Phụ Ái Như Sơn, Huynh Hữu Đệ Công

Chương 10



Tào Hiểu Thụy vào ban đêm không có trở lại phòng cùng đệ đệ ngủ. Y buổi sáng tỉnh dậy tắm rửa một lượt rồi mới đi làm bữa sáng cho baba cùng đệ đệ. Hai đại trư kia còn đang ngủ, cả nhà chỉ có y là người tối chăm chỉ đi, hai người bọn họ không có y nhất định sống không nổi.

Tào Hiểu Thụy nghĩ thế, trong lòng có một loại tình cảm chân thành. Mình không bao giờ trở lại làm một người cô độc giữa thế giới nữa, y có baba thương y, có đệ đệ cũng thương y. Cuối tuần, hảo hảo làm một bữa ăn ngon cho hai cha con họ đi, baba bình thường đi làm rất mệt, đệ đệ lại đang vào thời điểm thân thể phát triển.Tào Ngọc Thành tỉnh dậy sớm hơn mọi khi một chút, chuẩn bị ăn sáng lại không thấy con út đâu liền hỏi: "Tiểu tử kia đâu? Lớn như vậy rồi lại còn ngủ nướng."

"Baba để tiểu Kì ngủ thêm một chút đi, nó đi học cả tuần đã mệt muốn chết rồi." Tào Hiểu Thụy vì đệ đệ bênh vực.

"Mệt cái rắm, lúc con học trung học vừa học tập vừa làm việc nhà vừa hầu hạ baba cũng chưa từng thấy con ngủ nướng." Tào Ngọc Thành nói nói lại bắt đầu lưu manh đùa giỡn.

Quả nhiên, con trai lớn nghe được liền nhịn không được đỏ mặt. Cái gì mà hầu hạ, y cũng thực vất vả có được hay không, nếu như không phải hai cha con này......

"Con đi nhìn xem tiểu Kì vì cái gì còn không rời giường." Tào Hiểu Thụy chạy trối chết. Thật kì quái, cùng baba lời nói phóng đãng nào cũng đều từng nói qua, nhưng xuống giường luôn nghe không được baba trêu đùa, chính mình cũng không phải đại cô nương, đỏ mặt cái gì a! Tào Hiểu Thụy tự phỉ nhổ chính mình.

Tào Hiểu Kì vẫn còn giả bộ ngủ, kì thật cậu đã sớm tỉnh, nhưng là không biết làm sao đối mặt với ca ca, cho nên liền ngủ nướng. Thanh âm ca ca mở cửa còn làm cậu có chút kích động.

"Tiểu Kì, tỉnh chưa?" Thanh âm ca ca thập phần ôn nhu, ngồi ở trên giường quan tâm nhìn cậu. Cậu cho dù không mở to mắt cũng có thể cảm thụ được hơi thở của ca ca, thật mê người, khiến cho cậu tâm động.

"Có chỗ nào không thoải mái sao?" Tào Hiểu Thụy thấy cậu bất động, nghĩ đến cậu sinh bệnh, đưa tay sờ sờ trán đệ đệ, "Độ ấm bình thường nha, bảo bảo lười, mau dậy ăn sáng, ăn xong lại ngủ tiếp."

Bị tay ca ca chạm vào, Tào Hiểu Kì giống như bị điện giật hỏa tốc tránh ra, mạch máu giật lên bùm bùm.

Đệ đệ động tác khẩn cấp không để mình chạm vào làm tay ca ca giơ lên không kịp thu lại, xấu hổ dừng tại chỗ, đây là xảy ra chuyện gì? Vì cái gì không để ca ca chạm.......

"Sao...... Xảy ra chuyện gì?" Tào Hiểu Kì khắc chế chính mình không ôm lấy ca ca mà an ủi nhưng lại không biết giải thích làm sao cho ca ca hiểu ảnh hưởng của y đối với mình, cúi đầu nói, "Em không ăn sáng, một lát nữa sẽ tới trường, sắp thi rồi."

