Phù Dao Hoàng Hậu

Chương 11: Giông tố cuồng nộ



Typer: BTCĐ

Trời đổ mưa.

Cơn mưa nửa đêm đột ngột kéo đến mãnh liệt, trút xuống ầm ầm như muốn nghiêng trời lệch đất, chỉ thoáng chốc trên mặt đất đã có ngàn vạn dòng chảy nhỏ.

Bùi Viện bước ra từ sảnh chính, tay cầm một cây dù giấy, được nha hoàn hầu hạ trở về Lan Đình Cư của mình. Một nha hoàn đi theo cầm đèn lồng soi đường cho ả, mưa to gió lớn khiến đèn lồng giấy lung lay, nha hoàn kia dung y phục của mình cẩn thận che kín nó suốt dọc đường đi, nhưng một cơn gió to bất ngờ ập đến thổi tắt ngọn đèn.

Nha hoàn này cơn chưa kịp xin tội thì đã bị Bùi Viện giơ tay giáng một cái tát, móng tay sắc nhọn cào xước lên mặt cô bé để lại đường gạch đỏ lòm, máu tươi chảy xuống đầm đìa, nhưng cô gái nhỏ này cũng không dám khóc, ôm đèn co rụt trong mưa.

“Ngu xuẩn! Một chiếc đèn mà cũng không trông nom được!” Bùi Viện ngước mắt nhìn mưa gió phần phật giăng kín màn trời đêm, phiền não vô cớ ùa đến, ả cau mày khép lại áo choàng, bước nhanh vào khoảng sân yên tĩnh.

“Các ngươi không được phép đến hành lang, đừng làm bẩn nơi ở của ta.” Bùi Viện ghét người khác quấy rầy, lại thích sạch sẽ, ngay cả chỗ ở cũng chon Lan Đình Cư thanh tịnh nhất, tao nhã nhất. Ai cũng biết rã những thói quen này của ả, các nha hoàn đều gật đầu đáp khẽ, lùi khỏi hành lang từ xa.

Bên ngoài cửa giông tố như roi thần quật khắp mọi nơi, bên trong cửa là bóng tối đen ngòm yên ắng và trống vắng.

Bùi Viện đẩy cửa vào.

Két… Cửa chậm rãi mở ra, Bùi Viện bất chợp cụp mắt xuống, đột nhiên thấy được một vệt nước lờ mờ trên sàn gỗ.

Trong long khẽ giật mình, ả phản ứng cực nhanh, lập tức lui như bay về phía sau.

Tuy nhiên đã muộn.

“Két!”

Ánh sáng lóe lên trong đêm tối, mơ hồ có một bóng đen phi thân vung đao đâm đến, một đao bất ngờ, như sấm chớp giáng xuống thình lình, tích tắc đã đến mặt Bùi Viện!

“Xoẹt.”

Tiếng da thịt bị cắt phát ra rất khẽ, nhưng vẳng vào tai Bùi Viện khiến ả kinh tâm động phách, ả chỉ cảm nhận được trán bên trái chợt lạnh và đau xót, liền sau đó mắt trái bị che mờ bởi một màn máu đỏ.

Màn máu đỏ tươi che mờ ánh mắt, Bùi Viện không thấy rõ người trốn trong bóng tối giết mình là ai. Ả chỉ biết giờ phút này chỉ có tự bản thân mình mới giữ được tính mạng. Ả cắn rang chịu đau, “roẹt”, Bùi Viện rút ra trường kiếm, mũi kiếm chấn động tỏa ra tia sang khắp trời, ánh sáng này làm lóa mắt người khác, trong lúc khẩn cấp, ả đã sử dụng kiếm pháp “Trường không chi kiếm”, đó là bảo bối ẩn giấu của sư phụ bí mật truyền thụ cho ả.

Dường như đối phương cũng biết sự lợi hại của kiếm pháp này nên chẳng đón đỡ, vữa lắc mình đã lướt qua bên ả nhanh như cá bơi. Chỉ trong cái lướt qua nhau tích tắc kia, người này đã trở tay gạch một đường hiểm độc. Trán bên phải Bùi Viện lại đau cót, máu tươi chảy ào xuống như suối, che mất điểm nhìn rõ cuối cùng của ả.

Thế đao tàn nhẫn, nhanh như chớp giật, nén giận tập kích, sắc bén kinh người.

Trong tích tắc, đối phương đã nhanh-độc-chuẩn gạch lên mặt Bùi Viện một gạch chéo.

Hai mắt bị máu che phủ không thể nhìn thấy nữa, Bùi Viện xuất kiếm không còn theo quy tắc nào cả, đau đớn trên mắt đã khiến ả nộ khí công tâm, không biết hai vết gạch chéo trên mặt sâu đến mức nào, nhưng nhìn từ lượng máu chảy xuống, gương mặt này nhất định đã bị hủy. Đối phương ra tay độc ác, nhất định là có thâm thù đại hận với mình.

Từ trước đến nay, các cô gái tuyệt sắc xem dung mạo nặng như tính mạng, giây phút này Bùi Viện đau đến mức không muốn sống, chỉ cảm thấy không giết được người này thề không cam long bỏ cuộc, dứt khoát không màng đến hai vết gạch đó. Một đường ngang lóe sang, đem máu tươi trong long bàn tay quét xuống thân kiếm, thân kiếm ánh lên sắc đỏ, màu đỏ chập chờn quỷ dị trong không gian tối đen. Trong ánh đỏ lập lòe xuất hiện vô số bong bóng như mắt những con cua từ từ trồi lên từ mặt biển, lại mang màu sắc sặc sỡ như những con nhện độc, động đậy bò trên thân kiếm lạnh ngắt, nhìn thấy mà rợn người buồn nôn.

