Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 1]

Chương 21: Lưu linh lưu địa



Giang Nam.

Sau đêm lịch sử đó, Hắc Lộ Phi nương không có động tĩnh gì. Đã nhiều ngàytrôi qua, Cửu Dương rất lấy làm lạ. Tối hôm chuyện trò, rõ ràng họ hứagiúp chàng loại bỏ tên tuổi Đổ Thần ra khỏi kỳ thi. Cửu Dương dằn lòngđợi mãi. Cuối cùng cũng tới ngày định mệnh. Sáng sớm mai, cuộc bình chọn tú tài bắt đầu.

Từ lúc gà chưa gáy, Đề Đốc đại nhân Từ Hiến Trung đã giá lâm. Ông ra lệnhthuộc hạ canh gác tứ phía học đường và đích thân đi xem xét từng tờgiấy, cây bút, chiếc bàn, cái ghế của phòng ứng thí.

Vài canh giờ trước khi cuộc thi ân khoa chính thức khai bút, Lộ Phi Nhi và Lộ Phi Yến nháy nhau rời khỏi Hắc Viện.

Trong khi đám thí sinh đầu tóc chỉnh tề, xiêm y gọn gàng nghiêm chỉnh thì ĐổThần hình bóng biệt tăm. Đến lúc các bậc trạng nguyên tương lai ngồi vào bàn cầm bút mà Đổ Thần còn chưa tới thì Cửu Dương mừng thầm. Chàng biết mưu lược của hai nàng con gái thành công mỹ mãn…

…Hồi nãy, vào đúng thời khắc mà cuộc thi sắp sửa khởi đầu thì Song Lộ Phi nương bắt gặp Đổ Thần ngồi kiệu tung tăng ra trận.

Kiệu phu khiêng Đổ Thần xuyên chợ Đông Ba, ngang qua đình Mẫu Tử. Đang tà tà ngon trớn thì đột nhiên Đổ Thần kêu họ ngừng bước. Chả là cách đó mộtquãng có kẻ đang mở sòng. Và nếu như một người đã trót mang danh Đổ Thần thì đương nhiên là phải ngứa chân dừng lại.

Đổ Thần vén bức màn của chiếc kiệu sang một bên, mắt nhìn lom lom đốngngười trước mặt. Hắn cau mày rồi bước hẳn xuống đất, hai tay chống nạnhhỏi bốn tên kiệu phu:

- Đám người phía trước làm cái gì vậy cà?

Bốn tên kiệu phu giỏng tai nghe ngóng. Từ chỗ đám đông vọng lại nhiều giọng cười khùng khục. Tiếp theo là tiếng la um sùm “thua rồi nha, chung tiền đi… cha nội!”

Lắng tai nửa hồi, một tên kiệu phu phấn khởi nói:

- Dạ thưa công tử, hình như bọn chúng đang cá cược.

- Ai mà chẳng biết bọn chúng đang cá độ - Đổ Thần tặc lưỡi – Nhưng cá cái đinh đỉnh gì?

Đám kiệu phu so vai không trả lời vì họ đứng cách đó một khoảng xa. Lại nữa, đám đông bu chật ních, che khuất mắt.

Đổ Thần trỗi tánh tò mò. Hắn chà hai lòng bàn tay vào nhau, vẻ mặt nôn nóng.

- Ngươi! – Đổ Thần chỉ mặt một gã kiệu phu - Đến đó xem thử bọn chúng đang bày trò gì?

Nghe công tử ra lệnh, gã kiệu phu không dám chểnh mảng liền khua chân chạy đi. Lát sau, kẻ đó quay lại bảo:

- Thưa công tử, bọn chúng đang chơi trò thử rượu.

- Chơi như thế nào? – Hễ mỗi lần Đổ Thần nghe tới rượu là cặp mắt sáng trưng.

