Phong Hành Trì Thượng

Chương 16



Sử Nhan Ngọc khí thế hung hăng đi tới đại sảnh của cao ốc Hạo Nhiên, không coi ai ra gì đi thẳng vào.

“Thưa bà, xin hỏi bà tìm người nào?”

“Phong Lôi.” Sử Nhan Ngọc lạnh lùng đáp.

“Thưa bà, bà có hẹn trước không?”

“Cô bây giờ gọi điện thoại cho anh ta, nói mẹ vợ anh ta tới.”

Cô lễ tân bị vẻ mặt hung hãn của bà hù dọa, vội vàng gọi điện đến phòng làm việc của Phong Lôi.

“Xong rồi, mẹ em tới!”

Trì Trì tê liệt ngã trong ngực Phong Lôi. Cô không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mẹ. Phong Lôi ôm cô, nhân cơ hội ăn một chút đậu hũ, nói: ‘Em vào bên trong nghỉ ngơi

i, anh sẽ đối phó.”

“Anh đừng làm khó bà.” Trì Trì khuôn mặt thấp thỏm.

hỉ có bà làm khó anh thôi.”

Phong Lôi bất đắc dĩ cười, “Nhớ, lúc nào anh gọi em mới được ra.” Anh bế cô vào phòng làm việc nhỏ bên trong, tiện tay đóng cửa lại.

Sử Nhan Ngọc khí thế hung hăng tiến vào, đứng hai tay khoanh trước ngực liếc xéo đến bàn làm việc của Phong Lôi. Phong Lôi nhìn bà một cái, bà thật ra là một phụ nữ có khí chất, rất đẹp, khi còn trẻ hẳn phải thuộc loại nhan sắc xinh đẹp thanh thuần…., nếu như hiện tại không dùng bộ dạng hung hãn thì cũng thật không tệ. Phong Lôi âm thầm tiếc.

“Tôi là mẹ Sử Trì Trì.” Bà tự giới thiệu.

“Cháu biết.” Phong Lôi nhàn nhạt nói.

“Mời dì ngồi.”

“Tôi tuyệt đối không không đồng ý hôn sự của hai người.” Bà đi thẳng vào vấn đề.

“Cháu hiểu.”

“Ngươi cái gì cũng biết, tại sao còn quấn lấy con gái của tôi không thả?” Mắt Sử Nhan Ngọc cơ hồ có thể phun ra lửa.

“Tại sao dì lại phản đối cháu và Trì Trì? Dì cho rằng cháu chưa đủ tốt sao?” Phong Lôi nghiên cứu nét mặt biến sắc của bà.

“Bởi vì ngươi có tiền, đàn ông có tiền không có ai tốt. Các người tất cả đều bạc tình vô nghĩa.”

“Nếu như cháu đột nhiên phá sản không có tiền, dì có đồng ý không?”

Sử Nhan Ngọc khẽ sửng sốt một chút, vẫn lớn tiếng nói: “Tôi vẫn phản đối, vì tôi không hiểu ngươi là hạng người gì.”

“Dì cho rằng đàn ông có tiền đều bạc tình, không có tiền chung tình, bạc tình hay chung tình cũng chỉ là do tiền. Một người là hạng người gì đâu liên quan đến tiền của anh ta, mà liên quan đến nhân phẩm của anh ta. Cháu đã gặp những người đàn ông có tài sản hàng tỉ nhưng vẫn rất chung thủy với tình yêu; cháu còn gặp những người một tháng bỏ ra hàng triệu tệ nuôi tình nhân. Người trước cháu không nói nhiều, có nói dì cũng nhất định không tin. Nhưng người sau, cháu biết,”

Phong Lôi cố ý dừng một chút, “giống như người mà dì lưu luyến….”

“Cậu im miệng! Cậu nói bậy!”

Sử Nhan Ngọc hất tất cả văn kiện trên bàn về phía anh. Xem ra thói xấu ném đồ của Trì Trì chính là học từ mẹ. Phong Lôi cười khổ một cái quay đầu né tránh.

Sử Nhan Ngọc ném đồ xong vẫn không thể phát tiết hết uất ức trong lồng ngực. Bà lưu luyến Lại Tử Minh, là người cuối cùng mà bà mơ ước. Bà cùng Diệp Văn Thông ly dị xong vẫn không ngừng hối hận vì lựa chọn của mình. Nếu ban đầu bà lựa chọn kết hôn cùng Lại Tử Minh, người ấy tuyệt đối sẽ không phản bội bà. Vốn cho rằng giấc mộng đã vỡ tan, sau khi vợ Lại Tử Minh – Akiko chết, bà lại không ngần ngại nhận nuôi Lại Minh, tự mình cho rằng, con trai của Lại Tử Minh nhất định thâm tình chung thủy giống như cha mình. Hiện tại người đứng trước mặt lại dám chửi bới Lại Tử Minh.

“Dì không biết vợ Lại Tử Minh chết thế nào sao? Là tự sát! Tại sao tự sát? Là bà ấy phát hiện Lại Tử Minh ngoại tình.”