Tào Hiểu Kì nắm chặt tay khắc chế chính mình, đứng dậy đi rửa mặt, không dám nhìn ánh mắt không thể tin cùng tổn thương của ca ca, cảm thấy chính mình là đồ đại ngốc. Chẳng những là đồ đại ngốc, còn là một con đà điểu đại ngốc.

Trốn tránh dục vọng cùng xúc động đối với ca ca, chạy trốn tới trường học quả nhiên không phải biện pháp sáng suốt. Bạn học Tào Hiểu Kì thần kinh thô, vô tâm vô phế lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay cảm nhận được cảm giác nhớ thương một người, đến bài tập cũng vô pháp tập trung làm.

Trong đầu tràn đầy đều là hình ảnh của ca ca, nhưng ca ca cũng là đối tượng mình không có biện pháp khát cầu. Bởi vì tình yêu, Tào Hiểu Kì biến thân thành thiếu niên u buồn mở ra tập thơ Tagore, bay đến một thế giới xa xôi, cảm thấy sinh a, tử a đều là bạc nhược.

Trên thế giới này, khoảng cách xa xôi nhất là ta yêu ngươi, ngươi lại là thân ca ca của ta. Càng xa xôi hơn nữa là ta yêu thân ca ca, ca ca lại đã sớm cùng thân baba lăn trên giường.

Ta thao, lại nghĩ linh tinh, như thế này làm sao sống qua ngày đây, thiếu niên ngốc bi phẫn ném tập thơ sang một bên.

Nếu bài học không vào, bóng rổ vẫn có thể chơi, cậu đem toàn bộ dục vọng dư thừa dồn hết vào sân bóng.

Thế là một tuần đó, đoàn fan hâm mộ của Tào Hiểu Kì đều phấn khởi, hơn nữa còn đồn nhau nói vương tử bóng rổ của bọn họ có phải thất tình hay không, sao đánh bóng lại mạnh như vậy, soái như vậy, còn hơi thở cả người đều phát ra nội tiết tố nam nhân! Đương nhiên, đây đều là nói sau lưng, không nên đề cập nhiều.

Trong lúc Tào Hiểu Kì thống khổ rối rắm, ca ca của Tào Hiểu Kì tâm trạng cũng không tốt đẹp gì. Y vốn trời sinh tính tình mẫn cảm, đôi khi chỉ một cánh mắt nghiên cứu tìm tòi của người khác cũng làm y kinh hoảng nửa ngày. Tuy rằng bởi quan hệ mấy năm nay cùng baba, dần dần có cảm giác an toàn, nhưng đối với người nhà của mình luôn càng để ý nhiều hơn một chút.

Đệ đệ từ nhỏ đến lớn cùng mình đều đặc biệt thân thiết, có đôi khi hận không thể dính lên người mình, hai anh em cũng chưa bao giờ phân biệt trên dưới. Từ lúc nào đệ đệ sẽ né tránh đụng chạm của y? Là thời kì phản nghịch của thanh thiếu niên sao? Hay là có bạn gái rồi nên tính tình đại biến? Nhưng có biến như thế nào cũng không thể không cần ca ca chứ.

Tào Hiểu Thụy càng nghĩ càng hoang mang, rối rắm một hồi cũng đã tới thứ sáu. Ai, vẫn là xem đệ đệ đánh bóng rổ xong rồi cùng nó về nhà đi, đến lúc đó hảo hảo cùng nó nói chuyện. Cứ quyết định như thế đi!

Tào Hiểu Thụy không nghĩ tới, đây là trận bóng rổ không thoải mái nhất mà y từng xem từ trước tới giờ. Đệ đệ rất tuấn tú, đúng vậy, chơi bóng cũng tốt lắm, nhưng bây giờ nữ sinh trung học đều dạn dĩ như vậy sao? Hết một hiệp đấu liền vọt tới đưa đệ đệ khăn mặt, nước uống, còn hận không thể dán lên người nó. Không biết xấu hổ sao?

Y trong lòng chua chua, rõ ràng trước đây, đệ đệ đánh bóng xong sẽ không để ý tới ai mà trực tiếp chạy đi tìm mình, tìm thấy mình, ánh mắt sẽ sáng lên mà chạy tới, để cho mình giúp nó lau mồ hôi.....

