Phong Hoa Phu Quân, Cẩm Tú Thê

Chương 71: Mục đích cuối cùng!



Editor: Gió

Vì Tang Khâu Đại phu nhân ngất xỉu, yến tiệc có tiếp tục cũng không thú vị nữa.

Tiếu Vân Phóng nghĩ tới ánh mắt ban ngày của Trường Phong, tựa hồ hiểu ra cái gì đó, trực tiếp đứng dậy chắp tay nói: “Ngoại tổ phụ, Đại cữu mẫu trước giờ luôn thương yêu ta, hơn nữa, mỗi lần đến ngày sinh nhật ta đều phái người đưa tặng lễ vật, nhiều năm qua chưa từng bỏ lỡ lần nào. Bây giờ, Đại cữu mẫu đột nhiên lâm bệnh, yến tiệc này cũng thôi đi. Chúng ta đi xem Đại cữu mẫu trước.”

Yến tiệc vốn để nghênh đón Nhị hoàng tử mà bày, giờ hắn nói không cần nữa, đảo lộn toàn bộ mặt mũi Tang Khâu gia.

Mỗi người ở đây đều là nhân tinh, tự nhiên hiểu được trong lời vừa rồi, hình như có liên quan đến chi thứ hai Tang Khâu gia. Như vậy, chắc là Tang Khâu công tử không có gì đáng ngại, chỉ là phụ nhân trong nhà sử dụng chút thủ đoạn nhỏ mà thôi.

Tang Khâu Hoa đang chuẩn bị hiến vũ, sau khi nghe xong, đã sớm cả kinh, đầu óc trống rỗng, lắp bắp nói không nên câu.

Thấy các vị tân khách lần lượt đứng lên cáo từ, Tang Khâu Hoa biết, nếu còn không nói gì thì sợ rằng, mình sẽ giữ vững cái danh ác nữ ngoan liệt ở An Dương thành.

“Tổ phụ, tôn nữ hoàn toàn không biết chuyện này. Đều do tôn nữ ngự hạ không nghiêm, tôn nữ cam nguyện chịu phạt.”

Mọi người đều dừng lại, sắc mặt khác nhau nhìn Tang Khâu Hoa đột nhiên từ đâu chui ra, quỳ giữa đường.

Tang Khâu lão thái gia mặc dù tức giận đứa cháu gái tranh khí này nhưng nghĩ cho cùng, vẫn là nữ nhi của Tang Khâu gia, nếu danh tiếng quá mức bại hoại, cũng không có lợi cho gia tộc.

“Được rồi, chuyện này ta sẽ điều tra rõ ràng. Trước hết, sai người gọi Hà Hương tới, tra hỏi cẩn thận.”

“Dạ, tổ phụ. Tôn nữ lập tức sai người đi gọi nàng.”

Nghe thấy giọng lão thái gia cũng không quá tức giận, lòng Tang Khâu Hoa buông lỏng một chút. Nhưng mà, chuyện hôm nay đã liên lụy đến nàng, muốn yên ổn, chỉ sợ là không thể nào.

Tang Khâu Tử Hách mơ hồ phát giác ra có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không đoán ra rốt cuộc là ai động tay động chân, chỉ có thể yên lặng theo dõi tình hình. Ít nhất, bây giờ, chi thứ hai chỉ có một tiểu thư bị dính vào, chưa đến nỗi quá tệ.

Rất nhanh, Tiếu Vân Phóng và đoàn người đi tới viện Tang Khâu Đại phu nhân. Tiểu viện vốn náo nhiệt, lúc này lại yên lặng không tiếng động.

Thiển Hạ nhíu mày, “Tang Khâu Tử Hách cũng không có gì hơn người. Tưởng hắn mưu cao kế độc thế nào, xem ra, những năm gần đây là do hắn quá thuận buồm xuôi gió, chẳng có bao nhiêu thông minh. Còn Tang Khâu Tử Duệ nhân từ, vẫn luôn không coi hắn ra cái gì.”

Trên mặt Tang Khâu Tử Duệ thoáng hiện lên một tia không vui, “Cái tên yêu nhân tóc trắng kia? Nếu hắn quả thực nhân từ thì đã không xuất thủ với Nhâm gia tàn nhẫn như vậy. Nghe nói, vị Nhâm tiểu thư yêu mến hắn kia đã tự đụng tường, hương tiêu ngọc vẫn.”

Lần này, Thiển Hạ không đồng ý.

“Nàng ta yêu hắn thì hắn nhất định phải rước nàng ta vào cửa sao? Chẳng có đạo lý nào như vậy cả! Không nói đâu xa, bên trong An Dương thành này bao nhiêu cô nương yêu mến hắn như vậy, nếu hắn lấy hết các nàng thì chẳng phải mệt chết sao?”

Lời này, nghe thế nào cũng có phần kỳ cục.

Ánh mắt Mục Lưu Niên hơi tối lại, hạch đào trong tay đã được bóc hết vỏ, nhưng mà Thiển Hạ vẫn luôn đưa lưng về phía hắn, không có cơ hội, bây giờ, thấy nàng quay người lại, duỗi tay ra: “Mau ăn đi!”

Khóe miệng Thiển Hạ nhếch lên, lại run run, ánh mắt nhìn thẳng vào nhân hạch đào trong tay hắn. Ánh mắt kia giống như nhìn cừu địch vậy. Đến hơn nửa ngày, mới khạc ra một câu khiến Mục Lưu Niên tức thổ huyết: “Ta không đói. Huynh ăn đi.”

“Thiển Thiển, đã nói bao nhiêu lần rồi, thứ này bổ não, nàng ăn là tốt nhất. Lúc trước không phải Ngọc thần y và Vân thúc thúc cũng đã nói rồi sao?”

Hai gò má Thiển Hạ căng ra, “Cho dù là sơn hào hải vị cũng không ăn. Huynh đừng có lần nào nhìn thấy ta cũng bắt ta ăn thứ này được không?”

