Phù Ảnh Ám Hương

Chương 46



Sáng sớm, thị nữ mang nước sạch lặng lẽ tiến vào Hàn Viên, đi đến phòng ngủ Diệp Thiên Hàn. Cước bộ khi nhìn thấy huyền sắc thân ảnh liền ngừng lại, cuối người hành lễ. Không dám lên tiếng —— chủ tử là người rất dễ tỉnh, nếu nhiễu chủ tử nghỉ ngơi, hậu quả không phải nàng một thị nữ nho nhỏ có thể gánh vác nổi.

” Một canh giờ sau lại đến.” Chiến Minh lấy truyền âm nhập mật phân phó thị nữ. Thị nữ trên mặt hiện lên kinh ngạc, xong lại lặng yên xoay người rời đi.

Chiến Minh đứng ở cửa phòng một lúc lâu, bỗng nhiên nghe được một tiếng quát to áp lực, bất đắc dĩ lắc đầu, cũng rời khỏi Hàn Viên. Thầm nghĩ, hai vị chủ tử này ngàn vạn lần đừng quên hôm nay là ngày xuất phát đi kinh thành. . . . . .

Trong phòng, sau màn hai thân thể đồng dạng hoàn mỹ đang mờ ám quấn lấy nhau.

Thiếu niên nằm thẳng, ngón tay như ngọc bạch thon dài nắm chặt cẩm bị dưới thân, tóc đen tản mát. Da thịt như thượng đẳng tơ lụa sớm che kín dấu vết *** mĩ. Nguyên bản mắt tím trong suốt vì *** bức ra hơi nước mà ngập tràn sương mù; miệng khẽ nhếch lên, phát ra tiếng thở dốc dồn dập, một bộ dáng mê người mặc quân hưởng dụng.

Nhìn thiếu niên dưới thân sa vào ***, hoàn toàn thất thần, mắt tím thâm thúy của Diệp Thiên Hàn lại tối lại vài phần. Kéo tay thiếu niên, đan lại cùng hắn, cúi người phủ lên cánh môi đang hé mở của y.

“Ngô. . . . . . Đừng. . . . . .” thứ nóng rực đang xâm nhập cơ thể lại lần nữa bắt đầu tàn sát bừa bãi, Diệp Tư Ngâm nhịn không được cầu tha. Hai tay vô lực bị đặt lên đỉnh đầu, chỉ có thể mở ra hai chân dục cự hoàn nghênh cọ xát vào thắt lưng gầy yếu lại tinh tráng của tình nhân, hy vọng hắn có thể mau chấm dứt trận “Trừng phạt” ngọt ngào rồi lại thống khổ này.

Tối hôm qua sau khi thay Túy Nguyệt cắt thịt trừ độc xong, Diệp Tư Ngâm liền bị Diệp Thiên Hàn cưỡng chế kéo về Hàn Viên, buộc y nằm trên giường, yêu cầu thực hiện hứa hẹn. Diệp Tư Ngâm vẫn chưa thật sự từ chối, nửa chống cự nửa nghênh hợp bị hắn đè lên chỉnh cả một đêm. Thừa nhận không nổi Diệp Thiên Hàn một cả đêm như cuồng phong bão vũ chiếm đoạt, Diệp Tư Ngâm cơ hồ là luân phiên ngất rồi tỉnh trải qua một đêm đầy *** này.

Tiếng cầu tha như khóc nức nở toàn bộ bị môi che lại, Diệp Thiên Hàn liên tục thong thả dụ hoặc tiến vào thật sâu rồi chậm rãi rời đi, như người dưới thân hoàn toàn mất đi khống chế.

Diệp Tư Ngâm bất lực lắc đầu, dục vọng không được giải phóng chịu không nổi giày vò như thế, thầm nghĩ đối phương hung hăng tiến xuất, hoàn toàn thỏa mãn mình. Cánh tay cuốn lên cổ Diệp Thiên Hàn, mang theo thanh âm nức nở hơi hiển ám ách vội vàng yêu cầu: “Hàn, không cần như vậy. . . . . . Ân ~ mau, mau một chút. . . . . . A!” Đột nhiên đĩnh nhập làm người nọ không hề phòng bị kinh hô ra tiếng. Theo đó chính là người nào đó kịch liệt công thành lược trì.

