Phong Hành Trì Thượng

Chương 5



“Từ hôm nay trở đi, cô là trợ lý của tôi.” Anh tiếc chữ như vàng, dứt lời lại vui đầu trong đống tài liệu.

“Trợ lý?” Đây đối với Trì Trì mà nói không khác nào sấm động ngang trời. Cô không có học q

ua nghiệp vụ này, cũng không biết là làm cái gì.

“Cái đó, Phong tổng, tôi không phải chuyên làm cái này, cũng sẽ không làm được, anh có nhầm hay không?”

Đánh chết cô cũng sẽ không giống thư ký Vương, phải nhìn mặt người khác khéo léo mà nói

“Khi chủ tịch nước làm chủ tịch nhất định trước đó đã là chủ tịch chuyên nghiệp sao?” Phong Lôi cũng không ngẩng đầu lên đáp trả cô một câu.

“Ách, nhưng là tôi thân phận nhỏ bé làm sao có thể so sánh cũng những người đó?” Trì Trì khiêm tốn nói.

“Cô học ngành gì, biết làm những gì? Nói nghe một chút.” Anh chuyển bút trong tay nhìn cô.

“Tôi học chuyên ngành Trung văn, chỉ có thể ăn chơi, gây gổ, xem tiểu thuyết.” Sử Trì Trì đem mọi thứ có thể nghĩ đến nói ra.

“Cô gây gổ giỏi thế nào? Trình độ gây gổ có phụ thuộc vào tâm tình không?”

“Tôi gây gổ đối với mỗi người một khác, nói tóm lại chính là gặp mạnh là mạnh, gặp mềm là mềm, gặp tiện nhân là tiện nhân, gặp sắc sẽ sắc hơn.” Trì Trì ước ngực lên, đây chính là sở trường của cô.

“Gặp sắc sẽ sắc hơn?” Phong Lôi trong mắt ý cười càng đậm.

“Cái đó tôi chỉ là suy luận.”

Trì Trì ý thức được nói lỡ miệng. Đây là những lời chỉ để trong phòng ngủ nằm bàn luận, chỗ này có thể nói sao?

“Tốt lắm, cô ở đây xem tiểu thuyết có cái gì, đến lúc cần thì vận động nói nhiều một chút, không vấn đề g

Trì Trì trợn to đôi mắt, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm vào anh. Trên thế giới này có chuyện tốt này sao? Trên trời rơi xuống bánh bao lớn mà cô thích ăn!

Nhưng là ngày ngày cùng anh ở chung một chỗ, cô sẽ khó mà tiêu nổi cơm, tâm tình sẽ thất thường. Cô ở trước bàn làm việc trưng ra bộ mặt tư lự.

“Tiền lương 1000.” Anh nói tiếp.

1000? Anh định cho tôi thành ăn mày sao? Nhịn không nói ra, Trì Trì khinh thường nhìn anh một cái.

“Đô-la.” Anh lại bổ sung một câu.

“A!” Ánh mắt của cô chợt sáng lên, thiếu chút nữa còn chảy nước miếng.

“Còn có tiền thưởng và phục trang hỗ trợ.” Đôi mắt ti hí của cô lại lóe sáng thêm một chút.

“Có muốn suy nghĩ thêm một chút không?” Anh tựa hồ chắc chắn cô sẽ đồng ý.

“Tôi suy nghĩ một chút, ha ha.” Trì Trì cười khan hai tiếng.

“Liệu có phải anh đang cố tình đánh lạc hướng cô không? Mặc dù cô không xinh đẹp, nhưng tốt xấu gì cũng là phụ nữ nha. Có câu nói, chẳng ai tự nhiên tốt với người khác, cho dù có, bên dưới nhất định có bẫy rập. Đồng ý hay không đồng ý, đây cũng là một vấn đề.”

Trì Trì lắc lắc đầu. Mặc dù anh biết trọng dụng nhân tài, nhưng cũng là vì lợi ích của bản thân.

“Anh có thể để tôi phục vụ riêng anh sao?” Cô suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa sáng tỏ nghi vấn này.