Mục Lưu Niên nhướng mày, “Không ăn? Tốt lắm! Sau này, nàng đừng mong dùng bí thuật nữa. Ta sẽ canh giữ mười hai canh giờ, nhìn nàng chằm chằm. Chúng ta nhìn xem, ai dây dưa hơn ai.”

Thiển Hạ than nhẹ một tiếng, vô lực đỡ trán, ngẩng đầu nhìn trời sao, nhịn không được oán một tiếng: “Sao mệnh ta lại khổ thế này chứ!”

“Được rồi! Không phải bảo muội ăn nhiều hạch đào một chút thôi sao? Làm gì mà rắc rối vậy? Muội không ăn thì ta ăn!”

Vân Trường An nói xong, đưa tay chém giết đống nhân hạch đào. Mục Lưu Niên tất nhiên không chịu, trừng hắn: “Muốn ăn thì tự đi mà bóc.”

Sắc mặt Vân Trường An cứng đờ, tức giận nói: “Thật là không có nhân tính! Cho nàng ăn được, ta ăn lại không được! Quá đáng!”

Nói xong, không để ý tới hai người nữa, nhảy từ trên xuống, đi về viện.

Thiển Hạ cũng muốn học Vân Trường An tiêu sái thả người từ trên xuống, đáng tiếc, bản thân không có bản lĩnh ấy.

Bĩu môi, cuối cùng, dưới ánh mắt đáng sợ của Mục Lưu Niên, miễn cương đem đống nhân hạch đào trong tay hắn ăn hết.

Đương nhiên, Mục Lưu Niên cũng không ủy khuất nàng, châm cho nàng một chén Mẫu đơn lộ, coi như là phần thưởng đối với sự nghe lời của nàng.

“Ta biết nàng ăn nhiều nên không muốn ăn nữa. Nhưng nàng cũng nghĩ xem, bí thuật của nàng hao tổn bao nhiêu tinh lực hả? Chỉ dựa vào mấy đồ ăn thường ngày được sao? Cùng lắm sau này, chúng ta ăn ít một chút, hoặc là, ta nghĩ cách sai người ép thành nước uống, được không?”

Lúc này, sắc mặt Thiển Hạ mới hòa hoãn, không cứng như vừa rồi nữa.

“Đi thôi, có muốn qua bên kia xem một chút không?”

Thiển Hạ lắc đầu: “Không cần! Ta có thể đại khái đoán được chuyện phát triển thành cái dạng gì. Lần này sợ rằng, Tang Khâu Hoa chết chắc rồi!”

Mục Lưu Niên cười xảo quyệt: “Chết thì chưa đến mức nhưng sau này sẽ không có quả ngọt mà ăn nữa thôi. Hơn nữa, qua đêm nay, chỉ sợ Tang Khâu gia chủ sẽ nhanh chóng tìm cho nàng một mối hôn sự, mau gả sớm ra ngoài thì tốt hơn. Dù sao, đây cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.”



Nghe nói, đêm hôm đó chơi đùa vô cùng náo nhiệt.

Nha hoàn tên Hà Hương kia nhận được tin tức, lập tức sợ choáng váng.

Đến khi người của Tang Khâu Hoa tới, phát hiện, nàng ta đã treo cổ tự vẫn từ lâu.

Như vậy, Tang Khâu Hoa trở thành người không rõ ràng.

Thứ nhất, người đi gọi Hà Hương, là người nàng ta phái qua, căn bản không có người sau màn.

Nói dễ nghe một chút thì là Hà Hương kia tự vẫn, còn nói khó nghe thì là, ai biết được có phải Tang Khâu Hoa thấy chuyện bại lộ nên trực tiếp giết người diệt khẩu hay không?

Càng tệ hơn là, Tang Khâu Tử Duệ nghe nói mẫu thân mình hôn mê bất tỉnh, lập tức nóng nảy, sai người dùng giá đỡ mềm nâng hắn qua, vào đến nhà cũng chỉ Trường Phong đỡ.

Tang Khâu Đại phu nhân thấy con mình quả thực bình an vô sự mới an tâm, lúc này lại một phen kích động, khóc nấc lên.

Việc đến mức này, Tang Khâu Nghiệp và Nhị phu nhân nếu không bày tỏ thái độ thì sợ rằng phòng lớn và bọn họ sẽ thực sự nảy sinh hiềm khích.

Quan trọng nhất là, hôm nay, Nhị hoàng tử ra mặt khiến cho hắn và người của chi thứ hai đều không thể có ý kiến.

Vốn Tang Khâu lão thái gia vì chuyện xảy ra ban ngày giữa Tang Khâu Tử Duệ và Tang Khâu Hoa đã bán tín bán nghi, bây giờ lại thêm chuyện này, tự nhiên sẽ càng thêm nghi ngờ.

Ông ta vốn nghĩ chuyện này nhất định là do Tang Khâu Tử Duệ tính toán chi thứ hai nhưng ban ngày thấy mấy chậu máu loãng kia, lại tận mắt nhìn thấy vết thương của hắn, tự hiểu tôn nhi của mình vẫn chưa đến mức hồ đồ, vì một Tang Khâu Hoa mà thực hiện khổ nhục kế như vậy.

Hiện tại thấy Đại nhi tức gấp thành cái dạng này, càng chắc chắn chuyện này không phải Tang Khâu Tử Duệ làm ra. Mọi người đều biết, trước giờ hắn vô cùng tôn kính mẫu thân của mình, sao có thể khiến nàng kinh sợ lớn như vậy được chứ?

Tang Khâu lão thái gia trong lòng tính toán, nhận định Tang Khâu Hoa không thoát khỏi liên quan đến vụ này, cũng không trì hoãn nữa. Đêm hôm đó, lão phu nhân sai người đi ra ngoài, sáng hôm sau liền đem hôn sự của Tang Khâu Hoa định xuống.

Tang Khâu Nghiệp và người bên này nghe xong, gấp đến luống cuống chân tay.

