Phù Ảnh Ám Hương

Chương 35



Thư phòng yên lặng, trong không khí tràn ngập mùi Long Tiên Hương sâu thẳm, mơ hồ thoảng qua trà hương.



Bỗng nhiên, phần yên lặng này bị một tiếng đập cánh phá vỡ. Nam nhân sau án thư ngước ra cửa sổ nhìn, lại cúi đầu, vùi vào tín hàm cùng sổ sách từ các nơi trình lên. Người nhàn nhã tựa vào quý phi tọa đọc sách đứng dậy, mở ra khung cửa đóng chặt. Một con hùng ưng cao chừng nữa người mang theo cơn mưa bụi tháng tư tí tách không ngừng của Lâm An rơi xuống mặt đất trên thư phòng.

Diệp Tư Ngâm ngồi xổm xuống vươn tay tháo bức thư buộc trên đùi tín ưng.

“Mang một khối thịt tươi đến.” Diệp Tư Ngâm không hề lo lắng sẽ bị móng vuốt cứng rắn sắc bén kia làm bị thương, mà mềm nhẹ vuốt đầu tín ưng, phân phó .

Trong phòng nháy mắt thiếu đi một hơi thở, lát sau, một gã ám vệ tay bưng một mâm thịt tươi từ hư không xuất hiện trong phòng.

“Vất vả.” Diệp Tư Ngâm tiếp nhận mâm thịt, ôn nhu nói. Ám vệ không đáp lại, lại hư không tiêu thất khỏi phòng.

“Ha hả.” Nhìn thấy nội dung trên thư, Diệp Tư Ngâm không khỏi cười ra tiếng.

Tiếng cười sung sướng hiếm khi được nghe rốt cuộc cũng làm cho người ngồi sau án thư phản ứng: “Chuyện gì mà vui vẻ như thế?”

Diệp Tư Ngâm đưa thư cho hắn, cười nói: “Ngươi cũng xem đi.” Nói rồi xoay người đi phao trà.

Trà là cực phẩm Minh Tiền Long Tĩnh, hơn nữa còn vừa được hái xuống chế thành, màu tươi, hình mĩ, vừa bỏ vào trong nước, một lát liền thấm ra hương thơm, có chút giống như hư vô. Nhấp một ngụm, thật đúng như tiền nhân từng nói, “Hương ngọt mà không gắt, vừa uống thì đạm, tựa hồ vô vị, uống qua rồi thì cảm giác vô cùng hài hòa, chuyển vòng trong miệng, đây là vô vị chi vị, mà cả mùi hương cũng thế.”

Trà này trước nay vẫn là cống phẩm, hàng năm dùng tiến cống kinh cho thành còn không đủ, cho nên dân chúng tầm thường căn bản thể uống được. Mặc dù ở kiếp trước nơi công nghiệp phát triển cao độ, loại lá trà cực phẩm thế này vẫn chỉ có thể sao chế bằng thủ công như cũ, nói là giá trên trời cũng không sai. Không biết Diệp Thiên Hàn làm sao mà có được loại cực phẩm thiên kim khó cầu này.

Mắt tím thâm thúy đảo qua tín hàm, mang theo vài phần tán thưởng nói: “Không hổ là ‘ Độc thủ Quan Âm ’.”

Thư là Hoa Tiệm Nguyệt viết. Trong thư nói, bọn họ đã trở lại đỉnh Côn Lôn . Hoa Liên Diễm một ngày cũng không chịu chờ, còn chưa về đến núi đã mua đủ các vật dụng thành thành, vừa về Độc cung, đã tức khắc cùng Hạ Nguyệt thành thân, vào động phòng, chọc Hoa Vô Phong tức giận đến xanh mặt. Có thị thiếp không biết tốt xấu chúc mừng hắn, trong lúc tức giận hắn đuổi tất cả thị thiếp hạ sơn. Mà Hoa Liên Diễm, sau ngày đại hôn thứ hai để lại một bức thư cùng Hạ Nguyệt ly khai Độc cung. Lệnh Hoa Vô Phong gần như điên cuồng, cả Độc cung chướng khí mù mịt, gà bay chó sủa, mỗi người đều thấy bất an. Xem ra Hoa Liên Diễm quyết tâm phải chấm dứt đoạn nghiệt duyên này với Hoa Vô Phong.

