Phong Hỏa Kì Duyên

Chương 6: Bốn năm sau



Thời gian thấm thoát nhẹ thoi đưa...

Bốn năm, nàng đã sống ở đây. Bốn năm nàng trở thành thiếu nữ tài sắc vẹn toàn. Nàng đã tiếp thu hết kiến thức mà sư phụ, sư thúc dạy dỗ nàng. Nhờ bộ óc thiên tài ấy, Trúc Linh đã bào chế ra những viên đan dược mang tên mê hồn đan- ăn phải một viên 10 ngày 10 đêm không tỉnh và Bách độc giải dược- có tác dụng giải 100 loại độc cơ bản, phần lớn là do động vật cắn phải. Nàng đã mất hơn một trăm ngày đêm bào chế. Ngoài ra nàng cũng bào chế cùng với sư phụ, sư thúc một số loại thuốc tê, thuốc cầm máu, một số loại thuốc độc.

Bên cạnh học y dược, nàng rất chăm chỉ, nghiêm túc tập luyện võ công. Nội lực ngày càng được nâng cao hơn. Kĩ thuật sử dụng ti tằm tơ ngày càng điêu luyện. Khinh công của nàng thì đạt trình độ cấp cao rồi.

Quả là có cố gắng có thành công. Nàng giờ đây đủ tài giỏi đủ hoàn mĩ để quyền khuynh đảo giang hồ. Nàng sẽ xây dựng đội quân của mình thật hùng hậu. Nàng sẽ trả thù những kẻ gây đau thương cho nàng, nàng sẽ trở về cạnh hoàng huynh Ngọc Dũng.

Giờ thì người thiếu nữ tuyệt sắc, thiên tài mưu cao chí lớn ấy đang loay hoay trong bếp, mặt mũi lọ lem, miệng hát bài hát thật lạ lùng.

- Bay lên bay lên tràn đầy sức sống... Vút bay lên nhé...Tự tin là ta trong đời...

Mùi thức ăn ngào ngạt bay khắp căn nhà gỗ nho nhỏ.

Nàng mới mẩm đoán hai vị sư phụ chắc là đói lắm đây. Nàng phải nhanh nhanh lên mới được. Đang loay hoay thì sư thúc Bắc Diệu Hành bước vào cầm con gà rừng giơ lên lắc lắc. Nàng vui mừng:

- Sư thúc người thích ăn nó thế nào đây? Con nghĩ là cho nướng đi. Hai người lại được có đồ uống rượu.

Bắc Diệu Hành cười ha hả vỗ vỗ con gà rừng:

- Rồi ta và sư phụ ngươi sẽ có đồ nhắm uống rượu. Nướng, luộc tùy.

Trúc Linh cầm lấy con gà, suy nghĩ một lúc rồi nhất trí:

- Nướng nửa con, nửa con cho vào rang, nó to thế này cơ mà.

Nàng nhìn con gà trong tay, tự gật đầu. Con gà như biết số kiếp cạn, vùng vẫy kêu. Nếu là cô nương bình thường, hẳn là bị nó cắn một cái. Nhưng vào tay nàng coi như số tận, nàng xử tử nó nhanh gọn lẹ. Cắt tiết, nhổ lông, moi nội tạng xong xuôi nàng chặt ra đưa nửa con cho sư thúc xử lí, còn lại cho vào rang.

Hai khắc sau, nàng xong xuôi cơm nước, dọn đồ ăn, bát đũa bưng lên.

- Sư phụ, sư thúc ăn cơm thôi.

Nàng nhíu mày trước nửa con gà đen đen trước mặt, nàng muốn cười. Hẳn là do sư thúc quên đi.

Người nào đó nói lảng đi:

- Hahaha, nha đầu nấu ăn ngày càng ngon, có khi ngon hơn ở trong cung rồi. Sau này ắt là người vợ hiền lắm đây.

Nàng nhún vai, cầm đũa chuẩn bị ăn cơm.

- Linh Nhi, sư thúc con nói đúng đấy. Bây giờ không lấy sau này ế đấy.

Nàng chợt xấu hổ, cúi mặt nói khẽ:

- Con không lấy chồng đâu, con ở với sư phụ, phụng dưỡng người và sư thúc.

Bắc Diệu Hành được nước lấn tới, gắp cho nàng miếng thịt gà nướng đen đen, trêu:

- Lấy Liên Tuấn không? Thằng nhóc ấy được lắm.

Bắc Diệu Sơn trầm ngâm gật đầu:

- Hay là thế đi nhỉ?

- Sư phụ...

Trúc Linh đã nghe về vị sư huynh này rồi. Tuy hắn là người tốt và tài cao nhưng nàng không chấp nhận việc không yêu mà lấy nhau. Vả lại, nàng còn có hoàng huynh nữa. Nàng muốn hôn nhân của mình sẽ do huynh ấy tán thành. Hắn là máu mủ của nàng ở kiếp này. Không biết bây giờ huynh ấy sống có tốt không? Nàng nhớ huynh ấy rất nhiều.

