Phong Hành Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 29: Hủ nữ và sát thủ quạ đen





Edit: ThiênBeta: Thiên 
“Nửa đêm trên ban công, đêm xuân giá ngàn vàng, mấy phần phong lưu thành ôn nhu, giờ phút này sắc xuân nồng đậm.

Dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, điên đảo chuốc say chúng sinh, trên đài ca múa tình ý phóng túng, đêm dài qua cùng quân.”

Theo âm thanh du dương của nhị hồ, tiếng hát thánh thót của nữ tử nhẹ nhàng tiến đến.

“A?” Ảnh Cô Nguyệt hơi kinh ngạc, nơi này cũng có người khác rong?

“Ha ha.” Cười khổ, Thiên Khiếu Hàn đương nhiên biết không phải người hát rong, chỉ là một vị nào đó đến mà thôi.

“Dực Yêu à, sao đổi bài mới rồi?” Nhược Thủy U Lam cười hỏi.

“Tuyệt Thế Tiểu Thụ hát chán rồi, giờ ta đổi qua Thiên Hạ Đệ Nhất Thụ, sao, nghe được không?” Nhìn người đến, một nữ tử trẻ tuổi với khuôn mặt xinh đẹp, nàng chính là Dực Yêu?

“Đây không phải vấn đề nghe được hay không, tại sao ngươi vẫn thích vừa đi vừa hát, không sợ người ta nói ngươi là hát rong?” Công Tử Không Vờ Ngầu dùng ánh mắt ý bảo xung quanh có người trộm liếc qua nơi này.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy qua mỹ nữ à, còn là mỹ nữ có thể ca hát sao?” Dực Yêu vừa cúi đầu, bím tóc đuôi ngựa phía sao vung lên một biên độ khoa trương.

Xung quanh phát ra tiếng hút khí, sau đó là tiếng mọi người đồng loạt quay đầu.

“Thấy chưa, không phải hết nhìn rồi sao?” Dực Yêu đắc ý nói.

“…” Chúng nhân câm lặng.

“Được rồi, giới thiệu với ngươi một chút, hai vị này là bằng hữu mới quen biết của ta, vị này là Ảnh Cô Nguyệt, vị này là Thiên Khiếu Hàn, thế nào, đều là nhân trung long phượng đúng không?” Công Tử Không Vờ Ngầu vội nói sang chuyện khác.

“Ồ? Ế?” Trong mắt Dực Yêu lóe lên màu sắc khác thường, “Ô hô hô hô!~~ Quá tốt quá tốt!”

Thân thể Thiên Khiếu Hàn run rẩy, biểu tình trên mặt thì cứng lại.

“Hô hô, ta tên gọi Dực Yêu, kết giao bằng hữu nhé?” Dực Yêu lập tức thay một khuôn mặt tươi cười nịnh hót, đưa qua danh thiếp hảo hữu.

Ảnh Cô Nguyệt nhìn Thiên Khiếu Hàn đầu đầy hắc tuyến nhưng vẫn cứng ngắc tại chỗ, chần chừ một chút, cuối cùng vẫn trao đổi danh thiếp hảo hữu với Dực Yêu.

“Hàn? Ngươi sao vậy?” Ảnh Cô Nguyệt nhỏ giọng mở trò chuyện riêng.

“A? Không… Cẩn thận nữ nhân này, ngàn vạn lần đừng đến gần nàng!” Thiên Khiếu Hàn như là đột nhiên thanh tỉnh, vội vàng dặn dò.

“Sao? Không lẽ…” Ảnh Cô Nguyệt lập tức cảnh giác, là phản đồ trong Bích Huyết Hàn Sương?

“Không phải,” Thiên Khiếu Hàn phát hiện suy nghĩ trong lòng Nguyệt, vội giải thích, “Nàng là người đáng tin tưởng, chỉ có điều…”

Thiên Khiếu Hàn cảm thấy không biết giải thích thế nào.