Mặc dù biết người Tang Khâu Hoa phải gả cũng là danh môn vọng tộc nhưng đối phương đã gần bốn mươi tuổi, hơn nữa, Tang Khâu Hoa lại còn gả làm vợ kế. Tức là vừa qua, đã lên làm nương!

Càng kỳ quái hơn là, nghe nói trưởng tử của đối phương so với Tang Khâu Hoa còn lớn hơn một tuổi.

Tang Khâu Nghiệp và Nhâm thị nóng ruột. Tang Khâu Hoa cũng khóc đến chết đi sống lại, một mực nói có người hãm hại nàng. Nhưng việc đã đến mức này, đừng nói là không ai tin nàng, mà có thực sự tin nàng cũng vô dụng.

Tang Khâu Hoa vừa nghĩ tới bản thân mình sau này phải chung sống hết quãng đời còn lại với một người nhỏ hơn cha mình có mấy tuổi, tức giận đập phá hết đồ đạc trong phòng.

Nàng ta muốn tìm cái chết nhưng lão phu nhân đã sớm sai người giám sát nàng chặt chẽ, một chút sơ hở cũng không có.

Lão phu nhân từ đầu tới cuối không nói gì nặng lời, nhưng ánh mắt nhìn Tang Khâu Hoa đã chán ghét đến cực điểm.

Lão phu nhân bình thường xử lý mọi chuyện rất công bằng, không bao giờ thiên vị ai, cưng chiều ai, nhưng duy chỉ đối với Tang Khâu Tử Duệ là tương đối coi trọng.

Không chỉ bà mà ngay cả lão thái gia cũng cực kỳ xem trọng đứa cháu trai ưu tú này.

Cho nên, chuyện Tang Khâu Hoa một ngày hai lần liên tiếp trêu chọc Tang Khâu Tử Duệ, có thể nào khiến người ta không chán ghét?

Mà Tang Khâu Đại phu nhân lại xuất thân từ An Dương danh môn Phó gia, từ khi gả qua đây vẫn luôn hiếu thuận với ba mẹ chồng, hậu đãi đệ muội. Hôm nay, một tiểu bối như Tang Khâu Hoa lại dám lấy Tang Khâu Tử Duệ làm phấn tiên* đi mạo phạm đích trưởng tức Tang Khâu gia? Đây không phải là tự mình làm bậy không thể sống sao?

(*) Phấn tiên: giấy viết thư.

Chính vì để cho nhà bọn họ một câu trả lời thỏa đáng, cho nên, không thể để Tang Khâu Hoa quá tốt đẹp được.

May mắn là, đêm hôm đó, Nhị hoàng tử cũng ở đó. Người của Phó gia qua xem nhưng cũng không lên tiếng trách cứ. Đây coi như đã là nể mặt mũi Nhị hoàng tử rồi. Nếu không, há có thể để yên như vậy?

Đương nhiên, Tang Khâu lão thái gia và lão phu nhân cũng không ngốc. Mặc dù, Tang Khâu Hoa có thể trở thành đồ bỏ đi của Tang Khâu gia nhưng có thể lợi dụng được thì vẫn phải lợi dụng.

Bây giờ, mượn sức giúp đỡ của giới quyền quý, cũng không tính là ném mất mặt mũi của Tang Khâu gia.

Một đích nữ của chi thứ hai gả một vị Hầu gia làm vợ kế, dẫu gì cũng là Hầu phu nhân, nói ra, cũng không tính là hạ thấp thể diện.

Hôm sau, Thiển Hạ dùng bữa trưa mới nghe tin này, đối với việc Tang Khâu gia quyết định nhanh như vậy, cũng có phần bất ngờ.

“Nhanh như vậy đã đính hôn? Xem ra, Tang Khâu Hoa quả nhiên là có chút chướng mắt.”

“Chi thứ hai vốn đánh chủ ý hay, muốn Tang Khâu Hoa trở thành Nhị hoàng tử phi. Dù sao, Hoàng hậu có ý chọn ra một Hoàng hậu nữa từ trong Tang Khâu gia cũng là chuyện trong dự liệu, nhưng mà không nghĩ tới…” Mục Lưu Niên lắc đầu một cái, trong giọng nói không tránh khỏi có chút tiếc nuối.

Vân Trường An không hiểu, liếc hắn một cái: “Ngươi thở ngắn than dài làm gì? Chẳng lẽ, ngươi nhìn trúng người ta, không muốn để cho người ta xuất giá làm vợ kế một Hầu gia?”

Mục Lưu Niên trừng hắn: “Ngươi chỉ sợ thiên hạ không loạn đúng không? Ta nhìn trúng nàng ta khi nào? Ta chỉ là từ bên trong chuyện này, nhìn thấu cái gọi là danh môn thế gia nó bạc bẽo như thế nào mà thôi.”

“Đúng vậy. Sống ở gia đình danh môn huân quý, từ nhỏ đã hưởng thụ cẩm y ngọc thực, tất nhiên là không thể nhận không. Khi cần thiết, đừng nói là gả cho một trung niên làm vợ kế, cho du là muốn mạng nàng ta, nàng ta cũng phải cho. Công tử tiểu thư, có mấy người thực sự được làm chủ hôn sự của chính mình?”

Thiển Hạ cũng có chút cảm thán: “Vị Tam tiểu thư kia, mặc dù có chút tâm cơ nhưng ván này, Tang Khâu Tử Duệ đã ngầm tính thật tốt để hãm hại nàng ta. Ngược lại, nàng ta cũng có phần hơi oan ức.”

“Nàng ta oan cái gì? Nếu như nàng ta không xui xẻo, không chừng, người xui xẻo sẽ là nàng đấy.” Ngữ khí của Mục Lưu Niên đột nhiên lạnh tanh.

Thiển Hạ nhướng nhướng mày, không nói. Nàng biết hắn đang nghĩ tới tâm tư bại hoại Tang Khâu Hoa nổi lên ngày hôm đó. Nhưng dù sao cũng chỉ là ảo cảnh, nói trắng ra là, cũng bởi vì mình thôi miên nàng ta nên mới nhìn thấy một số cảnh tượng mà thôi, cũng chưa chân chính xảy ra. Có đến mức phải giận dữ như vậy không?