Nàng đang xấu hổ thì có tiếng cổng mở ra, và người đó bước rất nhanh vào nhà.

Hắn là trang nam tử rất thư sinh, hào hoa, phong nhã.

- Sư phụ, đồ nhi đã trở về.

Nàng ngây người. Đó hẳn là anh trai nàng đi...

- Anh trai.

Trúc Linh thảng thốt gọi một tiếng. Là anh trai nàng Trần Liên Ngọc, người vẫn an ủi nàng, quan tâm nàng, dạy dỗ nàng ở kiếp trước đi. Thật lạ kì. Nếu là vậy thì tốt quá rồi. Giờ anh em nàng sẽ trở lại như trước kia. Nàng bỗng thấy cay cay khóe mắt. Nàng đã nhớ anh trai nhiều đến chừng nào. Nàng, nàng muốn chạy đến bên anh, ôm chầm lấy anh, hỏi anh sống thế nào. Nhưng tất cả chỉ là nỗi nghẹn ngào vui mừng khó nói thành lời.

Đáp lại nàng, nam tử ấy chỉ ngạc nhiên hết nhìn Bắc Diệu Sơn và Bắc Diệu Hành lại nhìn nàng hỏi:

- Anh trai?... Sư phụ, cô nương này là...

- À, Linh nhi nha đầu được ta và con cứu bốn năm về trước ở Phong Thần Quốc đấy mà. Nó là sư muội của con.

Trúc Linh sững người. Không phải anh sao? Anh sao lại hỏi nàng là ai một cách điềm nhiên như thế. Nhưng sao người này vô cùng giống Liên Ngọc, giống đến mức cho nàng cảm giác như xưa. Nàng khẽ cúi mặt xuống thất vọng não nề. Có lẽ trời trêu ngươi nàng, anh và nam tử kia chỉ là hai người khác. Nhưng phải chăng đó là kiếp trước của anh trai nàng thì sao? Nàng bồi hồi nhìn người đó.

Bắc Diệu Hành đứng cạnh một bên, nhìn Trúc Linh và nam tử đó chẹp chẹp miệng rồi đi sang bên cạnh nàng thì thầm:

- Thằng nhóc Liên Tuấn đó được không? Tuấn tú, tài giỏi, tương lai sáng lạn ra phết. Nha đầu, người như nó hiếm lắm, con phải trân trọng.

Nàng không nói gì, mặc kệ sư thúc trêu chọc. Dáng hình ấy, nụ cười ấy chợt đồng hiện lại. Nàng kiếp trước vốn là một cô nhi, và anh chợt đến bên nàng thắp sáng cho nàng bao ước mơ, nâng đỡ nàng đi thêm vững trong đường đời. Nàng cảm phục con người ấy rất nhiều. Người ấy đã cho nàng tình thân.

Bắc Diệu Sơn nhìn nàng, nàng gượng gạo cười, cúi người chào:

- Xin lỗi tại muội nhầm. Muội là Hoàng Trúc Linh.

Liên Tuấn cười:

- Trúc Linh thật là một tên hay.

Nàng lại nhớ về ngày xưa, anh trai nàng cũng đã nói với nàng như vậy: "Linh có nghĩa là lông vũ, là bay cao. Em có một tên thật hay".

Nàng cười nhẹ:

- Cảm ơn. Muội lấy bát cho huynh ăn cơm.

Nói rồi nàng chạy vội vã xuống bếp, nhưng không phải đi đến lấy bát mà đi ra giếng múc nước rửa mặt nàng không muốn ai thấy mắt mình rưng rưng đỏ hoe. Xong nàng mới lấy bát đũa lên, nàng còn nghe thấy tiếng cười của sư thúc:

- Con thấy nha đầu này thế nào? Này ta muốn ẵm cháu rồi, hahahaha...

Nàng buồn cười, đúng là sư thúc nàng, nói không kiêng nể. Nàng cũng nghe tiếng Liên Tuấn.

- Sư thúc. Chinh chiến nơi trận mạc như con chỉ làm khổ vợ con thôi. Vả lại con còn trẻ mà.

- Thằng ranh này chẳng thay đổi gì cả, đại huynh nhỉ? Ơ nha đầu con làm gì dưới bếp mà lâu thế hả?

Trúc Linh tinh nghịch nói:

- Sư thúc, người phải ăn hết con gà này đó.

Bắc Diệu Hành cười vang:

- Đại huynh nha đầu này đánh trống lảng kìa. Con nói xem? Được chứ?

Nàng im lặng là trên hết. Có vẻ Liên Tuấn cũng giống nàng, quen thuộc với tính cách quái gở của sư thúc nàng rồi. Sư phụ chép miệng nói:

- Diệu Hành, đệ ăn nốt gà nướng của đệ đi rồi nói tiếp.

Bắc Thánh Độc lừng danh nhăn mày nhìn tha thiết đại huynh của mình. Nàng nhìn Liên Tuấn, Liên Tuấn nhìn nàng cả hai bỗng ngạc nhiên cùng nhìn vị sư thúc cười. Nàng bỗng thấy an ủi hơn rất nhiều.