- Dạ, theo tiểu nhân biết thì…

Gã kiệu phu hăng hái trình bày trò chơi mới mẻ mà hắn vừa chứng kiến. Theo lời hắn kể thì nam nữ già trẻ đều có thể tham gia. Trò chơi bắt đầu như thế này, một kẻ làm “cái” sẽ hòa vài loại rượu khác nhau vào một tĩnhrồi rót ra ly. Ai đoán được tên của các loại rượu trong chiếc ly đó sẽthắng cuộc, cá một thắng mười. Nghĩa là đặt một xu tiền thắng mười xu.Còn đoán không ra thì đương nhiên mất tiền đặt cọc.

- Trò này dễ ẹc – Đổ Thần giơ tay vuốt cái cằm không râu.

Gã kiệu phu lắc đầu phân bua:

- Vậy mà nãy giờ chỉ có năm người thắng thôi, những kẻ khác cháy túi hết trơn rồi.

- Tại vì những kẻ đó ngu như bò - Đổ Thần trề mỏ - Còn ta thì không! Cácngười hãy mở to cặp mắt mà xem ta đến phá sòng chủ quán. Bổn đại gia rađời trong hũ rượu, từ nhỏ tới lớn uống rượu thay sữa bú. Ta chỉ cần ngửi cũng biết là loại rượu nào.

Tuyên giáo xong, Đổ Thần xắn tay áo tiến tới chỗ gian hàng rượu.

Đến nơi, Đổ Thần dang tay vạch đám đông rồi chui vô trong để cùng với dânchúng gầy sòng cờ bạc. Hắn thấy “cái” là hai thiếu nữ xinh như mộng.Nàng đứng bên phải tóc cài trâm phỉ thúy. Nàng đứng bên trái tóc đínhhạt trân châu. Có tài thánh Đổ Thần mới đoán được hai nàng là Song HộiThần Đao Hắc Lộ Phi nương, cặp thành viên tích cực của võ lâm bá đạo.

Đôi tỷ muội nhà họ Lộ cũng kịp thời phát giác gã nam nhân vừa mới xuất hiện chính là Đổ Thần. Và khi thấy con mồi đang chầu chực để làm bác thằngbần thì Lộ Phi Nhi vội vã giở nắp tĩnh rượu vừa mới pha huơ qua huơ lạitrước mặt ông thần bài bạc:

- Trong tĩnh này có năm loại rượu thơm ngon hảo hạng.

Chờ Lộ Phi Nhi quảng cáo tròn câu, Lộ Phi Yến đón lấy tĩnh rượu từ tay sư tỷ, rót ra ly rồi đặt lên trên chiếc bàn gỗ dài.

- Ai muốn ra quân trước tiên? – Lộ Phi Yến cười mỉm chi.

Đám dân nghiện rượu móc tiền phe phẩy:

- Tại hạ muốn tham gia.

- Ta nè.

- Còn bổn gia nữa.

Lộ Phi Nhi giơ tay chỉ đại một người:

- Mời vị huynh đài này đoán tên của năm loại rượu trong ly, nhưng trước tiênhuynh đài hãy mau đặt tiền, đặt song rồi thì rút tay lên.

Vị huynh đài liền để hai xu tiền lên bàn. Lộ Phi Nhi trao chàng ly rượu.Chàng nhấp một ngụm, ục ục trong miệng, nuốt đánh ực rồi nói:

- Là rượu Nữ Nhi Hồng hòa với…

- Không đúng! – Lộ Phi Yến hắng giọng cắt ngang khiến chàng quê độ.

Riêng Lộ Phi Nhi chẳng thèm nói năng. Nàng nín thinh cất tiền vô túi. Lộ Phi Yến giơ tay chỉ kẻ thứ nhì:

- Tới phiên huynh.

Kết quả của vị huynh đài thứ hai y hệch người thứ nhất, câu trả lời saibét. Những nhân vật kế tiếp cũng không khá khắm bao lăm.

