Phù Ảnh Ám Hương

Chương 49



Tùng trúc quán nhã gian.

Một cầm cơ thượng đẳng cúi đầu đứng cạnh cầm án, dưới hàng mi đôi mắt lóe lên thần sắc si mê.

Thanh niên nho nhã một thân nguyệt sắc y phục mười ngón thon dài tùy ý phủ lên cổ cầm —— tiếng đàn đạm nhiên nhàn nhã, rồi lại như ẩn chứa kỳ hoặc. Lúc cất cao, rồi lại chuyện thấp, thậm chí lúc không tiếng động, nhưng ngay sau đó lại chậm rãi vang lên, như ngã xuống vách núi vạn trượng, rồi lại nhanh nhẹn bay lên. Dư âm ngân nga, quanh quẩn bên tai không dứt.

” Cầm nghệ của Tần công tử có thể nói là nhất tuyệt a. Một hành thương (một dạng thương nhân, nhưng lưu động, ko buôn bán cố định một nơi nào hết) mà có thể an nhàn thoải mái thế này, đúng là không dễ.” Dư âm tiếng đàn chấm dứt, Diệp Tư Ngâm vỗ tay mỉm cười nói.



“Thế tử tán thưởng, chút tài mọn, không có gì đáng nói.” Tần Tự Dật thu tay, cung kính vái chào đáp. Tiếp nhận khăn mặt cầm cơ truyền đến, cẩn thận lau tay. Cầm cơ kia xoay tay nhận khăn, lấy ánh mắt lưu luyến nhìn Tần Tự Dật liếc mắt một cái, liền cẩn thận rảo bước rời khỏi nhã gian.

Diệp Tư Ngâm chỉ thản nhiên nói: “Tần công tử quá khiêm nhường.” Y đối Tần Tự Dật không có quá nhiều hảo cảm, cho dù thanh niên trước mắt thoạt nhìn tao nhã, tài mạo song toàn. Thế nhưng gã xuất hiện với thời gian, địa điểm quá mức trùng hợp, thân là thương nhân bình thường, rồi lại biết thân phận của y, còn chủ động lân la làm quen —— người này nhất định không đơn giản.

Nghĩ đến đây, Diệp Tư Ngâm nhắm mắt. Không biết Diệp Thiên Hàn bên kia như thế nào. Khuynh Tự nọ, tất sẽ sử xuất tất cả thế võ câu dẫn hắn. . . . . . Trong lòng có chút mất hứng khó hiểu.

“Thế tử thoạt nhìn có tâm sự?” Tần Tự Dật không biết khi nào từ cầm án đi vào bên cạnh Diệp Tư Ngâm.

“Nga? Vì sao ngươi lại nói vậy?” Diệp Tư Ngâm nhíu mày. Quan sát lòng người cẩn thận tỉ mỉ, có thể nhìn biểu tình thần thái của người khác mà cẩn thận tỉ mỉ khắc trong đầu rồi phỏng đoán —— bản sắc của thương nhân, nhưng cũng không phải thương nhân nào cũng làm được.

“Thế tử vừa rồi tâm thần không yên, ngay cả tiếng đàn của tại hạ cũng không thể đả động thế tử mảy may, có thể thấy được tâm thế tử không ở này.” Tần Tự Dật mỉm cười đáp. Nói xong liền vỗ tay kêu: “Viện Cầm.”

Cầm cơ vừa rồi đẩy cửa bước vào: “Tần công tử có gì phân phó?” Trong mắt đầy quyển luyến. Chỉ tiếc lạc hoa hữu ý lưu thủy vô tình, Tần Tự Dật vẫn chưa chú ý ánh nhìn chăm chú của nữ tử tên Viện Cầm, chỉ nói: “Ngươi tự tay nhưỡng quế hoa trân nhưỡng còn không?”

Viện Cầm đáp: “Tự nhiên còn. Ta sẽ đi lấy.”

” Quế hoa nhưỡng của cầm cơ này có gì đặc biệt, lại lệnh Tần công tử yêu thích như thế?” Diệp Tư Ngâm dò hỏi.

