Phong Lưu Khất Nhi Yêu Xinh Đẹp

Chương 2



Bên cạnh đường chính tường viện của ngôi miếu này sụp một nửa, cửa miếulại vỡ nát, như thể đã trải qua những thăng trầm của nhân gian. Mà tấmbiển treo ngang có khắc chữ “Tam Âm tự” lớn mạnh mẻ khỏe khắn, giữa lúcnguy cơ ngập ngập treo nghiêng trên cạnh cánh cửa, một trận gió mạnhthổi tới lập tức có thể đem nó thổi rớt xuống.

Phòng ốc bêntrong miếu không có một gian vẹn toàn, cũng vì phần ngói bị thủng nữabầu trời, trời quang đãng lúc thì phơi nắng phơi mưa khi thì bị dột,miễn cưỡng có thể che gió che mưa, lại chịu không được sự thử thách củamưa to gió lớn. Tượng Phật trên điện thờ lại vô cùng thê thảm, nước sơnvàng bong ra từng mảng, loang lỗ vết rỉ sét, ngay cả đầu cũng không cánh mà bay, trong hoàng hôn mờ mịt có vẻ thê lương vô cùng. Phong Thần Ngọc điều khiển xe ngựa cũ nát không chịu được, quần áo khó coi trên ngườicũng có thể phù hợp, thế nhưng Thẩm Thất Xảo khi nhìn đến một pho tượngPhật khác ngã nghiêng trước mặt, không thể không cảm thán nói: “Biểu ca, so với Bồ tát trong miếu này, huynh xem ra không có tệ quá.”

Phong Thần Ngọc không nói, chỉ ở một bên mỉm cười gật đầu.

”Huynh tin rằng nơi này chính là nơi chúng ta ngủ qua đêm?” Thẩm ThấtXảo vô cùng hoài nghi nơi này phải chăng thật sự người có thể ở, làmkhông tốt nửa đêm thổi một trận gió to, phòng ở sẽ ầm ầm sập, đem ngườiqua đêm ở trong này đè thành bánh bao thịt.

Phong Thần Ngọc không đáp hỏi lại: “Muội không biết là nơi này rất thích hợp với huynh sao?”

Nhìn xem ngôi miếu suy yếu đỗ nát, nhìn nhìn lại quần áo tả tơi của khất cái biểu ca, nàng dường như chỉ có thể gật đầu. Sinh ra quả thật rất thíchhợp với hắn, vả lại là tuyệt phối!

”Huynh sẽ không nên là vìcùng xứng với thân phận của huynh, cho nên cố ý chọn qua đêm ở trong này chứ?” Nàng không dám lải nhải miệng bừa bãi, sở thích của hắn thật sựlà quái dị.

“Nói đi?”

“Nếu nói như vậy, muội khẳng địnhhuynh trước kia đã tới nơi này, hơn nữa tình cũ khó quên.” Nàng nháy mắt mấy cái với hắn, hoàn toàn là một bộ dáng giọng điệu trêu ghẹo.

Phong Thần Ngọc mất hứng sờ sờ cái mũi, hắn như thế nào đã quên bản thân từnhỏ đấu võ mồm luôn luôn sẽ không thắng qua biểu muội.

“Huynhkhông phải là nhớ đến gì đó?” Thẩm Thất Xảo vẻ mặt cười ngọt ngào tiếnđến trước mặt hắn, “Biểu ca, chúng ta hiện tại có tính gặp lại sau khichia tay không?”

Hắn hoang mang nhìn nhìn nàng, đang suy nghĩ trong lời nói có sắp đặt cạm bẫy hay không.

“Nhớ rõ ở Phượng Tê lâu muội từng nói qua, khi gặp lại, huynh phải mời muội ăn gà ăn mày a.” Nàng nhắc nhở hắn.

Lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, hắn đã biết “Ăn” vĩnh viễn là ở trong lòng Thất Xảo.“Được rồi, huynh đi bắt gà.” Gặp phải nàng, hắn cũng chỉ cóthể thừa nhận không may mắn.

Chờ hắn bắt gà trở về, Thẩm Thất Xảo đã ở dưới mái hiên phụ trách trải cỏ khô tốt, cũng đủ dùng cho hai người ngủ.

“Biểu ca, hậu viện có giếng, nước bên trong rất ngọt a, đi rửa gà đi.” Nàng vui vẻ nhìn thấy con gà tươi sống kia.

Phong Thần Ngọc vẻ mặt phức tạp nhìn nàng một cái, trong lòng có phiền muộnkhông tên, trong mắt nàng chỉ có gà rừng, lại có thể đối với hắn mỹ namtử này làm như không thấy, đây gọi là thế đạo gì a! (thế đạo: đường lốitrải qua ở đời, tình trạng và tình huống ở trong xã hội.)

