Phóng Thanh Ca Xướng

Chương 12



Album của Hoa Ninh Tường tân tân sở sở một hồi cuối cùng cũng hoàn thành hơn phân nửa. Dưới sự yêu cầu cường liệt của đạo diễn Ứng, Hoa Ninh Tường cùng Lý Thanh Lãng vẫn là chạy đến trường quay ló mặt vào ống kính, xen vài cảnh vào bên trong MV, bất quá toàn bộ thời gian có cảnh của hai người gộp lại, cũng sẽ không vượt quá một phút đồng hồ. Lý Thanh Lãng rất lo lắng vì cảnh quay của mình mà ảnh hưởng đến album của anh.

Vốn là, Hoa Ninh Tường không cần ra album vội vội vàng vàng như vậy, nếu không phải là nghĩ cho mình…

Nghĩ đến đây, Lý Thanh Lãng trong lòng lại nhịn không được cảm thấy có lỗi, nhưng là…cũng có một tia ngọt ngào.

Ngày 10 tháng 3, album của Hoa Ninh Tường chính thức phát hành, kỳ thực tiền kỳ cũng không có tuyên truyền bất cứ cái gì hết, chỉ là thả ra một ít tiếng gió (aka thả thính =)))) trên các trang web lớn cùng truyền thông, tin tức về tân album của anh liền một phát che ngợp bầu trời.

Lưu Trung An vì muốn trả đũa Hoa Ninh Tường mà nhận rất nhiều chương trình ti vi cùng phỏng vấn của tạp chí, còn có một loạt công tác chụp hình quay quảng cáo. Trong phút chốc, Hoa Ninh Tường bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, trong khi Lý Thanh Lãng cũng đang thu lại hai bài hát cuối cùng của chính mình. Gần đây cậu rốt cuộc cũng tìm được ‘cảm giác’ trong ca khúc, liền tiến bộ hơn nhiều, cho dù là dưới trình độ soi mói của Khúc Tân đi nữa, phỏng chừng nhiều nhất hai ba ngày là có thể hoàn thành.

Đối với lần hợp tác này, Khúc Tân rất hài lòng, đứa bé này, quả nhiên đáng giá để đầu tư, cho dù là không cố tình quản giáo cậu, Lý Thanh Lãng vẫn là rất dụng tâm mà học cho tốt, cậu cũng không phải thiên tài, nhưng lại là người nghiêm túc nhất khiêm nhường nhất mà hắn từng thấy.

Hai người họ đều bận bịu, đương nhiên sẽ không tham dự họp báo, đều giao lại cho tiểu Chu, cậu ta một bên khẩu khí hùng hồn giơ ra ảnh bìa album, một bên @ Lý Thanh Lãng (editor: bản gốc nó để như vậy, mình cũng không hiểu ra sao >~<)

Album mới của Hoa Ninh Tường phát hành không quá mấy ngày, fan của anh liền tăng thêm mấy trăm ngàn người, nếu không nhân cơ hội này mà giúp tiểu Thanh Lãng làm một chút tuyên truyền, Hoa Ninh Tường nhất định sẽ đánh mình mất. Tiểu Chu nhìn hiệu quả mình mang lại, hài lòng nở nụ cười.

Là một người có thể cùng Thiên vương hợp xướng, thông tin về Lý Thanh Lãng dĩ nhiên là bị fan đào bới ra, ngay cả lúc trước tham gia Phóng thanh ca xướng, lượt xem của video cũng tăng lên chóng mặt. Thời điểm bài hát của cậu và Hoa Ninh Tường bắt đầu phát trên ti vi, càng ngày càng có nhiều người biết đến Lý Thanh Lãng.

