Phong Hỏa Kì Duyên

Chương 31



Hoả Thiên Đức, kể từ hôm Linh nhi của hắn rời đi, rất sốt ruột. Hắn thường đăm chiêu nghĩ xa xăm mường tượng ra nụ cười đó. Nàng giờ đã an toàn đến Phong Thần kinh thành chưa? Trên đường đi nàng có gặp nguy hiểm không? Không đâu, Linh nhi của hắn tài giỏi như vậy, nàng sẽ ổn thôi. Hắn không biết đây là lần thứ bao nhiêu hắn an ủi mình như vậy rồi.

- Thái tử, Hạo Thiên Quân tập trung quân đội. Kế hoạch của ta thế nào đây?

Lãnh Hiểu Minh tỏ vẻ lo lắng hỏi. Bọn họ đã thâm nhập vào quân địch một cách suôn sẻ. Tất cả là nhờ dịch dung thuật của tên Hoa Liễu Dung rất tốt. Lần trước dịch dung xong suýt nữa bọn hắn không phân biệt được ai với ai. Cảm giác đó thật không tả nổi nữa.

Bây giờ, đã qua ba ngày rồi, dịch dung thuốc cũng vơi dần. Theo dự kiến, Hoàng Song sẽ trở về trong vòng mười ngày trong khi thuốc dùng chỉ còn đủ dùng cho bốn ngày sau thôi. Bọn hắn lòng nóng như lửa đốt vậy.

Hoả Thiên Đức cầm Hoả Đoản Kiếm- đã được nguỵ trang bởi Lãnh Huyết một cách rất tinh vi. Hắn lạnh lùng ra lệnh:

- Giờ các ngươi ra tập trung đi, ta sẽ tìm mấy lược đồ dàn trận của chúng.

- Tuân mệnh.

Hoả Thiên Đức không suy nghĩ thêm gì nhiều, ung dung hướng tới đại bản doanh. Mấy chục tên lính nghiêm trang đứng đó, tựa không thể lay chuyển vị trí của họ.

Tuy nhiên đó chỉ là lý thuyết suông thôi, thực tế cho rằng nếu vật có đủ cám dỗ thì chẳng lòng ai là không lay động cả. Hoả Thiên Đức lấy ra một viên tăng khí đan, vờ đi qua lại trước mặt mấy chục tên lính kia, và hắn làm rơi xuống đất. Tất nhiên là Hoả Thiên Đức không nhặt. Hắn sẽ làm ngư ông đắc lợi và đại bản doanh kia sẽ chào đón hắn vào.

Mọi chuyện diễn ra y như Hoả Thiên Đức đã dự đoán.

- Má ơi, tăng khí đan phẩm chất thượng phẩm kia phải không?

- Đúng là nó rồi, sao nó lại lăn lóc ở đây? Hay là của tên binh kia đánh rơi?

- Ô ô nó là của ta.

- Không, là ta nhìn thấy nó trước cơ mà, nó phải là của ta.

Vậy là thoáng chốc đội hình nghiêm chỉnh kia bị phá vỡ, Hoả Thiên Đức cười thật sâu đi thẳng vào doanh trướng. Hắn gõ nhẹ lên bàn lộc cộc. Mày nhíu sâu. Rốt cuộc tên Hạo Thiên Quân kia đã giấu lược đồ tiến đánh ở đâu? Khắp chung quan dường như không có lấy một mảnh giấy nào. Tên Hạo Thiên Quân chẳng lẽ đi đánh trận mà không cần bày binh bố trận sao?

Không thể nào.

Hạo Thiên Quân vốn rất nổi tiếng trên sa trường. Hắn được mệnh danh là Sát tướng quân. Mỗi lần quân hắn ra trận nơi ấy dường như nhuộm màu đỏ tươi của máu. Hắn huấn luyện đạo quân một cách tàn nhẫn nhất nếu có thể. Chỉ là nếu không có trận đồ thì lạ thật.

Hoả Thiên Đức, ngồi suy tư trên ghế, rốt cuộc là hắn giấu ở đâu?

Bỗng hắn để ý cái bàn kia có vẻ kì lạ. Không để bất kì thứ gì trên đấy, dù chỉ là một quyển sách hay một cái nghiêng mực. Phải chăng nó không thể để bất kì thứ nào để làm nhàu khăn trải bàn kia? Hắn nhấc tấm khăn dài lên, xoay mặt trước sau nhưng vẫn không có gì xảy ra cả.

