Phù Dung Vương Phi

Chương 37: Cung yến



“Không cần, chúng ta đi vào thôi” Sở cảnh mộc thật sâu liếc Vân Uyển phù một cái, có chút bất đắc dĩ, lại có nhiều điểm chua xót, ôm Lục phù đi vào cửa cung…

“Cảnh mộc..” Vân uyển phù muốn tiến lên nhưng bị Quang vinh vương giữ tay nàng lại.

“Đừng nên quên thân phận của mình, Quang vinh vương phi…” Hắn âm độccố tình cường điệu ba chữ Quang vinh vương phi như để nhắc nhở nàng…

Nhu thuận nhìn xuống, khoé môi của Lục phù gợi lên ý châm chọc…

Không đành lòng phải không? Nàng nâng mắt nhìn con đường thẳng tấp,trầm giọng trang nghiêm, giống như vô tình hỏi “ Vương gia đúng là mộtngười có lòng”

Sắc mặt của Sở cảnh mộc trầm xuống, giận dữ trừng mắt liếc nàng mộtcái, tâm tư hắn bị người khác nhìn thấy nên con ngươi hiện lên vẻ phẫnnộ cùng phức tạp, Lục phù làm như không phát hiện, ánh mắt không ngừnglưu chuyển trên ánh đuốc đang lay động trong cung đình..

Vòng tay ôm ấp nhất thời thả lỏng, nàng cảm thấy có chút lạnh…

Trong gió thu hiu quạnh, lệ của Vân uyển phù tuôn rơi như suối, nhìnhình dáng hai người biến mất càng lúc càng xa, giống như hắn cùng nàngđã cách nhau một hòang hà không thể vượt qua.

Nàng không tin, tuyệt đối không tin, bọn họ có ba năm thời gian ngọt ngào, nàng không tin hắn có thể quên không còn một mảnh.

Khi bọn họ đi vào, tạo ra một cảnh tượng kinh diễm không ngừng, Sởcảnh mộc cùng Lục phù phía trước, Quang vinh vương cùng Vân uyển phù ởphía sau, hai đôi bích nhân rất xứng đôi làm cho mọi người như ngừngthở…

Nơi đây đều là vương hầu, là những người đã trải qua rất nhiều sóng gió, nhưng cũng bị nỗi kinh ngạc làm cho trợn tròn hai mắt….

Hai nữ tử xinh đẹp tuyệt luân, phong tư yểu điệu, đầy ấp phong tình,làm cho yến hội trở thành một cảnh yên tĩnh, tiếp theo đó là những tiếng tán thưởng…

Ngọn lửa trong mắt của Tấn vương toát ra, giống như đã chấm trúng con mồi, khóe môi tà mị nhè nhẹ cười lạnh, Sở vương nầy quả thật diễm phúc, lấy sai tân nương mà cũng có thể có được một nhan sắc xinh đẹp như vậy.

Phù dung vương phi, thật là người cũng như tên..không có chút giả dối…

Sau quy cũ và lễ tiết, Sở cảnh mộc ngồi vào chổ của mình, ti trúc dễnghe vang lên, y phục rực rỡ dao động, Lục phù âm thầm quan sát cung yến nầy…

Ở phía trên cao, mặc dù hoàng đế thân khoác hoàng bào, nhưng vẻ giànua đã hiện rõ, hoàng đế giống như cọng cỏ dại héo tàn trong ngày đônggiá rét. Bên cạnh của ông là một nữ tử, ngọc trâm lay động, đầu giắtminh châu, phát ra ánh sáng loé mắt trong đêm, mặc dù đã là một thiếuphụ trung niên nhưng dưỡng nhan thật tốt, một thân tòan tơ lụa, vàngchói lóa mắt, diễm lệ phi thường. Nàng chỉ là quý phi nhưng mặc mộtthânvàng óng như thế,? Như vậy rõ ràng rất có thế lực…

Đối diện là vài vị hoàng tử đang ngồi, thái tử nho nhã quý khí, giữahai mắt hiện ra vẻ mệt mỏi, nếu sinh ra ở ngòai cung đình nhất định sẽtrở thành văn sĩ, đáng tiếc hắn đã chọn nhầm nơi để đầu thai…

Nhìn thấy Tấn vương…đáy lòng của Lục phù cười lạnh, rốt cuộc đã nhìnthấy tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện….được đồn đãi là người rất ngoan độc,dáng vẻ đường đường, vẻ tươi cười bên ngoài không hợp với một người cótâm điạ tàn khốc như thế….Thấy ánh mắt nàng nhìn qua, hắn gật đầu thămhỏi, nở nụ cười. Lục phù sửng sốt cả người, nụ cười nầy giống như sàilang nhìn thấy con mồi cười…Nàng cảm thấy có một luồng khí lạnh thổi vào xương cốt, không khỏi hướng tới nơi ấm áp bên người…

“Phù nhi…cảm thấy như thế nào?” Thấy sắc mặt nàng không tốt, Sở cảnh mộc ôn nhu hỏi.

“Lạnh..” Lục phù nhẹ phun ra một chữ, miễn cưỡng cười cười. Một ánhmắt khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, Tấn vương là người thứ nhất…

Tiếp theo nhìn đến Quang vinh vương, nàng đã gặp qua, nhưng vì ở quáxa, thâm ý trong mắt hắn nàng nhìn không rõ, mơ hồ cảm thấy được hắnthay đổi không ít, không còn như ngày đó ở Phong ba đình nhìn thấy chính khí nghiêm nghị. Thời gian chỉ mới ngắn ngửi hơn nửa năm a…Hắn đã biến hoá nhanh như vậy có thể thấy được việc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế nầy quyết liệt đến cở nào, đứng trong một nơi đầy máu nhuộm, ai có thể giữđược sự tinh khiết như tờ giấy trắng…

Nàng không khỏi nhìn về Sở cảnh mộc ở bên cạnh, không giống như vẻ ôn nhu khi ở bên cạnh nàng, hắn đang ngồi yên lặng với sắc mặt lạnh nhưbăng, như được bao phủ bởi một tầng băng dày đặc, không ai có thể phávỡ. Làm cho người khác không dám đến gần, …Nàng cảm thấy có chút khôngthỏai mái, rốt cuộc đâu mới là bộ mặt thật của hắn….