ThẩmThất Xảo không phải người chịu khó, nhưng nếu là khi có đồ vật này nọ có thể ăn, nàng sẽ trở nên vô cùng chịu khó, cho nên lúc Phong Thần Ngọcxử lý xong gà rừng trở lại bên trong miếu, nàng đã lấy một đống lớn củilửa chờ nướng gà.

“Biểu ca, huynh làm gì?” Thất Xảo khó hiểunhìn thấy hắn dùng vài lá sen to lớn đem gà rừng gói lại, mang nước bùntrên mặt đất bôi lên.

“Gà ăn mày chính là làm như vậy, ăn mày là không cần nồi, tất cả các nguyên liệu đều là lấy tại chỗ.” Hắn một bêngiải thích một bên thuần thục bôi bùn lên, đem gà bùn để vào trong hố đã khoét xong, lại đắp đất lên lỗ, sau đó ở bên trên thổi cơm.

Thẩm Thất Xảo tò mò nhìn nhất cử nhất động của hắn, hiếm có không phát ramột tiếng quấy rầy, cách làm như vậy hấp dẫn sự chú ý của nàng.

Khi lửa đang mạnh, Phong Thần Ngọc liền trở lại mái hiên ngã xuống đống cỏ khô chợp mắt.

Thẩm Thất Xảo cũng đi theo ngồi ở trên đống cỏ, nâng má nhìn chằm chằm ngọnlửa bùng cháy, trong lòng nói thầm còn phải bao lâu mới có thể xong?Bụng của nàng rất đói a.

Tiếng xe ngựa lộc cộc từ xa tới, dường như dừng lại ở ngoài miếu tiếp theo liền có tiếng người truyền đến.

“Đêm nay dừng chân tại nơi này, các huynh đệ “ Tiếng người cùng nhau truyền đến.

“Vâng.” Đồng loạt đáp, chứng tỏ người được đào tạo huấn luyện tốt.

Vài chiếc xe hàng lớn bị đẩy vào miếu đổ nát, một đội tiêu sư đi đến.

Cờ tiêu cục cắm trên xe hàng đón gió phấp phới, trên lá cờ màu đen củatiêu cục có thêu hai chữ “Chấn Viễn”, giáo cờ lấy chỉ vàng làm đườngviền, thoạt nhìn trang nghiêm hào phóng.

Tiêu sư dẫn đầu thoạtnhìn uy vũ dũng mãnh vô cùng, tuổi đại khái hơn bốn mươi, khuôn mặt nhưthế vừa thấy chính là quang minh lẫm liệt, kẻ xấu nhát gan một chút thấy chỉ có thể tránh né vài phần. Thẩm Thất Xảo rốt cục tin tưởng, có người từ nhỏ nhất định bộ dạng rất chính nghĩa, tựa như một vị sư huynh nàođó của nàng trời sinh bộ dạng đã rất nặng mùi vị son phấn.

Tênkhất cái ở miếu đỗ nát này là chuyện cực kỳ bình thường, nhưng một tênkhất cái mang theo cô nương ở miếu đổ nát thì có chút không bình thường. Hơn nữa tên khất cái tuấn mỹ này tựa như tiên giáng trần, mà cô nươngxem ra chính là bộ dáng tiểu thư khuê các, tổ hợp như vậy vào ở miếu đổnát thì có vẻ càng thêm kỳ lạ.

Tiêu đầu hoài nghi đánh giá vịkhất nhân tuấn mỹ kia, hắn từng nghe nói Bang chủ đương nhiệm của CáiBang là mỹ nam tử hiếm thấy, chẳng lẽ chính là vị trước mắt này?

Liên tiếp nhận được ánh mắt khác thường của đám tiêu sư kia, Thẩm Thất Xảobình chân như vại, Phong Thần Ngọc thì nhìn như không thấy.

“Gànướng của huynh được chưa a, làm sao lại lâu như vậy?” Nàng hoài nghinhìn biểu ca nhắm mắt dưỡng thần, nguy có thể nào sẽ được nấu chín trong giấc mơ của hắn không?

“Tự mình xem đi.” Hắn một chút ý muốnđứng dậy cũng không có. Làm tên khất cái lười biếng đã ba năm, làm vuaăn xin tiêu diêu tự tại đã quen, cho dù lấy ngôi vị hoàng đế để đổi hắncũng không chịu đổi.

Thẩm Thất Xảo oán hận đi đến trước đống lửa kia, dùng nhánh cây đem lửa còn lại dời đi, lấy ra một đoản kiếm đàobới lửa dưới đất, đem gà bọc bởi bùn khều ra, lại dùng tảng đá đập bểbắt đầu xử lý bùn, một mùi thịt nhàn nhạt xông vào mũi.

ThẩmThất Xảo bên môi giơ lên ý cười, nàng cẩn thận đem lớp lá sen kia mở ra, mùi thịt nồng đậm theo gió bay đến, khiến cho cổ mọi người trong miếuduỗi ra hướng bên này xem.