Chẳng lẽ Chiến thần vương tử hắn đây lại bó tay trước Sát tướng quân kia? Không cam lòng, hắn cố nghĩ ngợi.

- Các ngươi trông coi đại doanh trướng như thế hả? Nếu kẻ địch mà xâm nhập vào thì là do lỗi của ai đây?

Lòng Hoả Thiên Đức khẽ nảy lên. Thôi xong, có người đến. Hắn phải dời đây ngay. Đặt tấm trải bàn như cũ, hắn chuẩn bị rời đi. Nhưng không kịp nữa rồi. Đoàn tướng đã bắt đầu vào trong. Thiên Đức nín thở trốn dưới gầm giường, dóng tai lắng nghe.

Nhưng cũng quá bi kịch đi. Hắn hung hăng, nhiệt huyết trên sa trường đã bao mùa mưa gió không hề biết run sợ là như thế nào, giờ thì làm do thám thảm hại biết mấy. Trước là nhà vệ sinh, sau là dưới gầm giường. Hắn cam đoan thề rằng sẽ không bao giờ có lần sau đâu.

- Hạo tướng quân, ngươi đã có cách đánh Hoả Thánh chưa?

Hạo Thiên Quân nhếch mép cười như không, hắn cầm cốc nước đổ ướt khăn trải bàn. Sau đó tấm khăn trắng muốt xuất hiện dòng chữ mực đen nổi lên.

- Lần này ta quyết phải bắt Chiến Thần vương tử Hỏa Thiên Đức. Ta muốn xem hắn còn kiêu ngạo được bao lâu? Ta muốn cho tất cả người trong thiên hạ biết, dù là chiến thần vương tử rơi vào tay Sát Tướng quân ta cũng thảm bại.

Hắn bạt cười thoả mãn. Không lâu đâu hắn cũng sẽ đạt được ước nguyện đấy. Bởi vì những thứ hắn ghét ẳt sẽ không còn tồn tại trên đời.

- Tướng quân kế hoạch là...

- Đây và nơi đây. Các ngươi rõ chứ?

- Quá mạo hiểm, muốn hạ kinh thành không phải là dễ dàng đâu.

- Vậy Tiền Quốc sẽ gánh đòn cho ta. Ta chỉ việc nhân cơ hội bọn chúng dồn quân đánh Tiền Quốc, ta mạnh mẽ công phá, ai có thể cản? Thôi giải tán.

" Hoang đường, ngươi nghĩ thực lực của Hoả Thánh ta chỉ là hư danh thôi sao? Hừ Hạo Thiên Quân, ngươi đừng có ngu xuẩn như thế, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là coi thường địch nhân"

Hoả Thiên Đức từ dưới gầm giường chui ra là lúc mọi người đã giải tán hết, tóc tai hắn bù xù, quân áo nhăn nhúm khiến hắn thảm hại hơn. Nhưng tất thảy không có gì ảnh hưởng đến lòng quyết tâm đấu tranh của hắn cả.

Hắn lại lẻn về.

- Thái tử ngươi sao rồi? Sao nhếch nhác thế kia? Hoàng Song đi rồi nên ngươi tìm được tên tiểu binh nào hả? Nhưng không được đâu a, hai nước chiến sự các ngươi không thành đâu.

Hoả Thiên Đức nghe lời buông lơi của Hoa Liễu Dung giận đến tái đen mặt.

- Hoa Liễu Dung, ngươi không muốn có lưỡi để nói thì cứ việc nói thêm câu nữa xem.

Hoa Dung hì hì hà hà, lùi về sau, chuồn mất. Ây da trêu không đúng người tội lỗi rất lớn rất lớn a.

Hoả Thiên Đức cũng không thèm đuổi theo hắn làm gì cho mệt xác. Hắn quay sang bảo Lãnh Hiểu Minh:

- Hiểu Minh, trong số năm người chúng ta duy có ngươi tốc độ nhanh nhất. Ngươi hãy đi về nơi đóng binh của Trần tướng quân bảo hắn chờ hiệu lệnh của ta.

- Tất cả binh lực đều đi đánh Tiền Quốc hết rồi mà???

Hiểu Minh cảm thấy khó hiểu.

- Không. Các vị lão tướng sẽ vẫn để lại binh lực ở đấy tiếp sức cho ta.

- Vậy thuộc hạ tuân mệnh.

- Đi đi