Hai chân bị tách ra đặt trước ngực, tư thế tối phương tiện mỗi một lần tiến vào đều chạm đến chỗ sâu nhất không chút lưu tình sát quá điểm chết người kia, dẫn tới Diệp Tư Ngâm không ngừng run rẩy —— thật khổ sở, rồi lại thoải mái muốn chết. . . . . . Lý trí, rụt rè toàn bộ bị vứt bỏ, Diệp Tư Ngâm bị va chạm nói không nên lời, như bắt được rơm rạ cuối cùng cứu mạng, chỉ có thể ôm chặt người đang tra tấn sủng ái mình, ngâm nga không ngừng: “Hàn. . . . . . Hàn. . . . . . Ân ~ nhẹ chút. . . . . . Cáp a. . . . . .”

Lời nói thật yếu ớt làm dục hỏa của Diệp Thiên Hàn càng thêm cháy mạnh. Trên đời chỉ sợ không ai nghe được người âu yếm ôn ngôn nhuyễn ngữ, uyển chuyển hầu hạ dưới thân mà có thể thờ ơ, hắn Diệp Thiên Hàn tự nhiên cũng không ngoại lệ. Tần suất luật động không giảm xuống, ngược lại càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mãnh liệt.

“Ân a!” Cơ hồ là bị chạm vào điểm cao nhất, Diệp Tư Ngâm ức chế không được thấp giọng thét lên, đạt tới cực hạn.

Hậu huyệt chật hẹp ướt át như run rẩy hút lấy thứ đang dâng trào trong cơ thể mình, Diệp Thiên Hàn gầm nhẹ một tiếng, phóng thích toàn bộ nhiệt tình vài cơ thể người yêu.

Ôm nhau đến khi hơi thở bình phục, Diệp Tư Ngâm mệt đến mức không động nổi một ngón tay, cơ hồ hoan ái giằng co cả một đêm đã hao hết khí lực của y. Thực quá phận. . . . . . mắt tím khôi phục trong suốt, Diệp Tư Ngâm oán hận nghĩ. Y sao cũng không ngờ tới, nam nhân thoạt nhìn không kém hàn băng ngàn năm này, vậy mà ở trên giường lại phóng đãng đến vậy. . . . . .

“Đang oán thầm bổn tọa?” Mới mắng một câu trong lòng, cằm liền bị nâng lên chống lại khuôn mặt tuấn tú không có biểu tình của người nọ. Như đang tức giận, bàn tay ôm hông y lại bắt đầu vuốt ve. Trong mắt tím thâm thúy quang hoa lưu chuyển, không có rét lạnh, không có châm chọc, có chính là tràn đầy sủng nịch.

“Mệt.” Diệp Tư Ngâm nhíu mày như oán giận nói.

“Trước dùng bữa, chút nữa ngủ trên xe.” Diệp Thiên Hàn siết chặt tay, ôm thân thể mềm mại vào trong ngực, không tha hôn lên thái dương ướt đẫm mồ hôi của y nói. Lấy”Trừng phạt” vi danh, muốn người trong lòng cả một đêm, loại hoan ái này kịch liệt đến mức có thể làm người ta nghiện nó, ngẫu nhiên một lần trầm luân không sao, nhưng nếu cứ thế mãi, đối thân thể hai người đều có hại. Chính là, đối người mình yêu nhất, lãnh tình như hắn cũng vô pháp nhẫn nại dục vọng. Thân là người luyện võ, Diệp Thiên Hàn hiểu rõ hậu quả miệt mài, thầm nghĩ còn nhiều thời gian, không thể bất chấp thân thể người này mà quá mức phóng đãng.

Nhẹ giọng đáp ứng, Diệp Tư Ngâm nhắm mắt lại, để Diệp Thiên Hàn ôm y đi tắm rửa thay y phục.

“Tiểu Tư, sáng sớm phái người tới tìm ta, có chuyện gì quan trọng?” Dùng ngọ thiện xong, Liên Diễm liền đăng môn bái phỏng, phía sau tự nhiên đi theo Hoa Vô Phong.

