Phong Thủy Sư (Trùng Sinh Chi Thiên Tài Thần Côn)

Quyển 1 - Chương 22: Bói toán



Trong căn nhà trên núi, bên cạnh bàn đá vuông dưới gốc cây lựu, Đường Tôn Bá ngồi dưới tàng cây xem xét chiếc đĩa Thanh Hoa kia, bàn tay khác vuốt vuốt chòm râu trắng của mình: “Ừm, khả năng là chính phẩm rất lớn”.



Hạ Thược ngồi phía bên kia bàn, chống má cười yếu ớt. Đương nhiên là thật rồi, cô còn có Thiên Nhãn đảm bảo đấy nha.



“Muốn biết nó có phải là chính phẩm hay không, vi sư có một phương pháp tuyệt diệu!” Đường Tôn Bá buông chiếc đĩa ra, khuôn mặt tràn đầy hồng quang nói.



“Phương pháp tuyệt diệu?” Hạ Thược vừa thấy bộ dánh như lão ngoan đồng này của sư phụ, liền biết phương pháp của ông chắc hẳn là gì rồi.



“Vi sư bói một quẻ cho chiếc đĩa này, để xem rốt cuộc nó có phải là đồ thật hay không!”



Quả nhiên! Cô biết mà!



Hạ Thược đảo cặp mắt trắng dã, vươn tay lấy lại chiếc đĩa, vững vàng đứng dậy, cười khanh khách nói: “Sư phụ, nếu như tổ sư gia mà biết ngài lấy bói thuật của Huyền Môn ta để bói cho một chiếc đĩa, nhất định là sẽ tức giận mà sống lại nha”.



Cô bưng chiếc đĩa đến căn phòng phía sân sau cất cẩn thận, lúc này mới quay trở về.



Đường Tôn Bá vẫn ngồi dưới tàng cây hóng mát, thấy Hạ Thược ngồi xuống liền cười nói: “Trong giới này của chúng ta, đa số đều phạm phải ‘ngũ tệ tam thiếu’. Xem ra nha đầu con cũng không phải là thiếu tiền tài”.



“Vậy sư phụ có thể suy diễn ra xem mệnh của con còn thiếu cái gì không?” Hạ Thược cười hỏi.



‘Ngũ tệ tam thiếu’ chủ yếu để chỉ một loại mệnh của thầy phong thủy tướng sĩ, những người này cả đời tiết lộ thiên cơ quá nhiều, trong sự tuần hoàn của thiên đạo, phần lớn không thể giống như người thường được hưởng thụ đầy đủ mệnh lý.



Cái gọi là ‘ngũ tệ’, tức là: “Quan, quả, cô, độc, tàn”. Già mà không có vợ là ‘quan’, già mà không có chồng là ‘quả’, già mà không có con là ‘độc’, nhỏ mà không có cha mẹ là ‘cô’. ‘Tàn’, tức là tàn tật.



Cái gọi là tam thiếu, tức là: tiền, mạng, quyền.



Trong lịch sử có rất nhiều đại sư huyền học phần lớn cả đời đều là chập chùng, vận mệnh quá khó khăn, chính là bởi nguyên nhân này. Rất nhiều người đều nghe nói qua “Thầy tướng số mù”, đây chính là phạm vào “Tàn” một trong ‘ngũ tệ tam thiếu’. Đương nhiên, không phải tất cả thầy tướng số mù là có thể tin phục được, phương diện này có một nhóm người không hề có thực học.



Vợ Đường Tôn Bá mất sớm, cả đời không con, có thể nói đã phạm vào ‘quan’ cùng ‘độc’. Hai chân của ông, cũng là vì chuyện gì đó mà bị thương. Hạ Thược đã từng hỏi ông nhưng ông chỉ nói thời cơ chưa đến, nói cho dù có nói cho cô biết cũng vô bổ. Cho nên cô đành phải chờ, không biết đến khi nào sư phụ mới có thể đem chuyện của ông nói cho cô biết đây.



