Phong Hành Thiên Hạ

Quyển 2 - Chương 41: Kinh ngạc và kinh hỉ





Edit: ThiênBeta: Thiên 
“Ta nói…” Nuốt một ngụm nước bọt, Thiên Khiếu Hàn gian nan mở miệng.

“Chắc chúng ta nghe nhầm?” Tôn Tiểu Không cười khổ.

“Để ta xem bảng thuộc tính.” Thiên Khiếu Hàn nhanh chóng thu hồi kiếm, mở bảng thuộc tính.



“Không cần lừa mình dối người.” Ảnh Cô Nguyệt đau đầu thở dài, gõ mạnh lên đầu Thiên Khiếu Hàn trên mặt đang viết “Ta không thấy ta không biết”.

“Oa oa, Nguyệt! Ta mới không cần con khỉ thối đó!” Như bị gõ tỉnh, Thiên Khiếu Hàn nhào qua, ôm lấy Ảnh Cô Nguyệt, cọ cọ trên người y, “Ta mới không cần mang theo một con khỉ vừa xấu vừa yếu như thế! Rất mất mặt!”

Ảnh Cô Nguyệt tuân theo tâm tính thiện lương, khó có được một lần không đá văng Thiên Khiếu Hàn, vỗ vỗ lưng hắn, tốt bụng an ủi: “Đến hỏi con khỉ kia, xem thử có thể giải trừ khế ước không.”

“Đúng nha.” Thiên Khiếu Hàn gật gật, quay đầu, nhìn chằm chằm Tôn Tiểu Không, ánh mắt oán hận như muốn đốt một lỗ trên người nó.

“Ta cũng không có biện pháp.” Tôn Tiểu Không lắc đầu, bất đắc dĩ nói, “Nếu quả thật là huyết minh khế ước, vậy trừ khi một bên chết thật sự, tức không tính có thể hồi sinh, không thì tuyệt đối không thể giải.”

Nói xong hung tợn trừng lại Thiên Khiếu Hàn: “Nói cách khác, nếu ta theo ngươi, hạn chế về sức mạnh sẽ không còn, tư chất cũng có thể chia sẻ cùng ngươi tăng cao, nhưng trái ngược, nếu trong chiến đấu ta chết, thì sẽ thật sự chết.”

Như phát điên giật lông trên đầu mình, Tôn Tiểu Không la lớn: “Sao có thể! Loại huyết minh khế ước này chỉ có thể ký với cư dân ở thế giới này, ngươi rõ ràng là người chơi, sao có thể ký huyết minh khế ước!! A a a!! Yếu như vậy!! Lỡ chết làm sao!! A a a!! Ta cũng không muốn chết!!!”

Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn kinh ngạc nói không nên lời, họ vốn không nghĩ tới huyết minh khế ước lại là thứ này. Dân bản xứ của thế giới này? Chính là đám thần, ma, yêu, người sống trong Mộng Hồi Cổ Triều mà Điệp Vương từng nói? Những người đó nếu giải phóng sức mạnh thì Mộng Hồi chắc chắn sẽ lớn mạnh? Thật sự khiến người ta khó có thể tin, điều này rốt cuộc có hàm ý gì?

Họ đương nhiên không tin chuyện trên trời tự nhiên rớt xuống miếng bánh, từ thí luyện biến thái ở Vô Danh Thôn, đến chức nghiệp ẩn ở Vô Lượng Sơn, tiếp theo là thử thách của Điệp Vương, hiện tại lại lòi ra một bên thứ ba, chẳng lẽ độ khó của nhiệm vụ kế tiếp của họ phải có sức mạnh như dân bản xứ mới có thể làm được?

Nhưng ngoài kinh ngạc ra, tâm tình Thiên Khiếu Hàn vẫn bị buồn bực chiếm đa số.

Trời ạ, nếu đã muốn cho họ một con sủng vật bản mệnh, vì sao không thể là động vật anh tuấn chút? Như rồng, phượng, kỳ lân trong truyền thuyết này, không thì cũng nên là sói, ưng, hổ, sư tử, vì sao cứ nhất định là khỉ! Còn là một con khỉ thiếu não nữa!