Trong khi hai tiểu thơ nhà họ Lộ lượm tiền mệt nghỉ thì Đổ Thần ngây người.Hắn tự hỏi “không biết cặp nữ nhân song sinh ấy là ai mà quá hung hăng?Dám dựng lều trên mảnh đất Giang Nam kiếm ăn. Chắc hai nàng chưa thấyquan tài chưa đổ lệ?”

Lộ Phi Nhi chấm dứt dòng suy nghĩ của Đổ Thần. Nàng bắt tay làm loa, kêu to:

- Còn ai gầy sòng hiệp này nữa không? Nếu hết rồi thì tiểu nữ giải đáp à!

- Còn ta! - Có giọng nói lớn lối.

Lộ Phi Nhi và Lộ Phi Yến liếc xéo, thấy người vừa la hét đó là Đổ Thần. Hắn đang khoanh tay vênh mặt lên trời.

Lộ Phi Yến nhướng cặp lông mày:

- Công tử hãy bỏ tiền đặt cọc lên trên bàn, đặt xong rồi mới được thử rượu.

- Cô không cần lo – Đổ Thần phất tay áo – Trong túi bổn đại gia có cả đống tiền, dư sức mua nguyên gian hàng rượu của cô.

Đổ Thần nói không ngoa, gian hàng của hai nàng nhỏ xíu. Trông qua trônglại chỉ có chiếc bàn gỗ dùng để chứa chục cái ly sành rẻ rề. Gian hàngnằm ở chỗ góc đường sát vách tường của căn đình Mẫu Tử. Hai tỷ muội dựng sạp rượu bên dưới chiếc lều màu nâu cũ kỹ. Họ dựng túp lều màu nâu cốt ý che nắng che gió. Ngoài ra, cách đó mười bước còn có ba mươi tĩnh rượuto cỡ quả dưa hấu đang đặt chồng chất lên nhau, cao bằng bức tường.

Lộ Phi Nhi nghe Đổ Thần nói thế thì trề môi hứ một tiếng:

- Rượu của tiểu nữ đã được chính tay tiểu nữ pha chế bằng một phương pháp cổtruyền. Mùi vị rất là đặc sắc. À không! Phải nói là loại rượu độc nhấtvô nhị, thiên sơn vạn lý tìm không ra. Cho dù ngàn vàng cũng không đổiđược.

- Xì! – Đổ Thần hừ giọng - Ta không tin là ta không đoán được nguyên liệu của ly rượu này.

Đổ Thần phán xong câu đó thì khinh khỉnh ra lệnh cho dân chúng:

- Các người tránh ra hết, sòng này ta bao.

Đám đông lật đật thối lui nhưng không giải tán. Họ tụ thành vòng bán nguyệt, chong mắt dòm Đổ Thần lâm trận.

Đổ Thần chỉ mặt giai nhân:

- Ta thấy hai cô là con gái nên cho các cô ba cơ hội thử thách bổn đại gia.

Thấy tướng Đổ Thần khinh thường nhi nữ, Lộ Phi Yến ấm ức nghĩ “tên cẩu Thanh này tự tin quá ha. Hắn dám cho tỷ muội mình ba cơ hội thách đố, đúng là đồ điên!”

Chỉ mỗi một Lộ Phi Nhi không màng tức tối. Nàng khăng khăng hỏi:

- Nếu công tử thua thì sẽ trả cho tiểu nữ bao nhiêu tiền?

Đổ Thần tưởng bản thân sẽ nắm chắc phần thắng nên nhún vai dễ dãi:

- Tiền ta có cả núi, cô muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu. Nhưng thôi, khi thắng rồi hãy tính.

Đổ Thần tuyên bố hách bà cố nhưng Lộ Phi Yến vẫn kìm cục tức đang trồi lên cổ họng. Nàng giơ ngón tay út lên:

- Quân tử nhất ngôn?

Đổ Thần ngoéo tay lập thệ:

- Quyết định vậy đi.