Đương nhiên cũng có không ít người đỏ mắt vì ghen tị nên nói những lời rất khó nghe, phương diện này Hoa Ninh Tường đã biết trước, từ lúc anh dự định vì cậu mà phát hành album đã ngờ tới sẽ có những thành phần như thế này, có bạch thì sẽ có hắc, đây là điều không thể tránh khỏi nếu muốn sinh tồn trong cái vòng giải trí này, cậu cũng không ngoại lệ. Bất quá Hoa Ninh Tường vẫn là cẩn thận bảo vệ không để Lý Thanh Lãng nghe được những ngôn luận kia. Cậu có bao nhiêu nỗ lực, anh đều thu vào trong mắt, không cần lời phán xét của người khác, anh cũng không muốn người mà mình quan tâm phải lo lắng khổ sở đâu.

Chờ hết bận rộn một đợt tuyên truyền này đã là một tháng sau đó. Hoa Ninh Tường mệt mỏi trở về nhà, vừa mới mở cửa liền ngửi thấy một trận mùi thơm của thức ăn.

Theo Hoa Ninh Tường trở về còn có Lưu Trung An, có thể gần đây bận quá nên sắc mặt Hoa Ninh Tường không tốt lắm, hắn sợ anh xảy ra chuyện gì phiền toái, cho nên chỉ có thể đi theo bồi anh về nhà.

“Lưu ca, Ninh Tường, các anh đã trở lại” Lý Thanh Lãng nghe thấy tiếng mở cửa phía bên ngoài, vội vã từ phòng bếp chạy ra.

Hoa Ninh Tường sửng sốt một chút, nhìn về phía Lưu Trung An ở đằng sau, hắn sờ mũi một cái “Cậu xuất môn lâu như vậy, trong nhà chung quy phải có người trông nom, tôi liền đưa chìa khóa cho Thanh Lãng”

Hoa Ninh Tường cười, thấp giọng nói “Chăm nom? Em ấy bận bịu như vậy anh còn để cho em ấy tới nhà tôi quét tước vệ sinh? Thật sự có lòng a”

Lưu Trung An nhìn thấy nụ cười kia thì hơi run lên, cảm thấy sau lưng lạnh cả người, vội vã xua tay “Tôi cũng không có ép buộc mà, là Thanh Lãng muốn giúp cậu, hơn nữa, cậu trở về người đầu tiên muốn nhìn thấy là cậu ta không đúng sao?

Một câu cuối cùng, Lưu Trung An đem thanh âm thả xuống thật nhỏ, người đang rót nước Lý Thanh Lãng cũng không nghe thấy.

Hoa Ninh Tường ngược lại nghe rất rõ ràng, bất quá anh không hề phản bác, Lưu Trung An đâu có nói sai.

Lý Thanh Lãng bưng cho mỗi người họ một chén nước, sau đó tiếp nhận hành lý trong tay Hoa Ninh Tường đem vào phòng cho anh, loại đồ đạc cá nhân này Lý Thanh Lãng sẽ không giúp anh thu xếp, sợ rằng sẽ khiến anh phiền hà.

“Các anh ngồi trước một lúc, em lại xào thêm hai món nữa là có thể ăn cơm tối rồi”

Hoa Ninh Tường ngồi trên ghế sa lon hướng  Lý Thanh Lãng ngoắc ngoắc tay, lại vỗ vỗ bên cạnh mình ra hiệu Lý Thanh Lãng ngồi xuống.

Cậu có chút lo lắng, chẳng lẽ là do mình tự tiện chạy đến nhà anh, làm cho anh chán ghét rồi?

“Em có phải đã bận rộn cả ngày hôm nay rồi không?” Hoa Ninh Tường xoa xoa tóc cậu, nhẹ giọng hỏi.

Lý Thanh Lãng không nghĩ tới anh hỏi lại là cái này, liền nghiêm túc nói “Sáng sớm nhận được điện thoại của Lưu ca nói các anh hôm nay sẽ trở về, em sợ một tháng không có người ở khắp nơi sẽ tích tụ mùi hôi, cho nên lại đây quét dọn một chút, xin lỗi anh”

Nhìn cậu cúi đầu hệt như hài tử nhận lỗi vì làm sai, Hoa Ninh Tường nở nụ cười “Tại sao lại nói xin lỗi?”