Trong yến tiệc hôm nay, xoay quanh hắn và mấy vị hoàng tử, trong lờinói của mọi người, hoặc tỏ vẻ kính sợ, hoặc trở nên khúm núm, cũng cónịnh nọt …không biết là thật hay giả, mọi người như đang mang nhữngchiếc mặt nạ vô hình…

Họ đem mặt thật của mình che dấu rất kỹ, nơi hoàng cung xinh đẹp hoalệ nầy, quả nhiên là khó phân biệt, ở bên ngoài tầng tầng đều được cheđậy, khó có thễ biết đâu là thật, đâu là giả…

Hoàng đế có bảy nhi tử, nhưng chỉ có năm người ở đây, hai vị kia vẫnlà thiếu niên mi thanh mục tú, chỉ trên dưới hai mươi…Thật đáng buồn cho vận mệnh, tranh chấp lợi hại như vậy, nhưng ngôi vị hoàng đế chỉ có một mà thôi, ngai vàng cũng chỉ có một, cuối cùng cũng chỉ có một người cóthể ngồi lên, mà những người khác sẽ không tránh khỏi sẽ bị lưu đày hayban cho án tử…mọi việc rồi sẽ ra sao đây?

Hiện giờ còn lại trong triều đình, trừ bỏ Sở vương, nếu không phải là người của Quang vinh vương thì cũng là người của Tấn vương.

Ánh mắt của Vân uyển phù thủy chung không rời Sở cảnh mộc, mang theovẽ si mê cùng không thể tin tưởng, còn có tâm tình không hiểu, dung nhan kiều diễm tràn ngập một vẻ đau thương, lòng tràn đầy phiền muộn..

Mà người bên cạnh nhìn nàng không chớp mắt, khuôn mặt lạnh lùngkhông hề có độ ấm, trừ bỏ nàng còn có người biến sắc mặt nhanh như vậy,hắn không thể nào không nhìn ra ánh mắt của Vân uyển phù, thật sự hắnthờ ơ như thế sao? (Ý nói Sở cảnh mộc thờ ơ nhìn Vân uyển phù làm choLục phù thắc mắc)

Mà thái độ của Quang vinh vương cũng làm cho người ta tò mò, ánh mắtcủa thê tử mình luôn nằm ở trên người một nam tử khác, hắn giống nhưkhông để ý, cố tình uống rượu, lại như vô tình thoáng nhìn qua bênngười Lục phù…

Bây giờ đã là hơn nửa năm sau khi chuyện sai kiệu hoa mọi người đềubiết, hiện giờ gặp lại nhau, nhưng thật ra có chút kỳ quái…..có một tiaquỷ dị phiêu đãng trong không gian…

“Sở vương gia, vị nầy chính là Phù dung vương phi sao?” một thanh âmlanh lãnh vang lên. Nàng quay đầu lại biết được vị mới vừa cất tiếnghỏi là Hàn quý phi đang cao cao phiá trên…trong ánh mắt lợi hại của quýphi có vẻ giả dối…

“Vâng”..giọng nói của Sở cảnh mộc không lộ ra biểu tình, cung kínhvuốt cằm đáp, Lục phù ở bên cạnh rõ ràng nhìn thấy trong mắt hắn khôngcó độ ấm.

“Tốt lắm, cùng ái khanh thật sự là anh hùng mỹ nhân, một đôi tuyệtphối, đúng rồi còn nghe nói chuyện vương phi ở An dương một kiếm chémtri phủ, quả thật là không thua cho tu mi, khiến người khâm phục” vẻchâm chọc trong lời nói không thể dấu diếm…

Ánh mắt của mọi người chuyển đến trên người bọn họ, hơn phân nửa làmuốn xem kịch, quyền thế của Sở vương nầy quá lớn, lại không để cho Tấnvương, Quang vinh vương sử dụng, có vẻ như không đắc tội với ai, nhưngthật ra cả hai hắn đều đắc tội. Không ít người đã sớm chờ xem kịch nầytừ lâu, Sở cảnh mộc từ trước đến nay rất lạnh lùng, không kết giao với ai, trừ bỏ vài người võ tướng bên ngoài, trong triều không có vâycánh. Mà hoàng đế chưa nói chuyện, quý phi nương nương đã đặt câu hỏi,dù không thể chạm tới Sở vương, nhưng cũng có thể động tới Sở vương phi, cho hắn một lời cảnh cáo phủ đầu cũng tốt.

Sở cảnh mộc nhẹ nhàng cười, nhìn thoáng qua Lục phù bên cạnh “ Quýphi nương nương…An dương phủ ăn hối lộ trái luât, ức hiếp dân chúng đãlâu, bổn vương muốn xử trí hắn, vương phi chỉ là tiện tay thay bổn vương thôi”

Chỉ bằng một câu nói đã đem hết trách nhiệm chuyển tới trên ngườihắn, Hàn quý phi lạnh lùng cười, nhìn dáng vẻ xuất chúng của Lục phù bên cạnh đang đềm đạm cười, như bọn họ đang nói gì không liên quan đếnmình.

“Sở vương thật sự là có tình có nghĩa, xem ra âm kém dương sai là một chuyện tốt, đúng không?”