Đám đông nín thở quan sát sòng cờ bạc. Trận thứ nhất, giai nhân thất bại.Đổ Thần danh bất hư truyền. Cho dù “cái” có cất công pha chế tùm lumnguyên liệu cũng không lừa được cái lưỡi vàng của “say vô địch.” Lộ PhiNhi cố tình hòa năm loại rượu mà nàng cho là vô cùng đặc sắc nhưng ĐổThần chỉ cần quẹt ngón tay nếm một chút đã trả lời ro ro:

- Ly rượu này được pha chế từ năm loại rượu Mơ, Táo Mèo, Kim Sơn, Mỏ Quạ, và Hồng Đào.

Trong khi Lộ Phi Yến mím môi thán phục thì Đổ Thần tiếp tục mang bộ kiến thức đồ sộ về rượu ra khoe.

Đầu tiên là thứ rượu Mơ. Đổ Thần bảo loại rượu này được chế biến bằngphương pháp lên men quả mơ tươi với số lượng mật ong nhất định.

Kế đến là rượu Táo Mèo. Đổ Thần nói rượu Táo Mèo có mùi vị thơm ngọt, vốndĩ là món đặc sản của người Lào Cai. Rượu Táo Mèo được ngâm ủ từ tráiSơn Tra nên có màu nâu sóng sáng. Sơn Tra thuộc loại táo rừng, thườnghay mọc đầy ở dãy núi Hoàng Liên Sơn. Cây Sơn Tra ra hoa màu trắng. Từng chùm tươi tắn kết bông trong mùa xuân và cho quả vào mùa thu khi khítrời chuyển lạnh.

Loại rượu tiếp theo là rượu Kim Sơn. Thứ rượu mà chỉ dùng gạo lứt nếp chiêmđể nấu và đặc biệt là khi nấu thì không cần xay trắng mà chỉ xay lứt,nghĩa là lớp cám bọc bên ngoài hột gạo vẫn còn nguyên vẹn u như kỹ.

Sau rượu Kim Sơn là rượu Mỏ Quạ. Cái tên đã nói lên hết tất cả. Rượu Mỏ Quạ được ngâm từ trái Mỏ Quạ, một loại dây leo mọc ký sinh trên cây cổ thụmà thường phân bố ở nơi núi rừng. Cây mỏ quạ cho quả màu xanh, bên trong chứa đầy nhựa màu trắng tựa trái vú sữa. Ngộ cái là rễ cây mỏ quạ pháttriển trong những trái này, chủ yếu là để hút dưỡng chất. Lá cây mỏ quạnhỏ bằng đồng xu và có màu xanh nhợt. Cây ra hoa năm cánh màu hồng tía.

Cuối cùng, Đổ Thần cho biết đấy là rượu Hồng Đào. Loại rượu thứ năm đượcngâm từ rượu Bàu Đá ủ với trái đào tiên. Trái đào tiên có màu hồng thắm, thường mọc tràn lan trên núi. Rượu Hồng Đào uống vào rất tốt cho sứckhỏe vì chất rượu có tác dụng bổ âm, khiến cho xương cốt càng thêm cứngrắn.

Phân tích tới đây, Đổ Thần giơ tay vỗ trán, định kể thêm một lô một lốcnhững chi tiếc nữa cho hai nàng thiếu nữ sợ chơi. Hai nàng có vẻ sợthật. Lộ Phi Yến tất tả đưa Đổ Thần ly rượu thứ nhì. Lần này, hắn khôngthèm nếm mà đưa lên ngửi.

Đổ Thần lim dim mắt, nói:

- Đây là rượu Làng Vân, danh tửu xứ tiên Hà Bắc, được chế tạo bằng gạo nếpcái hoa vàng. Dân chúng trồng loại nếp này trên cánh đồng Vân Xá của xãVân Hà. Rượu Làng Vân là lễ vật mà quan tri huyện Hà Bắc dâng lên triềuđình mỗi năm và thường xuyên được ngự phòng sử dụng trong những buổi yến tiệc uy nga tráng lệ cho các phi tần và hoàng đế. Thế nên, nhân gianmới hay ngân nga câu đối “Vân hương mỹ tửu lừng biển Bắc, chiến công như nguyệt rạng trời Nam.”

