Phụ Ái Tình Độc Lam Tịch

Chương 1



Khi Lam Tịch tỉnh lại, hắn phát hiện toàn bộ thế giới đều thay đổi! Hắn thấy con chim rất lớn bay trên trời, xe bốn bánh chạy nhanh như bay, dù cho hắn không phát hiện người đánh xe là ai, đường cũng không phải là đường đất gồ ghề như cũ, mà có màu xám và bằng phẳng, thế giới này rốt cuộc làm sao vậy?

Kinh ngạc nhìn tình trạng xung quanh, lúc này hắn mới phát hiện biến hóa lớn nhất thật ra là chính mình, hắn giật mình phát hiện trừ bỏ hai tay có thể hoạt động ra, những phần khác của cơ thể căn bản nhìn không tới cũng không nhúc nhích được! Thân thể không thon dài như cũ, mái tóc dài đen bóng không còn, đôi bàn tay mảnh khảnh như ngọc cũng không thấy, tay hắn như thế nào lại vừa nhỏ vừa ngắn như tay trẻ con ?

Một lão nhân gia tuổi đã cao mở ra cánh cửa bên cạnh, đưa tay đem hắn ôm vào trong lòng, lộ ra vẻ mặt thương tiếc!

“Ai, thật sự là nghiệp chướng nha, lại là người cha mẹ nhẫn tâm nào đem con mình bỏ ở nơi này sao?”

Lão nhân kia trông thực hiền lành, bằng cảm giác hẳn không phải là người xấu đi! Đi vào một gian phòng bốn phía đều là màu trắng, lão nhân gia kia lấy tới một cái bình màu trắng nhét vào trong miệng của hắn, bằng vào nhiều năm kinh nghiệm tung hoành giang hồ hắn biết rằng không thể tuỳ tiện ăn đồ người khác cho, nhưng khi một mùi sữa nồng đậm tràn vào trong miệng, lập tức khiến hắn gợi lên phản ứng đói khát, hương vị ngọt lịm chắc hẳn là không có độc, vậy ăn trước nói sau đi!

Lão nhân gia thấy hắn uống sữa liên tục trong lòng đau xót, đứa nhỏ này nói không chừng bị bỏ ở cửa rất lâu rồi, như thế nào đói đến mức này? Này cha mẹ thực nhẫn tâm, dù có đem con mình đưa đến cô nhi viện ít nhất cũng phải gõ cửa thông báo một tiếng nha, trời lạnh như thế này nếu không phải sáng nay mở cửa quét rác sợ còn không phát hiện đâu! Thật sự là nghiệp chướng nha!

“Cục cưng ngoan, uống chầm chậm nha!” Lão nhân đem bao vây mở ra kiểm tra một chút, không có để lại thư, thở dài lầm bầm lầu bầu đứng lên!

“Ngay cả cái tên cũng không để lại sao? Thật sự là tuyệt tình, còn phải cho cục cưng một cái tên nha!” Lam tịch ực một tiếng uống hết ngụm sữa cuối cùng, liếm liếm miệng!

“Ta là Lam Tịch!” Tiếng nói non nớt vang lên khiến lão nhân gia kia sửng sốt!

“Vừa rồi là bé đang nói chuyện sao? Cục cưng nói lại một lần?”

“Ta là Lam Tịch!” Lão nhân gia kinh ngạc một lúc rồi từ từ nở nụ cười!

“Ai u cục cưng đã biết nói nha, xem ra đã hơn một tuổi rồi, thì ra cục cưng kêu Lam Tịch nha, hảo hảo hảo, từ giờ gọi Lam Tịch nha!”

Từ đó về sau, Lam Tịch dưới thân phận trẻ con sinh sống ở đây, nhìn trên một thứ gì đó rõ ràng gấp mấy lần gương đồng, hắn thấy thân thể của mình, quả nhiên đã biến thành tiểu hài tử, Lam Tịch cũng không có ngốc đến nỗi đi hỏi người khác vì cái gì chính mình biến thành nhi đồng. Mỗi ngày hắn đều phát hiện rất nhiều thứ đáng kinh ngạc, những người ở đây không để tóc dài, rồi những thứ kì quái mà có người bên trong (aka tivi ạ), những thứ không cần đốt mà cũng nóng lên (aka máy sưởi/bếp từ/…), không cần thắp nến nhưng phòng cũng rất sáng (vì có aka bóng đèn), những điều kì quái như vậy còn có nhiều thật nhiều!