“Sư thúc là một nữ tử thông minh, hiểu được khi nào nên buông tay. Bất quá phản ứng của sư bá lại thật ngoài dự kiến. . . . . .” Diệp Tư Ngâm đặt một ly trà vừa phao xong vào tay Diệp Thiên Hàn, nghi hoặc hỏi, ” Minh Tiền Long Tĩnh không phải cống trà à? Sao lại có nhiều như vậy?”

“ ‘ Ảnh ’ trà trang.” Lời tuy ngắn, nhưng Diệp Tư Ngâm lại nghe hiểu. Trong Lâm An thành, tất cả cửa hiệu tên “Ảnh” đều là sản nghiệp của Phù Ảnh Các, ở Lâm An có cả thảy hơn bảy cửa hàng. Số trà này là trà trang nhà y sản xuất.

Thấy Diệp Tư Ngâm như đã thông suốt, Diệp Thiên Hàn thoáng cân nhắc, liền từ ám cách trên giá sách lấy ra một quyển cùng loại với các loại sổ sách bình thường, đưa cho y, nói: “Ngâm nhi, nhìn mấy thứ này, có hưng trí không?”

Diệp Tư Ngâm nghi hoặc tiếp nhận, lật ra một rang, tinh tế xem. Càng xem càng thấy kinh hãi. Trong quyển sách này, liệt kê chính là Phù Ảnh Các các nơi trong nước, thậm chí là cả ba mươi sáu phân đường ở Tây Vực. Trong đó là thiết trí cùng vị trí của phân đường các nơi, Đường chủ quản sự, sản nghiệp các cửa hiệu, cùng với thám tử Phù Ảnh Các xếp vào các đại môn phái, có vài phái thậm chí là do người của Phù Ảnh Các thành lập. Vậy xem ra, Phù Ảnh Các đúng là nắm giữ cả nửa giang san cùng cả võ lâm!

Mắt tìm trong suốt hàm ý nhìn Diệp Thiên Hàn —— đây có thể nói là cơ mật cao nhất của Phù Ảnh Các, vì sao lại đưa cho y xem?

Nhìn ra nghi hoặc của y, Diệp Thiên Hàn nói: “Ngươi là Phù Ảnh Các Thiếu chủ, tự nhiên phải biết những thứ này. Nếu bổn tọa không trong các, ngươi sẽ là người làm chủ.”

Đấu một trận với hoàng đế, thế tại tất hành, vả lại hết sức căng thẳng. Lí Huyền này mười lăm năm qua cho dù là ngấm ngầm hay công khai cũng chưa bao giờ ngừng đảí kích hắn, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng, có thể nói lòng nghi ngờ của gã quá nặng, thậm chí bởi vậy ảnh hưởng đến triều chính, hiện giờ gian thần lộng quyền, vài năm nữa, sợ là sẽ xảy ra đại sự. Bảy hoàng tử của hoàng đế, từ lâu vẫn trong sáng ngoài tối triển khai tranh đoạt, còn lại sáu người cố nhiên cũng không dễ bị bỏ sau, nhưng thái tử Lí Ân mấy năm gần đây vây cánh dần lớn, từ lâu đã nhịn nhục việc phải ở dưới người khác, hơn nữa càng muốn báo thù cho mẫu phi mình. Thân nương của Lí Ân chính là biểu muội của Huệ An công chúa, hoàng hậu của Lí Huyền, vì khi còn sống cùng Huệ An công chúa quan hệ rất tốt, nên cuối cùng bị Lí Huyền nghi kỵ, rơi vào tội danh “Hoàng hậu đố kỵ thành tánh, không thể thống lĩnh hậu cung”, bị biếm lãnh cung, thê thảm chết đi.

“Không ở trong các?” Diệp Tư Ngâm rất kinh ngạc. Y chưa bao giờ thấy Diệp Thiên Hàn rời khỏi Lâm An, ngoại trừ lần đi Tinh Châu tìm y ra. Vì sao giờ đây lại bảo y ở lại trong các khống chế đại cục?