Giảng thuật lâu thật lâu, Đổ Thần mới mở mắt ra hỏi:

- Sao hả, bổn công tử nói có đúng không?

- Công tử nói trúng rồi – Lộ Phi Yến và Lộ Phi Nhi đáp mà cặp mắt ngó lơ chỗ khác.

Sau hai trận, giai nhân thảm bại hạ phong. Bây giờ chỉ còn trông cậy vàohiệp cuối cùng. Lộ Phi Nhi buộc lòng dùng chiêu thức mới. Nàng đi đếnchỗ chất chứa ba mươi tĩnh rượu, làm bộ đứng trầm ngâm rồi vớ tay bưngmột tĩnh rượu. Khui ra.

Nhưng lần này, thay vì rót vào ly sành như lúc nãy thì Lộ Phi Nhi lôi từtrong tay áo chiếc ly ngọc thạch. Chưa hết, Lộ Phi Yến chẳng biết moicái mâm bạc nhỏ ở đâu mà trao sư tỷ để Lộ Phi Nhi trân trọng đặt ly rượu lên.

Sắp xếp xong xuôi, Lộ Phi Nhi nhún chân, hai tay dâng chiếc mâm bạc lên khỏi đầu trao cho Đổ Thần. Nàng còn nghiêm mặt nói:

- Đây là bí quyết gia truyền dòng họ. Các nguyên liệu trong ly rượu này độcnhất thiên hạ. Tiểu nữ dám cá cả mạng, bảo đảm công tử đoán không được.

Lộ Phi Nhi “quánh” đòn này là đòn tâm lý, cố tình quan trọng hóa vấn đề.Nàng dùng chiến thuật khủng hoảng tâm trí quân địch. Quả thật, Đổ Thầnhơi run khi nghe nàng đem cả tính mạng đi cá độ. Hắn e dè bưng ly rượulên ngửi. Không có mùi. Lạ lùng. Hắn nếm một chút. Không có vị. Lạ kỳ.Cặp chân mày Đổ Thần cau lại.

Mãi cho tới khi hắn uống hết cả ly rượu mà vẫn chưa tìm ra nguyên liệu thìtinh thần hoàn toàn sụp đổ. “Nhưng phải công nhận,” Đổ Thần thầm nghĩ,“uống loại rượu này đã thiệt. Nếu gặp khí trời trưa nóng mà có thứ rượunày giải khát là số dách. Rượu uống vào mát lạnh cổ họng, còn vị thìthanh khiết mỗi khi nhâm nhi, tên của nó là gì ý nhỉ?”

Thấy Đổ Thần phân vân, Lộ Phi Nhi nháy mắt với Lộ Phi Yến.

- Công tử chịu thua chưa? – Lộ Phi Yến liền hối thúc.

Đổ Thần biết bản thân đang bị sao xẹt chiếu mạng, dẫu có trì trèo giờ giấc thì cũng không đoán được nguyên liệu trong ly rượu bí hiểm. Hắn trả lyngọc cho Lộ Phi Yến.

- Ta thua đó - Đổ Thần ngó Lộ Phi Nhi - Cô nói đi, đó là thứ rượu gì?

Lộ Phi Nhi xua tay:

- Tiểu nữ thất lễ, không thể tiếc lộ vì đó là thứ rượu gia truyền.

Và nàng nói thêm:

- Công tử thua rồi, giờ phải tính sao đây?

- Được! – Đổ Thần nhún vai - Ta nhìn nhận bản thân thua cuộc, kiến thức rượukhông bằng hai cô. Dzậy chứ hai cô muốn bao nhiêu tiền?

- Chúng tôi không muốn lấy tiền – Lộ Phi Nhi lắc đầu.