“Cô cho là mình hoa nhường nguyệt thẹn, nghiêng nước nghiêng thành sao?”

Phong Lôi giọng điệu bất cần. Cô cho là anh suy nghĩ như vậy? Nếu không phải người ta nhờ vả, anh lại phải công tư bất minh như vậy sao? Làm người ta tức giận chính là, nữ nhân này dám hoài nghi dụng tâm của anh!

Sử Trì Trì thấy thế khẩn trương lắc đầu một cái.

“Xin hỏi, cô cho rằng mình liệu có thể làm bình hoa sao?” Phong Lôi tiếp tục hỏi.

“Dĩ nhiên không phải.” Trì Trì mắc dù rất không hài lòng giọng điệu của anh, nhưng vẫn thành thực trả lời.

“Còn nữa…., cô cho là tôi là loại đào hoa công tử chẳng biết làm gì ngoài theo đuổi phụ nữ sao?”

Chẳng lẽ anh không phải sao? Chỉ là Trì Trì nghĩ thì nghĩ, trong miệng vẫn là ngoan ngoãn đáp: “Dĩ nhiên là không phải, nhìn anh cũng không giống như vậy.” Chẳng lẽ đào hoa công tử trên mặt còn dán nhãn sao?

“Cô cho rằng tôi đối với cô có cảm thấy

Cái này ai biết. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất (Không sợ không làm được việc lớn mà chỉ sợ gặp phải điều không may). Thường đi theo chó điên, ai có thể đảm bảo không bị cắn lầm một cái?

“Dĩ nhiên là không, tôi tin tưởng hành vi nghề nghiệp thường ngày của anh.”

“Vậy là được rồi, cô cũng không phải lo lắng cho tình cảnh của mình, cô có thể nghi ngờ đạo đức của tôi nhưng không thể nghi ngờ khả năng thưởng thức của tôi.”

Anh có đạo đức sao? Sử Trì Trì ở trong lòng nghi ngờ hỏi.

“Tôi đối với cô gái nhỏ không nảy nở như cô không có hứng thú.”

Anh lại tăng thêm một câu đả thương người, Trì Trì hận đến cắn răng nghiến lợi, tôi đối với nam nhân cũng như xe công cộng, không có hứng thú. Ngày ngày chen trên xe buýt, trong lòng cô đã sớm có bóng ma rồi.

“Phong tổng yên tâm, tôi đối với loại đàn ông xem mình như hoa thủy tiên, bộ mặt linh hoạt như hoa loa kèn, miệng độc như đuôi bọ cạp cũng không còn hứng thú.”

Cô lập tức kính trở lại anh một câu. Cái gì gọi là còn chưa nảy nở? Hắn có thể sỉ nhục nhân cách cô, nhưng không được sỉ nhục sự quyến rũ của cô. Ôm buồn bực thua thiệt không phải là tác phong của cô.

“Cô cần phải suy nghĩ thêm một chút không?”

“Không cần, tôi đồng ý.”

Cô sung sướng đáp, ai vượt qua được sự hấp dẫn của tiền chứ? Mặc dù anh là quả địa lôi, cô sẽ cẩn thận ẩn núp không đạp trúng anh.

Chỉ là công việc này thật sẽ nhẹ nhõm giống như anh nói sao? Nếu thật là như vậy, làm sao cô lại thấy Lý Đặc luôn vội vội vàng vàng như vậy?

“Mỗi người được phân công một công việc khác nhau.”

Anh tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của cô, đối với cô giải thích. Kỳ quái, anh một mực nhìn văn kiện, làm sao có thể biết lúc này cô nghĩ gì?

“Cái đó, Phong tổng, tại sao mỗi lần tôi tới, anh đều biết trước?”

Nhớ tới hai lần vừa rồi, cô không khỏi hoài nghi anh thật có năng lực đặc biệt.

“Trong công ty này còn có ai đi bộ có tiếng bước chân nhanh như vậy?” Anh còn không ngẩng đầu lên, sớm biết là đáp án này rồi còn hỏi, thật là….

