Phù Hiểu, Em Là Của Anh!

Chương 22



Lại nói về hai nhân vật chính: khi này, họ đã về đến nhà rồi. Phù Hiểu bảo Đường Học Chính chìa tay ra, người sau tuy không rõ cô định làm gì nhưng vẫn nghe theo.

Phù Hiểu úp tay anh xuống để kiểm tra nủy tay anh, Đường Học Chính nhướng mày.

Thấy mấy vết bầm và sưng đỏ, Phù Hiểu chau mày lại, cô lấy hòm thuốc trong phòng khách ra rồi để anh ngồi xuống sô pha, “Vẫn nên bôi thuốc thì hơn.”

Tuy chút xướt da đó chưa nặng đến mức được coi vết thương với Đường Học Chính nhưng anh vẫn ngoan ngoãn một cách khác thường. Anh ngồi xuống, còn chủ động chìa tay ra cho cô.

Phù Hiểu dùng một tay nâng tay anh lên, tay kia thì bôi thuốc cho anh thật nhẹ nhàng. Hơi ấm truyền từ lòng bàn tay anh đến ngón tay cô, hai người lặng im không nói chuyện.

Đường Học Chính nhìn chăm chăm vào những động tác đầy chuyên chú của cô, mắt anh lóe lên một tia sáng khác lạ.

“Tay anh to quá.” Bôi thuốc xong Phù Hiểu mới chú ý, cô gần như không nhìn thấy tay mình đặt dưới bàn tay anh vậy, hóa ra bàn tay của một người đàn ông to lớn đến vậy ư?

“Tay em nhỏ thật.” Năm ngón tay của anh khép lại ôm trọn lấy bàn tay mảnh mai của cô, “Nhìn nè, biến mất rồi.”

Phù Hiểu cười, nhìn thẳng vào con ngươi đen láy đang tươi cười của Đường Học Chính. Bỗng nhiên, cô sửng sốt, những cử chỉ thân mật khiến ký ức về nụ hôn nồng nàn, càn rỡ của hai người trong thang máy bùng lên dữ dội nơi cô, hơi nóng bỗng chạy từ lòng bàn tay đến hai gò má, cô hơi luống cuống, cuối cùng, cô vờ sửa sang lại hòm thuốc rút tay ra: “Mà này, em nói thật chứ anh đánh nhau cũng hơi bị lợi hại đó nha, sinh viên nào trong trường anh cũng nhận chương trình huấn luyện đó ư?” Hóa ra lính của tổ quốc đáng tin đến vậy cơ à?

“Không, bộ đội như bọn anh nhận chương trình huấn luyện đặc biệt.” Đường Học Chính dường như không phát hiện sự mất tự nhiên của cô, anh tiếp lời cô, “Nói theo cách thông thường thì bọn anh là bộ đội đặc chủng.”

Phù Hiểu sựng hẳn việc sửa sang lại, cô nhìn anh với vẻ khó tin, mắt cô mở tròn xoe, “Bộ đội đặc chủng? Anh là bộ đội đặc chủng?” Họ không phải là những chiến binh thần bí trong truyền thuyết sao? Cô vẫn luôn thần tượng hóa bộ đội đặc chủng.

“Cũng chỉ là một binh chủng mà thôi.”

“Quá khiêm tốn rồi! Chả trách anh lại lợi hại vậy!” Sự sùng bái của Phù Hiểu đã không thể diễn tả bằng lời, cô bắt đầu dùng cặp mắt khác xưa để một lần nữa đánh giá người đàn ông trước mặt. Chậc chậc, cơ thể đã trải qua vô vàn khổ luyện đó nha, thật muốn ngắm xem bo đì của anh ý chuẩn đến mức nào… Khoan đã, hình như cô nghĩ lan man quá rồi.

Cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại, không nhìn anh với vẻ thèm nhỏ dãi nữa, đúng lúc này, cô gặp phải đôi mắt đang nửa cười nửa không của anh, “Muốn ngắm?”

Hai má cô lập tức đỏ bừng, cô ho nhẹ một tiếng, vờ tỏ ra bình tĩnh hòng dời sự chú ý của anh sang chuyện khác, “Lần đầu tiên em nghe anh nhắc đến chuyện này đấy, không ngờ anh theo chủ nghĩa ‘thần bí’ nha, vợ chồng Kẹo Mật chắc cũng chưa biết chuyện này đâu nhỉ?” Nếu không, nó đã sớm kể với cô.