Diệp Thiên Hàn chăm chú nhìn y. Dù trong triều đã có hơn phân nữa là người của gã, hắn cũng không để Lí Huyền vào mắt. Nhưng Lí Huyền dù sao cũng là đương kim thiên tử, khó bảo toàn không có quân đội bí mật hoặc tinh anh bồi dưỡng ngầm. Cuộc chiến này hung hiểm vạn phần. Một Cố Thanh Giác, đã đủ khiến y vừa bị chấn kinh vừa bị thương, hắn tuyệt sẽ không cho người này theo hắn vào hoàng thành để chịu thêm nguy hiểm.

“Tháng sau, bổn tọa phải đi kinh thành.” Diệp Thiên Hàn hồi đáp. Nhìn Diệp Tư Ngâm biểu tình có chút mê võng, còn tưởng rằng là y trong lòng lo lắng không biết nên quản lý sự vụ trong các thế nào, liền ôn nhu nói: “Không cần lo lắng, bổn tọa sẽ bảo Minh cùng Tiêu Thần lưu lại hiệp trợ ngươi.”

Diệp Tư Ngâm nghe vậy trong lòng càng thêm bối rối —— hắn muốn một mình đi kinh thành đối mặt đương kim thiên hạ cửu ngũ chí tôn? Độc cung chưa dừng tay, cũng không biết hoàng đế sẽ lại thỉnh thần thánh phương nào đến đối phó hắn, vậy mà hắn lại muốn tự mình vào hang hổ? !

“Ta. . . . . . Không muốn ở lại đây.” Diệp Tư Ngâm cúi đầu nói. Y không muốn để hắn một mình đi vào nơi nguy hiểm.

Diệp Thiên Hàn nghe vậy, nghĩ một chút, mới nói: “Không ở lại Lâm An cũng tốt, cho Minh cùng Tiêu Thần hộ tống ngươi về Thục trung hoặc Côn Lôn.”

“Ngươi. . . . . . !” Diệp Tư Ngâm tức giận trừng mắt hắn, hắn thế nhưng hiểu lầm ý của y!”Không cần cho Minh bọn họ đi cùng ta, cho bọn họ đi theo ngươi. Ta cũng đi.”

Mắt tím thâm trầm trước nay không gợn sóng không sợ hãi giờ đây hiện lên kinh ngạc. Là hắn nghe lầm ? !

“Ta muốn đi theo ngươi. . . . . .” Diệp Tư Ngâm thấy hắn không đáp ứng, còn tưởng rằng hắn không nghe thấy, liền lớn tiếng lập lại. Lời còn chưa dứt, lại đột nhiên chìm vào một vòng tay ôm ấp không hề xa lạ. Mùi Long Tiên Hương nồng đậm hơn cả trong phòng nhè nhẹ bay vào mũi.”Hàn. . . . . . ?”

Diệp Thiên Hàn vẫn chưa trả lời, chỉ ôm chặt Diệp Tư Ngâm vào lòng, sau một lúc mới buông y ra, nhìn y vào mắt tím tương tự mình của y nói: “Bổn tọa không đồng ý. Rất nguy hiểm.”

Long Tiên Hương còn quanh quẩn bên người, thế nhưng trên thân thể lại mất đi cảm giác ấm áp vừa nãy. Nhìn thấy ánh mắt kiên định của đối phương, Diệp Tư Ngâm như thấy trong lòng ngực có thứ gì đó bị vỡ ra, ngực phút chốc xuất hiện một cơn đau. Lời nói ngày ấy vì Âu Dương Chính đến mà bị Chiến Minh ngắt ngang nháy mắt trầm ngập trong lòng y.

Diệp Tư Ngâm cúi đầu, hai tay nắm chặt.

“Ngâm nhi?” Nhìn thấy vẻ mặt y, tựa hồ có chút không thích hợp, Diệp Thiên Hàn lo lắng gọi.