Đợi khi Lam Tịch đến tuổi tập đi, chuyện đầu tiên hắn làm chính là nghiên cứu tất cả những gì kì quái: một cái ống sắt màu bạc vì cái gì vặn một chút là có thể liên tục phun nước ra, nếu có khí lực hắn rất muốn đem tường đánh sập, nhìn xem bên ngoài có phải hay không cất giấu một con suối ngầm, rồi vì cái gì Dạ Minh Châu lại lúc sáng lúc tối theo (là aka bóng đèn, không phải dạ minh châu), mà sao không phải ánh sáng màu xanh biếc? Hay trên cửa sổ vì cái gì không phải giấy, những thứ trong suốt như thế là gì, thạch anh sao? (em ơi! Là kính, thuỷ tinh ah)

Viện trưởng cô nhi viện Trương gia gia kinh ngạc về hành động của Lam Tịch, đứa nhỏ này không khóc cũng không nháo, im lặng vô cùng, bất kì cái gì hắn đều phải nghiên cứu một phen, có đôi khi những đồ vật giống nhau này nọ đứa nhỏ có thể lăn qua lộn lại nhìn suốt mấy giờ, theo Trương gia gia nghĩ thì đứa nhỏ này tò mò rất mạnh!

Dần dần Lam Tịch biết nơi hắn ở gọi là cô nhi viện, ngoài hắn còn có mười mấy hài tử ở chung, đều là những hài tử bị bỏ rơi. Bởi vì hắn ở trong này là nhỏ nhất cho nên tất cả mọi người đối với hắn thương yêu! Khi đã ngoài bốn tuổi, Lam Tịch bắt đầu cùng ca ca tỷ tỷ học tập, lúc mới đầu Lam Tịch thực khẩn trương, hắn phát hiện văn tự nơi này đều rất kỳ quái, sau này hắn nhận ra nhiều văn tự quen thuộc mới bắt đầu an tâm, văn tự nơi này cùng văn tự trước kia vẫn có rất nhiều chỗ tương tự!

Từ đó về sau Lam Tịch ham mê đọc sách, Trương gia gia khen ngợi hắn là thần đồng, từ sách báo dành cho trẻ nhỏ đến những loại sách lịch sử, đứa nhỏ này thế nhưng cũng có thể xem biết. Mỗi ngày Lam Tịch đều đều đuổi theo Trương gia gia hỏi những chữ không rõ, thế nhưng những câu thơ cổ lại hoàn toàn không cần Trương gia gia giải thích!

“Trương gia gia, đoạn này ‘nhớ ‘ cái gì?” Lam tịch chỉ vào một chữ Long lối giản thể

“Đoạn này là ‘nhớ’ Long, long trong Chân Long Thiên Tử !” Lam Tịch nhăn mày, cầm một cành cây viết trên mặt đất một chữ long lối phồn thể!

“Chữ long không phải viết như vậy sao?” Trương gia gia ngẩn người, chữ khó như vậy đứa nhỏ này làm cách nào biết viết?

“Lam Tịch nha, cái chữ này là chữ giản thể, Trung Quốc mới độc lập, chủ tịch nước Mao Trạch Đông giản thể hoá văn tự, cho nên những chữ phồn thể phức tạp đều trở thành như hiện tại!”

“Nga, chủ tịch nước là gì?”

“Ách, chính là Chân Long Thiên Tử!”

“Vì sao không gọi hoàng thượng?”

“Hoàng thượng là xưng hô kiểu cổ đại , hơn nữa hoàng thượng là cha truyền con nối, mà chủ tịch nước là nhân dân đề cử!”

“Thì ra là thế, ta hiểu được, cám ơn Trương gia gia!”

Trương gia gia nhìn bóng lưng Lam Tịch , lấy tiền trong túi đi đên cửa hàng sách! Đêm hôm đó Lam Tịch có thêm một đống sách ngôn ngữ cổ! Hưng phấn đến nỗi một đêm không ngủ! Trương gia gia sờ sờ râu mỉm cười! Quả nhiên là thần đồng, văn tự khó như vậy mà hắn lại xem hiểu được, có đôi khi giải thích còn rõ ràng hơn ta!

Tháng sáu năm đó, đài truyền hình đến cô nhi viện phỏng vấn, Trương gia gia đem Lam Tịch ra giới thiệu!

“Đây thần đồng của cô nhi viện , đứa nhỏ tên là Lam Tịch, đừng nhìn nó mới bốn tuổi, nhiều văn thơ cổ hắn đều hiểu hết!” Nữ phóng viên phỏng vấn lập tức tới nổi lên hứng thú, không thể tưởng được một cuộc phỏng vấn đơn giản nhưng đụng phải một thần đồng, nữ phóng viên tìm một quyển thơ cổ rồi ngồi xuống cạnh lam tịch.

“Lam Tịch nha, Lý Bạch Tử dạ thu ca cháu biết không?”

“Trường an nhất phiến nguyệt,

vạn hộ đảo y thanh.

Thu phong xuy bất tẫn,

tổng thị ngọc quan tình.

Hà nhật bình hồ lỗ,

lương nhân bãi viễn chinh.” *

“Vậy cháu biết hàm ý bài thơ không?”

