Phù Hiểu, Em Là Của Anh!

Chương 38



Bắc Kinh –

Trong những ngõ nhỏ quanh co ở Đông Trực Môn, Nhị Hoàn, có giấu một quán bar tên là Ngoạn Gia. Kiến trúc quán nhã nhặn mà không kém phần lộng lẫy, những người đá từng ghé qua đều biết quán này cực kỳ cực đắt đỏ nên dù đã khai trường được hai năm nhưng vẫn rất ít khách đến, các nhà buôn xung quanh đó đều đoán: bao giờ thì quán này đóng cửa đây.

Tối nay, quán bar cho mở nhạc nhẹ, trong quán lác đác vài người khách ngồi dưới ánh đèn mờ, thưởng thức những ly rượu tây có giá cắt cổ; Và nếu là khách nam thì ánh mắt anh ta sẽ như có như không liếc sang vị trí bên trái bàn phi tiêu.

“Vút!” Một mũi phi tiêu được ném ra, trúng vào vùng 9 điểm của bia.

Người ném phi tiêu là một cô gái trẻ, cô để tóc ngắn và vận bộ váy công sở. Cô rất đẹp, đẹp đến mức nếu cô đi trên đường thì kể cả đám tuyên truyền viên của các thẩm mỹ viện – nhưng người tôn thờ câu: “Không có đẹp nhất, chỉ có đẹp hơn” cũng không dám tiến đến phát tờ rơi cho cô.

Chỉ cần là người hơi chút chú ý đến tin tức trong thành phố thì đều sẽ nhận ra cô. Cô là ngôi sao mới nổi của giới tư pháp, nổi tiếng từ vụ án gần đây nhất, là người mà giới truyền thông dự đoán sẽ trở thành nữ Kiểm sát trưởng trẻ nhất từ trước đến nay. Cô vừa từ nước ngoài về và cô chính là Tiêu Thiển Thiển.

Các nhân viên phục vụ ở quầy rượu của quán bar thì cứ thỉnh thoảng lại nhìn sang cô một cách căng thẳng, bởi vì: hai hôm trước, cũng chính người đẹp này đã dẫn một đám người đến kiểm tra đột xuất nơi đây. Tuy rằng hôm đó đám người nọ không điều tra ra cái gì nhưng bọn họ có phải nhân viên mới, đi làm buổi đầu tiên đâu mà không biết. Có quán bar nào là không dính líu tới mấy hoạt động bất hợp pháp chứ? Chỉ xem dính nhiều hay dính ít mà thôi. Xem tình hình thì có vẻ người đẹp này định lập chiến công bằng cách xử lý nơi này.

Aizzz, bây giờ, họ chỉ mong sao sếp lớn – ông chủ giấu mặt của họ có thể giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, nếu không họ đành phải đi nơi khác tìm việc vậy.

“Phập!” Chiếc phi đao được ném ra với lực cực mạnh cắm sâu vào hồng tâm, tuy bia ngắm không nhẹ chút nào nhưng cũng phải rung lên.

Tiêu Thiển Thiển cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ lướt qua má trái cô. Cô dừng mọi động tác lại, đôi mắt đẹp của cô như sáng lên một quầng sáng không tên nhưng chỉ trong giây lát cô đã khôi phục lại vẻ điềm nhiên. Cô đặt chiếc phi tiêu trên tay xuống khay pha lê cạnh đó rồi ung dung xoay người lại một cách tao nhã, nhìn sang người đàn ông đã mấy năm cô không gặp.

Dường như mọi chuyện chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, người đàn ông tuấn mỹ và xuất sắc này bước về phía cô, mang theo sự tự phụ và một khí phách chỉ có ở nơi anh.

“Tiêu đại tiểu thư, lâu rồi không gặp.” Đường Học Chính mỉm cười, dường như anh không hề nhìn ra cô đẹp đến mức nào, anh chào hỏi cô như chào hỏi một người bạn cũ bình thường.

“Hừ, công việc của Đường đại thiếu gia bận quá, nên tôi vẫn chưa hẹn trước được.” Tiêu Thiển Thiển đang đắm mình trong dòng ký ức chợt hồi hồn, cô cười lạnh một tiếng.

Đường Học Chính không đáp lời mà chỉ cười, anh búng tay gọi waitress, người sau hiểu ý, đến quầy bar lấy rượu cho anh.

“Ồ, ra quán này là của anh ư.” Tiêu Thiển Thiển nhướng mày, “Sao không bảo sớm, lần trước Mạc Vu Phi dẫn tôi đến, tôi còn thấy chỗ này khả nghi, sau tôi có kiểm tra đột xuất chỗ này.”

“Không sao.” Biết ngay là thằng ranh Mạc Vu Phi dẫn cô ả đến mà, “Nếu cô rỗi thế thì tôi sẽ dặn họ phối hợp điều tra với cô.” Anh cúi đầu châm một điếu thuốc. Phù Hiểu ghét mùi thuốc nên thỉnh thoảng anh mới hút một điếu. Bất ngờ thay, ra khói thuốc và men say vẫn có thể gợi dậy trong anh chút chút hoài niệm.

