Phong Hỏa Kì Duyên

Chương 40



Đoàn quân đi cấp tốc trong hai tuần trời mới tới kinh đô của Phong Thần Quốc. Dân chúng khắp nơi dồn về của thành chào đón binh sĩ thắng trận trở về. Đặc biệt là các thiếu nữ trẻ tuổi, họ chen chúc nhau, say đắm chiêm ngưỡng dung nhan anh khí phong độ của Thái tử Phong Ngọc Dũng. Ây da, chỉ cần thái tử liếc mắt về phía các nàng thôi cũng đủ thoả mãn rồi.

Phong Linh nằm ê ẩm suốt mấy ngày không vận động rồi, cảm giác lúc này thật khó chịu. Nàng vặn mình nghe xương kêu răng rắc mới thôi. Ngoài kia có gì sôi nổi quá, khiến nàng không thể không nén nhìn ra phía ngoài.

Ách, thế này không khác gì thần tượng ở kiếp trước đi. Hoàng huynh nàng có đội ngũ cô nương "háo sắc" không phải ít bình thường đâu. Nhìn ánh mắt say mê của họ làm nàng bật cười khúc khích. Chả trách sao giờ huynh ấy vẫn chưa có mảnh tình vắt vai nào.

Phong Linh lại nhớ đến Hoả Thiên Đức. Hắn hảo soái như thế chắc có nhiều vị tiểu thư theo đuổi hắn lắm đây, ách, vậy nàng lại phải càng cố gắng hơn để cho các nàng kia biết đường mà lui a.

Anh tuấn yêu nghiệt quả thật phiền toái.

- Hoàng huynh? Sao lại dừng lại rồi a?

Phong Ngọc Dũng cười tươi:

- Chúng ta sẽ bí mật vào thăm phụ hoàng nhưng trước hết thì ta phải che giấu muội đã. Muội có muốn cho bà ta một kinh hỉ lớn hay không?

Phong Linh gật đầu. Nàng sao có thể quên được nỗi đau khi chứng kiến mẫu hậu bị người sát hại, dù đó là tâm tưởng của thể xác này nhưng nỗi xót xa đau đớn vẫn ùa về khi nhắc tới. Huống chi bà ta năm lần bảy lượt hại nàng đi qua đi lại Diêm Vương điện cũng không phải có một, hai lần đâu.

- Huynh có kế hoạch gì chưa? Theo muội biết là Nghi gia đang chống lưng cho Phong Ngọc Thiên. Lần này muội nghĩ ta nên diệt cả hai. Ngọc Thiên hắn đã không để ý tình huynh muội thì đừng có trách chúng ta vô tình.

Phong Ngọc Dũng nhìn hoàng muội, nàng đã trưởng thành rồi, sắc sảo và có phần cay độc hơn. Hắn nhớ tới ngày xưa, muội ấy rụt rè, lễ độ không dám trách ai một câu gì, bị người bắt nạt muội cũng cam chịu mà sống. Hắn biết, do hoàng cung này đã khiến bọn hắn giờ đây phải độc ác hơn, mới có thể sinh tồn. Hắn không muốn người hắn quan tâm phải phiền hà thêm một chút nào nữa.

- Linh nhi, muội sẽ tha thứ cho phụ hoàng chứ?

Phong Linh nhìn thẳng vào mắt hắn. Nàng thấy có gì đó hy vọng và tin tưởng.

- Sẽ

Đáp lại hai tiếng nhẹ nhàng, vừa vặn để Phong Ngọc Dũng nghe rõ. Hắn thở phào một hơi.

- Tốt quá rồi.

Nửa canh giờ sau.

Phong Ngọc Dũng đưa Phong Linh đi qua mật thất nối liền với tẩm điện của phụ hoàng hắn, đến nơi ông nghỉ ngơi. Phong Linh lúc này mặc một nha hoàn bình thường, lúc trước để tránh mọi người dò xét. Họ chỉ biết rằng, thái tử cùng một nha hoàn, về Phong Đông Cung nghỉ ngơi mà thôi.

Đi lần theo ánh sáng mờ mờ của cây nến nhỏ, cuối cùng thì hai người cũng đã đến nơi.

Cánh cửa mật thất vừa mở ra, đập vào tai hai người là âm thanh ho khù khụ liên tục của Phong Cổ Thành. Phong Ngọc Dũng vội vàng hơn, tiến nhanh đỡ ông, buồn rầu nói:

- Phụ hoàng, nhi thần trở về rồi đây, sao bệnh tình của người lại không thuyên giảm thế này. Lũ ngự y đáng chết.

Phong Cổ Thành xua tay, cố gắng gượng nói từng câu chữ:

- Phụ hoàng không sao... Khụ khụ.., con dạo này thế nào rồi?

- Nhi thần không sao cả, nhưng bệnh tình của người mới thật đáng lo.

Phong Linh nhìn đôi phụ tử, rảo bước nhanh tiến tới long sàng, tay nắm cổ tay ông tự nhiên bắt mạch. Khí huyết suy giảm, thần kinh suy nhược lại thêm bị dư độc hành hạ nhiều năm. Cứ thế này ông chắc chắn sẽ không qua khỏi.

Phong Cổ Thành nhìn a hoàn trước mắt vô lễ như vậy, nhưng ông không trách mắng, chỉ cảm thấy nàng có gì đó rất quen thuộc.

- Dũng nhi, khụ khụ... nàng là...

Ông nhìn Ngọc Dũng, thấy hắn cười nhẹ. Đây có lẽ chính là nữ nhi của ông- Phong Linh sao?

- Con là Phong Linh.... Khụ khụ... Con ngẩng mặt lên...cho ta xem nào... Khụ khụ

Phong Linh mím môi thật chặt, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Phong Cổ Thành như thấy lại được người xưa. Con gái nàng quả thật giống nàng y như đúc, chỉ khác có đôi mắt kia thừa hưởng từ hắn mà thôi.

Phong Linh nhìn hoàng huynh, thấy hắn động viên, nàng run run nói:

- Phụ hoàng.

Phong Cổ Thành nước mắt tuôn rơi. Cuối cùng nữ nhi cũng gọi ông rồi. Ông cố nén lại, giọng có chút run rẩy:

- Tốt rồi,khụ khụ khụ, con không sao là tốt rồi.