Phù Dung Vương Phi

Chương 3: Nguyên nhân



Xe ngựa chạy trên đường hoa lệ tấp nập, Phù Nhã xiêm y ngọc bích, một thân trầmhương màu thu thủy, xinh đẹp mê người. Nàng vui sướng vén lên bức rèmdiễm lệ, rồi lại hạ xuống. Nàng ít ra phủ, trừ khi cùng ca ca cưỡi ngựa. Bình thường nàng thường ở trong phủ, nghe tỳ nữ tả lại ở ngoài phủ nhưthế nào, nhưng cũng không làm nàng có hứng thú. Nếu có thời gian, nàngthà rằng cùng ca ca đọc sách, cùng mẫu thân chơi cờ, hay một mình ởtrong phủ hưởng thụ mùi hương thơm ngát của hoa phù dung cùng sự tĩnhlặng, phủ đệ môt mảnh tình thơ ý hoạ, đối với nàng là thế ngoại đàoviên, cả nhà thuận hoà vui vẻ, tươi cười không sầu không lo, giống nhưcánh diều tự do tự tại.

Miệng nànggiống như anh đào nhỏ nhắn, giờ phút này khẽ mím lại, biểu hiên sự không kiên nhẫn, bên người nàng là một thị nữ khoảng mười lăm tuổi, lanh lợivui đùa. Phù nhã nghe chỉ cười có lệ, nàng cũng không góp lời. Xe ngựadừng lại, thị nữ nhảy xuống xe, đặt xuống một cái ghế đẩu, Phù Nhã bướcxuống ghế, bàn tay nhỏ xinh được Lưu Đình nắm chặt. Ông cười điểm điểmmũi của Phù Nhã, yêu thương nói. “Vui lên nào, chỉ là một buổi yến hộimà thôi.”

“Vâng phụthân,” Phù Nhã nhu thuận đáp lời. Đôi mắt thông minh khẽ khép, ẩn dấucảm xúc thật của mình. Gió lạnh bức người không bằng trong xe ngưa thoải mái ấm áp, cánh cửa màu son, chữ vàng óng ánh, hai con sư tử đá lớnngồi ở cửa, uy phong lẫm lẫm. Phù Nhã khuôn mặt tươi cười, nhìn mộtngười nam tử trung niên đang đi ra. Trường bào màu xanh đen, đơn giảnhào phóng lại quý khí bức người, vẻ mặt tươi cười ra đón, “Lưu tướngquân, hoan nghênh, cực kì hoan nghênh.”

“Vân vươnggia, lâu quá không gặp.” Lưu Đình cười dài, tay trái nắm tay Phù Nhã,tay phải vươn ra tiếp đón. “Thật là hân hạnh.” Vân vương gia nhiệt tìnhtiếp đón, thấy Phù nhã bên cạnh, than lên một tiếng, “Cô bé thật xinhđẹp, nói vậy vị này chính là lệnh thiên kim?” “Đúng vậy, đây là nhi nữPhù Nhã,” nói đoạn xoa tay Phù Nhã, nàng liền ngẩng đầu, nũng nịu cườivấn an, “Phù nhã thỉnh an vương gia, vương gia vạn phúc.”

“Ha hả, nhađầu lanh lợi, vào đây đi… Tướng quân mời.” Vân vương gia một đường dẫnbọn họ tới chỗ yến tiệc, nhìn tiểu Phù Nhã ánh mắt trầm tĩnh, chân bướcổn trọng, không sợ hãi, không hiếu kỳ về cảnh vật xanh vàng rực rỡ trong vương phủ, không nhìn xung quanh, chỉ im lặng theo sát Lưu Đình, thầmthan, đây chính là thiên hạ ngọc bích, lớn lên không biết sẽ tuyệt sắccùng phong thái mê người đến nhường nào.

Vài ngườithân phận tôn quý đã sớm chờ nơi đó, vừa thấy Lưu Đình đến, đều đứng lên tiếp đón, vài vị mãnh tướng rất nhiệt tình, tình cảm nồng hậu đến từbốn phía. Phù Nhã liếc qua bọn họ, thủy chung mang theo nụ cười duyên,chỉ nghe thấy bọn họ tán thưởng, nàng cười trong lòng âm thầm kêukhổ. Bọn họ nói gì đó nàng căn bản không muốn nghe, bởi vì từ nhỏ nghenha đầu trong phủ cùng thị vệ và các bộ hạ cũ của phụ thân nói về nàng,cái gì tuyệt đại phong thái, khuynh quốc khuynh thành. Nàng đã sớm nghehàng trăm lần rồi.