“Thế tử uống rồi sẽ biết. Tay đàn của Viện Cầm đứng đầu Tùng Trúc quán, quế hoa nhưỡng mà nàng nhưỡng, nói là đệ nhất Hoài Nam cũng không quá đáng a.” Tần Tự Dật như đã nhấm nháp qua thuần hương của hoa quế nhưỡng, vẻ mặt say mê.

Đang nói, Viện Sầm liền trở lại, cầm trên tay hai chén rượu màu hổ phách tinh mỹ tuyệt luân, ôn nhu nói: “Tần công tử quá khen, ta sao dám nhận nổi?” Phía sau đi theo một tiểu nha hoàn, trên tay đang cầm một vò rượu nhỏ.

Tần Tự Dật mở ra lớp niêm phong, một mùi rượu thuần hậu trộn lẫn mùi quế hoa thơm ngát tản ra, “Quả nhiên không hổ là rượu Viện Cầm tự mình nhưỡng. Đến, Viện Cầm, kính thế tử một ly.” Nói xong liền rót đầy chén.

Viện Cầm nghe vậy cầm lấy một ly, đưa tới bên môi Diệp Tư Ngâm: “Thế tử, Viện Cầm kính ngài một ly.”

Diệp Tư Ngâm im lặng nhíu mày. Đã quen mùi Long Tiên Hương nhẹ nhàng rồi lại sâu thẳm trên người Diệp Thiên Hàn, mùi son phấn trên người nữ tử này làm y có chút không khoẻ.

Đang định cự tuyệt, lại thấy Chiến Minh đẩy cửa mà vào. Diệp Tư Ngâm thuận thế đẩy Viện Cầm ra. Khóe mắt lại trùng hợp nhìn thấy thần sắc Tần Tự Dật nhíu mi tiếc hận. Liến có chút suy xét.

Chiến Minh đi vào, khéo léo đẩy ra Viện Cầm: “Thiếu chủ, chủ nhân phân phó muốn ngài đi qua bên kia.”

“Chuyện gì?” Diệp Tư Ngâm nhíu mi hỏi. Không phải ở cùng Khuynh Tự sao?

“Thiếu chủ, người này thân phận đã điều tra rõ. Bên ngoài là một tên thương nhân ở Giang Ninh thành thủ phủ, ngầm lại là một trong những thế lực hoàng đế bồi dưỡng ở dân gian.” Chiến Minh lấy truyền âm nhập mật nói.

“Chủ nhân phân phó, sắc trời không còn sớm, ngày mai sáng sớm còn phải chạy đi, cần phải trở về.”

Diệp Tư Ngâm gật đầu, mới nói: “Tần công tử, xem ra thanh tri âm tri kỷ của ngươi cùng này cực phẩm hoa quế trân nhưỡng ta hôm nay vô phúc nhận được. Nếu có duyên, nhất định sẽ gặp lại, đến lúc đó lại nâng cốc nói cười cũng không muộn.” Nói xong liền đứng dậy đi.

Tần Tự Dật trầm mặt. Nhớ tới mệnh lệnh của chủ tử, thoáng suy tư, nhân tiện nói: “Xem ra Khuynh Tự cô nương kia còn chưa đủ nhập mắt thân vương điện hạ a, nên thế tử điện hạ mới phải trở về?”

“Thế tử vừa rồi tâm thần không yên, chính là vì thân vương điện hạ?” Tần Tự Dật thấy Diệp Tư Ngâm dừng cước bộ, nhưng chưa trả lời, liền truy vấn một câu.

Nghe vậy, mắt tím trong suốt ảm đạm —— người này rốt cuộc muốn nói cái gì?

Tần Tự Dật nhìn Diệp Tư Ngâm không trả lời, lộ ra một nụ cười đắc ý: “Tại hạ đoán đúng rồi? Thân vương điện hạ vừa rồi cùng hoa khôi kia hôn nhau, thế tử trong lòng tất nhiên không vui. . . . . .”

Lệnh Tần Tự Dật kinh ngạc chính là, Diệp Tư Ngâm xoay người lại, nhưng khuôn mặt lạnh nhạt tuyệt sắc ngây cá một chút thần sắc khiếp sợ nhỉ nhoi nhất cũng không có.