Có lẽ nhìn thấu tâm tư nàng, Mục Lưu Niên miễn cưỡng nói: “Nàng phải biết rằng, nếu chuyện như vậy thực sự xảy ra sẽ không có đường vãn hồi. Nàng thực sự muốn cả đời không thể gảy đàn nữa sao? Lại nói, nàng là ai? Tang Khâu Hoa cũng xứng đố kỵ với nàng?”

Vân Trường An nhíu nhíu mi tâm, lời này nghe có chút ngông cuồng thế nào ấy nhỉ?

Tang Khâu Hoa người ta dầu gì cũng là thế gia tiểu thư. Ngược lại, Thiển Hạ mới là người có xuất thân thấp. Thế nào, trong lời nói của Mục Lưu Niên, nghe như mệnh cách của Thiển Hạ so với người ta dường như còn cao hơn gấp mấy lần?

Thiển Hạ cũng hơi nhíu mày, cảm thấy lời này của Mục Lưu Niên không thích đáng, nhưng cũng không biết nên phản bác như thế nào, dứt khoát không để ý đến nữa.

Lại qua mấy ngày, nghe nói Tang Khâu Hoa vô cùng yên tĩnh, không tiếp tục náo loạn nữa.

Nghe nói, Nhâm thị mặc dù không muốn nhưng cuối cùng đã thành ra như vậy, lão thái gia và lão phu nhân đã lên tiếng, tự nhiên không có khả năng thay đổi.

Thiển Hạ mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng. Với tính cách của Tang Khâu Hoa, làm sao có thể đơn giản nhận mệnh như vậy được?

Nhưng rồi lại nghĩ, dù sao chuyện này cũng chả liên quan gì đến mình, tự nhiên xoắn xuýt làm cái gì, mệt tâm!

Thiển Hạ phát giác ra có điều không ổn nhưng cũng không để ý nên hai đại nam nhân khác lại càng không thèm để ý.

Rốt cuộc, thương thế của Tang Khâu Tử Duệ cũng dần dần ổn định. Nhị hoàng tử Tiếu Vân Phóng quan hệ với hắn cũng từ từ nhiệt tình hơn.

Trải qua chuyện của Tang Khâu Hoa, chi thứ hai an phận không ít, đương nhiên, chủ yếu vẫn là Tang Khâu Tử Hách.

Dù vậy, Tang Khâu Tử Duệ vẫn không dám khinh thường. Dù sao, hắn ở bên ngoài nhiều năm, có một số cơ sở ngầm và nền móng nhưng trưởng tôn Tang Khâu Tử Hách cũng không phải hàng giả, làm sao có thể không có một ít thế lực chứ?

Tiếu Vân Phóng lần nữa tới viện hắn, không nhịn được ngẩng đầu nhìn gốc đào ở cuối hành lang. Nghe nói, gốc đào này đã trồng mười năm nhưng chưa từng ra lấy một đóa hoa. Tuy vậy, Tang Khâu Tử Duệ vẫn khăng khăng giữ lại, không cho chặt, khiến người ta không khỏi có chút suy nghĩ.

Tiếu Vân Phóng ngẩng đầu lần nữa, thấy Trường Phong đi tới, nhịn không được hỏi: “Gốc đào này là tự tay công tử ngươi trồng à?”

“Hồi điện hạ, đúng vậy!”

Tiếu Vân Phóng dạo một vòng quanh gốc đào, “Nghe nói, gốc đào này mười năm chưa từng nở lấy một đóa?”

“Dạ.” Trường Phong giật giật khóe miệng, đấy là cấm kỵ của công tử, Nhị hoàng tử, người đừng hỏi nữa có được không?

“Thú vị! Trồng đào vốn để thưởng thức những đóa hoa tươi đẹp của nó. Nếu đã không ra hoa thì trồng nó có ích lợi gì?”

Trường Phong nhìn gốc đào trơ trọi, hơn nữa, hôm nay thoạt nhìn còn vô cùng xấu?

Tiếu Vân Phóng thấy hắn không nói, cũng cảm thấy không thú vị nữa, nhíu mày, đi vào phòng.

Tang Khâu Tử Duệ đang nửa ngồi nửa dựa vào trên nhuyễn tháp, thoạt nhìn đã có thêm mấy phần huyết sắc so với mấy ngày trước, tinh thần cũng khá hơn nhiều.

“Thân thể Nhị biểu ca đã khá hơn nhiều, có hứng thú chơi với ta một ván cờ không?”

Tang Khâu Tử Duệ nhướng mày, liếc hắn một cái: “Ta vẫn còn bị thương!”

“Được rồi! Vết thương kia đối với huynh mà nói cũng không coi vào đâu đi? Cần gì phải khẩn trương như vậy?”

Tang Khâu Tử Duệ thoáng im lặng, nhìn Trường Phong bưng trà vào, lui ra ngoài rồi, lúc này mới nhẹ nâng mí mắt: “Ngươi phản ứng rất nhanh.”

“Nhị biểu ca đang nói gì vậy? Nói gì đi nữa, cũng là người thân. Mặc dù, Đại biểu ca cũng không phải người ngoài nhưng so với huynh, bao giờ cũng kém một đoạn.”

“Hừ! Nếu như bây giờ, ta không có ở đây thì quan hệ giữa ngươi và Tang Khâu Tử Hách cũng sẽ thân thiết đi?”

Tiếu Vân Phóng cười ha ha một tiếng, trên mặt không có biểu hiện xấu hổ hay tức giận, ngược lại nhìn xéo về phía hắn: “Lại nói, vết thương này của huynh thực sự bị dăm ba lời của Tang Khâu Hoa làm cho tức giận mà nứt ra?”

“Ngươi thử nói xem?” Tang Khâu Tử Duệ không trả lời mà hỏi ngược lại.