Một điếu thuốc dài và mảnh ghé vào xin lửa từ đầu điếu thuốc của anh. Trong chốc lát, trong những làn khói, khuôn mặt của một đôi trai tuấn tú, gái xinh đẹp kề sát vào nhau, bầu không khí mờ ám tràn ngập nơi đây.

Quả nhiên là có quan hệ mờ ám với Ngoạn Gia. Đám khách lườm bóng lưng cực kỳ cân đối nọ với ánh mắt oán giận, gã có thể không xuất hiện không?

Một đám khói trắng mang theo mùi bạc hà bay ra từ đôi môi đỏ thắm, Tiêu Thiển Thiển lim dim mắt, hưởng thụ sự gần gũi sau thời gian dài xa cách. Ấy thế mà đã mười năm trôi qua.

Con ngươi của Đường Học Chính rủ xuống nhìn cô gái đẹp trước mặt. Kỳ thật, Mạc Vu Phi nói không sai chút nào, giờ đây, khi đã không còn sự vụng dại ngày xưa, từ cô toát lên sự gợi cảm của một người đàn bà, sự gợi cảm dụ dỗ người ta phạm tội. Nhưng có vẻ như tính cách cô vẫn như xưa, chẳng thay đổi gì.

“Giận rồi à?” Cô nhướng mắt với anh qua làn khói, nửa như cười, nửa như không cười.

“Cô khách sáo rồi.” Bình thường thì anh chẳng thèm để bụng chút chuyện ngoài dự liệu này đâu. Nhưng không hiểu sao lần này anh lại rất là bực mình. Chẳng lẽ cái người ta gọi là: “dục vọng không được thỏa mãn” chính là đây?

“Đáng đời.” Tiêu Thiển Thiển vừa ngậm thuốc vừa nở nụ cười tươi rói, “Nếu vẫn không tìm được anh thì tôi sẽ xới tung chỗ này lên.”

Đường Học Chính ung dung liếc cô một cái: “Cứ tự nhiên.”

“Anh đừng tưởng tôi không dám, tôi sẽ mang khẩu WASP-58[1] đến.” Bắn một trái pháo cho nơi này nổ tung luôn.

“Ha ha ha…” Ra cái người đàn bà phách lối này vẫn cứ mở mồm ra là đạn với pháo? Đường đại thiếu gia buồn cười quá nên bật cười: “Cô vẫn muốn làm nữ tướng quân à?”

Câu nói hùng hồn khi còn niên thiếu như vang lên bên tai.

Cuối cùng Tiêu Thiển Thiển cũng thôi không vạch lá tìm sâu nữa, nhớ đến chuyện mình từng dõng dạc thề thốt trước mặt mọi người trong khu, ánh mắt cô cũng trở nên dịu dàng, “Đương nhiên rồi, bà nội vĩnh viễn là mục tiêu của tôi.”

Waiter mang lên cho họ hai ly Gin[2] đá, thật là đúng dịp, hai người cụng ly rồi một hơi uống cạn. Chỉ trong chớp mắt, những hồi ức chung đã kéo gần khoảng cách sinh ra do sự xa cách lâu ngày giữa hai người. Đường Học Chính dẫn cô lên phòng nghỉ ở lầu 2. Tách biệt khỏi sự ồn ào của thế giới bên ngoài, hai người hàn huyên không ít chuyện trời nam đất bắc, chuyện trò đến là vui vẻ.

“Xem ra chuyện nhà lão Kim chắc chắn có dính líu đến anh rồi.” Tiêu Thiển Thiển lắc ly rượu đỏ trong tay, đi thẳng vào vấn đề một cách đột ngột.

Đường Học Chính cười bảo: “Tôi vừa về đến, tôi nghe cô nói mới biết có vụ này đấy chứ.”

“Được rồi,” Tiêu Thiển Thiển vắt hai chân vào nhau và dựa lưng vào sô pha một cách tao nhã, “Nếu tôi đã nhúng tay vào thì tôi sẽ chơi đến cùng với các anh. Nhưng mà…” Đôi môi đỏ của cô cong lên, cô liếc anh, nửa như cười, nửa như không cười: “Anh hy vọng tôi ở đội đỏ hay là đội xanh nào?”

“Tự do lựa chọn, xã hội dân chủ mà.” Đường Học Chính trả lời cô: “Nhưng nếu đã đứng trong hàng ngũ của Đảng thì nên chọn màu của Đảng cho may mắn.”