“Sư thúc, hôm nay chúng ta phải khởi hành đi kinh thành. Sư thúc nếu muốn ở lại Lâm An đợi sinh, trường kỳ ở Vạn Diệp Lâu cũng không phải biện pháp, không bằng ngươi đến đây ở được không?” Diệp Tư Ngâm khẽ cười nói. Không ngoài sở liệu, lời vừa nói ra, mặt Hoa Vô Phong tự nhiên đen hơn. Hắn đang nghĩ phải làm sao dẫn Liên Diễm về Côn Lôn, không nghĩ tới sư điệt thế nhưng lại nhắc tới cái thai. Giờ thì tốt rồi, Diễm nhi lại càng không chịu đi .

Liên Diễm mắt sáng lên. Nguyên bản nàng còn muốn ở Tiễn đường hồ mua tòa nhà, mà Phù Ảnh Các lại không thể nghi ngờ nơi tốt nhất Lâm An để nàng ở lại. Bất quá. . . . . .

“Nói đi, có điều kiện gì?” Liên Diễm hỏi.

“Quả nhiên không thể gạt được sư thúc.” Diệp Tư Ngâm mỉm cười nói, “Trong các có hửu hộ pháp thân trúng Miêu Cương kì độc. Ta dù đã điều chế ra giải dược, nhưng vẫn cần tùy theo quá trình khử độc mà điều chế lại phương thuốc.”

Liên Diễm nghe vậy gật đầu: “Thì ra là thế. Vô phương, giao cho ta, ngươi an tâm đi lên kinh là được.”

“Như thế thì tốt rồi.”

Cáo biệt Liên Diễm cùng Hoa Vô Phong, hai người liền lên mã xa. Đi theo tự nhiên là Chiến Minh cùng Lăng Tiêu Thần.

Xe ngựa chậm rãi đi đến cửa thành, bỗng nhiên dừng lại.

“Đứng lại, bên trong là ai?” Một người lên tiếng hỏi han.

” Chủ nhân cùng Thiếu chủ nhà ta.” Chiến Minh đáp.

“Vén mành lên, cho quân gia nhìn một cái.” Người nọ lại nói.

Chiến Minh không vui, lại vẫn chưa trả lời, cũng không động thủ vén mành, chỉ hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao các vị muốn thủ cửa thành?”

“Trong cung mất trộm, triều đình hạ lệnh các nơi hiệp trợ. Bản quan phụng mệnh gác cửa thành, tập nã đạo tặc!” Người nọ nói, “Sao vậyb trong cất giấu thứ gì không dám cho người khác nhìn sao? Còn không mau vén mành? !” Nói xong muốn bước lên cưỡng chế kéo mành.

“Làm càn!” Chiến Minh trầm giọng quát, lợi kiếm bên hông ra khỏi vỏ.

Chỉ nghe một thanh âm kim chúc va chạm, tất cả thủ thành binh tướng cầm kiếm cùng trường mâu trong tay nhắm ngay xe ngựa: “Người ở bên trong đi ra, bằng không bản quan sẽ không khách khí !”

“Minh, lui ra.” Thanh âm như hàn băng lệnh tất cả mọi người không tự giác run rẩy. Chiến Minh lĩnh mệnh, lui tới một bên. Lăng Tiêu Thần vén mành xe, chỉ thấy nam nhân một thân bạch y cuồng ngạo quân lâm thiên hạ ngồi ở trên mã xa, bên cạnh là một tuyệt sắc thiếu niên đồng dạng một thân bạch y, hai người khuôn mặt tương đương, như đôi một huynh đệ độc nhất vô nhị.

Diệp Thiên Hàn lạnh lùng nhìn thủ thành tướng sĩ thần tình dữ tợn đứng trước mã xa, mắt tím thâm thúy tử hiện lên một tia chán ghét, tay áo vung lên, thâm nội lực hậu bắn ra một trận cuồng phong, vũ khí mọi người đều rời tay, chỉ nghe bùm bùm một trận tiếng vang, tất cả vũ khí, lại toàn bộ bị vo thành một đống, rơi mạnh xuống đất, bụi đất mù mịt bay lên.

“Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi lớn mật! Người tới, bắt!” thủ thành quan trong lòng run sợ, rồi lại ỷ vào người đông thế mạnh, cáo mượn oai hùm hô to. Nhưng, không có bất luận kẻ nào dám di chuyển nửa phần. Nam nhân này quanh thân phát ra hàn khí như muốn người đống băng người sống.

“Ngươi. . . . . . Ngươi rốt cuộc là người phương nào! ?” Hoàng mệnh bên người, thủ thành quan kia không thể không kiên trì hỏi. Đây rất có thể là người trong mật chỉ của Hoàng Thượng.

Lúc này một tên binh sĩ khác chạy lên, kề vào tai thủ thành quan nói nói mấy câu, thủ thành quan sắc mặt kịch biến, vội nói: “Nguyên lai là Phù Ảnh Các Các chủ! Ta thật là có mắt không biết thái sơn, có mắt như mù. . . . . . Thỉnh, thỉnh. . . . . .” Nói xong vội thối lui sang một bên.

“Đi.” Diệp Thiên Hàn khinh miệt nhìn lướt qua chúng quan quân trước mã xa, phân phó.

Lăng Tiêu Thần buông màn xe, liếc nhìn Chiến Minh, vung mã tiên, xe ngựa tuyệt trần mà đi.

“Người hoàng đế phái tới?” Bên trong xe, Diệp Tư Ngâm hỏi. Thủ thành tướng sĩ xuất hiện quỷ dị, hẳn là hoàng đế nghe được tiếng đồn gì, lúc này mới phái người đến trông coi. Nói cái gì mà hoàng cung mất trộm, bất quá là một cái cớ chẳng ra gì. Mục đích chân chính đơn giản là vì giám thị hướng đi của Diệp Thiên Hàn.

Diệp Thiên Hàn gật đầu.

“Phù Ảnh Các cũng có cơ sở ngầm của hoàng đế?” Diệp Tư Ngâm kỳ quái, hoàng đế sao lại biết Diệp Thiên Hàn hôm nay muốn thượng kinh? Trừ phi bên người có tai mắt. Bất quá người làm việc cẩn thận như Diệp Thiên Hàn, sao lại có thể để nguy hiểm tồn tại cạnh mình?

Diệp Thiên Hàn lạnh lùng cười: “Vô phương. Bổn tọa cho Lí Huyền biết bổn tọa muốn đến kinh thành, gã lại có thể làm gì được bổn tọa?”

Diệp Tư Ngâm nhíu mày: “Cẩn thận làm đầu.” Hoàng đế dù sao cũng là cửu ngũ chí tôn, nói thế nào cũng sẽ có chỗ hơn người. Diệp Tư Ngâm vẫn như cũ có chút lo lắng. Để Liên Diễm Hoa Vô Phong vào ở Phù Ảnh Các, trừ bỏ thay Túy Nguyệt khử độc, y còn có tâm muốn nhờ bọn họ trở thành mốc trấn thủ cuối cùng ở Phù Ảnh Các, mượn sức họ, bảo vệ Phù Ảnh Các.

Diệp Thiên Hàn biết suy nghĩ của người, trong lòng tất nhiên là sung sướng. Người này đã xem Phù Ảnh Các là nhà mình, đặt mình vào lòng, bảo hắn sao có thể không vui?

“Không phải mệt mỏi sao? Ngủ một hồi đi.” Diệp Thiên Hàn không muốn người này vì chuyện đó mà phiền lòng, hôn lên khóe môi y nói.

Bàn tay bên hông vuốt ve vừa phải, lệnh Diệp Tư Ngâm nhớ đến hành động điên cuồng đêm qua, không khỏi đỏ mặt bực mình. Bất quá thật sự quá mệt mỏi, y cũng không cùng Diệp Thiên Hàn so đo, liền tựa vào trong lòng hắn, chợp mắt một lát. Bên tai là tiếng tim đập bình tĩnh hữu lực của tình nhân cùng tiếng bánh xe có quy luật vận động, chỉ chốc lát sau, cơn buồn ngủ chậm rãi kéo đến, liền dần chìm vào giấc ngủ.

Hết chính văn đệ tấp lục chương