“Ta thấy không giống! Tính khí của huynh, ta lại không biết sao? Huynh cũng chỉ mượn cơ hội này để cảnh cáo bên Nhị cữu cữu mà thôi. Nếu như bọn Đại biểu ca không ăn mềm, huynh sẽ đại khai sát giới?”

“Ngươi cảm thấy hắn sẽ nghe sao?”

Lần này, Tiếu Vân Phóng bị chặn họng, nhất thời không biết trả lời thế nào, chỉ có thể nhún vai, “Không nhất định.”

“Tang Khâu gia là thế gia trăm năm của Tử Dạ quốc. Tang Khâu gia chủ, ngoại trừ có thể kế thừa tước vị quốc công còn có thể hiệu lệnh trên dưới vạn người toàn tộc Tang Khâu. Một gia tộc khổng lồ như vậy, ngươi cảm thấy hắn sẽ buông tha sao?”

“Mấy năm nay, phụ hoàng cũng coi như thương xót ngoại tổ phụ, tuy không trọng dụng nhưng cũng vẫn không ngừng ban thưởng. Chuyện này và chuyện ngoại tổ phụ chọn thối lui, không quan tâm đến chuyện triều chính, đương nhiên là có quan hệ cực lớn với nhau.”

Tiếu Vân Phóng ngừng một chút, vẻ mặt có phần ưu tư, “Nói khó nghe, nếu mấy năm nay ngoại tổ phụ không chọn tình trạng bán ẩn thì sợ rằng cuộc sống của ta mà mẫu hậu sẽ càng thêm chật vật.”

“Trước mắt, Hoàng thượng còn chưa có ý lập Tiếu Vân Tùng làm Thái tử. Ngươi đại khái vẫn có thể yên tâm.”

Tiếu Vân Phóng thu lại vẻ mặt, lắc đầu, than nhẹ một tiếng, “Tâm tư phụ hoàng rất nặng, hơn nữa, lại quá đa nghi. Mấy năm nay, ta và mẫu hậu lúc nào cũng phải thận trọng. Mắt thấy phụ hoàng sủng ái Mai quý phi, sủng ái Đại hoàng huynh, ta với mẫu hậu cũng chỉ có thể nhẫn nhịn mọi nơi. Xem ra, Mai gia thấy Tang Khâu gia không có ở kinh thành là cực kỳ có lợi đối với bọn họ.”

“Hừ! Ngu xuẩn!”

Tang Khâu Tử Duệ khinh thường, “Ngươi cũng nói tâm tư Hoàng thượng rất nặng, thân là người trên cao, vốn cực kỳ coi trọng quyền thế trong tay mình. Giường mình bên cạnh, há lại để cho người khác ngủ yên? Ý tứ tổ phụ những năm gần đây, các ngươi vẫn chưa hiểu sao?”

“Hiểu là một chyện, còn làm lại mà một chuyện khác.”

“Nếu như ngay cả những chuyện nhỏ nhặt này mà cũng có thể dễ dàng khoan nhượng, ta thấy cũng không cần suy nghĩ đến chuyện đại vị nữa, không bằng chủ động thỉnh chỉ, làm một vương gia nhàn tản thì hơn.”

Thần sắc Tiếu Vân Phóng cứng đờ, con ngươi như có gợn sóng dập dềnh, chốc lát đã khôi phục lại vẻ trấn tĩnh.

“Huynh nói không sai, người làm đại sự không nên câu nệ tiểu tiết. Bây giờ nhường nhịn hắn, sau này, ta nhất định sẽ phải trả giá gấp mười.”

Lúc này, sắc mặt Tang Khâu Tử Duệ mới tốt hơn chút, quay đầu, hai mắt nhìn thẳng vào hắn, “Những năm qua, ngươi lúc nào cũng tỏ ra yếu thế nhưng chưa bao giờ làm mất phong phạm của đích tử. Tối thiểu, Hoàng thượng và quần thần cũng không tìm được bất kỳ lỗi lầm nào trên người ngươi. Bây giờ, cái còn thiếu cũng chỉ là cơ hội mà thôi. Không vội!”

Tiếu Vân Phóng nghe hắn nói, nhất thời trong mắt hiện lên vui mừng, sắc mặt đại định, giống như cuộc nói chuyện hôm nay còn khiến hắn an lòng hơn so với lời của Tang Khâu lão gia chủ.

Lần này, ngươi xuất kinh, không ngại thì ở lại An Dương thành đợi thêm một thời gian. Hiện tại, quyền quý Lương thành tranh đấu ngày càng kịch liệt. Ngươi không ở kinh thành, ngược lại vừa may, có thể thoát được một kiếp.”

Vẻ mặt Tiếu Vân Phong khẽ động, “Huynh sai người âm thầm đưa thư cho ta, cũng bởi vì việc này?”

“Nếu không thì vì cái gì? Ngươi cho rằng, ta với ngươi bằng vai phải lứa, ta chỉ bị thương một chút, có đáng phải cần ngươi tự mình đến đây thăm không? Bây giờ, căn cơ của ngươi ở kinh đô chưa ổn, không khéo sẽ dẫn lửa thiêu thân. Mà quan trọng nhất là, ngươi không ở Lương thành, người của ta làm việc sẽ tốt hơn.”

“Huynh có kế hoạch gì?”

“Thực ra cũng không có gì, chỉ là giúp cô cô dọn dẹp một số thứ chướng mắt mà thôi. Ngươi yên tâm, thủ đoạn của cô cô ngươi cũng biết. Nay ngươi không ở bên người nàng, nàng mới có thể không cần phải nhìn trước ngó sau, mới làm nên chuyện được. Mà đối với ngươi, giờ không có chỗ nào có thể an toàn hơn An Dương thành.”

Tiếu Vân Phóng gật đầu, “Đúng vậy. Đáng tiếc, ta thân là hoàng tử lại luôn bị người chế trụ. Trước khi ta xuất kinh, còn nghe có tin đồn nói, Mai gia đang có ý định chọn phi cho Tiếu Vân Tùng. Nghe nói, bất kể là chính phi hay trắc phi đều chọn từ danh môn vọng tộc kinh thành, thực sự là khiến người ta chấn động.”