Phong Lôi tàn nhẫn vạch trần chân tướng sự việc, ngay từ đầu anh đã giao cho người của mình điều tra rõ ràng về Trì Trì rồi.

“Không, không thể nào! Tôi là bạn thanh mai trúc mã của ông ấy, tôi sao lại không hiểu ông ấy là loại người gì.”

Sử Nhan Ngọc nóng nảy hét lên. Trì Trì không khỏi run rẩy. Đối với cô mẹ cô hét còn đáng sợ hơn động đất.

Phong Lôi đợi bà gào xong mới ném đến một quyển tài liệu. Sử Nhan Ngọc nửa tin nửa ngờ cầm lấy tài liệu. Trong tấm ảnh có Lại Tử Minh cùng một nữ nhân kiều diễm có vẻ sĩ khí chụp chung, dĩ nhiên bà nhận ra đấy không phải vợ Lại Tử Minh.

“Lại Tử Minh làm ở Quảng Đông, rất nhiều năm không về nhà, một đồng cũng không đưa cho vợ con. Vợ ông ta bị bệnh cũng không có tiền chữa trị, cuối cùng cũng chỉ có thể chọn cách tự sát. Mà con ông ta, từ năm tuổi thì bắt đầu phải đi nhặt phế phẩm để duy trì cuộc sống.”

Phong Lôi thanh âm lạnh nhạt ở một bên giải thích. Phong Lôi không đợi bà nói lại tiếp: “Dì lúc đó có thể có dũng khí rất lớn mới lấy Diệp Văn Thông, Trì Trì so với dì còn dũng khn. Chỉ là dì nhìn nhầm người rồi, (hơn nữa theo anh biết, Diệp Văn Thông cũng không phải bị bà nói xấu khắp nơi là bỏ vợ bỏ con) nhưng Trì Trì không biết. Cháu là một người nghiêm túc trong chuyện tình cảm, một khi đã chọn mục tiêu sẽ dũng cảm tiến tới. Còn nữa, Trì Trì và cháu cũng đã hơn 18 tuổi rồi, chúng cháu có quyền tự suy nghĩ về việc mình làm. Coi như dì không đồng ý chúng cháu cũng không cần để ý, nhưng Trì Trì không đành lòng để cho dì đau lòng, nên cháu quyết định tôn trọng ý kiến của dì. Cô ấy lựa chọn con đường của mình, bất kỳ ai cũng không có quyền thay người khác quyết định.”

Phong Lôi cuối cùng cũng kết thúc màn thao thao bất tuyệt. Kể cả có họp công ty anh cũng không nói nhiều lời như vậy. Anh bưng chén lên uống một ngụm trà.

Trì Trì ở trong phòng nghe được không khỏi run sợ trong lòng, rốt cuộc không nhịn được muốn mở cửa ra ngoài, ai ngờ cửa bị khóa. Cô chỉ còn cách tiếp tục trốn ở bên trong. Trì Trì ở bên trong âm thầm cầu nguyện, anh ngàn vạn lần không được chọc giận mẹ nữa! Anh căn bản không biết, bà nổi giận thực sự rất đáng sợ.

Sử Nhan Ngọc không biết là bị Phong Lôi nói lời động chạm rồi, cũng bị những bức hình trong tài liệu làm cho rung động. Bà đột nhiên an tĩnh lại, như tượng đá ngồi ở đó, những hung hãn vừa rồi hoàn toàn đã không thấy.

Phong Lôi lúc này mới đứng dậy mở cửa vào phòng nhỏ, mẹ con đối mặt nhất thời không biết nói gì.

“Con phải hiểu rõ ràng, mẹ chính là muốn tốt cho con.”

Sử Nhan Ngọc hừ lạnh một tiếng. Qua nhiều năm như vậy, bà luôn lấy lý do này để an bài cuộc sống của mình. Lại Minh làm sao bây giờ? So với mẹ anh ta còn khó đối phó hơn. Đừng nhìn anh ta cả ngày âm thầm, đối xử với ai cũng tốt. Nhớ có một lần, khi cô còn ở bên cạnh anh ta xảy ra cãi cọ với một nữ nhân, vốn chuyện bạn học cãi nhau là rất bình thường, nhưng Lại Minh nhìn cô bị thương, không nói hai lời liền đánh cô gái kia gần chết. Cô gái kia cha mẹ cũng là người bình thường, không đến mấy ngày liền dọn nhà. Trì Trì đến nay vẫn cảm thấy có lỗi với cô gái kia. Lại Minh nhận sự giáo dục của mẹ, hơn nữa bản thân anh tính tình lại tương đối phong bế, cho nên thế giới của anh chỉ có cô và mẹ, anh vẫn đối với cô là nói gì nghe nấy, so với một con chó còn trung thành hơn. Bởi vậy mới nói, mẹ nuôi anh không bằng nói là phá hủy anh.

“Phong Lôi, em đưa mẹ về.” Trì Trì nhẹ giọng nói

“Anh tiễn hai người tới cửa….”