“Vậy tôi bây giờ làm gì?”

Anh không lên tiếng, đứa ngón tay chỉ gian nhỏ trong phòng làm việc. Bên trong chỉ có hai tủ sách, một bàn, một ghế dựa và một chiếc máy tính. Trên giá sách trừ cổ thư chính là sách ngoại ngữ. Không nghĩ được anh lại thích loại này. Nhìn dáng dấp của anh cũng là người phong nhã. Cô cầm lên một quyển dễ một chút bắt đầu đọc.

Ngày mùa thu, ánh mắt trời xuyên qua rèm cửa sổ chiếu trên người cô, để lại cho cô có chút khí chất trầm tĩnh. Phong Lôi liếc mắt nhìn, đại khái cũng thấy chỉ có đọc sách thì cô mới có thể lắng xuống. Đọc quyển sách, tựa hồ như thiếu thứ gì, vì vậy, cô pha một ấm trà vừa uống vừa đọc. Lúc đọc, chân cũng không tự chủ được từ trên ghế đưa lên trên bàn. Thỉnh thoảng còn đung đưa mấy cái. Giá có chút âm nhạc thì tốt hơn. Đang suy nghĩ, âm hưởng kia vang lên, là cô rất thích nghe khúc hát ru.

“Pha trà cho tôi.” Phong Lôi bên ngoài kêu.

Sử Trì Trì đã chạy tới. Anh đưa cho cô một ly thủy tinh lam đậm.

“Nếu như có nữ nhân gọi điện cho tôi, cô phải mắng cô ta, muốn mắng thế nào thì mắng.”

Anh uống một ngụm trà, đầu dựa vào lưng ghế, khuôn mặt mệt mỏi.

“Này…” Cô do dự một chút, trên đời còn có công việc này? Chỉ là, lấy người tiền tài thay người tiêu tai, mắng thì mắng, dù sao cô cũng thắng.

Vừa dứt lời, chuông điện thoại liền vang lên.

“Alo, tôi tìm Phong tổng.”

Giọng nữ cất lên. Sử Trì Trì nhìn Phong Lôi, trưng cầu ý kiến của anh. Anh nhường mày, vung tay lên bày tỏ không muốn gặp.

“Anh ấy không có ở đây.

“Cô nói dối, anh ấy rõ ràng ở đó.” Giọng nữ nhân chuyển thành sắc nhọn.

“Anh ấy ở đây, nhưng là không muốn gặp cô, được chưa?” Thật là, cho hết lên mặt.

“Cô là ai?” Nữ nhân cảnh giác hỏi, cô nhớ phòng làm việc của Phong Lôi căn bản không có phụ nữ.

“Tôi là ai, với cô không liên quan.” Sử Trì Trì bằng một tiếng cúp điện thoại.

Điện thoại mấy phút lại vang lên một lần, những nữ nhân này thanh âm vừa mềm như nước thoắt cái vừa sắc vừa nhọn, thì ra công việc này thật không phải là người làm. Thiệt cho cô còn tưởng là nhặt được một món hời. Cô vừa nghĩ, đã đến giờ cơm trưa. Trời đất bao la, hoàng đế cũng ăn cơm. Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, chuẩn bị chạy ra ngoài.

“Cô đi đâu vậy?” Cô vừa chạy tới cửa, liền nghe giọng nói phía sau truyền tới.

“Đi ăn cơm.” Sử Trì Trì đứng lại, không phải anh sẽ không để cho cô ăn cơm đấy chứ?

“Ăn ở đây.” Anh tiếp tục nói.

“Hả?”

“Ăn cùng tôi, một lát nữa có người đưa cơm tới.”

Ăn cùng anh, được rồi, người nào nhìn bát người đó. Cô ủ rũ cúi đầu trở lại ngồi xuống. Ánh mắt của anh lạnh giá, “Ăn cơm cùng tôi khó chịu vậy sao?”

“Cũng không quá khó chịu, tôi sợ tôi không tiêu hóa nổi.”