“Anh thấy việc đó không cần thiết.” Đường Học Chính vặn vặn cổ, bâng quơ đáp.

“Anh… năm nay chắc anh đã khá già rồi nhỉ?” Bộ đội đặc chủng đâu dễ vào vậy chứ, anh lại chỉ bằng tuổi cô ư, sao có thể như thế được?

Đường Học Chính cười ha hả, “Yên tâm đi, không lừa em đâu. Anh nhập ngũ, nhận huấn luyện khá sớm, mười bảy, mười tám tuổi đã tham gia thực chiến với ông già nhà anh rồi.”

… Câu này mang theo rất nhiều thông tin: mười bảy, mười tám tuổi? Cùng ông già nhà anh? Quân nhân thế gia? Tham gia thực chiến? Ở đâu? Những nghi vấn liên tiếp nhảy ra trong đầu nhưng Phù Hiểu vẫn nén xuống, những chuyện này ngay cả Tiêu Nhiên cũng không biết thì người khác không hỏi vẫn hơn.

“Ra anh lợi hại thế cơ à.” Phù Hiểu cười cười, cô lảng sang chuyện khác, “Không còn sớm nữa, đi tắm rồi đi ngủ thôi.”

“Ờ.” Một tia ngạc nhiên thoáng lóe lên trong mắt Đường Học Chính nhưng anh vẫn đáp lại lời cô.

Một đêm tĩnh lặng.

Sáng mùng hai Tết, khi Phủ Hiểu còn đang say giấc nồng thì có người gõ cửa buồng cô, “Phù Hiểu.”

Người con gái đang quấn mình trong chăn thoáng chau mày, cô như chú mèo ngủ lười, khẽ rên hừ hừ.

“Không phải chú Dương, cô Dương của em đã bảo là trưa nay họ sẽ sang chúc Tết sao, nên dậy đi thôi.”

Phù Hiểu lập tức bật dậy, “Mấy giờ rồi?” Chẳng phải hôm qua cô đã đặt báo thức rồi ư? Sao nó lại không kêu vậy?

“11 giờ.”

Sau khi nhìn biểu tượng chuông báo thức trên màn hình di động thì Phù Hiểu choáng luôn, cô đã đặt báo thức rồi thế nhưng lại quên ấn OK? Cô vội vàng xuống giường thay quần áo, “Em xong ngay đây!”

Trong buồng thoáng truyền đến tiếng chửi thề khe khẽ, Đường Học Chính cong lên một nụ cười.

Phù Hiểu cuống hết cả lên, cô đánh răng rửa mặt xong trong vòng năm phút, vừa chải đầu cô vừa lên tiếng hỏi: “Chúng ta còn gì trong tủ lạnh không?”

Đường Học Chính thì đang dựa vào tủ lạnh thưởng thức vẻ rối rắm của cô, khi nghe cô nói vậy, anh mỉm cười mở tủ ra và ngó nghiêng khoang tủ rỗng tuếch bên trong, “Còn trứng gà.”

“Xong rồi, xong rồi!” Phù Hiểu lao vụt ra nhanh như gió, “Mình mau đi mua thức ăn nào.”

“Đặt món ở khách sạn rồi bảo họ mang đến chẳng phải nhanh hơn ư?”

Hai mắt Phù Hiểu sáng lên, cô như trút được gánh nặng vỗ tay, “Ý kiến hay, anh thật thông minh.” Cô vỗ vỗ anh vẻ mừng rỡ.

Lúm đồng tiền như hoa ánh lên con ngươi đen như mực và sâu thăm thẳm, khiến người chàng trai không khỏi bật cười.

“Bây giờ em đi đặt, nhưng vẫn cần mua một ít thức ăn vì cô Dương nói muốn ăn món sườn xào chua ngọt em nấu. Được rồi, anh ở nhà xem ti vi đi, em ra ngoài đây.” Phù Hiểu lại vội vàng đi lấy áo khoác và khăn quàng.

“Anh đi với em.” Đường Học Chính cũng quay vào buồng lấy áo khoác.

“Hả, được.” Phù Hiểu cũng không ý kiến ý cò gì, nhưng khi vừa quay đầu ngó thấy buồng dành cho khách khắp nơi đều là đồ của nam giới thì cô bỗng nhận ra cô đã để sót một vấn đề vô cùng vô cùng quan trọng.