Nụ cười nở trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, “Tôi cũng nghĩ vậy.” Hàm răng cô cắn lên quả anh đào dùng để trang trí ly rượu, lưỡi cô tách thịt quả và hạt ra. Nuốt phần thịt quả chua chua, ngọt ngọt, cô liếm khóe môi còn vương nước hoa quả, vừa ngậm hạt anh đào vừa nói: “Trước kia, tôi không chơi được trò này, bây giờ thử xem sao.”

Đường Học Chính khoác một tay lên thành sô pha, nhấp một ngụm rượu tinh chế và nhìn cô với vẻ bình tĩnh.

Một lát sau, Tiêu Thiển Thiển đẩy lưỡi ra trước, nhả hột anh đào trơn bóng ra, cô như trẻ con vui vì chơi được trò chơi nào đó, cười, bảo với anh: “Nhìn này, bây giờ, tôi cũng đã thu phục được nó rồi nè!”

Chất cồn gọi về những ký ức xa xăm, thời niên thiếu dại khờ, hai người từng vì bốc đồng mà cùng nhau chơi một trò chơi ấu trĩ. Lần đầu tiên nếm thử trái cấm, họ từng say mê trò chơi đó, giấu những người khác đi mua một căn hộ nhỏ rồi suốt ngày ở lỳ trong đó không ra.

Đường Học Chính híp mắt lại, anh thấy cơ thể mình có hơi nóng lên, cơ thể đã ‘kiêng chuyện ấy’ một thời gian dài của anh theo bản năng đã xuất hiện phản ứng. Anh khẽ rủa một tiếng, đứng dậy và lên tiếng đuổi khách: “Muộn rồi, để tôi cho người đưa cô về.”

Nụ cười của Tiêu Thiển Thiển dần phai nhạt, cô còn đang hớn hở vì có thể làm hạt anh đào biến mất, “Sao thế, anh còn những hoạt động khác à?”

“Ờ.” Nếu việc nghĩ cách đòi về tổn thất từ cơ thể Phù Hiểu cũng được coi là một hoạt động.

Hồ nước thu trong đôi mắt cô như lăn tăn gợn sóng, Tiêu Thiển Thiển không ngờ rằng anh lại phản ứng lại theo cách này. Nhưng cô cũng chỉ như vậy trong chớp mắt thôi vì ngay sau đó cô đã đứng dậy với vẻ mặt thản nhiên, “Cũng được, hôm khác chúng ta tiếp tục tán gẫu.” Cô bước đến gần anh, cúi mình hôn lên hai bên má anh và đôi môi đẹp thủ thỉ với anh, “Chúc anh có một giấc mơ đẹp.”

“Cô cũng vậy.” Đường Học Chính không thể ngờ rằng: có một ngày, anh bỗng giữ thân như ngọc vì một người con gái, có một người đàn bà đẹp ngay trong tầm tay anh mà anh không thèm động đến.

Nhìn thân hình yểu điệu, thướt tha của cô xa dần, lạ thay, anh không chút hối hận. Vì cơ thể có hơi nóng lên do bị người ta kích thích nên Đường Học Chính cởi quần áo ra rồi vào tắm nước lạnh, khi này trong đầu anh chỉ nghĩ đến việc tương lai sẽ bắt Phù Hiểu bồi thường.

[1] 黄蜂58式: WASP-58: một loại súng bắn pháo, là vũ khí quân sự có xuất xứ từ Pháp.

[2] 琴酒: Gin: rượu Gin, ra đời ở Anh khoảng thế kỷ XVII, được làm từ ngũ cốc, chủ yếu là lúa mỳ hay lúa mạch đen. Loại rượu không màu này sau đó được ướp hương Juniper và các hương thơm thảo mộc khác. Mùi vị chính trong rượu Gin là mùi thơm của trái bách xù được trồng nhiều ở miền bắc nước Ý, Croatia, Mỹ và Canada. Các loại thảo mộc khác có thể là cây hồi, rễ bạch chỉ, quế, vỏ cam, rau mùi, vỏ cây cassia. Các nhà sản xuất rượu Gin đều có công thức bí mật bao gồm nhiều loại thảo mộc khác nhau từ bốn đến mười lăm loại.

*******************************

[1] 黄蜂58式: WASP-58: một loại súng bắn pháo, là vũ khí quân sự có xuất xứ từ Pháp.

[2] 琴酒: Gin: rượu Gin ra đời ở Anh khoảng thế kỷ XVII, được làm từ ngũ cốc, chủ yếu là lúa mỳ hay lúa mạch đen. Loại rượu không màu này sau đó được ướp hương Juniper và các hương thơm thảo mộc khác. Mùi vị chính trong rượu Gin là mùi thơm của trái bách xù được trồng nhiều ở miền bắc nước Ý, Croatia, Mỹ và Canada. Các loại thảo mộc khác có thể là cây hồi, rễ bạch chỉ, quế, vỏ cam, rau mùi, vỏ cây cassia. Các nhà sản xuất rượu Gin đều có công thức bí mật bao gồm nhiều loại thảo mộc khác nhau từ bốn đến 15 loại.