“Nếu không muốn ta lo lắng cho ngươi, vậy cho ta đi theo.” Cúi đầu nói ra, gần như không nghe thấy, Diệp Thiên Hàn lại nghe được. Thế nhưng bày tỏ quá mức trắng trợn làm Diệp Thiên Hàn không dám tin. Hắn biết người nọ là quan tâm hắn, lo lắng cho hắn. Nhưng lấy tính tình của y, trăm triệu lần cũng sẽ không thốt ra những lời ấy. Bởi vậy khi nghe thấy ” Lo lắng cho ngươi “, Diệp Thiên Hàn quả thật rất khó tin.

Không kịp mở miệng, đã thấy người trước mặt ngẩng đầu lên, trên nét mặt mang theo kiên định nói: “Hàn, ta. . . . . . Phải đi cùng ngươi.”

Cảm giác vui sướng tràn ngập trong lòng, lần này Diệp Thiên Hàn nghe được vô cùng rõ ràng. Hắn biết tính tình người này, cũng đạm mạc, cao ngạo, khinh thường dùng loại ngôn ngữ trắng trợn mà thiếu chân thật giống hắn. Hắn biết, bao hàm trong những lời này của Diệp Tư Ngâm, đó là “Hiểu được” cùng”Hiểu rõ” mà thật lâu trước kia hắn đã bắt đầu chờ. Nhưng thật không ngờ, giữa hai người, lại là do Diệp Tư Ngâm nói ra trước!

“Ngươi có biết mình đang nói cái gì?” Mắt tím thâm thúy nhìn chằm chằm thần sắc người trước mặt, không muốn bỏ qua dù là biểu tình nhỏ nhất. Diệp Tư Ngâm quay gương mặt đã có chút nóng đi, lát sau lại kiên định gật đầu.

“Nhìn bổn tọa.” Thanh âm thâm trầm mang theo mệnh lệnh, chỉ có bản thân Diệp Thiên Hàn mới biết hắn dùng bao nhiêu khí lực mới có thể khiến mình ngừng run rẩy.

Diệp Tư Ngâm toàn thân đều run lên. Y cuối cùng cũng đã nói ra . . . . . .

Diệp Thiên Hàn. . . . . . Có phải đã đợi thật lâu không? Dù sao ngày từ ban đầu, hắn đã vô củng sủng nịch y. Bắt đầu từ tận khi đó sao?

Không dám nhìn vào đôi mắt tím thâm thúy kia, Diệp Tư Ngâm như trước cúi đầu, thình lình bị một ngón tay thon dài ép nâng cằm lên, còn chưa lấy lại tinh thần, môi đã bị cướp mất

“Ngô. . . . . . Không. . . . . .” Diệp Tư Ngâm cơ hồ là bị kinh hách, hai tay muốn đẩy người bá đạo nọ ra, cơ hồ sắp dùng tới nội lực! Nề hà đối phương tựa hồ không hề phát giác, đầu lưỡi linh hoạt thừa lúc Diệp Tư Ngâm mở miệng kháng nghị xâm nhập, liên tục cường hãn lại ôn nhu công thành đoạt đất.

Kiếp trước tốt xấu cũng là một nam nhân trưởng thành, Trầm Mộ không phải là loại người thủy tinh sống trong tháp ngà, đối *** có không ít hiểu biết, nhưng chưa bao giờ thân mật tiếp xúc với với người khác như vậy.

Sống hai kiếp lại chưa từng hôn ai, càng chưa từng bị người khác gần như cưỡng bức hôn kịch liệt như thế, Diệp Tư Ngâm gần như ngất đi — mới nghĩ trong đầu một câu! Nam nhân ngày thường băng lãnh thế kia ấy vậy mà. . . . . .

Không biết qua bao lâu, Diệp Thiên Hàn cuối cùng buông người trong lòng ra, hai người ôm nhau ngồi trên ghế, không ngừng thở dốc.

“Ngươi. . . . . . Có phần. . . . . . hơi bá đạo!” Thật vất vả phục hồi tinh thần lại, Diệp Tư Ngâm liền mở miệng chỉ trích. Sao có thể làm đến mức như vậy chứ. . . . . .

Trên gương mặt lãnh tuấn lần nữa lộ ra một nụ cười khuynh quốc khuynh thành khiến người ta thần hồn điên đảo,: “Ngâm nhi, ngươi có biết bổn tọa đợi bao lâu. . . . . .”

Hết chính văn đệ tạp ngũ chương