Chợt có một bàn tay dơ bẩn vượt quacướp đi nửa con gà, nàng vừa ngầng đầu, liền nhìn thấy Phong Thần Ngọcvẻ mặt hi hi cười xuất hiện ở trước mắt.

“Là huynh vất vả nướng, Dù sao vẫn không thể để một người độc hưởng chứ?”

Nàng cau cau mũi, không cho là đúng nói: “Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử,muội có nói muốn một mình ăn sao?” Cho dù có, ít nhất nàng chưa nói ra,vậy không thể trách mắng.

“Tay nghề của huynh không tồi chứ?”Hắn có chút tự mãn vui mừng nhìn nàng ăn gà ăn mày do chính mình nướng,trong lòng có loại cảm giác thảo mãn nói không nên lời.

ThẩmThất Xảo nho nhả gặm gà, mặc kệ hắn. Nếu đây là gà ăn mày, nói cách khác hễ là tên ăn xin đều có thể làm, vậy hắn có cái gì đác ý đây.

Phong Thần Ngọc đến gần nàng, cười nói: “Biểu muội, trông huynh tuấn tú lịchsự, nướng gà lại được như vậy, có huynh biểu ca này, có phải cảm thầyrất hạnh phúc không?”

Nàng trừng mắt hắn, cổ họng của nàng thiếu chút nữa bị nghẹn. “Không biết là, huynh keo kiệt có thể khiến chongười ta ra sức đánh một chút.”

“Keo kiệt?” Hắn mờ mịt không hiểu.

“Đúng a, keo kiệt.” Nàng còn vô cùng nghiêm túc gật đầu, “Muội muốn tín vậtcủa huynh, kết quả huynh kéo dài đến bây giờ cũng chưa cho muội a.” Đốivới chuyện không có được tín vật Cái Bang, nàng vẫn canh cánh tronglòng. =.=

Hắn biểu lộ vẻ mặt oan uổng. “Biểu muội, huynh đã đem bản thân trở thành tín vật tặng cho, còn cần tín vật gì?”

“Huynh?” Lần này nàng thật sự bị nghẹn rồi, Phong Thần Ngọc vồi vàng đưa tay vỗ lưng của nàng giúp nàng dễ thở.

“Biểu muội, từ từ ăn, đừng vội vã, nếu không đủ ăn, huynh lại nướngthêm.”Khẩu vị của nàng là mười năm như một thật là tốt, khiến hắn dễdàng đem nàng mười năm trước sau chồng lên cùng một chỗ.

“Giữhuynh làm tín vật mới gọi là huênh hoang, muội cũng không muốn không rõràng đã đánh mất mạng sống, huynh vẫn là thành thành thật thật cho muộimột tín vật là được rồi, như vậy an toàn của muội đối có thể đảm bảo.”Giang hồ nơi nơi hiểm ác, người giang hồ người người gian trá, sư tổ nói là có đạo lý, nhất định phải cần thận lại cẩn thận.

“Có huynhlàm tín vật càng an toàn a.” Hắn cảm thấy bị người khác nói bản thânkhông bằng một tín vật là loại ô nhục, cho nên khẩu khí nhất định phảitranh luận vậy.

“Huynh là người đứng đầu không có chuyện gì làmsao? Có nhiều thời gian như vậy cùng muội đi dạo?” Nàng hoài nghi xemxét hắn, cũng không tin Cái Bang lớn như vậy lại không có chuyện quantrọng cần bang chủ tự mình xử lý.

Sau hai ba cái đã ăn xong gànướng trong tay, hắn thuận tay ở trên tay áo rách nát lau lau, lại trựctiếp về phía sau nằm ngửa trên đống cỏ khô. “Khất cái chân chính chínhlà bốn biển là nhà, chính là cái gọi không nhà nơi nơi đều là nhà.”

Từ trong tay nải tìm được bánh bao, đem thịt gà kẹp vào trong đó, ThẩmThất Xảo ngửi được mùi rất thơm. Nàng ăn uống rất nhiều, một con gà ănmày có lẽ đủ ăn, nhưng là nửa con nhất định không đủ, may là còn cólương khô.

“Tiêu muội muội kia đâu? Huynh như thế nào vứt bỏngười ta?” Nàng sớm đã muốn hỏi, nhưng vừa nhớ đến con ngựa già kia phágió mà phóng liên tục, thiếu chút nữa tim gan dạ dày của nàng bị xóclên, càng nghĩ càng phát cáu, nhịn không được lìên nhấc chân đá về phíahắn.

Nhẹ nhàng xoay người tránh né, Phong Thần Ngọc cười nói:“Biểu muội, làm sao nói tức giận liền tức giận a, ghen cũng ngửi đượcrất rõ nữa, nếu không, chúng ta dứt khoát tìm một ngày tốt thành thânđi.”

“Muội ghen? Huynh nằm mơ đi.” Nàng không hề nghĩ ngợi đã đem đồ vật trong tay nện đến.

Phong Thần Ngọc đưa tay tiếp được, liền nhét vào trong miệng của mình.