“Bỏ đi, nếu đã không có biện pháp, vậy làm quen thuộc tính của nó, từ từ bồi dưỡng.” Ảnh Cô Nguyệt nhịn cười muốn nội thương, ho khan một tiếng, đè khóe miệng, an ủi.

“Ta biết ngươi rất muốn cười, muốn cười thì cười đi.” Thiên Khiếu Hàn ủ rũ cuối đầu như cà chua héo, tâm bất cam tình bất nguyện lê bước từ từ đến trước mặt Tôn Tiểu Không đang khóc lóc om xòm, “Muốn nói gì mau nói, bớt lãng phí thời gian.”

“A, nói gì?” Tôn Tiểu Không lau nước mắt, nức nở.

“Còn có thể nói gì?!” Thiên Khiếu Hàn cắn răng, “Tất cả những thứ liên quan đến chủng tộc, năng lực, thuộc tính cơ bản gì đó!”

“Ồ, aii, cũng không còn cách nào, vậy cứ nói thôi.” Tôn Tiểu Không lau nước mũi, Ảnh Cô Nguyệt nhìn không được, đưa cho nó một tờ khăn giấy, Tôn Tiểu Không hiển nhiên hiểu lầm, cảm động nhìn Ảnh Cô Nguyệt, nói một tiếng cám ơn, mới bắt đầu kể lịch sử vinh quang của mình.

“Ưm, ta tên Tôn Tiểu Không, trước mắt thuộc tộc yêu tinh, xếp hạng khoảng tám mươi, ách, trong một trăm hạng đầu nha.” Tôn Tiểu Không dương dương tự đắc.

Thiên Khiếu Hàn trợn mắt kinh thường (hô hô, học theo Nguyệt), không chút khách khí oán thầm, Điệp Vương người ta ở top 10 cũng không nói gì, quả là có tí tài thích khoe khoang, hứ, khinh bỉ!

“Không đúng?” Ảnh Cô Nguyệt trầm tư một chút, “Không phải ngươi là thú nhân sao?” Nhớ rõ Ngưu Đầu Nhân trước kia là thú nhân tộc.

“À, thú nhân là chủng tộc do dã thú cường lực biến thành, ta không phải dã thú biến tới.” Tôn Tiểu Không giải thích, “Các ngươi chắc cũng biết Tôn Ngộ Không tổ tiên của ta? Ta với ngài, đều sinh ra từ đá, ta từ một khối linh thạch trên Nga My Kim Đỉnh biến hóa thành, ưm, đương nhiên so ra kém hơn Ngũ Thải Di Thạch do Nữ Óa vá trời của tổ tiên một chút.”

“Ngươi nói trước mắt thuộc tộc yêu tinh là có ý gì?” Ảnh Cô Nguyệt hỏi tiếp.

“Nếu sức mạnh đột phá, ta có thể tiến hóa, như các chủng loại khác. Hiện tại ta là Hầu Vương, tiến hóa tiếp là Mỹ Hầu Vương, về sau là Tôn Hành Giả, tiếp theo Tề Thiên Đại Thánh, hình thái tiến hóa cuối cùng là Đấu Chiến Thắng Phật. Tôn Hành Giải là tiên, Tề Thiên Đại Thánh là ma, Đấu Chiến Thắng Phật là thần. Ta là một trong số ít yêu tinh có thể tiến hóa thành thần.” Tôn Tiểu Không xấu hổ gãi đầu, “Hô hô, nhưng tư chất của ta hình như không tốt, vẫn dừng ở giai đoạn này, thật sự mất mặt.”

Hình thái tiến hóa cuối cùng là Đấu Chiến Thắng Phật… 囧, rất 囧, vô cùng 囧…

“Ừ, khụ khụ, sủng vật của ngươi rất lợi hại.” Ảnh Cô Nguyệt cuối cùng tìm về ngôn ngữ.