Tấn vương tà mị cười với âm thanh châm chọc, Sở cảnh mộc cùng Lục phù mặt không đổi sắc, mà mặt của Quang vinh vương lại hiện ra vẻ tàn khốc, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, chỉ có Vân uyển phù nghe thấynhững lời nầy uỷ khuất nhìn về phía Sở cảnh mộc, thấy vẻ mặt sắc lạnhcủa hắn, nàng càng thêm ra vẻ đềm đạm đáng yêu.

Như vậy rõ ràng là khiêu khích, Quang vinh vương dĩ nhiên hiểu được,nhìn thấy Lục phù vẫn luôn tươi cười, nhất thời trong đầu hiện lên ýniệm, lúc trước nếu người hắn lấy là nàng cũng không sai…Hắn lắp bắpkinh hãi, Sở cảnh mộc nhìn thấy ánh mắt của hắn dừng lại trên người Lụcphù, lãnh liệt đảo mắt nhìn hắn một cái, ngầm có ý cảnh cáo.

Trong yến hội, ca múa tưng bừng, nơi nơi vui vẻ hoà thuận, cao caophía trên, hoàng đế cùng Hàn thị nói cười liên tục, mà trong lúc đó vàivị vương gia tuổi trẻ đang ngồi, nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra làba đào mãnh liệt, như có mạch nước ngầm đang chảy qua, mỗi từ ngữ mỗilời nói của bọn họ, đều có ẩn ý ngầm, vẻ tươi cười giả dối hiện ra trong đáy mắt. Nghe Quang vinh vương cùng Tấn vương, ngươi nói một lời tanói một tiếng, quốc trượng cùng thừa tướng cũng cười hùa theo, Lục phùảm đạm cười, lúc nầy mới cảm nhận được cuộc đoạt vị đã đi vào hồi quyếtliệt, công nhiên ở trong cung yến đấu đá lẫn nhau, đã có khí thế nhưthế.

Ngẩng đầu nhìn về phía hoàng đế, hắn cười đến già nua, vận mệnh đãhết, đã hơn mười năm trầm mê tửu sắc, không hề phát hiện chung quanhmình đang rất loạn hay sao?

Ngai vàng ở phía sau hắn là mục tiêu chú ý của người trong thiên hạ,cũng là Quang vinh vương, Tấn vương dẫm lên xương trắng để đi lên, vương miện loè loè chói mắt, từ xưa đến nay vương vị có nhiều hấp dẫn nhưvậy, quyền lực lại đáng yêu như thế, làm cho vô số anh hùng cúi đầu khom lưng.

Nàng thấy qua đủ loại cười trên miệng đám quan lại, trên bàn bày đầysơn hào hải vị, hương trà thơm lượn lờ quanh mủi, chợt nhớ đến bảy ngày ở thành An dương, nhất thời cảm khái rất nhiều…

Cách bức tường cao cao của hoàng cung, ở bên ngòai lại khác biệt nhiều như thế…

Trong yến hội, rượu đã quá ba vòng, nhiều người muợn rượu cố tìnhchâm chọc, không ít phu nhân của quan lại tụ tập cùng một chổ, đàm luậnnói khoát, bảo trượng phu của mình ở trong triều như thế nào như thếnào…Dối trá khoe khoang…Sở cảnh mộc biết nàng không vui, khi có ngườilên tiếng mời cũng thay nàng từ chối, không để cho nàng rời khỏi ngườiđể tránh đi những phiền toái…

Lục phù thong thả đi ra ngoài hoa viên dạo, nàng lấy cớ phiền muộnmuốn đi một vòng …Trong ánh sáng mờ nhạt của cung đình chiếu xuống, nàng nhàn nhã đi tới, khoé môi mang theo ý cười như có như không. Cách biệt đã lâu, gặp lại người yêu ngày xưa, hắn nhất định sẽ có nhiều tâm sựcùng chăm sóc, nàng nghĩ thầm….

Hoàng cung nầy, tường cao ngói hồng, nơi nơi rộng lớn, nhưng cũngkhông khỏi cuốn vào phiền muộn, trong bóng đêm mênh mông, có nhiều điểmkhông rõ, Cảnh hi cung và Tú an cung, nhưng lại lớn nhỏ khác nhau, màhoa viên nầy lại có một cảnh trí khác biệt, mặc dù đã vào cuối thu, vẫncó muôn hoa đua nở, kia hoa cúc xinh đẹp, nầy hoa quế tỏa hương, còn córất nhiều loài hoa kiều diễm nàng không biết tên.

Tay của Lục phù chạm vào một bông hoa màu tím yêu kiều, giống như mẫu đơn lại giống như thược dược, không giống với những bông hoa thanh lệ khác. Đưa đầu ngón tay còn vương lại hương hoa lên mủi ngửi, đây làhoa gì, nàng chưa từng gặp qua.?

“Hoa đó gọi là tử tinh mẫu đơn” một âm thanh xa lạ vang lên, nàngnhíu mi, quay đầu lại bắt gặp môt khuôn mặt đường đường, sắc mặt hồnghào, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ tự đắc, mang theo nụ cười quỷ dị.

Lục phù nhìn xuống, trong mắt đầy sắc lạnh, khom người hành lễ “ Tấn vương vạn an”

Thong thả bước qua, hừ một tiếng, cười, đôi mắt lãnh khốc nhìn chằmchằm Lục phù, tóc đen như mực được giắt một cây trâm thúy ngọc, thânhình xinh đẹp quyến rũ, càng hiển hiện một nhan sắc mỹ lệ phi thường, ở trong yến hội, dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng đã làm cho tâm hồn của hắn dao động, như bị câu dẫn mất linh hồn…

Tuyệt sắc như thế, vốn nên xứng thiên hạ đệ nhất…

Trên đời có một số người, chỉ cần nhìn một cái, liền thấy yêu thích, cũng không cần lý do…

“Vương phi đa lễ, bổn vương không dám nhận” Tấn vương cười lạnh, một màn sương hiện lên trong mắt, hai tay nâng nàng dậy, Lục phù đứng lên,tránh né tay của hắn, âm thầm suy nghĩ hắn tới đây có dụng ý gì.