Trang mùa thu soi sáng thành Trường An, từng nhà truyền đến âm thanh đập áo. Tiếng chày đập áo mặc cho gió thu thổi cũng thổi cũng không dừng, nghe âm thanh mà nhỡ đến người ở Ngọc Quan (nơi biên ải xa xôi). Khi nào thì chiến sự mới kết thúc, trượng phucó thể không cần tham gia quân ngũ viễn chinh. Đại khái ý tứ chính là người vợ nhớ chồng đang chinh chiến sa trường, đêm thu nhớ đến người đang viễn chinh nơi xa xôi, hi vọng chiến tranh sớm chấm dứt, chồng sẽ không phải rời nhà!” Nữ phóng viên ngẩn người, quyết định hỏi Lam Tịch vấn đề khó khăn hơn!

“Lam Tịch nha, cháu có biết Gia Cát Lượng không?”

“Biết, Gia Cát Lượng, tự là Khổng Minh, hào là Ngọa long, Thừa tướng Thục Hán, chính trị gia thời tam quốc, chiến lược gia, nhà phát minh, nhà quân sự. Được phong là Vũ Hương hầu, có người viết trung võ hầu; sau này chính quyền Đông Tấn vì tôn sùng tài năng quân sự của Gia Cát Lượng, đặc biệt truy phong hắn là Võ Hưng Vương.”

“Kia cháu có biết xuất sư biểu** không?”

“Vâng, biết! Tiên đế gây dựng sự nghiệp chưa thành mà chết nửa đường, thiên hạ ngày ấy chia làm Tam quốc, Ích Châu nguy cấp trở thành mối nguy cho tồn vong nhà Thục vậy. Nhưng các bề tôi quan lại được Tiên đế phó thác không dám lơ là, một lòng trung thành, chí sĩ quên thân vì hưng vinh Tổ quốc, tiếp tục nghĩ việc Bắc chinh. Từ đó thấy rằng, lấy đức độ của tiên đế, chí khí bừng bừng, không nên tự coi nhẹ mình, dẫn đến bất nghĩa, lấy trung thành của bề tôi là trụ cột xã tắc. . . . .”

Lam Tịch một chữ không lầm đem xuất sư biểu kể ra, nữ phóng viên cầm microphone nửa ngày không phản ứng, thầm nói ngay cả chính mình một người hơn hai mươi tuổi cũng chỉ biết là xuất sư biểu, mà không biết nội dung, chỉ xem một chút liền buồn ngủ không thôi, đứa nhỏ này vậy mà quá dễ dàng nói làu làu, quả nhiên là thần đồng! Cuộc phỏng vấn mà phát sóng thì tỉ lệ xem chắc chắn rất cao!

Vốn dự tính nửa giờ phỏng vấn, nữ phóng viên đem thời gian lên tới hai giờ! Hỏi qua Lam Tịch rất nhiều văn thơ cổ khác! Quả nhiên cuộc phỏng vấn này lên hình, điện thoại đài truyền hình thiếu chút nữa bị người đánh phát nổ!

Mà bên cạnh vụ rùm beng trên TV, Tổng giám đốc tập đoàn Thánh Kai – Hàn Vân long, nhìn chằm chằm tấm hình thần đồng bốn tuổi, khiến hắn cảm thấy hứng thú không phải là đứa trẻ thần đồng, mà là hồng chí (=nốt ruồi son) giữa lông mày đứa bé! Đứa nhỏ này chẳng lẽ là con ta?

Nhớ năm đó khi nữ nhân kia ôm đứa nhỏ cầu hắn, hắn chỉ nhìn thoáng qua, nhớ rất rõ ràng ấn đường đứa bé kia cũng có khỏa hồng chí, mà loại nữ nhân giống cô ta như vậy có rất nhiều, tưởng rằng sinh con cho Hàn gia là có thể vào làm phu nhân giàu có, đáng tiếc Hàn Vân Long hắn qua trăm bụi hoa không dính người! Cho dù là con của mình hắn cũng sẽ không thừa nhận, huống chi chưa chắc đã là cốt nhục của mình!

Nửa năm sau nghe nói nữ nhân kia kết hôn, đứa bé kia có thể mang tặng, cũng có thể là đưa đến cô nhi viện! Cùng có hồng chí lại cùng tuổi, có lẽ thực là hài tử của hắn không chừng! Nếu đứa nhỏ thật là một thần đồng thì mang về nuôi lớn đi!

“Vương bí thư! Cậu vào đây!” Điện thoại mới vừa buông chưa tới ba mươi giây, Vương bí thư liền gõ ba cửa cung kính đi đến!

“Chủ tịch có gì phân phó?”

“Cậu đi thông tri Lý viện trưởng, bảo hắn phái người đi cô nhi viện Ái Tâm làm một lần miễn phí kiểm tra sức khoẻ cho toàn bộ các đứa trẻ!”

“Tôi hiểu được!” Vương bí thư Dư Quang nhìn lướt qua màn hình TV, lập tức minh bạch mục đích của tổng giám đốc, xoay người ra khỏi phòng!