“À này… Đường Học Chính, em có chuyện này muốn thương lượng với anh.” Cô yếu ớt cất tiếng.

“Cái gì?” Anh không hiểu tại sao mà đột nhiên cô lại có vẻ khó xử như vậy.

“Hả, à thì… hình như… có lẽ phải làm phiền anh thu dọn đồ đạc của anh rồi đem cất vào buồng em.”

Đường Học Chính dừng hẳn mọi động tác lại, vẻ mặt của anh trông đến là kỳ quái.

Phù Hiểu thấy rất áy này nên cô cúi đầu không dám nhìn anh, cô sẽ sàng giải thích, “Không phải chúng ta gạt chú Dương và cô Dương: nói anh ở khách sạn ư? Nếu bọn họ thấy đồ đạc của anh ở buồng dành cho khách, thế thì…” Sẽ phiền lắm đó. Chắc là sẽ ép hai người mùng ba Tết đính hôn luôn? Vả lại, lần này, cô cũng không thú thật với Dương Mật, cô vẫn cho là việc Đường Học Chính xuất hiện ở nhà cô dịp Tết nhất định sẽ khiến nó nghĩ linh tinh.

Lúc này Đường Học Chính mới hiểu rõ ý của cô, anh vuốt trán, cất tiếng cười trầm.

Phù Hiểu không hiểu anh có ý gì, cô nhìn khuôn mặt tuấn tú đang cười đến là sung sướng của anh, vội nói: “Anh đừng có cười mà, vấn đề này thật sự nghiêm trọng lắm đó!”

“Dạ, dạ, anh biết rồi.” Đường Học Chính cười, lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ nhưng vẫn nghe cô.

“Thế đành phiền anh vậy, em đi mua thức ăn, anh dọn dẹp đi!” Nói xong, cô ra cửa xỏ hài rồi lập tức đi ra ngoài.

May là mọi người ai cũng biết thói quen dậy muộn của Phù Hiểu cả, vậy nên họ rất chu đáo, tầm trễ trễ mới đến. Khi họ đến thì mọi thứ cũng vừa kịp chuẩn bị xong.

Cả nhà ông Dương đều đã đi vào nên không khí trong nhà trở nên đông vui hẳn. Vừa vào nhà là họ đã thấy chàng thanh niên tuấn lãng ngồi ở sô pha.

“Khà khà, Tiểu Đường, cháu mới đến hả.” Bà Dương cho rằng anh cũng được mời, bà tươi cười hỏi han anh.

“Dạ, mời cô chú ngồi.” Đường Học Chính không đứng dậy, chỉ mỉm cười chào hỏi.

“Con đã chuẩn bị cơm nước xong hết rồi, hay chúng ta dùng cơm trước nhé?” Phù Hiểu ôm bà Dương hỏi.

“Chúng ta còn chưa tiêu hóa xong bữa sáng đâu, lại còn đống hạt hướng dương và kẹo ăn luôn miệng từ sáng tới giờ nữa chứ, mọi người cứ ngồi tán gẫu đã, lát nữa lại ăn.”

“À, được.”

Vậy là mọi người cùng ngồi với nhau trong phòng khách. Dương Mật còn đang nghĩ hôm qua không chuyện trò hẳn hoi với Đường Học Chính, định mở lời thì tiếng di động vang lên nên cô đành ra ban công tiếp điện thoại. Mấy phút sau, cô quay vào với vẻ bất đắc dĩ, “Hiểu, tao vừa nhận được cuộc gọi của khách hàng, tao có ít việc cần xử lý, tao vào buồng mày lên mạng một lúc.” Nói xong, cô đi về phía buồng ngủ đang đóng cửa của Phù Hiểu.

Tuy Phù Hiểu vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên nhưng mắt cô thì chớp lia lịa, ngay sau đó cô hỏa tốc lao đến trước mặt bạn, “Mày gấp gì nào? Tao đi lấy laptop cho mày.”

Dương Mật không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, “Tao vào buồng ngủ của mày lấy máy dùng là được rồi, không cần mang ra đây đâu.”

“Mọi người ngồi cả đây chơi, mày chui vào buồng xử lý công việc một mình thì buồn chán lắm, không bằng lấy laptop ra đây, vừa làm việc vừa chuyện phiếm thì hơn.” Phù Hiểu ân cần khuyên rồi đẩy cô nàng ngồi xuống chỗ cũ, “Tao đi lấy máy cho mày!”