“Vương phi thật sự là hào phóng, biết trên đường tới đây bổn vương thấy gì không?”

“Vương gia nều nghĩ muốn cho biết, Lục phù sẽ lắng nghe” nàng cườikhẽ nhìn hắn, tươi cười như gió xuân, nhưng tâm trạng lại lạnh như băng, nếu không phải trong cung nầy gặp hắn, hắn đã sớm phơi thây ngoàiđường…

“Ta gặp Sở vương cùng Quang vinh vương phi” hắn nhìn chằm chằm nàngtrên mặt hắn tươi cười, nữ tử bình thường nghe nói trượng phu của mìnggặp lại tình nhân cũ sẽ có biểu tình như thế nào, nhưng nàng cái gì cũng không có, ngay cả đáy mắt tươi cươi cũng không vơi đi…

Cách đó không xa có vài người cung nữ chậm rãi đi qua, đèn đuốc trong cung đình phát ra âm thanh tí tách, như muốn phá đi không gian yênlặng, các cung nữ liền cúi đầu không dám nhìn chung quanh, bước đi nhẹnhàng rất nhanh vượt ra khỏi hoa viên giống như không dám dừng lại.

“Vương gia cùng Quang vinh vương là bạn cũ, không gặp lâu ngày, thìsẽ ôn lại chuyện cũ một phen, có gì Tấn vương phải kinh ngạc” Lục phùtươi cười, không để ý đến đáy mắt của hắn có sắc lạnh. Rốt cuộc hắn muốn làm gi? vốn nghĩ đến hắn muốn tìm nàng là để thông qua mượn sức của Sở cảnh mộc, hiện giờ xem ra không phải là chuyện nầy, nàng nhíu mi hơi có chút khó hiểu, bên trong cung đình xa hoa, lòng người cũng hay thay đổi không thể đóan biết được.

“Vương phi không cần lo lắng sao, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy?”Hình như hắn cố ý tra tấn, hắn từng bước đến gần, dù cho muôn hoa đưahương, Lục phù mơ hồ cảm nhận được có tia bức người, Tấn vương nầy tànkhốc nổi tiếng cũng không đơn giản.

Lục phù vui cười tránh qua một bên không đáp hỏi lại “ Tấn vương gia, hôm nay thấy sắc trời như thế nào?”

Ngẩng đầu nhìn phía chân trời, không thấy ánh sáng, chỉ thấy một màu âm trầm hắc ám, hơi có gió lạnh mãnh liệt, làm người lạnh run, Tấnvương mặc dù không hiểu nàng hỏi có ý gì, vẫn thành thật đáp “Thu đã tàn có chút lạnh”, Lục phù cười “ Gió lạnh gào thét nầy làm cho người talạnh thấu tâm can, Tấn vương nghĩ củi khô có thể bốc cháy, có thể đốtsao?”

Một trận tiếng cười chói tai vang lên, tiếng vỗ tay có tiết tấu hoàtheo, từng đợt theo đến tai của Lục phù, như gió lạnh thổi thẳng đếntiếnvào trong vạt áo của nàng, trên người nàng dù được bao phủ loại dađiêu cực hiếm, lại vẫn như cảm nhận được cái lạnh bức người…

“Vương phi rất thú vị, so với tưởng tượng của ta còn thú vị hơnnhiều” Tấn vương áp sát vào nàng, ngả ngớn nâng cằm của nàng lên, trong đáy mắt hàn băng không tan, giống như thương tiếc, giống như đáng tiếc, tiếp tục nói cười “ Giai nhân như thế nầy lại làm bạn với người lạnhlẽo như Sở vương, thật là phù dung bạc mệnh”

“Người tâm lạnh làm bạn với người tâm lạnh, không phải là tuyệt phối của nhân gian sao?”

“Ahhh?” Hắn tà mị chớp mi, đôi mắt tàn nhẫn hiện ra vẻ thú vị “ Vương phi cũng là người tâm lạnh sao?”

Trên mái hiên có ánh đuốc phát ra ánh sáng âm u mờ nhạt, chiếu rọivào đường cong trên mặt Tấn vương rất rõ ràng, đáy mắt lạnh lẽo của hắncũng rơi vào đáy mắt của Lục phù. Dưới cằm ẩn ẩn đau, cả người lạnh như băng, nghĩ muốn đẩy hắn ra, rồi lại nhớ tới thân phận của hắn, nàngráng nhịn xuống, khóe môi lộ ra đường cong tuyệt đẹp “ Vương gia, đa số người nơi đây là phàm nhân tục tử, mắt thường nhìn thấy cũng không cósuy nghĩ giống nhau, giống như cử chỉ của vương gia hiện giờ, nếu rơivào ánh mắt của mọi người không biết họ sẽ nghĩ nhu thế nào?’

Tia lạnh lẽo bén nhọn hiện lên trong mắt hắn, lực đạo trong bàn taylại tăng thêm vài phần, lãnh khốc tà mị cười, nhả ra từng tiếng từngtiếng một những chữ vô tình “ Ngươi uy hiếp bổn vương?’