Tần Tự Dật giận tái mặt, tạm ngừng một lúc lâu, lúc này mới âm trầm nói: “Thế tử cùng thân vương điện hạ vi phạm thiên lý luân thường như vậy, chẳng lẽ sẽ không sợ truyền ra sẽ nhận bị người trong thiên hạ nhạo báng sao? ! Nếu rơi vào tai Thánh Thượng, hẳn thế tử biết sẽ là kết cục gì đúng không?”

Diệp Tư Ngâm cùng Chiến Minh liếc nhau, trong mắt hiện lên sát ý.

“Ngươi làm sao biết được?” Diệp Tư Ngâm thấp giọng hỏi. Cuối đầu làm Tần Tự Dật nhìn không tới biểu tình giờ phút này của y, lại làm Tần Tự Dật cảm thấy y đang sợ hãi.

“Thế tử mỗi đêm cùng thân vương điện hạ đồng giường cộng chẩm, cũng không phải chỉ đơn gian là ngủ thôi đúng không?” Tần Tự Dật đắc ý nói, trong giọng nói pha chút khinh miệt cùng một ít mùi dục vọng, “Chẳng lẽ là thân vương điện hạ ở trên giường mới biết được thân phận của thế tử? Bất quá thế tử khuynh quốc khuynh thành như vậy, tự nhiên không phải một phong trần nữ tử có thể so sánh. Khó trách thân vương điện hạ. . . . . . Sách!” những lời còn lại đều bị nuốt vào miệng, bởi vì mũi kiếm của Chiến Minh nháy mắt đặt lên cổ họng Tần Tự Dật.

Tam xích thanh phong(trường kiếm dài ba thước) chói lọi ánh lên hàn khí, làm cổ Tần Tự Dật chợt lạnh, lại như trước mặt mang tươi cười: “Tả hộ pháp đừng tức giận, tại hạ nói tất cả đều là lời thật lòng.”

Một câu”Tả hộ pháp” , làm Diệp Tư Ngâm Chiến Minh hai người biết Tần Tự Dật hiển nhiên đối thanh danh Diệp Thiên Hàn trên giang hồ đã biết không ít. Lại vẫn có thể khí định thần nhàn như thế, xem ra nanh vuốt của hoàng đế lai lịch không nhỏ.

Chiến Minh lạnh lùng nói: “Vũ nhục chủ nhân, chỉ có một tử lộ. Vũ nhục Thiếu chủ, hừ, ngươi là muốn đi hình đường Phù Ảnh Các?” Lời này không chút giả dối. Nhớ đến Huyền Du Cầm, nếu không phải ả ta đã nói ra những lời không nên nói, thì hiện tại cũng không đến nổi ở hình đường muốn sống không được, muốn chết không xong.

“Minh, không được vô lễ.” Diệp Tư Ngâm thản nhiên nói, nâng tay đẩy ra mũi kiếm.

Chiến Minh lĩnh mệnh, thu kiếm vào vỏ, lại như cũ đằng đằng sát khí nhìn Tần Tự Dật.

Tần Tự Dật thấy Diệp Tư Ngâm ngăn Chiến Minh, tưởng y trong lòng sợ hãi, nhân tiện nói: “Vẫn là thế tử hiểu đạo lý.”

” Bớt sàm ngôn đi, ngươi muốn thế nào?” Diệp Tư Ngâm ngắt ngang lời tán thưởng đầy khinh miệt của gã, lạnh lùng hỏi.