“Bánh bao của muội!” Thẩm Thất Xảo phát hiện mình đã ném vật gì, không khỏi phát ra một tiếng hét thảm thiết.

“Muốn huynh trả lại cho? À?” Hắn đem bánh bao từ trong miệng đưa ra, trênbánh bao tuyết trắng rõ ràng có thể thấy được năm dấu tay màu đen, còncó dấu răng hắn vừa mới cắn qua.

Thẩm Thất Xảo cắn răng lại cắn răng, một cước hung hăng đá về phía hắn.

Chỉ thấy hắn thuận thế mà ngã, trở mình lăn lông lốc vài vòng, vẫn không thay đổi thái độ khuôn mặt tươi cười hi hi bên ngoài.

Nàng rất muốn tức giận, thế nhưng nhìn thấy bộ dáng buồn cười của hắn, thậtsự là nhịn không được ý cười lộ ra ở trên mặt. “Biểu ca, đây không phảicó tên là『 Con lừa lăn tròn 』àh?”

“Biểu muội, thành thật mà nói? Thật sự là chịu rồi.” Phong Thần Ngọc lại lăn trở về, xoay người mộtcái liền đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, cười hỏi: “Muốn học haykhông?”

”Không cần.” Nàng rất quả quyết từ chối, “Quần áo tốt đều bị biến thành bẩn như vậy.”

Hắn có hàn ý khác nhìn nàng một cái, sau đó dựa sát vào nói nhỏ: “Đúng làThất Xảo, được gả cho huynh tên khất cái này làm bà khất cái, thật sựkhông lo lắng một chút?”

Trên mặt vì hiện lên vẻ thẹn thùng,Thẩm Thất Xảo không ngừng xoay người sang chỗ khác mắng: “Huynh tên ănxin như vậy chắc chắn không cưới được thê tử, cẩn thận đừng để bản thậnmình chết đói.”

“Không có, khẳng định sẽ không.” Hắn cười ha ha. Có thể nhìn thấy Thất Xảo mặt đỏ, cho dù bị chém cũng giá trị a.

Đội ngủ tiêu sư một bên nhìn nhau than thở kêu la, đôi nam nữ tuổi trẻ nàythật đúng là không kiêng kỵ gì a, còn làm trò liếc mắt đưa tình trướcmặt mọi người, đùa giỡn đến mức hoàn toàn quên mình.

Chỉ cóđiều, tên khất cái tuấn mỹ cởi mở kia, thật cũng không đến nỗi bôi nhọvị cô nương thanh tú này, nếu giúp hắn thay đổi một thân quần áo bẩnthỉu kia, mặc vào trang phục tơ lụa, chắc chắn là vị công tử tao nhã,không biết chừng sẽ thu hút không ít nữ tử say mê.

May thay, hắn chỉ là tên khất cái! Đây là điều trong lòng mọi người không hẹn mà cùng nhau bùi ngùi.

Nhìn thấy bọn họ ở một bên đùa giỡn, trong lòng tiêu đầu kia sáng tỏ, tênkhất cái này không có khả năng là bang chủ Cái Bang, nếu không tuyệt đối sẽ không hề kiêng kỵ theo sát một cô nương vui đùa, không có mảy mayphong thái của đệ nhất bang đáng có.

Khi màn đêm buông xuống,bầu trời rộng lớn được tô điểm bởi những ngôi sao lấp lánh, một vầngtrăng lưỡi liềm cong cong treo cao phía bầu trời, rơi xuống như một sợichỉ bạc trong suốt sáng chói.

Tục ngữ nói rất đúng, tên khất cái không nhà nơi nơi đều là nhà, trong tay không có lương thực cũng khôngchết đói. Phong Thần Ngọc vừa rời đi miếu đỗ nát trong chốc lát, chờ sau khi hắn quay trở về, trong tay liền đưa ra hai con gà rừng lông tơ màusắc tươi đẹp.

“Lông gà thật đẹp a, biểu ca, nhổ một cái chomuội.” Thẩm Thất Xảo vốn mệt mỏi muốn ngủ, bởi nhìn thấy gà rừng sau đóđột nhiên tinh thần trở nên tươi tỉnh.

Hắn làm theo nhổ hai cái lông chim cho nàng, Thẩm Thất Xảo vui mừng phấn chấn ngắm nghía.

“Nhỡ rõ khi còn bé chuyện muội đem lông vũ cột trên đầu huynh không?” Nàngvì nhớ lại chuyện cũ mà hiện lên ý cười. Khi đó biểu ca thật dễ bắt nạt, không giống hiện tại cảm giác có chút khó đối phó.

Lên tiếngbuồn bực đáp lại, hắn bèn xoay người về phía sau giếng nước cạnh việnrửa sạch gà rừng. Hắn làm sao lại không nhớ rõ, nàng không ngừng đemlông vũ buộc trên đầu hắn, còn đem hắn toàn thân trên dưới đều gắn đầylông vũ, những việc xấu hổ này khiến hắn vị bọn nhóc cùng tuổi cười trêu chọc suốt hơn nửa năm.