- Úi chờy ơi! - Đổ Thần trố mắt - Tiền mà không muốn thì muốn cái chi?

Chợt, cái đầu hắn nghĩ ra điều ba mươi lăm nên cười hăng hắc:

- Chắc không phải hai cô muốn… tình chứ hả?

Bị Đổ Thần “quýnh” giá là gái mê trai, Lộ Phi Yến cố ý nói thật to cho dân chúng nghe:

- Trừ bản thân của công tử ra thì tất cả cái gì trên người công tử chúng tôi cũng đều muốn lấy.

Đổ Thần không ngờ tình huống trở thành như vầy. Hắn hoảng hồn thối lui:

- Ý! Đâu có được! Ta đâu thể nào trao tất tần tật y phục cho ngươi!

Lộ Phi Yến đeo theo, nói:

- Rõ ràng lúc nãy công tử móc ngoéo, bây giờ muốn nuốt lời?

Còn Lộ Phi Nhi thì khoanh tay thở dài:

- Là nam tử hán, dám chơi dám chịu, có liệu thì chơi!

Triết lý hả hơi, Lộ Phi Nhi quay sang dân chúng:

- Đúng không bà con?

Xưa nay dân chúng ghét Đổ Thần như là ghét tặc. Thành thử khi nghe nàng hỏi, dân chúng liền đổ xô trả lời:

- Đúng rồi!

- Lúc nãy tôi có nghe!

- Tôi làm chứng nè!

Đổ Thần bị đông đảo nhân dân vây hãm, ê cả mặt, đành tháo quần áo trao LộPhi Nhi. Cặp tỷ muội cùng đám dân Giang Nam cười ồ, xúm xích trộ Đổ Thần đến tơi bời hoa lá, cả bông cả nhánh đều rụng hết ráo. Tới khi thần bài định cởi cái quần trong cùng thì Lộ Phi Nhi phẩy tay:

- Nhiêu đây đủ rồi! Tên công tử bột ngươi hãy mau cút xéo cho nhanh, mai này đừng để bổn cô nương gặp mặt.

Phán quyết đâu vào đấy, Lộ Phi Nhi kéo tay Lộ Phi Yến. Cả hai nàng con gáivạch đám đông bỏ đi trong tiếng hoan hô vang rềnh như sấm.

(Tiếp theo)

Trên đường trở về Hắc Viện, Lộ Phi Yến níu áo Lộ Phi Nhi:

- Lúc nãy tỷ cho hắn uống thứ rượu gì mà hắn đoán không được?

Lộ Phi Nhi chắp tay sau lưng, ỡm ờ:

- Thì là rượu nước.

- Biết rồi! – Lộ Phi Yến sốt ruột hỏi - Nhưng mà là nước gì?

- Nước lã.

- Hả!?!

Lộ Phi Nhi cười to:

- Muội nghe không lầm, trong ly vốn chứa nước lã chứ chẳng phải rượu gì cả.

- Muội không tin! – Lộ Phi Yến lắc đầu quầy quậy - Nếu là nước lã thì tại sao Đổ Thần không thể đoán ra?

- Tại muội không biết đó thôi! – Lộ Phi Nhi đập tay lên ngực – Tỷ đã tra khảo kỹ. Đổ Thần là một nhà chuyên gia thử rượu, từ bé đã làm quen với mùirượu thịt rồi. Ngoài rượu thì hắn chẳng uống thứ chi. Hắn cũng không rõthói quen đó khơi nguồn từ độ nào và vào lúc bao nhiêu tuổi. Chỉ biếtrằng từ khi đầu óc hắn bắt đầu có trí nhớ để nhớ chuyện quá khứ thì lưỡi đã biết nếm mùi vị rượu.

Lộ Phi Yến gật gù thán phục:

- Cho nên hắn không bao giờ ngờ thứ nước mát mẻ và trong lành đó có tên là nước lã?