“Em không nên chưa trải qua sự đồng ý của anh đã đến nhà anh làm rộn”

Hoa Ninh Tường trừng kẻ đối diện bộ mặt như đang xem kịch vui Lưu Trung An, sau đó đổi thành biểu tình ôn nhu nói với Lý Thanh Lãng “Đứa ngốc, tôi không phải trách em tới nhà tôi, mà là vì không hi vọng em khổ cực như vậy, em xem gần đây em cũng là vội vàng chuẩn bị album, những chuyện thế này để tiểu Chu  làm là được rồi”

Tiểu trợ lý nào đó ở nhà mình hắt xì thật to, căn bản không biết được chính mình vừa trúng một đòn.

Lý Thanh Lãng nghe thấy lời Hoa Ninh Tường, ngẩng đầu nhìn anh, từ trong mắt đối phương không hề nhìn thấy một tia thiếu kiên nhẫn hay phiền chán, lúc này mới yên lòng, hướng Hoa Ninh Tường cười “Các anh ở bên ngoài mệt mỏi lâu như vậy, em vậy mà chỉ có thể giúp quét tước phòng ở, làm một bữa cơm mà thôi, cũng không đáng gì”

Hoa Ninh Tường cảm thấy được nếu như Lý Thanh Lãng không nói “các anh” mà là dùng từ “anh”, mình sẽ thoải mái hơn nhiều.

Lưu Trung An nhìn hai người bọn họ, cảm thấy rất thú vị, làm như không thấy ánh mắt lạnh như băng của Hoa Ninh Tường, mặt dày lưu lại ăn cơm tối.

Hắn nhìn một bàn đồ ăn, kinh ngạc “Thanh Lãng, những món này đều là cậu làm sao?”

Lý Thanh Lãng gật gật đầu “Ân, nhưng mà tay nghề không tốt lắm, nếu như ăn không ngon, các anh nhất định phải nói cho em biết”

Lưu Trung An uống một hớp canh gà “Không có đâu, ăn ngon lắm”

Lý Thanh Lãng nở nụ cười, vội vàng múc cho Hoa Ninh Tường một chén, anh nhìn Lưu Trung An liếc mắt một cái, trong lòng âm thầm ghi hận lần này.

Ở bên ngoài bận rộn một tháng trời, hai người kia quả thật là đói bụng muốn chết, Lý Thanh Lãng làm cơm tuy rằng không ngon bằng bên ngoài, thế nhưng chính là có hương vị của gia đình, cứ như một trận gió cuốn tan mây mù của những ngày mệt mỏi kia. Cậu còn bưng ra một khay bánh ngọt khiến Hoa Ninh Tường có chút bất ngờ “Cái này cũng là em làm sao?”

“Ân, trước kia ở tiệm cà phế làm công, thời điểm nhàn rỗi sẽ cùng đầu bếp điểm tâm học, ăn ngon chứ?”

“Ăn thật ngon” Hoa Ninh Tường nhìn Lý Thanh Lãng nở nụ cười.

Cậu có chút ngượng ngùng vỗ vỗ tóc mình, Hoa Ninh Tường giúp đỡ mình nhiều như thế, Lý Thanh Lãng luôn nghĩ muốn làm một điều gì đó cho anh. Cậu là một người có tâm tư nhạy cảm, người khác đối tốt với cậu cậu đều cảm nhận được, cũng bởi vì cảm thấy Hoa Ninh Tường đối tốt với mình, cậu mới có thể muốn đối với anh càng tốt hơn.