Dưới cằm rất đau, Lục phù cố chịu đựng, nàng vẫn cười khẽ “ Tấn vương suy nghĩ quá nhiều, ta chỉ là lo lắng cho Tấn vương, đây là nơi trọngđiạ của hoàng cung, bí mật khó giữ nếu có nhiều người biết rồi bị truyền ra cái gì, không phải làm cho người ta phiền não sao?”

Khi nói những lời nầy lại có những cung nữ đi ngang qua, vài ngườinhìn thấy có chút kinh ngạc nhưng cũng không dám đứng lại, cầm đèn lồngvội vàng bước đi, giống như có thú dữ đang đuổi theo phiá sau, không dám dừng laị, chỉ để lại hàng loạt dấu chân sợ hãi.

Tấn vương cười lạnh, lại tiến tới gần hơn “Ngươi xem, ai dám lắmlời?” Hắn lạnh lùng áp sát mủi vào hai má trắng nõn của Lục phù, hơithở dày đặc phả vào mặt nàng, ngả ngớn nói cười “ Trong bóng đêm mônglung nầy, ta cảm nhận được vẻ đẹp tuyệt thế của vương phi, không cóngười có thể so sánh, làm cho bổn vương động lòng rồi, phải làm sao bâygiờ?”

Theo lời nói,một tay nhẹ nhàng xoa xoa lên cổ mềm mại của Lục phù,giống như nâng niu, giống như tra tấn, một tấc cũng không rời cổ nàng,tư nhiên thong thả, những câu nói dịu dàng, động tác cũng như gió xuân “ Từ xưa hương ôn nhu là cạm bẩy anh hùng, ngươi nói, nếu vương phi cóchút bất trắc gì, Sở vương vì ngươi sẽ phản ứng như thế naò?”

Lục phù kinh hãi, lần đầu tiên cảm giác được cái chết của mình đangđến gần, giống như ở trong vòng vây của thú dữ, bốn phía đều là tườngcao hoàng thành ngăn trở, không khí nguy hiểm vây quanh, cổ họng bỗngnhiên căng thằng, hô hấp trở nên khó khăn, thấy mặt nàng ửng đỏ tỏ vẻkhó chịu, hắn có chút buông thả lỏng tay ra. Gió đêm lành lạnh, từngchút từng chút thổi vào lòng nàng, môi của Tấn vương dần dần đưa tớigần, tâm của Lục phù lại nhớ tới thù hận, tất cả lóe lên trong đầu,nhưng lại không có phương pháp gì thoát thân. Một cơn gió lạnh thổiqua, cảm thấy thân mình đổ một tầng mồ hôi lạnh, bỗng nhiên linh cảmchợt loé, nàng la lớn “Quang vinh vương gia …”

Tay dưới cằm đột nhiên buông lỏng, Lục phù thở phào nhẹ nhõm, lui rasau hai bước, lòng cũng thả lỏng theo, âm thầm sinh ra oán giận, Phượngquân chính, rồi có một ngày ta sẽ làm cho ngươi kinh sợ gấp trăm lần.

Tấn vương quay người nhìn lại, chỉ có gió lạnh vi vu, không có bóngngười nào khác, trên chóp mủi hoa quế đưa hương, tia lạnh lẽo trong đáymắt hắn càng thêm sâu, vẻ âm độc lộ ra, nhưng lại ngoan độc cười “ Vương phi rất thông minh, làm cho bổn vương mở rộng tầm mắt”

Lục phù nhè nhẹ thở, cười nói “ Quang vinh vương cùng Tấn vương giaotranh, thiên hạ ai cũng biết, nguyên lai, trong thiên hạ nầy Tấn vươngcũng phải e dè một người”

Tấn vương Quang vinh vương tranh đoạt lẫn nhau, lúc bình thường ai ai cũng thận trọng, ai dám để người khác nắm được nhược điểm của mình, lúc nầy chỉ có kêu tên của Quang vinh vương mới làm hắn ngừng tay, Lục phùcười khẽ, thân hình thong thả di chuyển rất mê người.

“Giỏi cho một Phù dung vương phi, càng hợp với khẩu vị của bổn vương, không nghĩ tới một nữ tử khuê các, lại có kiến thức như thế nầy” Hắntrầm ngâm, đôi mắt lạnh lẽo chợt ấm lại, vẻ băng lãnh nhè nhẹ tan chảy,vẻ lãnh khốc được thu hồi, ngẩng đầu thâm trầm nhìn về phía chân trời,hình như có chút suy tư, hỏi “ Trên đỉnh Tường Vân nầy, vương phi nghĩai là người có thể bước lên?”

Không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, Lục phù giật mình trụ lại, nhìn về phía hắn cười lạnh, thầm nghĩ, ta chỉ biết tuyệt đối không phải làngười, ngươi sẽ không có mệnh ngồi lên a.

“Vương gia thật là chê cười, ta chỉ là nữ nhi của thương nhân, lạikhông biết xem thiên văn, không thông hiểu vận mệnh, đây là phân tranh ở trong triều đình, muôn biến vạn hóa, kết quả sẽ như thế nào, ta thật sự không đóan ra”

“Vương phi thành thật như thế làm bổn vương thấy xấu hổ” Tấn vươngkhông hờn giận châm chọc, thần tử bình thường, nghe thấy câu hỏi đó sẽbảo hắn là chân mệnh thiên tử, có thể chấp chưởng thiên hạ, mọi ngườinịnh hót, giờ lại nghe nàng nói những lời nầy, nhưng hắn lại không cảmthấy hờn giận.

Con ngươi của Lục phù chợt loé lên, cười nói, “ Tấn vương cùng Quang vinh vương đang ở thế một núi không thể chứa hai cọp, ai có thể thắng,ai sẽ thất bại, không thể nói được, Tấn vương gia, thực lực của Quangvinh vương cùng ngươi vốn không thể đánh đồng, vì sao bây giờ thế lựclại ngang nhau, vương gia chưa từng nghĩ qua sao?”