Trong khi hắn một lần nữa từ đống lửa,chăm chú làm gà ăn mày, Thẩm Thất Xảo ngồi xỗm trước mặt hắn cười nói:“Biểu ca, huynh thật tốt, biết muội buổi tối sẽ đói.”

“Chúng ta cùng nhau lớn lên.” Hắn nhìn nàng liếc mắt một cái. Nàng khiến tuổi thơ của hắn tràn đầy gian khổ, bất quá lúc này nhớ lại chỉ có tiếng cườilưu lại trong trí nhớ, tính cách tinh quái của nàng vẫn là người kháckhông thể thay thế được, vẫn giống như loại ấn ký in thật sâu vào tronglòng, cho dù muốn xoá cũng xoá không được.

“Chúng ta có tínhmai trúc mã đã lâu.” Lời của nàng tự nhiên như nước chảy ra vậy, vẻ mặttự đắc không màng danh lợi, dường như một chút cũng không biết mình nóicái gì.

Hắn dường như có chút đăm chiêu nhìn nàng một cái, gật gật đầu. “Tính.”

Vẻ tươi cười trên mặt hắn giống như ánh mặt trời sáng lạn, “Biểu ca, huynh xem giao tình chúng ta tốt như vậy, cho dù cho muội một cái tín vậtcũng không quá phận, đúng hay không?” Bất luận thế nào nàng cũng bướngbỉnh muốn có một tín vật, nàng từng nghe sư phụ nói qua, tín vật CáiBang là đồ vật có uy tín nhất trên giang hồ, quả thực so với thánh chỉcòn hiệu quả hơn. [dai hơn đĩa...>__

Phong Thần Ngọc lộ ra nụ cười hiểu rõ. Hắn đã nói mà, Thất Xảo từ nhỏ sẽ không là người lại dễ dàng buông tha.

“Biểu ca, cho hay không cho?” Nàng bắt lấy tay áo hắn.

Hắn nhìn thấy cánh tay trắng nõn mềm mại kia bắt tay tay mình, bờ môi khẽgiương cao.“Chỉ cần hơi dùng chút lực tay áo của huynh sẽ bị xé xuốngdưới, cái này có tính là uy hiếp không?”

“A, bị huynh pháthiện.” Nàng biểu hiện một chút chột dạ cũng không có, bộ dạng bình tĩnhmỉm cười, “Muốn huynh cho một cái không?” Hắn dám nói không, nàng đãdùng lực xé xuống cái tay áo rách nát kia.

“Thực tham lam, tamột tín vật sống lớn như vậy ở bên cạnh lại còn không thoả mãn?” Hắn mỉm cười tiếp tục thêm vào củi lửa, một chút cũng không lo lắng cho tay áocủa mình, dù sao nó đã rất tồi. [huynh cũng bik sao *lườm*]

“Muội đã nói rồi, không dám làm phiền huynh, chỉ cần cho muội một tín vật làđược rồi.” Thời điểm quan trọng có thể mang ra cứu mạng, lại không cầnlo lắng đi theo hắn hắn người đứng đầu nhất bang việc này quá mức rêurao.

“Một mình lên đường không an toàn?” Hắn nhíu mi, rất không hài lòng sự cự tuyệt của nàng.

Thẩm Thất Xảo nháy mắt mấy cái, nghi hoặc nhìn nhìn hắn. “Biểu ca, nói thựcra muội không cho rằng muội là cô nương tay chói gà không chặt sẽ gặpphải ân oán giang hồ gì, một mình lên đường ngược lại so với đi theohuynh còn được an toàn chút.” Không phải người giang hồ, không rước lấychuyện giang hồ, như vậy mới có thể sống lâu trăm tuổi.

PhongThần Ngọc im lặng, nàng nói không phải không có lý. Nàng một thiếu nữ tử một mình lên đường, quả thật khả năng gặp rắc rối giang hồ không lớn,chẳng qua —– vì cá tính của nàng từ nhỏ đến lớn thích gây chuyện sinhsự, thật sự sẽ không gặp chuyện không may ư?

Hắn thực hoài nghi, vô cùng hoài nghi.

“Huynh không tin muội?” Nàng quan sát vẻ mặt của hắn rút ra kết luận.

“Thực sẽ gây chuyện sinh sự.” Hắn khẳng định nói.

Nàng mâm mâm môi, vươn tay phải làm bộ dáng thề. “Vì mạng nhỏ của muội, muội nhất định sẽ không gây chuyện.” Tay trái lặng lẽ ở sau người đánh mộtcái dấu gạch chéo. Trong lời nói của nàng vừa rồi không có tính toán gìhết a.

Tiếp tục đến phía trước thêm củi lửa, Phong Thần Ngọc vẻmặt không muốn thảo luận, dường như gà nướng mới là chuyện quan trọngnhất trong cuộc sống.