“Chỉ có điều gì?” Đã có thể tin tưởng, vậy vì sao lại nói tránh xa, Ảnh Cô Nguyệt hoàn toàn không hiểu.

“Ưm… Cái này, ngươi nghe nói qua hủ nữ chưa?” Thiên Khiếu Hàn căng đầu hỏi.

Ảnh Cô Nguyệt đờ người… Hóa ra là vậy, nhưng có liên quan gì đến mình? Không lẽ… Ảnh Cô Nguyệt nhìn Thiên Khiếu Hàn mặt đã hơi ửng hồng, bất đắc dĩ thở dài.

“Biết rồi…”

“Trước tiên ở một đêm sáng mai hãy lên đường, giờ đi thì hơi trễ.” Nhược Thủy U Lam như đã xem náo nhiệt đủ, đề nghị.

“Hai ngươi các ngươi một phòng sao?” Nhược Thủy U Lam lời chưa dứt, Dực Yêu lập tức tiếp miệng hỏi.

“A, ừ…” Ảnh Cô Nguyệt hiện tại có chút hối hận tại sao lúc ấy phải thuê một phòng cùng Thiên Khiếu Hàn, tuy đấy là vì lý do rất chính đáng sợ đầu não kỳ quái không biết lúc nào thì quăng một cái nhiệm vụ khiến hai người trở tay không kịp.

“Hố hố, các ngươi ngủ ngon nha!” Dực Yêu thần bí cười, dẫn đầu chạy cộp cộp lên lầu, bỏ lại Thiên Khiếu Hàn cùng Ảnh Cô Nguyệt mồ hôi lạnh ròng ròng.

“Ha ha, quen rồi sẽ không sao, người này thật ra rất tốt.” Thấy Ảnh Cô Nguyệt và Thiên Khiếu Hàn lộ ra ánh mắt đầu tiên của người bình thường khi nhìn Dực Yêu [thật ra không chỉ ánh mắt đầu tiên đâu 囧] và vẻ mặt bị sét đánh, Công Tử Không Vờ Ngầu đồng tình nói.

“A… ừ…” Ảnh Cô Nguyệt thấy hiện tại mình thật đau đầu! Cực kỳ đau!

Ban đêm, Ảnh Cô Nguyệt lật qua lật lại không ngủ được, nghĩ đến khuôn mặt tươi cười có thể xưng khủng bố của Dực Yêu sẽ không nhịn được tóc gáy dựng thẳng, trời ạ, kiểu này mà ngủ chắc chắn gặp ác mộng!

Ban đêm, Thiên Khiếu Hàn cũng không ngủ. Trong trò chơi đã qua một đoạn thời gian rồi nhỉ? Nhìn họ như vậy chắc vẫn không từ bỏ tìm kiếm mình. Tuy dù cho hắn cơ hội một lần nữa, hắn vẫn sẽ chọn bỏ acc, vì hắn đã thấy phiền chán thân phận Bích Huyết Hàn này rồi, đối với việc phải mang mặt nạ tươi cười, ngoài đời hay trong trò chơi, thật sự vô cùng phiền chán. Những huynh đệ này, từ trước đã quen biết, nhưng hiện tại càng thấy thắm thiết hơn, những huynh đệ tình nghĩa này, không phải vì hắn là cái gì đệ nhất, cái gì bang chủ, chỉ vì hắn là Thiên Khiếu Hàn. Có chút cảm động, lại có chút áy náy. Chẳng qua vì phần áy náy đó mà hắn mới không thể nói ra thân phận với họ lúc này. Hắn không chịu được hình ảnh cả một bang hội kéo hắn đi luyện cấp, còn là cái dạng này, Công Tử Không Vờ Ngầu nói rất đúng, đợi đủ mạnh sẽ đến đả kích họ, ha ha, nghe có vẻ hay.