Vẻ tàn khốc củaTấn vương ngưng tụ trong mắt, trong bóng đêm, làm người ta sợ hãi hơn ba phần “ Ngươi nói vậy là có ý gì?”

Lục phù cười ha hả, yêu kiều vuốt nhè nhẹ áo choàng trên người, làmcho thân hình lạnh như băng đã lâu của mình trở nên ấm áp, cười nói “Tấn vương tại sao lại tức giận, ta chỉ không rõ khúc chiết trong đó, chỉthuận miệng hỏi một tiếng thôi, nếu vương gia giận không trả lời cũngđược”

Hắn đương nhiên biết là vì sao, nếu không bởi vì lần sai kiệu hoa đó, âm kém dương sai làm cho Quang vinh vương chiếm tiện nghi, Vân vươngphản chiến, làm cho rất nhiều đại thần cho rằng Vân uyển phù có thể kiềm chế Sở cảnh mộc cũng đều phản chiến, hắn thầm hận hồi lâu, tình huốngcó lợi cho hắn đồng loạt chuyển hướng, trở tay không kịp vừa muốn tìmcách ứng phó với cục diện hỗn loạn, làm cho hắn bối rối rất nhiều, hiệngiờ thấy nàng nhắc tới, lại tức giận…Tất cả đều là Vân vương phủ dựngnên…. Sát khí xẹt qua, lại gặp nụ cười như vô tội của Lục phù, thân ảnhlay động trong hoa mai nhè nhẹ bay lên, cũng có một phen tâm tư, hắn nắm chặt tay làm cho lòng bàn tay ẩn ẩn đau…

Nữ tử tuyệt sắc trước mắt, rất mê người. Càng làm cho người thèm muốn, hắn càng muốn đoạt lấy…

“Vương phi, ngươi cũng biết, với bộ dáng nầy câu dẫn làm cho người ta muốn phạm tội a” Hắn bước tới gần, kềm lòng không được, nhìn nàng đămđăm, tâm vừa động…

Lục phù thu lại ý cười, lui từng bước từng bước, ngưng mi, âm thanhlạnh lùng “ Vương gia thân phận tôn quý, mỹ nữ chỉ cần phất tay là có,lúc nầy đang trên đầu sóng ngọn gió, cùng Sở vương đối địch, thật sự làkhông đáng đâu”

Tấn vương nghe vậy dừng bước, lạnh lùng nhìn nàng, vẻ lãnh khốc ởtrong ánh đuốc hiện ra tia sát khí, cuồng vọng nở nụ cười “ Vương phi, Sở vương tay cầm binh quyền, lại không chịu cho ta sử dụng, nếu ta phải lấy năm mươi vạn tinh binh của hắn, ngươi biết biện pháp nhanh nhất làgì không?”

Cả người Lục phù nhất thời lạnh đến cực diểm, giống như hàn băng nhập vào xương cốt, hơi lạnh xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, lòng khẽ runlên, ý tứ của hắn là…

“Ta có làm cho vương phi sợ không?” Tấn vương tà mị vuốt ve bả vaicủa nàng, ý cười không giảm, đáy mắt hiện ra toàn mủi nhọn, “Bổn vươngcũng là tuỳ tiên hỏi, nếu vương phi không biết cũng không cần trả lời”

Mắt lướt qua thân hình đang căng thẳng của Lục phù, muốn bước đi, lại quay đầu lại, cười lạnh thâm ý nói “ Vương phi, chúng ta sau nầy nhấtđịnh sẽ còn gặp lại”

Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng xa, Lục phù mới hơi xoayngười lại, nhìn thân ảnh kia đang biến mất vào chỗ rẽ, chợt cảm thấyhương hoa của mãn viên nầy có chút gay mủi.

Sở cảnh mộc, mặc kệ ngươi đang đợi cái gì, ta cũng sẽ không cho ngươi đoạt trở về quyền chủ động, ván cờ người nầy, chỉ có ta mới có quyềnchủ động mà thôi…

Nàng mơ hồ cảm nhận được qua buổi nói chuyện hôm nay sóng gió sẽ nổilên, …vì ngai vàng óng ánh kia sẽ tạo ra thêm nhiều máu chảy đầu rơi…

Vừa mới nãy nàng cố tình nhắc tới việc Tấn vương để ý chỉ vì muốnmượn tay của hắn để diệt trừ Vân vương…những ngày gần đây, Vân vương phủ chắc sẽ có biến động lớn…Nàng cười lạnh, siết chặt áo choàng trong tay, đi vào chòi nghỉ mát..

Bất đắc dĩ thở dài, khói trắng nhè nhẹ bay lên lượn lờ trong bóng đêm không tiêu tán, trời đêm âm trầm tĩnh lặng như thế, không biết sóng gió gì sẽ xảy đến đây…

Còn Sở vương phủ thì sao? Lục phù nhẹ nhàng vuốt da điêu mềm mại,đây là cực phẩm, thế gian có mấy người chịu được thù nầy với Quang vinhvương..Sở cảnh mộc ….Ngươi đang lâm vào cảnh như thế nào đây…?

Còn có ta…Chính là sẽ như thế naò?

Ai nha……Sở cảnh mộc…..

Những lòi nói của Tấn vương trước khi rời đi, đã qua thật lâu màdường như còn vọng lại bên tai, đuổi đi không được, ở trong gió lạnh,chỉ có nàng ngồi yên lặng trong chòi nghỉ mát, yên lặng không nói gì,dung nhan yêu kiều như hoa có chút đăm chiêu….

Ai cũng không chú ý tới, nơi chỗ rẻ hắc ám, một tiếng cười lạnh lùng ma mị ngân lên….