Lộ Phi Nhi cười:

- Đúng vậy! Bấy lâu nay hắn bỏ qua cơ hội dùng nước lã giải khát, thật là uổng phí nửa cuộc đời.

- Hay lắm! – Lộ Phi Yến bật ngón cái lên khen mưu kế của sư tỷ.

- Còn phải nói! – Lộ Phi Nhi ưỡn ngực – Sư tỷ của muội thông minh số dzách!

Lộ Phi Yến liếc cô nàng tự cao tự đại, thấy lỗ mũi của Lộ Phi Nhi sắp sửa nổ tung liền giả bộ ôm bụng nôn thốc nôn tháo:

- Ọe… ọe! Mèo khen mèo dài đuôi mà không biết ngượng.

- Đuôi của tỷ dài thì tỷ cứ việc khen dài, cớ chi phải ngượng? – Lộ Phi Nhi tỉnh bơ trả lời.

Nghe câu phang ngang bửa củi, Lộ Phi Yến thè lưỡi, lòng biết kiếp này khó mà nói lại cái miệng trơ tru như thoa mỡ của Lộ Phi Nhi.

Hai tỷ muội tiếp tục bá vai nhau cất bước. Chợt nghe tiếng chân rượt đuổirình rang. Hai nàng quay đầu, thấy tên hung thần ác bá. Nhưng hắn khôngđi một mình, theo sau là bốn tên quân binh lực lưỡng. Chỗ này vắng vẻ,ít người qua lại. Hai tỷ muội là thân con gái mà trước tình cảnh địchnhiều ta ít chẳng hề run sợ tí ti.

Lộ Phi Yến dùng móng tay này xỉa móng tay kia, búng chong chóc lên không trung rồi ơ thờ hỏi:

- Ngươi muốn sao?

Đổ Thần cung tay hăm dọa:

- Muốn đập các người nhừ tử.

Lộ Phi Nhi đưa tay che miệng, ngáp một cái thiệt dài:

- Là nam tử hán, có ngon thì choảng tay đôi, chỉ có bọn tiểu nhân mới ù té chạy về kêu hậu thủ.

- Nói rất hay! – Lộ Phi Yến vỗ đùi bôm bốp.

Đổ Thần không để ý lời trịch thượng. Hắn đang bận nhớ chuyện quan trọng nên hỏi Lộ Phi Nhi:

- Y phục đâu? Mau trả lại cho đại gia.

Đổ Thần hỏi xin đồ mà lời lẽ cạnh khóe không chút lòng thành, giọng nói lạnh tanh như phong hàn băng tuyết.

- Mất rồi - Lộ Phi Nhi khoanh tay ung dung đáp.

- Sao lại mất? – Đổ Thần hai tay bưng tim - Mất lúc nào?

- Lúc nào hả? Để bổn cô nương nhớ xem - Lộ Phi Nhi vỗ vỗ trán làm ra vẻ suy nghĩ mông lung.

Đổ Thần hồi hộp trong lòng, nhìn nàng lom lom. Sau hồi đóng kịch, Lộ Phi Nhi nhún vai:

- Hình như là mất lúc… qua cầu liệng xuống sông.

Nghe nàng nói vậy, Đổ Thần hoang mang tột cùng, bài văn chương thơ từ hoàn mỹ quá mà bây giờ mọc cánh bay xa.

- Hai cô giết chết ta rồi! – Cái mõm Đổ Thần chảy xệ.

Lộ Phi Nhi biết tỏng hắn đang ám chỉ bài đáp án của kỳ thi tú tài. Nàng cười hí hí:

- Ta thấy ngươi còn sống nhăn răng.

Đổ Thần thấy hai hàm răng trắng bóc thì tức muốn xịt khói lỗ tai. Hắn thét lên:

- Ngươi mau câm miệng, đi vớt y phục lên cho ta!