Thiên Khiếu Hàn tin chắc mình của hiện tại nhất định sẽ đạt được những thành tựu lớn hơn trước rất nhiều, có chức nghiệp biến thái như vậy, có nhiệm vụ biến thái như vậy, còn có… Thiên Khiếu Hàn nhìn Ảnh Cô Nguyệt rõ ràng bị bóng đè khổ sở, lật qua lật lại ngủ không yên, mỉm cười.

Có y ở đây, trò chơi này sao có thể hết thú vị?

Nhẹ nhàng chống thân thể lên, cúi người, ấn một nụ hôn nhẹ lên mí mắt Ảnh Cô Nguyệt.

Ảnh Cô Nguyệt như cảm nhận được điều gì, lông mi giật giật, xoay người, lại ngủ, lần này tựa hồ ngủ sâu hơn, không lộn xộn nữa.

Rạng sáng hôm sau, Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn vừa xuống lầu liền đón nhận cặp mắt sáng lấp lánh của Dực Yêu, hai người vốn là người có chức vị cao trong trò chơi, lại là cao thủ nhất nhì, thực tế cho dù ở những ngày tháng bọn họ làm tân thủ cũng chưa từng sợ ai, nhưng lần này lại có cảm giác chân mềm nhũn.

“Được rồi, Dực Yêu, mới sáng sớm đừng dọa người ta, hai vị mau xuống ăn chút gì, sớm lên đường một chút.” Nhược Thủy U Lam thưởng thức biểu tình đặc sắc của hai người, sau nửa ngày mới “tốt bụng” giải vây.

“Hứ! Ai dọa người chứ!” Dực Yêu chu môi, chào đón hai người, “Nhanh xuống nào? Sao? Có ai khó đi không? Cần ta đỡ không?”

Ánh mắt bay qua bay lại giữa hai người Ảnh Cô Nguyệt và Thiên Khiếu Hàn, tựa hồ muốn nhìn xem ai “đi đứng không tiện”.

Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn đen mặt, há miệng, lại im lặng, sau nửa ngày vẫn không thốt nên lời.

“Đủ rồi đủ rồi, ngươi còn ngại không đủ dọa người sao?” Công Tử Không Vờ Ngầu thật sự nhìn không nổi nữa, tiến lên chắn trước mặt hai người lôi Dực Yêu đi, “Đừng để ý tới nàng, mau xuống dùng cơm.”

Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn liếc mắt nhìn nhau, thở dài, vực dậy tinh thần, như đang bước lên pháp trường, lẫm liệt xuống lầu.

Không cần phải nói, bữa cơm này, Dực Yêu đương nhiên không ngừng dò xét hai người “cùng giường chung gối” cả đêm, cuối cùng thì, dường như rất thất vọng vừa lắc đầu vừa thở dài, rầu rĩ không vui cuối đầu và cơm, đợi khi và được một nửa, đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Thiên Khiếu Hàn, nháy nháy.

Thiên Khiếu Hàn đâu, đương nhiên là đầu thấp như đà điểu, không ngừng thôi miên, ta không biết, ta không biết gì hết, ta thật sự không biết gì hết…

“Ài…” Không biết đây là tiếng thở dài thứ mấy.

Đi cùng ba người cấp bậc khá cao, Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn đương nhiên không còn niềm vui thú ngược quái trước kia. Đoạn đường này cấp bậc quái đối với hai người hiện tại là vừa khéo để ngược, nhưng trong mắt ba người kia hình như không biết ngược là gì. Tựa hồ quái cũng biết, nên suốt đường đi chỉ cần bọn họ xuất hiện, lập tức có hiệu quả như thanh lọc hiện trường, chỉ còn lại tiếng gió thổi lá cây, cùng tiếng kêu của vài động vật nhỏ hay chim non, thê lương xiết bao. Tuy thỉnh thoảng chọt quái cao cấp, kinh nghiệm hai người vẫn tăng nhanh chóng, nhưng mà chán chết a, thật sự rất chán!