Có một người trong hoa viên, trong bóng đêm âm trầm, cùng mùi hươngthơm ngát đưa hương, ánh đuốc mờ nhạt léo lên, ở trong đêm hoang vắngphát ra tiếng tí tách, như hốt hoảng soi rõ gương mặt đau khổ của nữ tử kia…

Trong mắt của nam tử tuấn tú có chút bất đắc dĩ, nữ tử trước mặt vốn nên là vương phi của hắn, chỉ tiếc….có duyên không phận….

“Cảnh mộc, ta rất là nhớ ngươi!” Vân uyển phù cất tiếng bi ai, nóilên sự tưởng niệm cùng uỷ khuất của nàng “Ngày đó ta không biết sao lạira thế nầy…Ta tưởng là ngươi…Ta thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra…”

Nàng cúi đầu, âm thanh trong bóng đêm càng hiện ra buồn bả, lòng Sơcảnh mộc nhói đau, nhưng nỗi bất đắc dĩ lại càng nhiều hơn, hiện giờ cónói cái gì cũng không thay đổi được, sớm đã cảnh còn người mất, nữ tửtrước mắt đã từng là người hắn yêu quý nhất, luyến tiếc nàng chịu uỷkhuất, những chuỗi ngày cùng với nàng thề non hẹn biển như mới hôm qua.

“Quang vinh vương phi…”Hắn bất đắc dĩ gọi danh hiệu xa lạ nầy, thốtlên chua xót “ Việc hôm qua kết cục đã định rồi, không thể quay lạinữa, nói thêm cũng đâu có ích gì?”

“Ngươi gọi ta là Quang vinh vương phi…?” Vân uyển phù nhẹ nhàng lẩmbẩm, lòng đau như cắt, hai mắt đẫm lệ, tuyệt vọng trầm trọng làm nàngkhông thở được.

Nghe được một tiếng Quang vinh vương phi làm cho tâm thần nàng đauđến cực điểm,.làm cho phía trước hai người bọn họ như cách một hoànghà, xa không thấy biên giới…

Sở cảnh mộc nhẹ nhàng thở ra, nâng tay muốn thay nàng gạt đi nhữngdòng lệ thảm, hắn chưa bao giờ thấy nàng rơi lệ, hắn đã thề cả đời nầysẽ làm cho nàng vui vẻ, cả đời không phân ly…Lời hứa như còn vang bêntai…Nhưng rồi như nghĩ đến cái gì, bất đắc dĩ buông tay đang ở giữakhông trung xuống….

Hắn sớm đã không phải là người trước mặt của nàng….

“Cảnh mộc, ngươi thật đã quên chúng ta từng thề non hẹn biển, nhẫntâm bỏ lại mình ta sao?” Nàng vừa khóc vừa nắm lấy tay áo hắn, điềm đạmđáng yêu nhìn hắn, lệ của nàng, hắn không nhìn thấy sao?”

Hắn bất đắc dĩ xoa xoa bả vai nàng, lắc đầu an ủi “ Không phải ta đã quên cũng không phải ta nhẫn tâm, mà là cuộc đời nầy chúng ta có duyênkhông phận, Phù nhi, nên trân trọng cuộc sống hiện tại của ngươi, Quangvinh vương trước kia ngưỡng mộ ngươi đến cực điểm, sẽ không bạc đãingươi”

Gió lạnh phất qua, lời an ủi của hắn càng làm cho mặt Vân uyển phù trở nên tái nhợt…và tuyệt vọng cùng cực….

“Cảnh mộc, ngươi nói phải che chở ta cả đời, ngươi đã hứa qua, vì cái gì…vì cái gì chúng ta biến thành như vầy…” Nàng thất thố khóc thật to, gắt gao ôm thắt lưng của Sở cảnh mộc, giống như không muốn rời xa phiến lưng ấm áp, ở trong lồng ngực hắn khóc rống..

Cách đó không xa có nhiều cung nữ đi qua, trong bóng đêm không nhìnthấy tình cảnh ở bên nầy, nhưng giữa đèn đuốc sáng tỏ lại thu hết vàotrong mắt của Sở cảnh mộc, hắn nhíu mi, gấp gáp nói “ Phù nhi, buôngtay…tỉnh táo lại…”

Vân uyển phù lắc đầu, càng tăng thêm lực đạo trong tay ôm chặt thắtlưng hắn, khóc không chịu buông tay ra “ Không cần….ta không cần buôngtay…”

Hắn là tâm nguyện cả đời của nàng, nàng hao hết tâm tư hạnh phúc, aicó thể hiểu được một thiếu nữ tám tuổi đứng ở một góc tình yêu, nhìn hắn cùng người khác chơi cờ. Ai có thể hiểu được nhiều năm qua nàng cốgắng lấy Lục phù làm tiêu chuẩn, mỗi ngày trao dồi kỳ nghệ. Ai có thểhiểu được nàng dùng cả trái tim mình hết lòng duy trì hạnh phúc.

“Nơi nầy là hoàng cung” Sở cảnh mộc trầm giọng, mày rậm nhăn lại, nhẫn tâm đẩy nàng ra.

Hai mắt Vân uyển phù đẫm lệ cùng thống khổ, nhếch môi, nơi nầy làhoàng cung…Nàng nén tiếng khóc của chính mình…chua xót rơi lệ, ngườitrước mắt thường rất ôn nhu, tại sao bây giờ lại lạnh lùng như thế.

“Phù nhi, không cần chấp nhất quá khứ, chúng ta đã không có khả năng ở bên nhau, nếu chấp nhất quá khứ sẽ mất đi tất cả, đạo lý đơn giản như vậy, chẳng lẽ ngươi không hiểu sao?”