“Biểu ca, huynh dù sao cũng sẽ không muốnđể muội tự mình tìm chứ?” Con ngươi Thẩm Thất Xảo đảo đảo vài vòng, lộra vẻ tươi cười không có ý tốt.

Phong Thần Ngọc nghe được nhữnglời này, giống như bị kim đâm nhảy dựng lên. “Tự tìm?” Vậy còn khôngbằng tự mình xách cầm đao lên giải quyết là được.

“Đừng xấu hổ mà, muội cũng sẽ không sờ loạn.” Những lời nói này thật sự rất mờ ám, khiến những người khác đều ghé mắt.

Nói đùa, lúc trước sờ sờ không sao cả, hiện tại đã trưởng thành, hắn tuyệt đối không cho nàng tuỳ tiện sờ.

Hắn trốn, nàng đuổi, trong ngôi miếu đổ nát truyền ra từng trận tiếng cườitrong trẻo ngây thơ, làm cho bóng đêm yên tĩnh càng thêm tĩnh mịch, thivị.

Đêm dài con người tĩnh lặng, gió nhè nhẹ thổi, một trận không không thể phát hiện tiếng vang vang lên.

Ánh lửa chiếu đến mọi người bên trong miếu đổ nát, một bên là đội tiêu hộtiêu, nhưng một bên là một tổ hợp quái dị —– một tên khất cái cùng cônương phong nhã hào hoa nằm cùng.

Tính cảnh giác cao độ khiếncho tiêu đầu của đội tiêu từ trong giấc ngủ bừng tỉnh, nhìn thấy một đám Hắc y nhân trong miếu đổ nát, lập tức hét lớn một tiếng, “Có người cướp tiêu, hộ tiêu.”

Tiêu sư đều xông ra, đao kiếm nháy mắt ra khỏi vỏ.

Thẩm Thất Xảo xoa hai mắt buồn ngủ, nhưng khi nhìn tình cảnh vô cùng nguyhiểm trước mắt, không khỏi trừng lớn mắt. Lần đầu tiên ra khỏi cửa liềnđụng phải cướp tiêu, không biết là may mắn hay xui xẻo?

Một bàn tay to lớn dừng trên vai nàng, Phong Thần Ngọc thanh âm êm tai truyền vào tai, “Không phải sợ.”

Nàng buồn bực nhìn nhìn hắn, tuy nàng cũng không phải sợ hãi a, nhưng trong lòng vì lời nói của hắn mà ấm áp.

”Biểu ca, huynh có phải đã sớm biết nơi này sẽ có người cướp tiêu?” Nàng độtnhiên nghĩ việc này có tính khả thi, nếu không hắn không cần kiên trìphải dừng chân ở nơi đây, con ngựa kia tuy già, xe tuy cũ kỹ, nhưngtuyệt đối có thể tiếp tục lên đường.

Ngạc nhiên với sức quan sát của nàng, Phong Thần Ngọc khóe miệng không tự giác giơ lên, nàng nữ tửthông minh như vậy, cho dù tay trói gà không chặt, cũng như có thể bìnhyên chốn giang hồ thị phi gian trá hay thay đổi.

”Quả thật làm người không cần quá đa nghi.” Đây là hắn thực lòng nói.

Thẩm Thất Xảo lấy lại nụ cười xinh đẹp, dáng tươi cười thanh tú dưới ánh lửa chiếu rọi, có loại quyến rũ nói không nên lời, khiến hắn trong nháy mắt thất thần.

Ánh trăng phản chiếu thân đao lạnh như băng, một gãHắc y nhân đứng trước mặt bọn họ, quỷ đầu đao trong tay chém thẳng vềphía Phong Thần Ngọc, nhưng ngay sau đó lại trợn mắt nhìn, giọng nói còn có chút run sợ, “Phong…. Phong Thần Ngọc…..”

Đám người đang đánh nhau không hẹn mà cùng ngừng tay, ánh mắt đồng loạt bắn về phía đối diện.

Tên khất cái không hiếm thấy, đi đến đâu cũng có, nhưng mà tên khất cái cómột bộ dạng như Phan An cùng Tống Ngọc thấy cũng xấu hổ, khắp thiên hạchỉ có một, đó chính là bang chủ Cái Bang Phong Thần Ngọc.

“Maumau, rút mau.” Một tiếng hô to, Hắc y nhân tranh nhau cùng bỏ chạy,trong chớp mắt đã biến mất không dấu tích, dường như chưa bao giờ xuấthiện qua.

“Hoá ra là Phong bang chủ đại giá quang lâm, tại hạ có mắt như mù, thứ tội thứ tội!” Tiêu đầu đến đến hướng bọn họ nói lời cảm tạ, vẻ mặt không khỏi có chút xấu hổ.

”Bọn họ nhận sai người, ta không phải Phong bang chủ gì.” Phong Thần Ngọc nói dối rất tự nhiên, trên mặt không có chút chột dạ.