Lúc này, nếu có con cháu Hoàng tộc Hoàng triều Thái Uyên ở đây, chỉ sợ là sẽ kinh hãi bật thốt to lên: “Tế huyết thần công”, thần công này được Hoàng tộc giữ kín tuyệt mật, hôm nay Bùi Viện mang ra sử dụng, đó là liều mạng muốn cá chết lưới rách (hai bên cùng bị tổn hại).

Ả muốn liều mạng nhưng chưa chắc đối phương đã chịu, người đó vừa thấy ánh đỏ quỷ dị kia sang lên, lập tức lao nhanh ra ngoài không một tiếng kêu. Mũi giày đá lên khung cửa, vừa xoay người đã thoát khỏi phạm vi bao phủ của ánh sáng đỏ. Bóng dáng màu đên trong cơn mưa xối xả tựa như chim ưng, vừa xoay chuyển đã vụt bay ra xa ba trượng, biến mất trong màn mưa dàu đặc mãi không ngừng.

Bùi Viện xiết chặt kiếm đuổi theo lập tức, thần công của ả đã đầy đủ, nhấc chân tạo thế nhanh như tia chớp, kiếm khí trong long bàn tay tỏa sang đến hai trượng, gần như chỉ cần vươn tay là có thể lập tức đâm đến tim bóng đen từ phía đằng sau.

Tuy nhiên còn chưa kịp vươn tay ra, ả chợt thấy có thứ gì đó trắng mịn vút qua bên cạnh, mang theo một cơn gió nhỏ, liền ngay sau đó bàn tay đau xót, trường kiếm đột ngột rơi xuống đất.

Bùi Viện hoảng hốt cho rằng trong phòng còn có kẻ địch, liều mạng mở to mắt ra nhìn, trong tầm nhìn bị che mờ bởi màn máu đỏ, ả mơ hồ nhìn thấy một bóng tròn, thoắt ẩn thoắt hiện.

Ngay sau đó chân ả như giẫm phải vật gì mềm nhũn, Bùi Viện liền bị lảo đảo.

Lúc này hai vết thương trên mặt bắt đầu ngứa ngáy, như có vô số côn trùng nhỏ bò trong vết thương, Bùi Viện kinh hãi không dám tiếp tục liều mạng, vội vàng sờ lên, nhưng càng sờ càng ngứa, mang máu đỏ tươi che phủ khuôn mặt khiến ả không nhìn thấy được gì cả, ả nóng vội đến mức thất thanh gào to: “Người đâu! Người đâu! Múc nước cho ta! Gọi thái y, gọi thái y!”

Không ai đáp lại.

Những nha hoàn vừa rồi bị ả đuổi vì sợ làm bẩn mặt đất chạy đến trong mưa, trên tay vẫn còn ôm đèn đã tắt, ngây ngốc mà lạnh lùng nhìn ả.

Các nàng đứng bất động trong mưa ngây dại nhìn người ngày thường cao quý ngang ngược, giờ phút này đây mái tóc dài của ả rối bời trong mưa to gió lớn, máu tươi đầy mặt đầy tay, hai cánh tay vươn dài ra gào khóc thảm thiết trên hành lang ngoằn ngoèo. Trên mặt ả là hai đường gạch chéo giao nhau thành một dấu chéo dữ tợn, máu tươi từ dấu chéo tàn nhẫn kia nhỏ xuống, nhỏ xuống hành lang mà ả chưa bao giờ cho phép kẻ nào bước vào, nền gạch sang loáng bị nhiễm bẩn bởi những vết máu loang lổ đục ngầu.

“Người đâu… người đâu…”

Không ai nhúc nhích, không ai trả lời, những tỳ nữ hầu hạ đằng này tận mắt nhìn thấy cảnh sát hại vừa rồi, nhưng lại lạnh lùng đứng bất động trong mưa.

Mưa to bị gió thổi mạnh tạo thành những vách ngăn trong suốt, ngăn cách ánh mắt căm phẫn của những người ngày ngày bị ả chà đạp.

“…Người…đâu…”

Tiếng kêu thảm thiết của Bùi Viện chìm trong tiếng mưa tuôn xối xả, nhỏ dần rồi im bặt. Ả điên cuồng chạy loạn trên hành lang, nhưng vì luôn va phải cột mà bị them thương tích. Vết thương trên mặt càng lúc càng ngứa dữ dội hơn, sức lực ả cũng dần dần tiêu hao hết.

Nước mưa thấm ướt tấm mành vải đỏ thẫm treo ở hành lang, mưa hòa máu, vạt áo hồng đẫm máu của Bùi Viện xoay tròn trong mưa, bị thương đến tột cùng, rồi dần dần rũ xuống.

Bùi Viện ngã xuống bậc thềm, tóc đen xõa tung trên nền đất lênh láng nước mưa, uốn lượn như rắn ở trong nước, tay ả gắng gượng vươn tới phía trước, như hy vọng ai đó đến giúp mình thoát khỏi cơn ác mộng này.

Tuy nhiên, mãi chẳng ai đến,

Đêm chưa quá nửa, giông tố cuồng nộ.

Tiếng rên đau nhỏ dần, mang theo sự mù mờ bất lực hòa tan trong tiếng sấm vang ầm ầm.

“Các người…tại sao…không cứu ta…”