Đổ Thần bảo vậy là tại vì hắn không biết đó thôi. Lúc nãy Lộ Phi Nhi nóiliệng xuống sông là nói chơi chơi. Chứ thật tình thì khi lục ra được mấy mẩu giấy, hai tỷ muội đã nhanh chóng đốt bỏ thành tro. Rồi trong lúcqua cầu tiện tay, hai nàng liền tặng bộ y phục cho đệ tử của Hồng ThấtCông bang chủ.

Bởi vậy mà Lộ Phi Yến cười:

- Công tử nói lạ! Đồ liệng xuống sông thì theo nước xuôi dòng trôi mất rồi, biểu chúng tôi đi đâu mà kiếm?

Tới nước này, Đổ Thần mất hết bình tĩnh. Sát khí trong lòng hắn ngùn ngụtcháy, còn nóng hơn nham thạch của núi lửa mới phun. Hắn bảo đám đầu trâu mặt ngựa:

- Các người dại chúng một bài học cho ta!

Bọn lâu la tiểu tốt bẻ lóng tay răng rắc, bước tới một bước, chân cẳngkhệnh khạng. Chắc định hù dọa trước rồi đánh đấm sau. Nhưng ván bài nàyĐổ Thần lại thêm một lần thua cược. Chỉ có bốn tên quân binh thì làm sao mà chế phục được Song Lộ Phi nương? Hồi hỗm Hào Phi gia trang đem cảtrăm người đuổi theo mới ngại. Còn hôm nay...

- Úi trời! - Lộ Phi Nhi bụm mặt vờ sợ sệt - Mấy thằng cắc ké!

Nhìn điệu bộ của sư tỷ, Lộ Phi Yến gập bụng cười ứa lệ. Đến khi quai hàm đau nhức thì Lộ Phi Yến hất đầu bảo Lộ Phi Nhi:

- Tỷ cứ việc về đi, để bọn họ lại muội lo.

Ngay lập tức, Đổ Thần nạt nộ:

- Cả hai người đừng hòng rời…

Hắn chưa nói tiếng “khỏi” thì Lộ Phi Yến rùng mình xuống cho Lộ Phi Nhi đạp lên vai lấy trớn thi triển khinh công bỏ đi. Còn lại Lộ Phi Yến, ĐổThần quyết tâm trả nợ tư thù. Hắn bảo đám thuộc hạ:

- Đánh không lại ả thì các người chết hết cho ta!

Nói xong, Đổ Thần phất tay ra lệnh. Đám quân binh xông lên. Lộ Phi Yến giảbộ đứng im lìm không thủ thế, chờ bốn tên đến gần kề mới… bỏ chạy. Đámquân binh hò hét rượt theo. Lộ Phi Yến chạy chừng chục bước. Tới chỗ bức vách, nàng phi thân đạp chân lên tường, hất tung thân thể lên khôngtrung rồi thình lình quay mình xuất chiêu “hồi mã thương” độc đáo. Nàngdùng tay chưởng vào ngực hai kẻ quan binh và dùng chân đá trúng vai haingười còn lại. Bọn chúng trúng đòn chí tử, lăn đùng xuống đất ngất lịm.Chỉ với một chiêu, Lộ Phi Yến đã dư sức hạ bốn tên binh sĩ.

Mặc dù thấy người con gái này có nội công đỉnh đỉnh, Đổ Thần vẫn chưa chịu thôi. Hắn tức tối xăn tay áo:

- Hóa ra ngươi cũng võ vẽ một tí nghề đấy!

Và hắn xoạc chân xuống tấn, đe:

- Được rồi, nếu đã vậy thì hôm nay bổn công tử sẽ liều mạng với ngươi!

Lộ Phi Yến lừ lừ tiến tới:

- Thế thì hôm nay bổn cô nương cũng liều… lấy mạng ngươi.

Nhưng Lộ Phi Yến chưa xuất quyền thì sự biến xảy ra. Đổ Thần nói đó là nóicho suông, muốn tỏ vẻ một kẻ anh khùng. Khi Lộ Phi Yến hô đến âm cuốicùng, hắn co giò dzọt mất.