“Ngươi gấp cái gì? Bọn họ muốn nhưng Hoàng thượng chưa chắc đã đáp ứng. Hơn nữa, cho dù là Mai quý phi có được sủng ái đến đâu thì cũng chỉ là một vị phi, có tư cách gì mà làm chủ hôn sự của hoàng tử?”

Nghe hắn nhắc nhở, Tiếu Vân Phóng mới tỉnh hồn, “Đúng vậy! Coi đầu óc ta này! Chỉ thấy mấy năm nay, Mai quý phi làm mưa làm gió trong hậu cung mà quên mất, nàng ta cũng chỉ là một quý phi, có tư cách gì mà nhúng tay vào hôn sự của hoàng tử.”

“Thân là người hoàng gia, người có thể chân chân chính chính làm chủ tất cả mọi chuyện, chỉ có Hoàng thượng. Nếu như tình thế bức bách thì sợ là ngay cả Hoàng thượng cũng không làm chủ được. Hừ, cũng hay cho một quý phi, được mấy phần sủng ái liền quên mất mình họ gì.”

Tiếu Vân Phóng cảm thấy tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, quả nhiên, vị Nhị biểu ca này suy nghĩ sâu xa, nhìn nhận vấn đề một cách sắc bén, một lời đã phá tan đám sương mù, khiến hắn muốn không phục cũng không được.

“Mặc dù mấy năm nay cô cô không để tâm xử lý chuyện hậu cung nhưng không có nghĩa là nàng không có năng lực này. Chẳng qua là để cho Mai qúy phi ngày càng thêm kiêu căng phách lối, đến thời điểm mấu chốt, cho nàng một kích trí mạng mà thôi. Hiện tại, ngươi không ở trong kinh, chính là cơ hội tốt nhất để cô cô xuất thủ. Ít nhất, Hoàng thượng sẽ thấy chuyện không liên quan đến ngươi. Với lại, thân là nhất quốc chi mẫu, dọn dẹp hậu cung thì có gì không ổn?”

“Nhưng Mai quý phi ở hậu cung đã nắm quyền nhiều năm?”

“Yên tâm! Cô cô tự có tính toán. Nếu ta và cô cô đã có thể để cho ngươi đến An Dương thành thì dĩ nhiên cũng đã bố trí tốt cạm bẫy, chỉ còn chờ nàng ta nhảy vào mà thôi. Có một số việc, cô cô không nói cũng là vì muốn tốt cho ngươi. Dù sao, chuyện nội cung, ngươi biết càng ít, Hoàng thượng càng thấy ngươi khiến hắn yên tâm.”

Tiếu Vân Phóng lập tức gật đầu, đúng như vậy!

“Trường Bình vương phủ gần đây thế nào?”

“Vẫn như cũ. Phu phụ Trường Bình vương vì độc trên người vị thế tử kia mà hao tâm tổn trí không ít. Nghe nói chỉ sống được không quá năm nay, ngay cả lễ cập quan cũng không kịp. Nhưng không nghĩ tới, lại được một vị cao nhân chỉ điểm, lạy Phật liên tục bảy ngày bảy đêm, lại được cao tăng ban phúc, quả nhiên tìm được Nhất phương linh dược cho hắn nên mạng sống vẫn được kéo dài.”

“Hừ! Linh dược kia mới là then chốt. Có phái người tra được xuất xứ linh dược kia không?”

Tiếu Vân Phóng lắc đầu, “Phụ hoàng âm thầm phái không ít người đi thăm dò, cuối cùng chỉ tra được là do một hộ nông gia trong núi vô tình tìm được, đúng lúc Trường Bình vương phái người đi tìm kiếm, liền gia giá cao mua được, lại mời Ngọc thần y phối với hơn hai mươi vị kỳ dược, lúc này mới tạo ra được hai viên tục mệnh hoàn.”

“Hai viên?”

“Nghe nói, một viên tục mệnh hoàn có thể kéo dài tính mạng một năm. Một viên khác, nói là được Trường Bình vương cất trong hầm băng, phái rất nhiều thủ vệ cạnh giữ nghiêm ngặt, rõ ràng rất coi trọng viên tục mệnh hoàn này.”

“Trường Bình vương chỉ có một vị đích tử, đương nhiên sẽ vô cùng coi trọng. Nghe nói, vị Mai trắc phi kia gần đây không được sủng ái nữa?”

“Cũng đúng thôi! Vốn Mai trắc phi muốn vì thứ tử của mình mà xin thú đích tiểu thư Mai gia, nhưng Trường Bình vương không đồng ý. Hơn nữa, Trường Bình vương phi còn nói, trưởng tử chưa lập gia đình, một thứ tử có tư cách gì mà thành hôn trước hắn? Đúng là không có thể thống!”

Tang Khâu Tử Duệ cười nhạt, “Trường Bình vương phi nói cũng có lý. Địa vị của Mai trắc phi trong Trường Bình vương phủ đại khái là từ năm năm trước đã không lớn như trước nữa rồi đi?”

“Ừm. Nghe nói là năm năm trước, vị thế tử kia suýt nữa hấp hối, sau tra ra được là do người bên trọng viện Mai trắc phi động tay chân vào thuốc. Nếu không có linh dược của Ngọc thần y lưu lại, sợ là đã sớm đi rồi.”

Tang Khâu Tử Duệ thu liễm bớt ý cười, con ngươi lướt qua một tia hồ nghi, tay trái trên nhuyễn tháp, khẽ chống lên, tựa hồ như đang suy nghĩ chuyện quan trọng gì đó, thần sắc nghiêm túc, khiến cho Tiếu Vân Phóng cũng khẩn trương theo.

“Trường Bình vương phi tra được việc này vậy mà Trường Bình vương lại không phế Mai trắc phi, chỉ dần dần đối xử lạnh nhạt? Vân Phóng, ngươi không cảm thấy có chút kỳ quái sao?”