“Ngàn vạn ần không được.” Trì Trì vội vàng chặn lại.

“Được rồi, anh không tiễn.” Phong Lôi thỏa hiệp nói. Trì Trì đỡ mẹ từ từ xuống lầu.

“Để cậu ta tiễn.”

Sử Nhan Ngọc đột nhiên mở miệng. Trì Trì bất đắc dĩ nhìn Phong Lôi một cái. Phong Lôi đóng cửa phòng cùng hai người xuống lầu. Vừa xuống tới lầu dưới, Trì Trì đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cô thầm kêu không ổn.

“Đây chính là người đàn ông em muốn kết hôn?”

“Anh nuôi, sao anh lại tới đây?” Lại Minh cặp mắt tối tăm nhìn chằm chằm Phong Lôi cách đó không xa.

“Anh thay em dẹp hắn, em theo anh và mẹ về nhà!” Lại Minh trong mắt lóe lên một tia ác độc.

“Em tự nguyện lấy anh ấy.” Trì Trì theo bản năng đứng chắn trước mặt Phong Lôi. So với Lại Minh, cô tình nguyện lấy Phong Lôi.

“Em là của anh, từ nhỏ đã định ước như vậy.”

Lại Minh kéo cô qua, ánh mắt thâm trầm dọa người. Phong Lôi lẳng lặng quan sát đối thủ trước mắt. Đây không phải là một người bình thường. Trước mắt, anh chỉ có thể kết luận như vậy.

“Em không muốn nói cùng anh, đây chính là cuộc sống của em. Anh nuôi, anh cũng tự tìm hạnh phúc của mình thôi.”

Cô vẫn thương hại anh, nhưng thương hại không phải là yêu. Có lẽ là anh yêu cô, nhưng cách anh yêu chỉ là cô nảy sinh cảm giác muốn trốn chạy.

“Hạnh phúc của anh chính là em, nếu như em không muốn anh, anh sẽ giết chết người đàn ông kia trước, sau đó tự sát.”

Trì Trì đột nhiên cảm thấy toàn thân rét run. Anh luôn nói được làm được, cô hiểu tính cách con người anh.

“Đừng sợ, đã có anh.”

Phong Lôi vuốt tay cô an ủi. Trì Trì yên lặng gật đầu, ngoài mặt như không có chuyện gì xảy ra, trên thực tế trong lòng lại đang như dời sông lấp biển. Lại Minh nhìn động tác của hai người lại càng thịnh nộ, đang định bộc phát, Sử Nhan Ngọc trầm mặc nãy giờ chợt lên tiếng: “Đừng gay gắt như vậy, còn ra thể thống gì, cả hai đứa nhanh cùng ta về nhà!”

“Mẹ!” Lại Minh nhìn Sử Nhan Ngọc thần sắc có chút quái gở vội vàng đỡ lấy bà.

“Mẹ không sao, chúng ta về nhà thôi.”

Sử Nhan Ngọc nói một tiếng với Trì Trì, sử dụng ánh mắt ý bảo Lại Minh đi lấy xe. Trì Trì nhìn Phong Lôi, muốn nói nhưng lại ngại có mẹ ở bên. Phong Lôi giật khóe môi cười nhẹ.

“Trì Trì……” biết rõ hai người đó sẽ không làm thương tổn cô, nhưng Phong Lôi vẫn lo lắng.

“Em không sao, bà ấy dù sao cũng là mẹ em, sẽ không đối xử tệ với em. Anh phải cẩn thận……”

Trì Trì nhỏ giọng nói. Cô lúc này đã không còn rạng rỡ linh hoạt như thường ngày, Phong Lôi không khỏi cảm thấy đau lòng. Anh phải tranh thủ thời gian cưới ngay cô về nhà, không chỉ là hoàn thành nhiệm vụ, chủ yếu hơn chính là….

“Còn không đi mau!”

Suy nghĩ của Phong Lôi bị một tiếng gầm giận dữ cắt đứt. Sử Nhan Ngọc vừa nhìn hai người đầu mày cuối mắt đưa tình liền lập tức lạnh giọng thúc giục. Trì Trì bị bà lôi đi. Phong Lôi đưa mắt nhìn ba người bọn họ rời đi, ánh mắt ngày càng lạnh. Thì ra là Trì Trì sống dưới hai người như hai bóng ma này. Không trách được cô đột nhiên đồng ý lời cầu hôn của mình, thì ra cô muốn mượn anh để thoát khỏi tên Lại Minh. Nghĩ tới đây, anh không khỏi có chút tức giận, giống như là bị thương. Nhưng nhân loại có bao nhiêu người vì yêu mà yêu chứ? Anh lúc đầu tiếp cận cô không phải vì nhiệm vụ và sứ mạng sao? Hơn nữa còn mang theo một chút dò xét, một chút không tự nguyện. Bất kể nguyên nhân thế nào, cô cuối cùng cũng lựa chọn anh, không phải sao? Về phần hai người nhà của cô, anh cần vắt óc suy nghĩ xem có phương thức nào giải quyết tốt những chướng ngại này.