“Ô… ừ…” Thiên Khiếu Hàn trợn mắt há mồm… có cả Tề Thiên Đại Thánh…

“Nếu đã như vậy, vậy cùng nhau lên đường thôi, còn phải đi tìm Thanh Mai sư thái.” Ảnh Cô Nguyệt dời chủ đề.

“Thanh Mai sư thái?” Tôn Tiểu Không buồn bực gãi đầu, “Bên trên hình như không có ai tên Thanh Mai sư thái?”

“Hả?” Thiên Khiếu Hàn mở to hai mắt.

“Có thể sư thái đang ẩn cư, hoặc đổi tên?” Ảnh Cô Nguyệt cũng không quá để ý, “Đúng rồi, Hàn, là người chơi đầu tiên đạt được huyết minh khế ước, hệ thống không có phần thưởng gì sao?”

“É, để ta kiểm tra.” Lúc này Thiên Khiếu Hàn mới nghiên cứu cẩn thận, “Có ít kinh nghiệm và danh vọng, ưm, còn có ít bạc. Ô, đan dược gì đây? Cao Cấp Hoàn Đồng Thiên Đan? Sau khi dùng có thể tăng tư chất sủng vật?”

“Ồ? Còn có thứ tốt này? Xem ra đúng là chuẩn bị cho Tôn Tiểu Không.” Ảnh Cô Nguyệt đã đổi tên nó thành Tôn Tiểu Không.

“Nhanh cho nó ăn.”

“Không có tác dụng phụ gì chứ?” Tôn Tiểu Không không tin tự nhiên có chuyện tốt như vậy.

“Phần thưởng từ hệ thống, hẳn sẽ không có vấn đề.” Ảnh Cô Nguyệt giục Thiên Khiếu Hàn đưa thiên đan cho Tôn Tiểu Không.

Tôn Tiểu Không khẽ chắn môi, nhắm mắt, xuất ra khí khái thấy chết không sờn, một ngụm nuốt xuống.

Tiếu theo, đó là một luồng sáng trắng dịu nhẹ, sau là tiếng nhạc êm tai, khiến thể xác tinh thần đều vô cùng thư sướng.

Ngay sau đó ánh trắng tan đi…

Hóa đá…

“Khụ khụ, ưm, đúng, trách không được gọi Cao Cấp Hoàn Đồng Thiên Đan.” Ảnh Cô Nguyệt cười gượng.

Thiên Khiếu Hàn mở miệng, lại khép, lại mở, cuối cùng nói: “Nhân loại? Bé năm nay nhiêu tuổi?”

Tôn Tiểu Không nhìn nhìn bộ trang phục trẻ em đáng yêu màu vàng kim trên người mình, “Oa” một tiếng gào khóc: “Oa oa! Lông của ta đâu? Bộ lông xinh đẹp của ta đâu?! Oa oa! Ta đang cởi truồng! Oa oa! Không muốn! Ta phải nuôi bao lâu mới có lại bộ lông kia đây! Oa oa! Trả lông lại cho ta! Hắt xì! Oa oa! Lạnh chết!”

Ảnh Cô Nguyệt an ủi vỗ vai Thiên Khiếu Hàn: “Huynh đệ, có thể nuôi nổi đứa nhỏ không? Hay là tìm vài cuốn sách nghiên cứu?”

“Biến thành người không tốt sao?” Nghe nói yêu tinh có thể hoàn toàn biến người thường có cấp bậc khá cao, như vậy xem qua thuộc tính cơ bản của Tôn Tiểu Không hẳn phải cao hơn trước mới đúng. Ảnh Cô Nguyệt đánh đứa bé trắng nõn kia, so với khỉ đáng yêu hơn nhiều.

“Người?!” Bé Tiểu Không nghiêng đầu, nhè nhè nói, “Biến thành hình người? Ta còn tưởng biến thành một con khỉ không lông đó. Hắt xì!”

Khỉ không lông… 囧…

Ảnh Cô Nguyệt không nói gì nhìn Tôn Tiểu Không, như cười như không xoay đầu nói với Thiên Khiếu Hàn còn đang uể oải: “Quả là chủ nhân dạng gì sủng vậy dạng ấy.”