“Mạng của con mệnh cách kỳ lạ, mấy năm nay vi sư vẫn không thể suy diễn ra, cũng không biết ngày sau con sẽ gặp phải những chuyện gì”. Đường Tôn Bá thở dài, những năm gần đây, thiên cơ càng lúc càng hỗn loạn, mà thiên cơ này lại ứng trên người đồ nhi của ông, cũng không biết sau này là cát hay là hung.



Hạ Thược nhếch môi cười nhạt, sư phụ không thể suy diễn ra mệnh lý của cô, đại khái là liên quan tới chuyện cô trọng sinh rồi.



Đang nghĩ ngợi, lại nghe thấy Đường Tôn Bá “Hả?” Một tiếng.



Hạ Thược nghi hoặc giương mắt, chỉ thấy ông vẻ mặt suy tư vuốt vuốt chòm râu bạc trắng.



“Sư phụ, làm sao vậy?” Hạ Thược hỏi.



Đường Tôn Bá lắc lắc đầu, trong mắt lướt qua một chút suy nghĩ, lập tức cười nói: “Hôm nay sư phụ sẽ kiểm tra con một chút. Con thử tính xem, gần nhất trong khoảng thời gian này, trên người cái lão già như ta sẽ xảy ra chuyện gì đây?”



Hạ Thược vừa nghe vậy trong lòng không khỏi giật mình, vừa rồi rõ ràng cô thấy vẻ mặt của sư phụ không đúng lắm, không phải là ông có dự cảm về chuyện sắp xảy ra đấy chứ? Những năm gần đây đi theo sư phụ học tập Huyền Môn thuật pháp, Hạ Thược biết rõ tu vi của sư phụ rất cao thâm, giác quan thứ sáu của ông so với người thường cũng sâu sắc hơn rất nhiều.



Nói trắng ra là, có lẽ ông đã cảm ứng được sắp có chuyện xảy ra, thế nên mới lấy cái cớ để kiểm tra mình đi.



Hạ Thược cười đứng dậy quay về phòng, trong chốc lát đã ôm công cụ dùng để bói toán ra — một kiểu bàn lục nhâm1 bằng gỗ tử đàn, thập nhị chi tử đàn ký, cùng với giấy bút. Tất cả những thứ này sẽ dùng đến khi sử dụng chiếc bàn.



Chiếc bàn lục nhâm này của Đường Tôn Bá chính là pháp khí, Hạ Thược dùng Thiên Nhãn quan sát, xung quanh chiếc bàn được bao bọc bởi một tầng khí màu vàng, hơn nữa còn là đồ cổ lâu năm.



Kiểu bàn lục nhâm này bố trí gồm Thiên bàn cùng Địa bàn, vòng tròn bên trên được gọi là thiên bàn; ở tầng bên dưới được gọi là địa bàn. Tức “Thiên viên địa phương”2.



Ở giữa của Thiên bàn là bức vẽ Bắc Đẩu Thất Tinh, bên ngoài có hai vòng, vòng bên trong là mười hai con số, đại biểu mười hai tháng, vòng bên ngoài là mười tám tinh tú. Trên Địa bàn có ba tầng, tầng trong là bát kiền, tứ duy.



Thứ này người ngoài nghề xem rất khó biết là gì, qua mấy năm học hỏi nay Hạ Thược cũng đã thuộc nằm lòng.



Cô bắt đầu chuyển động mặt bàn, đem bói toán Thiên Can chi, ngày tháng, canh giờ viết cẩn thận lên giấy, tiếp theo bắt đầu khởi quẻ suy diễn. Kỳ thật, không cần dùng phương pháp bói toán này, cô chỉ cần dùng Thiên Nhãn nhìn Đường Tôn Bá là biết vài ngày nữa trong tương lai ông sẽ gặp phải chuyện gì, nhưng cô cảm thấy vô cùng hứng thú với phương pháp bói toán này, đã nhiều ngày không động vào quả thật là có chút ngứa tay, hơn nữa sư phụ cũng muốn kiểm tra cô, cô liền nghe theo sắp xếp chơi một chút.