Tiếu Vân Phóng sững sờ, ngẫm nghĩ, “Nghe huynh nói, đúng là có mấy phần khó hiểu! Trường Bình vương coi trọng bệnh tình của Mục thế tử, cũng biết rõ ràng là Mai trắc phi động tay chân, vậy mà chưa giết nàng, còn Trường Bình vương phi cũng không hề truy cứu, thực sự là có chút kỳ hoặc.”

“Không sai!”

Dứt lời, trong phòng nhất thời yên ắng, an tĩnh dến mức có thể nghe được tiếng hô hấp của hai người, cùng với tiếng huân hương khẽ cháy trong lư.

Một lúc lâu sau, con ngươi Tang Khâu Tử Duệ đột nhiên rụt lại, giống như nghĩ tới điều gì, thấp giọng nói, “Trừ phi là sau lưng Mai trắc phi có hậu trường lớn khiến cho Trường Bình vương mặc dù hận độc nàng nhưng cũng phải cân nhắc một chút.”

“Hậu trường lớn?”

Tiếu Vân Phóng lặp lại một câu, nhất thời biến sắc, “Chẳng lẽ là phụ hoàng?”

Tang Khâu Tử Duệ lập tức làm động tác chớ có lên tiếng, ánh mắt liếc ra ngoài cửa sổ, sau đó mới lạnh lùng nói: “Cẩn thận một chút!”

“Nhị biểu ca, người nói, là phụ hoàng?”

“Xem ra, chúng ta có thể suy tính một chút việc liên thủ với Trường Bình vương phủ.”

“Trường Bình vương đã nhiều năm không hỏi chính sự, hơn nữa tâm tư cũng một mực đặt trên người vị thế tử ốm yếu kia. Ngươi cảm thấy có được không?”

“Trên tay của Trường Bình vương có quyền chỉ huy năm mươi vạn đại quân! Tuy hắn nhiều năm qua không để ý đến triều chính nhưng những binh lính kia, dều không phải là giả!”

Tiếu Vân Phóng gật đầu không nói, một lúc lâu mới như hiểu ra nói, “Các triều thần đều biết phụ hoàng đa nghi. Trường Bình vương sợ không chỉ vì Mục thế tử mới cách xa triều đình.”

“Ngươi cuối cùng cũng coi là không quá ngu đần.”

Tang Khâu Tử Duệ đánh giá một vị hoàng tử thân phận cao hơn hắn nhưng thần thái, cử chỉ, thậm chí là khí thế, bất luận kẻ nào nhìn cũng không thấy phản cảm.

Ngay cả Tiếu Vân Phóng bị hắn nói như vậy, cũng không cảm thấy có gì không ổn.

“Trường Bình vương không chỉ vì Mục thế tử, thậm chí, bệnh của Mục thế tử có thể chỉ là ngụy trạng. Hắn muốn che chở thực sự không phải chỉ một Trường Bình vương phủ mà là cả một Mục gia.”

Tiếu Vân Phóng nhất thời kinh hãi, sự chấn động thể hiện trên mặt, tuyệt đối không phải giả vờ.

“Nhị biểu ca, vậy theo ý huynh, vị Mục thế tử kia?”

“Giả bộ bệnh cũng không cần đến mức như vậy.” Tang Khâu Tử Duệ lắc đầu, “Trước đây, ta có nghe được tin tức nói là Mục thế tử đích thực không phải bị bệnh, mà là thân trúng kỳ độc. Nghe nói, vừa sinh ra đã bị người hạ độc, nhưng mà ngay từ đầu chưa phát giác ra. Còn có, ngươi suy nghĩ một chút, bên trong Trường Bình vương phủ mặc dù có đông đảo trắc phi, cơ thiếp nhưng Trường Bình vương và Trường Bình vương phi vẫn rất ân ái. Vậy vì sao nhiều năm qua lại không thể sinh hạ trai gái nào nữa?”

“Trước khi Mục thế tử ra đời, Trường Bình vương phủ đã có một đứa bé chết yểu. Nghe nói vì thế, Trường Bình vương phi bị bệnh gần nửa năm, mãi về sau có Mục thế tử, tình trạng cơ thể mới khá hơn.”

“Cho nên nói, ngoài mặt kinh thành hiện giờ, nhìn cách xa tranh đấu nhất là Trường Bình vương phủ nhưng trên thực tế, từ đầu tới cuối, Trường Bình vương phủ chính là trung tâm tranh đấu của triều đình. Ít nhất, ở chỗ Hoàng thượng thấy, Trường Bình vương phủ giống như một cái xương cá cắm trong cổ họng hắn, muốn nôn không nôn ra được, nhưng muốn nuốt vào trong bụng thì một là hắn không có bản lĩnh này, hai là không có cái gan này.”

Nghe Tang Khâu Tử Duệ phân tích phụ hoàng mình, ngôn từ không có chút nào cung kính, thậm chí là còn có hàm ý trào phúng, sắc mặt Tiếu Vân Phóng có chút khó coi.

Nói thế nào đi nữa, đó cũng là phụ hoàng của hắn. Là Vua của Tử Dạ quốc!

Bây giờ nghe Tang Khâu Tử Duệ chỉ là một người ngoài, ngay cả một thần tử cũng không phải vọng nghị như vậy, trong lòng có thể thư thái mới là lạ.

Tang Khâu Tử Duệ dường như không nhìn thấy biến hóa vi diệu của Tiếu Vân Phóng, cười nhạt, “Vân Phóng, thế lực của ngươi còn quá yếu. hơn nữa, so với Đại hoàng tử, ngươi còn kém một thứ nữa.”

“Thứ gì?” Tiếu Vân Phóng gần như trả lời theo bản năng.

Mấy năm nay, Tiếu Vân Phóng kiêng kỵ nhất là có người trong cung, ngoài cung, đem hắn so sánh với Tiếu Vân Tùng.

Hắn mới đường đường chính chính là con trưởng, là hoàng tử do Hoàng hậu sinh ra. Mỗi lần nghe thấy người ngoài đem một người con trưởng như hắn đi so sánh với một người con thứ, lại còn luôn bị so sánh là người kém hơn, tâm tình hết sức u ám.