Phần đông là con cái của quan lại, nghe phụ thân nói, quan gia yến hội mang khuê nữtheo là chuyện bình thường, trước nhất có thể cho quen mặt, thứ hai cóthề tìm kiếm thông gia tương lai… Nàng cười khẽ, phụ thân rõ ràng khôngcó điều thứ hai, nếu không vì sao không giới thiệu nàng quen biết nhữngquan gia thiếu gia khác, ngược lại mang theo trên người che chở, e sợ có người tơ huyền. Đoan trang dùng cơm lễ nghi, không lúc nào không mỉmcười, Phù Nhã che dấu đáy lòng nảy sinh nhàm chán cùng phiền muộn. Mơ hồ thấy bọn họ đàm luận thái tử vô năng yếu đuối, bốn vị vương tử mặc dùtuổi trẻ, lại cạnh tranh kịch liệt, triều đình hiên nay một mảnh rốiren, rất có khả năng có kinh biến.

Phù Nhã mímmôi xinh đẹp, mi nhíu lại, nhỏ giọng cùng Lưu Đình nói một tiếng liền đi ra ngoài. Vương phủ đình viên cùng tướng quân phủ một trời một vực, lại thiếu nhu tính và ý thơ ôm ấp tình cảm, vậy mà trong hoa viên, một cảnh đẹp bỗng hiện ra trước mắt. Là phù dung, phù dung đang nở rộ, ở trongtrời đông gió rét, run rẩy thẹn thùng trưng ra phong tư trác tuyệt, gàothét kiêu ngạo mà ngẩng đầu. Phấn hồng mang theo sắc thái vàng nhạt, Phù Nhã chưa từng gặp qua như thế, chưa kể ở gần ao còn có phù dung trắng,quả thật một cảnh xuân sắc mê người.

Phù Nhã kích động nhìn sát đóa hoa gần mặt nước, nhẹ giọng tán thưởng, trong phủ phù dung đã sớm héo tàn, ao nước lạnh tanh, nhưng phù dung ở đây lại nở hoa khoe sắc, nàng từng bước đi lại, tay mềm mại vẩy nước, thu ba gợn sóng, thật cảm thấy cao hứng, tiếp tục khuấy nước, nước ao lạnh lẽo làm taynàng đỏ bừng, lại càng thú vị đùa vui. Phu Nhã khẻ cười thoải mái, vẻ ủdột lúc nãy hoàn toàn biến mất, nàng cười duyên làm cho phù dung thấtsắc, soi vào đáy ao là khuôn mặt tươi cười xinh đẹp tuyệt luân.

Nàng như thế cười duyên liên tục mà tất cả phong tình đều rơi vào trong mắt thiếuniên trong đình cách đó không xa, thiếu niên tuấn tú cao ngất, một đôimắt to sáng ngời rất có thần, thâm trầm như biển, mày kiếm mũi thẳng.Một thân y bào toàn trắng, thanh hoa tuấn dật, như gió trong lành. Tuổikhông lớn, khoảng mười bốn tuổi, toàn thân ẩn lộ thần khí sắc bén, khíchất quan sát thiên hạ châm rãi toả ra.

Đôi mắt nhưbiển thâm trầm kinh diễm nhìn nhân ảnh nhân tuyệt sắc đối diện, dướitrời xanh mây trắng, trong gió lạnh rít gào, nhưng lại cười liên tục,mặt mày ẩn tình, đang thú vị vui đùa với nước lạnh trong ao, tạo nênnhững gợn sóng lăn tăn trong ao yên tĩnh, vẻ đẹp của nàng làm cho thượcdược, mẫu đơn, phù dung trong ao càng kém xa. Gió lạnh thổi qua tóc dài, nghịch ngợm phất qua hai má, tất cả phong tình ở trong lúc đó, làm choánh mắt như nước của thiếu gia càng thêm chuyên chú.

Hôm nay yếnhội, nhiều người tham gia, tất cả đều quyền quý, những người mang theonữ nhi càng không ít, không biết nhà ai có nữ nhi phong thái yêu kiều,mỹ mạo khuynh thành như thế nầy. Nhìn tay nàng khuấy nước trong ao, làmcho tâm tình của hắn từ trước đến nay như băng cũng hiện ra một mảnhrung động.

Trong đìnhcó một ván cờ vây, tâm tư không biết giải như thế nào, phù dung bên cạnh ao, tâm tư mờ mịt, quyến luyến hình như tâm động. Hình như cảm nhânđược có ánh mắt nóng bỏng đang nhìn, Phù Nhã mím môi, cười duyên ngẩngđầu, gặp được ánh mắt như biển thâm trầm của thiếu niên trong đình đangnhìn nàng không hề che dấu, hai người đồng thời ngẩn người ra… Phù Nhãtươi cười, nhẹ nhàng chớp mắt, ánh mắt nhìn tuấn mỹ thiếu niên thăm dò,khí chất bất phàm, phong độ có thừa, vừa thấy đã biết là nhân vật khôngbình thường, âm thầm hồi tưởng trong yến hội, không thấy hình dáng củahắn trong những đứa con của các vị quan gia, tự hỏi hắn là người nào?