Nếu chỉ là loại thích khách không ra gì thế này, y cùng với Diệp Thiên Hàn sẽ không thèm để ý. Nhưng Tần Tự Dật này lại chăng biết tốt xấu như thế, mà Diệp Tư Ngâm lại chưa từng đoán được đến bước này. Y cùng Diệp Thiên Hàn không muốn cùng hoàng đế trở mặt sớm như vậy, nhưng Tần Tự Dật, xem ra không trừ không được. . . . . . Mắt tím trong suốt trầm xuống, cúi đầu nhìn mười ngón tay của mình—— đôi bàn tay vốn dùng dao mổ cứu về không ít mạng người đang bồi hồi giữa sinh tử, hôm nay không ngờ phải nhiễm huyết . . . . . . nhưng y cũng sẽ không hối hận —— nếu lựa chọn dụng tâm ở lại thế giới này, lựa chọn Diệp Thiên Hàn, như vậy loại chuyện này, là không thể tránh được. Y không phải chim non cần tránh sau lưng Diệp Thiên Hàn, chỉ muốn tìm kiếm bảo hộ, mà là ái nhân có thể đứng bên hắn, cùng hắn đồng tiến đồng thối.

Tần Tự Dật nheo hai mắt lại, đứng dậy đi vào sau Diệp Tư Ngâm, không để ý tới ánh mắt muốn giết người của Chiến Minh, ngón tay tiêm dài vén một lọn tóc của thiếu niên lên, mang theo ý *** mĩ nói: “Tại hạ không muốn thế nào cả, cũng không muốn khó xử thế tử. Chỉ cần thế tử chịu cho tại hạ hảo hảo yêu thương người một đêm, mọi việc sẽ nhỏ hóa, tuyệt không rơi vào trong tai Thánh Thượng.” Tần Tự Dật hít lấy hơi thở sạch sẽ trên người thiếu niên cơ hồ muốn say mê —— khó trách, thân vương điện hạ băng lãnh như vậy cũng chịu phạm vào sai lầm lớn nhất trên đời, cùng nhi tử của mình quan hệ bất chính. . . . . . trước lúc trờ về phục mệnh chủ tử, thoáng nếm thử này tư vị của thiếu niên, nói vậy hẳn là không có gì đáng ngại. . . . . .

Diệp Tư Ngâm nhịn xuống cảm giác muốn phun, đứng dậy kéo lọn tóc của mình từ trong tay Tần Tự Dật ra.

“Tần công tử, chủ tử của ngươi nếu đã nói cho ngươi thân phận của chúng ta, chẳng lẽ không nói cho ngươi, có một số ngươi không phải ngươi muốn đụng là có thể đụng sao?” Mắt tím trong suốt ánh lên tia đùa cợt.

Tần Tự Dật cảnh giác, ánh mắt sắc bén lên. Vì sao khí thế thiếu niên này lập tức mạnh đến vậy? Vẫn là cái bộ dáng nhu nhược đó, nhưng lại tăng thêm một cỗ khí chất khó thể tiếp cận.

Diệp Tư Ngâm nhìn biểu tình của gã chuyển hoán, khóe miệng cong lên, mỉm cười nói: “Chẳng lẽ ngươi không thấy tay mình có gì khác thường sao?”

Tần Tự Dật kinh hãi, nâng bàn tay của mình lên quan sát —— bàn tay phải vừa rồi chạm qua tóc của Diệp Tư Ngâm, dĩ nhiên đã xanh tím!

“Ngươi. . . . . .” Tần Tự Dật muốn hỏi cái gì, lại đột nhiên quỳ rạp xuống đất, ôm ngực, không ngừng thở dốc, như có một bàn tay đang siết chặt yết hầu của gã, ánh mắt lộ ra thần sắc thống khổ.

Diệp Tư Ngâm lạnh lùng cười, nâng tay phất tóc mình lên —— đây là kỹ xảo Tiệm Nguyệt thường dùng, vải độc lên các nơi trên người, để tránh việc giải quyết địch nhân làm dơ tay mình.

“Không chịu được một kích như thế, dám khinh bạc Thiếu chủ? !” Chiến Minh lạnh lùng nói, thuận tiện hung hăng đá người trên mặt đất một cước —— Tần Tự Dật bị đá ra xa hơn nửa trượng, té trên đất, không thể động đậy.

“Minh, gã giao cho ngươi .” Đưa cho Chiến Minh một dược bình, “Đây là giải dược.” Nói xong liền xoay người rời khỏi nhã gian —— không biết chỗ Hàn thế nào rồi . . . . . .

Hết chính văn đệ tấp cửu chương