Bây giờ, lại nghe thấy Nhị biểu ca mình hết mực tôn kính cũng mở miệng nói mình có chỗ không bằng Tiếu Vân Tùng, hắn có thể không gấp sao?

Lập tức quên mất thái độ coi thường và khinh miệt của Tang Khâu Tử Duệ với Hoàng thượng lúc nãy.

“Lòng ngươi … chưa đủ độc ác.”

Tiếu Vân Phóng nghe xong, chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, huyết dịch cả ngời dần như bắt đầu chảy ngược, lại cảm thấy lòng mình như bị người khác hung hăng cầm đao đâm một cái, bắt đầu lành lạnh rỉ máu.

Nhiều năm sinh tồn trong cung cấm đè nén, trong đầu hắn đã bắt đầu nhanh chóng phóng thích.

Ban đầu, hắn chỉ vì nghe được một nữ tỳ dám vụng trộm bàn luận, nói hắn không bằng Tiếu Vân Tùng liền hạ lệnh dùng trượng đánh chết, không ngờ chuyện này lại bị Tiếu Vân Tùng và Mai quý phi làm lớn chuyện.

Cuối cùng, vẫn là mẫu hậu xuống tay trừng phạt mình trước, chính miệng hạ lệnh đánh mình mười hèo, còn phạt chép <Đạo đức kinh> trăm lần, mới che đậy được trước mặt phụ hoàng.

Lúc chuyện này xảy ra, hắm mới mấy tuổi?

Một đứa bé lại bị mẫu thân của mình chính miệng hạ lệnh đánh mười hèo, đó là chua xót và thất vọng chừng nào!?

Từ sau lần đó, tính tình hắn cũng thay đổi!

Hắn không còn động chút là đánh chửi cung nhân nữa, lại còn nói muốn miễn trượng cách cung nhân.

Bởi vì, hắn sợ!

Sợ nhìn thấy nước mắt hàm chứa trong đáy mắt mẫu hậu nhưng vẫn phải ngoan tâm hạ lệnh, hạ lệnh đánh chính mình.

Khi đó, mặc dù trên người hắn rất đau nhưng hắn biết, trong lòng mẫu hậu còn đau hơn.

Đảo mắt đã hơn mười năm trôi qua, chuyện này thủy chung là nỗi đau đớn trong lòng hắn.

Tuy chưa từng nhắc đến nhưng hắn tự biết, một khi để lộ, nó sẽ mưng mủ, sẽ tràn đầy máu, vết thương sẽ thối rữa không còn hình dáng.

Tiếu Vân Phóng đột nhiên trầm mặc đúng như Tang Khâu Tử Duệ dự liệu. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn Tiếu Vân Phóng, cảm thụ sự hơi thở đau đớn, phiền muộn trên người hắn truyền đến.

“Chuyện đã nhiều năm, sự kiện kia quả nhiên khiến ngươi thay đổi không ít nhưng cũng để lại trong lòng ngươi một cái gai?”

Cuối cùng, vẫn là Tang Khâu Tử Duệ nói chuyện trước.

Tiếu Vân Phóng mím chặt môi, không nói, hai tay đặt trên đầu gối nắm thành nắm đấm thật chặt, đốt ngón tay trắng bệch, dường như nói lên cảm giác bất lực và nhục nhã trong lòng hắn.

“Vân Phóng, chuyện năm ấy, cô cô đã nói với ta mấy lần. Lúc này, bà ấy làm như vậy cũng là vì bất đắc dĩ. Bị mẫu thân của mình giáo huấn so với bị Hoàng thượng và Mai quý phi giáo huấn, ngươi thấy bên nào mất thể diện hơn?”

Tiếu Vân Phóng chợt ngẩng đầu, con ngươi giật giật.

“Nhị biểu ca, ta hiểu, đây là tâm bệnh của ta. Ta không phải không muốn độc ác, ta chỉ là …”

“Ngươi chỉ lo là sẽ gây thêm phiền phức cho cô cô, cho Mai quý phi thêm cơ hội chỉ trích ngươi. Có đúng không?”

Tiếu Vân Phóng giật mình, con ngươi trong trẻo lộ ra mấy phần vô lực, cuối cùng nặng nề gật đầu.

“Thực ra, ta biết, nếu ở bên ngoài gặp phải thích khách, ngươi có thể xử lý rất gọn gàng, không hề sợ hãi. Nhưng một khi vào đến cửa cung, ngươi hành động bắt đầu sợ đông sợ tây. Chuyện này và chuyện năm ấy có mấy phần liên quan. Nhưng nói cho cùng, tính khí của ngươi cũng xảy ra vấn đề.”

Tang Khâu Tử Duệ tựa hồ có chút mệt mỏi, dịch thân thể, khẽ thở dài một tiếng, “Đây cũng là lý do vì sao lần này cô cô và ta muốn ngươi ra khỏi kinh thành, muốn ngươi đích thân thanh lý môn hộ.”

Đáy mắt Tiếu Vân Phóng lóe lên mấy phần khiếp sợ và khó hiểu, sau đó rất nhanh bừng tỉnh, giống như vân khai vụ tán, từ từ thanh minh.

“Ta hiểu rồi. Đa tạ Nhị biểu ca chỉ điểm.”

“Thương thế của ta đã đỡ hơn nhiều. Cuộc sống an nhàn của ngươi cũng tạm thời chấm dứt. Ngày mai, theo ta đến Ám Đường.”

Lúc này, sự khiếp sợ của Tiếu Vân Phóng càng thêm rõ ràng, phải biết rằng, Ám Đường là lực lượng bí mật cũng là lực lượng tinh nhuệ nhất Tang Khâu gia tộc.

“Không cho ngươi thấy một mặt tăm tối nhất trên đời, tâm ngươi vĩnh viễn không thể ngoan độc được. Đây cũng là mục đích cuối cùng cô cô để cho ngươi tới đây.”

—– Hết chương 71 —–