Thẩm Thất Xảo cũng dùng sức gật đầu, ngây ngơ cười nói: “Đúng a, biểu ca takhông phải Phong bang chủ gì a, vị bang chủ kia là tên điên* nào ư? Nếukhông vì sao gọi Phong bang chủ*.”

*Phong (丰) trong Phong Thần Ngọc phát âm giống từ Phong (kẻ điên – 疯) đều là [fēng]

Người của đội tiêu đưa mắt nhìn nhau, khóe mắt mơ hồ run rẩy, Kẻ điên? PhongThần Ngọc? Chỉ sợ thiên hạ không có một tên khất cái bình thường hơn sovới hắn.

Phong Thần Ngọc âm thầm cắn răng, Thất Xảo tính tìnhxấu xa dường như chính là nhằm vào hắn, không lúc nào là không quên châm chọc khiêu khích hắn một chút.

Thấy vẻ mặt hai người khônggiống nói dối, tiêu đầu không khỏi cảm thán trong thiên hạ ngoài trừPhong Thần Ngọc ra, vẫn có một tên khất cái tuấn mỹ như vậy, thiên hạrộng lớn, quả nhiên vô kỳ bất hữu. (có đủ những thứ quái lạ, không thiếu những điều kỳ lạ.)

Xinh xắn ngáp một cái, Thẩm Thất Xảo hướngđến ngã trên cỏ khô, mơ hồ không rõ nói: “Cuối cùng có thể ngủ.” Tưởngrăng có trò hay để xem, kết quả cái gì cũng không thấy đước thì đã kếtthúc, rõ là cái gì không dễ làm, không nên làm người đứng đầu Cái Bang,hừ!

Phong Thần Ngọc ngã đến bên cạnh nàng, đầu gối lên cánh taynhìn về ngôi sao lấp lánh phía chân trời nhàn nhã say mê. Hắn bỗng nhiên cảm thấy có người như Thất Xảo bên cạnh, cũng không tồi.

*****

Trên đường không có người thì khởi hành, mặt trời nhô lên mới nghỉ ngơi quảlà cuộc sống của người áp tiêu, mà Thẩm Thất Xảo rốt cuộc sáng sớm tinhmơ thì đã tỉnh dậy, chỉ vì động tác của những người đó thật sự quá lớn,nàng nếu còn có thể yên tĩnh ngủ, trừ khi nàng là kẻ điếc.

Hai tay ôm đầu gối ngồi trên đống cỏ khô, nàng vẻ mặt ai oán dõi theo đội tiêu đang rời khỏi ngôi miếu.

”Thất Xảo, nếu luyến tiếc bọn họ, chúng ta đuổi theo.” Phong Thần Ngọc cười đề nghị.

Nàng cắt ngang liếc hắn một cái. “Muội là buồn bực bọn họ quấy nhiễu giấc mộng đẹp của muội, ai muốn cùng bọn họ lên đường.”

“Rời khỏi Dong Nhân Cốc không phải tới tìm huynh, hay là muốn đi nơinào?”Hắn hỏi ra nghi vấn của mình lâu nay đã quấy nhiễu trong lòng hắn.

Nàng nhìn hắn liếc mắt một cái, nhún nhún vai, ngắm nghía cây cỏ khô, một bộ dạng giọng nói lơ đễnh, “Ra ngoài mở mang tầm mắt, nhân tiện xem huynhthành thân chưa.”

“Nếu có?” Hắn nhướn mi, biết đáp án của nàng chắc chắn sẽ vô cùng ngoài dự đoán của mọi người.

Khóe miệng của nàng nở nụ cười yếu ớt, trông như hư ảo rồi lại mang theo vẻxảo quyệt.“Muội đúng là muốn a, nếu huynh thành thân, muội liền lấy thân phận vị hôn thê chính thức để doạ biểu tẩu, nhân tiện bắt chẹt huynhmột cây trúc làm lộ phí chu du thiên hạ.” Ai ngờ hắn lại thật sự sốngchết giữ lấy cái hôn ước kia, haizz, nhất thời nói không rõ tư vị ẩngiấu trong lòng là gì.

Hắn đã biết rõ Phong Thần Ngọc lấy vẻ mặt “Sớm biết như thế” đối mặt với nàng. “Thất vọng rồi?”

Khoát khoát tay, nàng nghiêm túc gật đầu, “Không tồi, nhưng mà cô nương ái mộ huynh nhiều như vậy, huynh vẫn thật sự chưa từng động lòng ư?” Dựa vàonam nhân nào đó rất có tiềm chất bà tám trong Dong Nhân Cốc mang về tintức giang hồ, biểu ca của nàng chính là vị phong lưu khất vương a.

