cũng không biết."

"Ngươi tại sao lại lén lút đi nghe các người đó nói chuyện?" Mặc Thư Kỳ nói các người đó tự nhiên chính là mấy người Lâm Khiếu Thiên.

Hắc y nhân bị hỏi ấp úng nói: "Ta… ta… ta đi làm gì mắc mớ gì đến ngươi."

"Sở Tư Hành là người thế nào với ngươi?" Mặc Ngữ Yên là phụ thân của cháu gái, nếu như Mặc gia thật sự còn có người có thể sống rất khả năng chính là phu lang của Mặc Ngữ Yên - Sở Tư Hành. Thời điểm Mặc Thư Kỳ xử lý nhà cũ của Mặc gia phát hiện dấu vết có người đến bái tế qua, cô liền rõ ràng năm đó Mặc gia rất có khả năng có người còn sống. Sau khi cô tra xét phát hiện năm đó phu lang Mặc Ngữ Yên - Sở Tư Hành cũng không ở Mặc gia. Y tránh được một kiếp, thế nhưng Mặc Thư Kỳ tìm đã lâu đều không có tìm được, vốn là đã sắp muốn từ bỏ, nhưng mà chợt phát hiện thiến niên này biết võ công của Mặc gia, cô lường trước thiếu niên này rất có thể biết Sở Tư Hành.

"Ngươi biết phụ thân?" Hắc y nhân kinh ngạc hỏi một câu.

"Ngươi là nhi tử của Sở Tư Hành?" Mặc Thư Kỳ hơi kinh ngạc, cô có nghĩ tới thiếu niên này là đồ đệ của Sở Tư Hành hoặc nghĩa tử, lại không nghĩ rằng hắn có thể là nhi tử của Sở Tư Hành. Mặc Thư Kỳ không khỏi có chút cảm thán.

"Ngươi là người xấu, giết ta đi, ta cái gì cũng sẽ không nói cho ngươi biết." Hắc y nhân mạnh mẽ nói.

Mặc Thư Kỳ thở dài một hơi: "Nếu như ngươi đúng là nhi tử của Sở Tư Hành, như vậy ta chính là cô cô của ngươi, tên của ta là Mặc Thư Kỳ, phụ thân là Nhị thiếu gia Mặc gia - Mặc Thanh Hàn."

"Cái gì??? Cô cô, ngươi có chứng cớ gì?"

"Con cháu Mặc gia sinh ra đều sẽ xâm lên một đóa hoa mai màu đen ở trên người, đây là bí mật của Mặc gia, chỉ có con cháu dòng chính của Mặc gia mới biết, ngươi xem." Mặc Thư Kỳ cởi ra y phục của mình, bắt đầu vén tóc bạc chặn ở trên lưng, lộ ra hoa mai đen trên vai trái.

Thiếu niên nhìn hoa mai đen cúi đầu, hắn rõ ràng người trước mắt này cũng không có lừa gạt mình, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy bờ vai trắng như tuyết của Mặc Thư Kỳ, miếng vải bịt mặt ở gò má hơi nóng lên. Giữa lúc mặt của hắn đỏ lên thì Mặc Thư Kỳ như là phát hiện hắn rối rắm, chậm rãi kéo y phục lên.

Toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, tao nhã vạn phần, hắc y nhân nhìn có chút bị mê hoặc.

Sau khi xem xong, hắc y nhân cũng nhấc ống tay áo của mình lên, Mặc Thư Kỳ không nhìn thấy, cô chỉ có thể nhẹ nhàng đưa tay ra chạm vào, hắn biết cô muốn làm gì, cho nên cũng không có né tránh.

Ngón tay của Mặc Thư Kỳ tinh tế mà thon dài, ánh trăng chiếu ở phía trên, phảng phất ngón tay giống như là trong suốt vậy, tay cô nhẹ nhàng chạm vào cánh tay trơn bóng của hắc y nhân, miêu tả ra một dấu ấn đóa hoa mai.

Tay của Mặc Thư Kỳ lạnh lẽo có chút thấu xương, hắc y nhân lạnh hơi co rúm lại.

Xác nhận xong, Mặc Thư Kỳ thu tay về, giọng nói lạnh nhạt của cô chuyển thành ôn hòa: "Ngươi tên là gì?"

Hắc y nhân lấy miếng vải đen trên mặt xuống: "Cô… Tiểu cô cô, ta tên Mặc Vong Trần."

Dung mạo của thiếu niên rất là xinh đẹp đáng yêu, khoảng chừng mười bảy - mười tám tuổi, có thể bởi vì con mắt bị mù nên Mặc Thư Kỳ không nhìn thấy dung mạo của hắn, có điều tiếng nói của hắn nói cho Mặc Thư Kỳ biết hắn hẳn là một thiếu niên rất đáng yêu.

"Phụ thân ngươi đâu?"

Nghe được vấn đề của Mặc Thư Kỳ, Mặc Vong Trần trở nên hoảng hốt, hắn chậm rãi mở miệng nói: "Phụ thân, y… y đã qua đời từ ba tháng trước."

"Qua đời?" Mặc Thư Kỳ hơi kinh ngạc.

"Ừm." Mặc Vong Trần gật gật đầu: "Năm đó phụ thân được chuẩn đoán ra có thai, y rất cao hứng, liền đi tới Lạc Hà tự dâng hương. Nhưng đang trên đường trở về gặp phải một đám hắc y nhân, là một thiếp thân tiểu thị chết thay y. Cho nên phụ thân mới tránh được một kiếp, phụ thân ý thức được kỳ lạ liền trở về Mặc gia. Lúc này mới phát hiện Mặc gia đã không còn người sống, lúc đó phụ thân muốn cùng chết chung với mẫu thân, nhưng mà nghĩ đến thai nhi trong bụng sẽ là cốt nhục duy nhất của Mặc gia, liền từ bỏ cái ý nghĩa này. Y không dám về Sở gia, sợ sẽ mang đến tai họa cho Sở gia, liền mang theo ta mai danh ẩn tích, cũng ở trong bóng tối điều tra chân tướng Mặc gia diệt môn, cũng là sau khi phụ thân qua đời, ta mới biết những chuyện này. Phụ thân nói cho ta biết năm đó Mặc gia diệt môn có thể cùng tứ đại gia tộc đang ở trên giang hồ có quan hệ, ta liền đến nơi này, nhưng mà suýt chút nữa bị tóm, may là cô cô giúp đỡ."

"Ai, Mặc Vong Trần, đừng quên trước kia, những lời mà tỷ phu đang nhắc nhở chính mình." Mặc Thư Kỳ cố nén không khỏe nhẹ nhàng vỗ vào bả vai của hắn, cho dù là người thân của mình cô cũng rất khó đi chạm vào: "Các ngươi đã chịu nhiều đau khổ rồi, yên tâm đi, người Mặc gia sẽ không chết vô ích, đau khổ của tỷ phu sẽ không nhận không, những người kia sẽ không nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, ta sẽ vì người Mặc gia đòi lại công đạo." Giọng của Mặc Thư Kỳ lạnh lẽo nhưng lại kiên định nói.

"Tiểu cô cô, ô... ô..." Mặc Vong Trần nghe được lời của Mặc Thư Kỳ nói xong, giống như đứa trẻ chịu oan ức khóc lên. Mặc Thư Kỳ nghĩ, phụ thân vừa mới qua đời, hắn là một nam tử lại xuất hiện trên giang hồ, tất nhiên là chịu không ít khổ sở.