“Hả?” Một lát sau, đã có kết quả, cô nhìn nội dung trên giấy mà ngẩn người, sau đó nhìn về phía Đường Tôn Bá, “Sư phụ, căn cứ theo quẻ tượng, có người sẽ đến đây, từ phía đông nam, cùng với người vô hại, cũng xem như trong cát. Thời gian ngay tại ngày mai, khoảng trước giờ tỵ (chín giờ sáng) tất sẽ đến!”



Lục nhâm đứng đầu trong ba kiểu bói thuật, độ chính xác của quẻ tượng chính xác nổi tiếng trước nay. Theo Đường Tôn Bá nói, khi ông còn trẻ, từng ở sòng bạc Ma Cao sắp xếp bàn khởi quẻ, tính chính xác ứng nghiệm ngay tại chỗ, nửa điểm cũng không hề sai ! Sau đó bị một đại ca sòng bạc để ý, muốn mượn sức ông, bị ông cự tuyệt, nhưng đại ca kia lại muốn ép buộc ông, muốn gây bất lợi cho ông. Lúc ấy ông tuổi trẻ khí thịnh, liền nổi giận, thay đổi phong thủy của sòng bạc kia, cắt đứt tài vận của người ta, kết quả không đến vài ngày sòng bạc đó liền đóng cửa, còn gặp phải kiện tụng, tên đại ca sòng bạc đó phải bồi thường hết sạch, cả đời cũng không thể trở mình.



Lúc nói đến chuyện này, Đường Tôn Bá còn cười nói: “Lúc đó ta cũng đã thủ hạ lưu tình rồi, nếu là thầy phong thủy lòng dạ hẹp hòi hơn có lẽ còn đi động vào phần mộ tổ tiên nhà hắn rồi, cả nhà hắn sẽ chịu không nổi”.



Cũng bởi vì chuyện này mà Đường Tôn Bá cũng bắt đầu nổi danh trong thương giới, từ đó về sau cũng không ai dám cưỡng ép ông làm việc gì.



Nghĩ lại chuyện lúc trước sư phụ kể về tuổi trẻ của mình, Hạ Thược chỉ cười cười, nói tiếp: “Sư phụ, không phải thầy nói người biết thầy ở trong này rất ít sao? Mặc dù là người này chưa chắc là vì thầy mà tới đây, nhưng cũng có quen với thầy, nếu đã là vô hại chẳng lẽ là bạn cũ?”



“Ai!” Đường Tôn Bá thở dài, vẻ mặt phức tạp, “Xem ra là thiên ý …”



Ông ngồi dưới tàng cây than thở, Hạ Thược lại thấy vô cùng hứng thú, dù sao chuyện của sư phụ cô vẫn không hiểu biết nhiều lắm, chỉ có thể theo dựa trên những chuyện lý thú mà sư phụ hay kể về thời trẻ mà suy đoán thôi, nay ông có bạn tới chơi, cô thật muốn nhìn xem bạn của ông là người thế nào.



Ngày hôm trước chín giờ sáng, trong nhà quả nhiên có khách tới thăm, thời gian so với kết quả quẻ tượng ngày hôm qua không kém nửa phần.



Chỉ là, khi Hạ Thược ra mở cửa, lại vô cùng sửng sốt.



Chỉ thấy ngoài cửa có ba người đứng.



Một ông lão khí chất nho nhã lại lộ ra quý khí, một người đàn ông ục ịch khoảng bốn mươi tuổi vẻ mặt đang khẩn trương mà kích động, hai người này cô không biết, nhưng người còn lại khiến cô nhảy dựng trong lòng, thầm kêu không tốt.



Người này không phải là ai khác mà chính là Chu giáo sư.



Chu giáo sư vừa thấy Hạ Thược, liền hơi thầm oán nhìn cô một cái, trên mặt cũng lộ rõ vẻ kích động cười, “Ông nói ngươi đứa nhỏ này! Đến chợ đồ cổ mua đồ về, sao lại không lấy cho ông xem chứ? Mau mau mau! Chiếc đĩa lớn Thanh Hoa kia đâu?”



~ Hết chương 22 ~