Phong Mang

Chương 50: Như nguyện



Vương Trung Đỉnh đi nhận những kết quả kiểm tra còn lại, Hàn Đông khập khiễng lê tới, thấy Vạn Lý Tình đứng cách đó không xa, liền nhấc chân đi đến đó.

"Hiện tại thấy thế nào? Đau nhiều không?" Vạn Lý Tình chủ động hỏi.

Hàn Đông gật gật đầu, xong không nói gì nữa, tựa vào tường vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Vạn Lý Tình. Ngoại trừ thỏa mãn lòng háo sắc, càng muốn tìm ra quan hệ của nàng và Vương Trung Đỉnh.

Vạn Lý Tình phát hiện Hàn Đông nhìn chăm chú, vội hỏi: "Làm sao vậy?"

"Cô là bạn gái Vương Trung Đỉnh?"

"Ha! Cậu nghe ai nói vậy?" Vạn Lý Tình hỏi lại.

Hàn Đông nói: "Vương Trung Đỉnh nói cho tôi."

"Làm sao có thể?" Vạn Lý Tình cười như không, "Anh ta thật đã nói với cậu như vậy?"

Kỳ thật ngay từ đầu, Hàn Đông đã tính ra Vạn Lý Tình có ý với Vương Trung Đỉnh, nhưng hai người duyên phận nông cạn, tuy rằng quan hệ tốt nhưng không thể thành, thật làm cho người ta sốt ruột a!

"Hắn không nói rõ, nhưng trong lòng đã thừa nhận."

Vạn Lý Tình dù sao cũng xuất thân từ danh gia, không phải một hai câu ngon ngọt là dễ dàng tin được. Cho nên dù Hàn Đông tiếp tục dùng bao nhiêu lời nói hợp với tâm ý nàng, nàng cũng sẽ không đễ dàng bị ảnh hưởng.

"Vậy anh ta là nói sao?" Vạn Lý Tình vui đùa hỏi.

Hàn Đông không nói Vương Trung Đỉnh giữ mình trong sạch thế nào, chỉ có nàng là nữ nhân thân cận, cũng không nói hắn đặt tình cảm gì lên nàng, thường luôn nhắc đến nàng...

"Hắn nói hắn sở dĩ không tiếp nhận tình cảm của cô, là bởi vì đứa con."

Một câu như vậy, đã công phá phòng tuyến tâm lý đúc bằng sắt của Vạn Lý Tình, bởi vì Hàn Đông là người duy nhất ngoài Vạn Lý Tình biết Vương Trung Đỉnh có một đứa bé, vì thế liền xác định quan hệ giữa Hàn Đông và Vương Trung Đỉnh không tầm thường.

"Anh ta còn nói gì?" Vạn Lý Tình quả nhiên hỏi lại.

Hàn Đông lúc này mới ra tuôn ra đủ lý do, giờ phút này lọt vào tai Vạn Lý Tình có muôn vàn ý vị. Hơn nữa Hàn Đông vẫn là chuyên biểu diễn kỹ xảo, trắng đều có thể xả thành đen. Cuối cùng lại đến vài câu tâng bốc, đem thái độ ủng hộ biểu đạt cảm động lòng người.

"Vạn tỷ, tôi là người thô kệch, lại không biết trau chuốt từ ngữ hoa lệ. Nhưng tôi dám vỗ bộ ngực nói: tôi sống nhiều năm như vậy, chưa từng thấy người đàn ông nào giống Vương ca si tình như vậy!"

Vạn Lý Tình không thích biểu lộ cảm xúc trước mặt người ngoài, hơn nữa xem ra Vương Trung Đỉnh cũng sắp đã quay lại, nàng phải lập tức bình phục tâm trạng để đối mặt hiện thực.

Nhưng Hàn Đông như trước không buông tha, "Có đôi khi tôi thấy Vương ca thức đêm đến hơn bốn giờ, bên người ngay cả một người bưng trà rót nước đều không có, cái cảm giác này..." Đang nói thế nhưng nghẹn ngào, đầu ngẩng lên giữ nước mắt chảy ngược về, mở miệng lần nữa vẫn không cách nào tiếp tục, "Thật sự... Tôi..."

"Được rồi được rồi..." Vạn Lý Tình vội vỗ lưng Hàn Đông làm yên lòng hắn, "Tôi hiểu được tâm ý của cậu, nhưng loại sự tình này không gấp được, chúng ta chỉ có thể thuận theo số phận."

Đến đây Hàn Đông nước mắt ròng ròng đi xuống, đừng thuận theo tự nhiên a! Thuận theo tự nhiên là không tốt đối với chuyện của cô đâu a!

"Hai người tuổi cũng không còn nhỏ, Vương ca lại hay thức đêm như vậy, tôi thật sự lo lắng hắn không qua vài năm..." Đang nói thấy Vương Trung Đỉnh đi đến, Hàn Đông lập tức kết thúc nêu ý chính, "Chị dâu, cho phép em mạo phạm gọi chị là chị dâu, trước tiên chị có thể đáp ứng tôi chuyện này được không? Được không?"

Vạn Lý Tình ngoài mặt gật đầu nhận lời, kỳ thật trong lòng có câu luôn nghẹn lên, chính là: người anh em, nói thật...chuyện này đâu phải muốn là được a?

Vương Trung Đỉnh đi tới, chứng kiến Hàn Đông hốc mắt phiếm hồng, nhịn không được hỏi: "Làm sao vậy?"

Hàn Đông tiêu sái hất đầu, "Không có việc gì, vui mừng thay hai người."

Gương mặt Vương Trung Đỉnh mới vừa dịu đi lần thứ hai cứng ngắc, đại nhân ngài buổi tối chui vào dưới bánh xe chúng tôi, khiến chúng tôi tốn bao nhiêu thời gian cùng cậu làm kiểm tra, cậu còn vui mừng thay chúng tôi?

Vạn Lý Tình nhìn ra suy nghĩ trong lòng Vương Trung Đỉnh, lập tức tiếp lời nói: "Cậu ấy không phải ý kia, cậu ấy..." Đột nhiên lại không biết nên làm sao mở miệng.

"Bỏ đi, anh đưa em về."

Xe đang đường, Vạn Lý Tình hướng Vương Trung Đỉnh hỏi: "Người vừa rồi, anh với hắn rất quen thân sao?"

"Biết không đến một tháng, gặp mặt không đến năm lần."

Vạn Lý Tình mặt lúc trắng lúc xanh, nửa ngày cũng không nói ra lời.

Vương Trung Đỉnh thấy Vạn Lý Tình có tâm sự, hỏi: "Làm sao vậy?"

"A, không có việc gì." ánh mắt Vạn Lý Tình ảm đạm chuyển hướng ngoài của sổ xe.

Vương Trung Đỉnh lại phái một chiếc xe tới đón Hàn Đông, Hàn Đông sau khi lên xe liền giả ngủ, lái xe gọi thế nào cũng không tỉnh lại, rơi vào đường cùng đành phải gọi điện cho Vương Trung Đỉnh.

"Vương tổng, tôi mang hắn đi đâu a?"

"Tạm thời đưa về công ty trước."

Hàn Đông cuối cùng được như nguyện.