Hắn có chút đăm chiêu liếc nhìn nàng một cái, tay cầm mũ dạ (làm bằng da,lông thú) rách nát xoay xoay, không chút để ý nói: “Dường như biết rấtnhiều chuyện?” Nàng cho tới bây giờ vẫn là một người không bị người khác xem thường, hơn nữa năm đó nhận nàng làm đồ đệ dường như cũng khôngphải là nhân vật nhỏ, cho dù không có học được một thân võ công, dù saocũng có chút thu hoạch mới đúng.

“Huynh cho muội muội một tín vật, muội liền cho huynh đáp án.” Nàng một bộ dáng thương nhân cò kè mặc cả.

Phong Thần Ngọc lấy tay đưa vào bên trong ngực.

Thẩm Thất Xảo thấy cười nói: “Huynh sẽ không lại đang sờ bọ chét chứ.”

Vừa nghe lời nói này, hắn cũng cười, tay cũng không lập tức từ trong ngựcrút ra, chẳng qua là cười như không cười nhìn nhìn nàng. “Nếu như đúngthì sao?”

Thẩm Thất Xảo thấy biến đổi không sợ hãi, ung dung ứng đối, “Vậy chứng tỏ bọ chét trên người người đứng đầu Cái Bang khônggiống người thường, vả lại thiên hạ đều biết, đủ để trờ thành biểu tượng tiêu biểu cho thân phận.”

“Nói rất có lý.” Hắn không thể gật đầu thừa nhận.

“Nói thật, muội thật sự rất tò mò tín vật của Cái Bang các huynh rốt cuộchình dạng thế nào?” Nàng nghiêng đầu nhìn thấy tay hắn duỗi vào bêntrong ngực, trông mong chờ đợi, rốt cuộc là dạng đồ vật gì có thể đượcthiên hạ đệ nhất Bang dùng để làm tín vật.

Chỉ thấy Phong Thần Ngọc lật bàn tay cầm một loại đồ vật, trực tiếp đặt đặt trên tay của nàng.

Một khối Ngọc Phù gần như hoàn toàn trong suốt, cầm trong tay hơi hơi lộ ra hàn ý, nàng ngẩng đầu không khỏi kinh ngạc. “Hàn Ngọc Phù ngàn năm?”Nghe nói trên giang hồ, loại Phù Ngọc này không hơn sáu cái.

Phong Thần Ngọc lòng có điều hiểu ra, xem ra nàng quả nhiên thông hiểu chuyện giang hồ.

“Là thật àh?” Nàng chứng thực.

Hắn nhẹ nhàng gật đầu, chứng thật suy đoán của nàng.

Thẩm Thất Xảo không khỏi bật dậy reo hò, “Không nghĩ đến Cái Bang cái huynhlại có thể lấy đồ vật này làm tín vật, quả nhiên là Bang phái giàu nhấtthiên hạ a.”

Nhìn thấy trên ẩn tín có lổ nhỏ, nàng lập tức kéotay nải ra tìm kiếm, không lâu liền thấy nàng từ trong tay nải rút ramột sợi dây màu trắng bạc.

“Muốn nối mang lên?” Hắn đoán.

“Ừhm.” Nàng dùng dây nhỏ mang xuyên qua Ngọc Phù, buộc một cái đã xong, manglên nhét vào bên trong quần áo, không một chút sơ hở.

“Sợi kialà gì?” Hắn để mắt đến hoài nghi. Sợi dây nhỏ màu trắng bạc xuất hiện ởtrong tay Thất Xảo, đây là đại diện cho khẳng định đồ vật kia không phải bình thường, bởi vì nàng từ nhỏ đã có rất nhiều khiến hắn kinh ngạc.

“Cái kia a —–” Thất Xảo một vẻ mặt không việc gì, “Không phải chỉ là một thiên tàm ti àh.”

“Đùng!” Phong Thần Ngọc không phụ sự mong đợi ngã sấp xuống. Cái gì bảo “Khôngphải là một thiên tàm ti” Thiên tàm ti loại đồ vật quý giá này ở trongmắt nàng dường như giá trị cùng rơm rạ không sai biệt lắm, nhưng có baonhiêu võ lâm nhân sĩ tha thiết mơ ước mà không có được a.

Thẩm Thất Xảo nhịn không được mặt mày hớn hở. “Biểu ca, huynh thế này giật mình àh?”

“Đây là thiên tàm ti a!” Hắn vẻ mặt kích động, “Trên đời có mấy sợi?”

Chỉ thấy nàng lập tức đưa tay vào trong tay nải lấy ra một cái, hơn nữa so với cái vừa rồi còn dài hơn. “Huynh muốn sao?”

Phong Thần Ngọc hoàn toàn không nói gì, hắn sớm nên biết nàng từ nhỏ sẽ không là một bé ngoan, trưởng thành cũng mãi mãi không có khả năng trở thànhmột người an phận thủ thường. Khó trách chủ nhân Dong nhân Cốc khôngchịu truyền dạy nàng võ công, Thất Xảo không có võ công cũng đã là taihoạ, nếu có võ công, chẳng phải thiên hạ đại loạn a.