Lưu Trung An có chút bất đắc dĩ nhìn hai người bọn họ, mấy ngày trước hắn còn vừa hỏi qua Hoa Ninh Tường, đối với Lý Thanh Lãng rốt cuộc là dạng tình cảm gì, anh chỉ trả lời một câu “Tôi cũng không biết”. Hắn cũng không có hỏi tiếp, bây giờ thoạt nhìn, hai người kia xung quanh không khí lại toàn màu phấn hồng, thật là có chút khiến người ta không chịu nổi a.

Hắn bèn đứng lên chuẩn bị rời đi “Khụ khụ, cái kia, tôi về trước đây. Ninh Tường cậu hôm nay đi nghỉ sớm một chút, xem ánh mắt đều đã thâm một vòng rồi, mấy ngày nay sẽ không có lịch trình an bài, cậu cứ nghỉ ngơi đi, nếu có việc gì khác, tôi sẽ gọi điện sau”

Hoa Ninh Tường gật gật đầu, hướng về phía Lưu Trung An phất tay một cái, không hề có ý tứ khách sáo giữ người lại chút nào.

Ngược lại, Lý Thanh Lãng đứng lên tiễn hắn đến cửa, lễ phép nói “Lưu ca tạm biệt”



Thời điểm chỉ còn lại hai người, cậu cảm nhận được bầu không khí bao trùm sự lúng túng, Hoa Ninh Tường nửa nằm nửa ngồi trên ghế sa lông nhìn qua xác thực có chút mệt mỏi, tóc tai hơi tán loạn, khuy áo cũng không có buộc chặt. Không biết tại sao, nhìn bộ dạng của anh như vậy, Lý Thanh Lãng cảm giác mình có hơi khó thở.

“Em đi rửa chén”

Bỏ lại mấy chữ này, cậu chạy nhanh thật nhanh vào bếp.

Mặc cho dòng nước ào ào xối lên tay, Lý Thanh Lãng vẫn thất thần. Cậu cảm thấy có một cái gì đó trong lòng mình sắp không khống chế nổi nữa rồi. Thời điểm một mình đối mặt với anh, cậu đã không có cách nào chỉ xem anh như một thần tượng mình sùng bái nữa. Anh trong mắt cậu bây giờ, là lão sư, là bằng hữu, là một người có thể tin cậy, là Bá Nhạc (?) của mình, nhưng mà, cũng tựa hồ không chỉ là những thân phận đó.

(?) Bá Nhạc là người đã tìm ra Thiên Lý Mã, cũng là tên gọi người đời dùng để tán dương những người có tài xem tướng ngựa, mình không hiểu tại sao tác giả lại dùng từ này, có lẽ là ý nói Lý Thanh Lãng xem Hoa Ninh Tường là người đã phát hiện ra tài năng của mình chăng >~<

Mà lúc này đang nằm trên ghế sô pha, Hoa Ninh Tường vừa nãy nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt muốn chạy trốn của cậu thì tâm tình rất tốt, không vội không vội, anh không hề gấp gáp chút nào.

Tại nhà bếp truyền ra tiếng nước lúc ẩn lúc hiện, Hoa Ninh Tường trầm trầm ngủ thiếp đi.

Lúc Lý Thanh Lãng rửa chén xong từ phòng bếp đi ra liền nhìn thấy người đã ngủ say trên ghế sa lông, xem ra anh đúng là mệt muốn chết rồi.

Lý Thanh Lãng đi tới bên người Hoa Ninh Tường ngồi xổm xuống, nhìn thấy anh ngủ trên mặt còn mang theo nụ cười, cậu cũng mỉm cười theo.

Có nên gọi anh về phòng ngủ hay không đây? Ngủ trên ghế sa lông một đêm, không biết ngày mai có bị đau lưng mỏi eo hay không nữa, bất quá nhìn anh ngủ say sưa như vậy, vẫn là không đành lòng.

Thôi, cứ để như vậy đi. Cậu đem máy điều hòa chỉnh lại nhiệt độ một chút, từ trong phòng ngủ ôm ra một cái mền đắp lên người Hoa Ninh Tường, rồi rón rén đóng cửa lại ly khai.