Mà giờ thì sao? Đến liếc cũng không thèm liếc mình một cái, cười cười đón nhận các nữ sinh ân cần, còn cười đẹp như vậy......

Loại thay đổi này quả thực làm Tào Hiểu Thụy trở tay không kịp, khó chịu cực kì.

Trận bóng rổ rất nhanh liền xong rồi, bên đội đệ đệ đương nhiên thắng lợi, nhưng nó không có đến cùng y chúc mừng mà là cùng bạn bè ôm vai bá cổ, đứng một chỗ với đám cổ động viên. Y cảm thấy chính mình như một người vô hình, đứng bên ngoài vòng ồn ào náo động, cách ly với tất cả mọi người. Tâm thoáng chốc lạnh lẽo nhưng lại không thể nói cái gì, chẳng lẽ cùng đệ đệ nói: Em không cần đối xử với anh như thế, không cần cười với những nữ sinh kia?

Trời ạ, y đang suy nghĩ cái gì, này không giống quan tâm yêu thương của ca ca đối với đệ đệ, sao lại giống như đang ghen với mấy nữ sinh thầm mến đệ đệ mình?

Chúc mừng cuối cùng kết thúc, Tào Hiểu Kì do dự có nên đi tìm ca ca hay không. Cậu kì thật đã sớm nhìn lén qua chỗ ca ca, mỗi lần đều làm bộ như lơ đãng lướt qua, nhưng sắc mặt ca ca càng ngày càng kém cũng ảnh hưởng đến tâm tình của cậu. Cậu vô số lần muốn đi an ủi ca ca, nói cho ca ca mình có bao nhiêu thương y, không phải cố ý vắng vẻ y. Nhưng là cậu cố ngăn chặn loại si tâm vọng tưởng trong lòng, cho nên chỉ có thể miễn cưỡng cười vui đứng ở chỗ này rơi mồ hôi.

Khổ nỗi sau khi tỉnh táo lại, cậu rốt cuộc không thể trốn tránh cảm giác của chính mình. Ca ca đứng ở kia, sắc mặt tái nhợt, thân thể mảnh khảnh dường như phát run.......

Chân vô thức hoạt động, hoàn toàn không cần đầu óc chi phối hướng chỗ ca ca chạy đến.

"Đi thôi....." Giống như bình thường giúp ca ca cầm túi xách, hai anh em không nói gì yên lặng đi bộ về nhà, không khí cực kì xấu hổ. Cậu có thể cảm giác được ca ca cách nửa bước phía sau, cúi thấp đầu, mất hứng.

Chính cậu cũng không cao hứng, sao sự tình lại không được tự nhiên như vậy, chẳng lẽ đến quan hệ anh em bình thường cũng không thể làm nữa?

"Ca, anh nói em nên tìm dạng bạn gái như thế nào?" Cố gắng phá vỡ không khí yên lặng, nghĩ một đằng hỏi một nẻo.

"Em..... Bây giờ còn là học sinh, yêu sớm không tốt......" Đệ đệ quả nhiên là thích người khác nên mới không muốn tiếp tục cùng mình thân mật sao? Tào Hiểu Thụy nghe đệ đệ hỏi như vậy, hơi thở liền nghẹn lại khó chịu.

"Thiết, yêu sớm.... So với đồng tính luyến ái lại còn loạn luân vẫn tốt hơn!" Tức giận đè nén khiến cậu không nhịn được nói, nói xong lại hối hận, ca ca khuôn mặt trắng bệch, không thể tin nổi nhìn cậu.

"Đừng, ca! Em nói bậy, em không có ý gì cả, anh cứ xem như em nói bừa đi!" Thiếu niên khó nhịn nổi đau lòng, hận không thể tự cho mình mấy cái bạt tai. Nhưng ca ca cũng không phối hợp, không biết lấy khí lực từ đâu giãy khỏi ôm ấp của cậu, cậu lo lắng lại không có cách nào, xúc động đối đôi môi ca ca dụ hoặc mình đã lâu, ở nơi ít người qua lại, hôn xuống.