“Hả?” Thiên Khiếu Hàn còn đang bị đả kích nghiêm trọng, chưa lấy lại tinh thần.

“Được rồi, đi tìm Thanh Mai sư thái thôi.” Ảnh Cô Nguyệt giũ y phục, “Tiểu Không, tiếp theo hẳn sẽ không cần chiến đấu nữa?”

“Chắc không, công tác chúng ta nhận được, các ngươi đã thông qua.” Tiểu Không hút hút mũi.

“Ồ, vậy thì tốt.” Ảnh Cô Nguyệt nhìn quần áo, nhăn mặt cau mày, “Gần đây có nơi nào có thể tắm rửa không? Như hồ, hoặc sông…”

“Nơi tắm rửa? Ôn tuyền được không?” Tiểu Không chỉ phía trước, “Cách đây không xa có một ôn tuyền, ta thường xuyên đến đó tắm rửa.”

“Ôn tuyền? Quá tốt!” Lỗ tai Thiên Khiếu Hàn động động, thoáng chốc tỉnh lại, “Nguyệt, chúng ta cùng đi tắm, hố hố.”

“A?” Ảnh Cô Nguyệt sửng sốt, “Ách…”

“Cười thật quỷ dị.” Tiểu Không nhìn chủ nhân cười toe toét, bĩu môi, bình luận.

……………………….

Thiên Khiếu Hàn dựa lưng vào khối đá bên bờ, hơi híp mắt, nhìn bóng người mơ hồ trong làn khói.

Mái tóc đen thẫm xõa dài trên lưng có vẻ thon gầy, tôn lên thân hình cao to, xuyên qua làn khói mơ hồ có thể thấy được da thịt trắng nõn, đứng trong nước, nửa thân trên lộ trên mặt nước, hai tay mảnh khảnh vốc một ít nước ôn tuyền tưới lên người, sau đó tay phải nhẹ nhàng chà lên da thịt, từng tấc từng tấc. Khoảng cách gần như thế, Thiên Khiếu Hàn thậm chí có thể thấy được dấu nước uốn lượn theo thân thể Nguyệt, thậm chí có thể thấy được vết đỏ in lại trên da thịt trắng nõn sau khi chà xát, từ từ biến mất lúc nước chảy qua.

Hít một hơi thật sâu. Rõ ràng gần như vậy, chỉ cần đưa tay có thể chạm tới, lại như sương khói, xa xôi thế, như hoa trong kính, vĩnh viễn không thể vượt qua một lớp chắn.

Thiên Khiếu Hàn cảm thấy cổ họng hơi khô nóng, hít thở cũng dồn dập hơn. Hỏa khí dâng cao, thiêu đốt đầu óc, sau đó lại soạt một cái, toàn bộ vọt xuống bụng. Thấy mình đã hoàn toàn không thích hợp, Thiên Khiếu Hàn cười khổ. Có lẽ mình đã bất mãn với quan hệ hiện tại?

Có lẽ đã sớm bất mãn.

“Hàn,” Ảnh Cô Nguyệt buồn bực nhíu mày, “Giúp ta chà lưng được không? Cứ thấy không sạch.”

“Phụt…”

“Ơ? Hàn, ngươi sao vậy?” Ảnh Cô Nguyệt nhìn Thiên Khiếu Hàn đột ngột xoay người.

“A, ừ, không sao, ngâm lâu quá thượng hỏa.” Thiên Khiếu Hàn nghiêng đầu, che mũi… đích thật thượng hỏa…

“Hả?” Ngâm ôn tuyền cũng thượng hỏa? Ảnh Cô Nguyệt mê hoặc chớp chớp mắt, “Muốn lên nghỉ ngơi chút không?”

“Ách, không cần.” Thiên Khiếu Hàn xoa xoa mũi, cảm thấy không có vấn đề, “Để ta giúp ngươi.”

“Ừ.” Thấy hắn như đã không sao, Ảnh Cô Nguyệt liền xoay người, đưa lưng về phía Thiên Khiếu Hàn.