“Mất hết tất cả?” Vân uyển phù cay đắng nở nụ cười, cười đến đau khổ bi ai như lòng của nàng vậy “ Ngươi nói cho ta biết, ta còn lại cáigì, không có ngươi cái gì đều không có…”

Lòng của Sở cảnh mộc như bị đâm một dao, thâm tình của Uyển phù làmhắn đau lòng, dung nhan yêu kiều đang rơi lệ kia, lệ của nàng giống nhưlàm vạn vật cũng đau khổ theo, hắn không khỏi nghĩ đến Lục phù…Nữ tử kia thanh lịch, tao nhã, băng tuyết thông minh, nhớ lại nàng từng nói đùatrong đêm động phòng hoa chúc đã khóc đỏ cả mắt, cũng là thống khổ nhưthế nầy sao? …Lòng của hắn càng thêm hoảng hốt…

“Sở cảnh mộc, ngươi đang suy nghĩ gì?” Vân uyển phù thấy vẻ mặt hắnhoảng hốt, nàng lại càng hoảng hốt bi ai, ở trước mặt nàng, lần đầu tiên hắn trở nên không yên lòng như thế…vì cái gì…?”

Sở cảnh mộc nhìn nàng, cũng không nói chuyện, nhất thời không biết nói gì..

Nàng bi thương đưa tay vào trong ngực, lấy ra một khối ngọc bội, đâylà vương bài cuối cùng của nàng…Khối ngọc bội nầy theo nàng mười năm,cũng bởi vì nó, Sở cảnh mộc mới để ý tới nàng…

Nhìn thấy ngọc bội, Sở cảnh mộc không khỏi sửng sốt, đó là ngọc bộiđính ước của hắn, mười năm trước thua trong tay một thiếu nữ thông minh, cười tao nhã như vậy, nhưng trí thông mình làm người kính phục, ngóaiđầu nhìn lại cơ hồ đoạt lấy hô hấp của hắn, khắc sâu trong tâm, khôngthể phai nhòa, cam nguyện cho hắn ngọc bội, lưu lại dấu vết của hắn…

Sự việc đã cách mười năm, khuôn mặt cười duyên của tiểu cô nương kia, vừa nói cười nhưng lời nói có khí độ bức người vẫn khắc ghi trong tâmhắn, không ít lần hắn hoài niệm vào lúc nửa đêm, từng giọt từng giọttích lũy trong lòng, càng ngày càng sâu… Mấy năm ở quân doanh, hắn đềutưởng niệm nàng…

Khi trở về kinh thành, có dịp tới Vân vương phủ, may mắn có thể gặplại, gặp Vân uyển phù trong chòi nghỉ mát, đang thưởng thức khối ngọcbội, hắn kinh hĩ bước nhanh tới, thậm chí cảm tạ ơn trên đã an bài, làmcho hắn được thỏa tâm nguyện…

Nhưng hôm nay nàng ở trước mắt không như ở mười năm trước, ….có nhiều chổ không hề giống nhau, ….Người lớn lên có thể thay đổi nhiều như thếsao?’

Thiếu nữ hắn yêu ban đầu, sớm không nhìn thấy thân ảnh nữa, hắn thửqua, đã chứng minh qua, mọi chuyện đều hướng về người của ngày xưa,chính là….

“Cảnh mộc, đây là ngọc bội ngươi cho ta, nhớ rõ không? Ta…mang theo mười năm, lúc nào nó cũng không rời khỏi người…”

Sắc mặt hoài niệm nhất thời tỉnh táo lại, khôi phục lại thái độ bìnhthường, Sở cảnh mộc nhìn khối ngọc bội ôn nhuận, vẻ chua xót hiện ra, “Khối ngọc bội nầy là mười năm trước ta thua bởi tay ngươi, coi như làtặng ngươi giúp ta vượt qua một yến hội nhàm chán đi”

“Ngươi…” Vân uyển phù không thể tin trừng lớn hai mắt, ngay cả như vậy cũng được sao?

“Phù nhi, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi như vậy” Sở cảnh mộc vẫn như cũ nhìn khối ngọc bội, hồi lâu nhìn xuống, giống như vứt bỏ tronglòng một tia không muốn rời xa cuối cùng, trợn mắt nói “ Ngươi là Quangvinh vương phi, nhớ kỹ thân phận nầy, hãy quên ta, hãy quý trọng nhữngngày sau này của ngươi”

Hắn nói xong liền xoay người, nghe tiếng khóc vang lên sau lưng,không nói gì xoa ngực của mình, nơi đó có phù dung điếu trụy cũng khôngrời hắn mười năm…Quên đi, vẫn là giữ lại..hắn không thể thuyết phụcchính mình có thể xóa đi khuôn mặt tươi cười mười năm trước kia..

“Vì sao ngươi mười năm trước và ngươi của mười năm sau lại kém nhaunhiều như thế?” hắn chỉ để lại trong không khí một câu như vậy, giốngnhư mờ mịt, giống như hoang mang, cũng giống như thất vọng..

Nhìn thân ảnh của hắn rời xa, Vân uyển phù nhất thời mất đi hết sứclực, ngã ngồi trên mặt đất lạnh như băng, trong gió lạnh gào thét thổiqua, điên cuồng rít gào…

Cảnh mộc, chúng ta không phải cùng một người, như thế nào giống nhau….

Trong ba năm nầy ngươi nhìn ta nhưng vẫn tưởng niệm nàng..Ngươi cóbiết mỗi lần ta thấy trên mặt ngươi mờ mịt, lòng ta đau đến cỡ nàokhông? Vì sao ngươi tàn nhẫn như vậy, hy vọng cuối cùng của ta cũngmuốn đoạt mất…