Thiên Khiếu Hàn vốc một ít nước thấm ướt lưng Nguyệt, nhẹ nhàng chà, từ lưng, hai bên xương cánh tay, xoa ấn huyệt đạo trên lưng, da thịt mềm mịn, xúc cảm trơn bóng khiến Thiên Khiếu Hàn thích không buông tay. Mắt tham lam nhìn đường cong hoàn mỹ nơi lưng Nguyệt, còn có cặp mông mượt mà có thể thấy rõ trong nước, tưởng tượng mật huyệt diễm lệ nép bên trong, hít một hơi, cười khổ, bình tĩnh lui về sau.

Hắn không muốn nơi tinh thần nào kia chạm vào Nguyệt.

… Ít nhất hiện tại chưa được.

“Sao vậy?” Cảm giác Hàn thoáng ngây người, Ảnh Cô Nguyệt kỳ quái quay đầu.

“A? Không có gì.” Thiên Khiếu Hàn xấu hổ cười.

“Ờ. Cần ta giúp chà lưng không?” Ảnh Cô Nguyệt quay đầu, tiếp tục hưởng thụ Thiên Khiếu Hàn xoa bóp.

“À thôi… Ha ha, không cần.” Thiên Khiếu Hàn nuốt từng ngụm nước bọt, giãy dụa nửa ngày, mới bình tĩnh mở miệng.

Có trời mới biết hắn muốn cỡ nào, nhưng tình trạng hiện tại của hắn không thể để Nguyệt thấy… Giờ chưa đến lúc đó… Thiên Khiếu Hàn thấy độ tự chủ của mình có thể xưng mẫu mực T-T.

“Nguyệt…” Thiên Khiếu Hàn trầm tư nửa ngày, thử thăm dò mở miệng, “Chúng ta gặp mặt được không?”

“Hả?” Ảnh Cô Nguyệt tựa hồ hơi kinh ngạc.

Thiên Khiếu Hàn cười khổ.

Mộng Hồi Cổ Triều là một trong những trò chơi 3D toàn tinh cầu, đại biểu cho văn hóa của dân tộc Hoa Hạ thịnh vượng nhất thế giới hiện nay, là một trong những công nghệ cao nhất của Hoa Hạ, tức không gian phát triển độc lập. Gặp mặt ở thế giới như vậy, nói là gặp, nhưng không dễ. Có lẽ hiện tại họ chỉ cách nhau vài centimet, nhưng ở hiện thực có thể cách tới mấy tinh cầu (Thời đại này mọi người không chỉ giới hạn ở Địa Cầu, nói cách khác có thể di chuyển giữa các hành tinh. Địa Cầu đã hình thành lấy Hoa Hạ làm trung tâm liên minh.).

“Nguyệt…” Đương nhiên, cho dù là khoảng cách mấy tinh cầu, đối với Thiên Khiếu Hàn mà nói không sao cả. Trong liên minh, chưa có nơi hắn không đến được. Nhưng suy nghĩ của Nguyệt thế nào… Trong giọng nói của Thiên Khiếu Hàn mang theo chút khẩn cầu.

“…” Ảnh Cô Nguyệt không nói gì, chỉ nhẹ nằm ra sau.



“…” Tên Hàn nào đó cứng ngắc…

“Ha ha, được.” Trong tiếng cười có chút đắc ý.

“…” Tên Hàn nào đó dại ra…

Đây, đây, đây là tình huống gì?! Hay là… Có lẽ… Thiên Khiếu Hàn cảm thấy nơi phía dưới đang tinh thần của mình cấn bên hông Nguyệt, đầu đột nhiên đứng máy, cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy tiếu ý hiện trên mặt Nguyệt đang gối lên vai mình, lòng mừng như điên, tay lập tức ôm chặt thiên hạ trong ngực, kích động vô cùng.

“Nguyệt!…”

“Có người tới! Nhanh mặc quần áo!” Bé nào đó tự cho mình là khỉ không lông bị Hàn đuổi lên cây dùng giọng non nớt cảnh báo.