“Hai vị tựa hồ tâm tình không tốt?” Nhược Thủy U Lam chú ý tới động tác ngáp không ngừng của bọn họ, cười hỏi.

“Quả thật hơi nhàm chán, dọc đường không có chuyện gì hay ho.” Công Tử Không Vờ Ngầu cũng ngáp một cái, xem ra hắn đối với chuyện chỉ bước đi đơn thuần rất là buồn bực.

“Hô hô.” Dực Yêu nhấc mặt, mỉm cười ngọt ngào nói, “Xem kìa, giờ sẽ không nhàm chán nữa.”

“A? Ồ…” Chúng nhân câm lặng…

Không biết có phải tất cả các sát thủ đều phải mặc y phục dạ hành và che mặt không…

Căn cứ vào hiểu biết của tệ Trư (tác giả, tệ là khiêm ngữ, ý bảo ‘kẻ hèn này’), những sát thủ kia sở dĩ thích mặc y phục dạ hành, đại khái là vì thời gian hành thích thường giống nhau, chọn lúc đêm khuya, bốn phía đen đặc, thủ vệ cùng mục tiêu đều đang gật gà gật gù trong ôn nhu hương, mặc y phục dạ hành cùng màu với cảnh sắc xung quanh, che mặt, trước khi làm việc sẽ không dễ bị phát hiện, xong việc thì lập tức ẩn vào bóng đêm rời đi, nói cách khác, bộ dạ hành đó đảm nhiệm hiệu quả màu sắc tự vệ.

Mà như hiện tại, ban ngày ban mặt, mặt trời chiếu khắp nơi, một đám người như quạ đen đồng loạt đứng trên đường, nhìn thế nào cũng… thật khôi hài…

“Bọn họ cố ý phải không?” Công Tử Không Vờ Ngầu ngáp nói.

“Nói không chừng, có lẽ đang cosplay đó, nếu không che mặt làm gì?” Dực Yêu hưng phấn nói, “Nè! Các vị quạ đen huynh đệ! Các vị đang diễn vai gì vậy?”

… Quạ đen huynh?…

Một đám quạ đen bay qua… “Quác quác quác… ngu ngốc…” …

“Một đám ngu ngốc, không có đạo cụ che hồng danh, cũng không có tổ chức sát thủ che chở, che mặt làm quái gì.” Công Tử Không Vờ Ngầu duỗi lưng một cái.

Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn vô cùng ăn ý làm động tác thở dài: “Một đám ngu ngốc.”

Trong võng du đều có “hệ thống cừu nhân”, cũng chính là khi có người công kích hoặc giết ngươi sẽ được hệ thống trực tiếp ném vào danh sách cừu nhân của ngươi, tiện cho ngươi báo thù, cũng là công cụ kiềm chế một ít người có cấp bậc tạm thời cao hơn muốn ức hiếp những người mới. Nhưng cũng có ngoại lệ, một người có trang bị ẩn tên, như Tuyết Tàng của Ảnh Cô Nguyệt và Thiên Khiếu Hàn là vật phẩm cực kỳ quý giá, sẽ khiến khi ngươi giết người sẽ không bị hồng danh cũng như bị ném vào danh sách cừu nhân. Mà một phần khác là người của tổ chức sát thủ đã đăng ký, xuất phát từ yêu cầu nhiệm vụ. Người bị sát thủ giết, trong danh sách cừu nhân sẽ hiện tên người thuê.

Mà nhóm người này hiển nhiên không phải sát thủ, vì khi sát thủ làm nhiệm vụ sẽ tự động ẩn tên.

“Này! Các ngươi đừng khinh người quá đáng! Lần này tuyệt đối sẽ không để các ngươi chạy thoát!” Bị trêu chọc đủ thảm, đầu lĩnh hắc y nhân rốt cuộc nhịn không được nữa, rống to, phía sau là tiếng đón ý hùa theo.

“Chúng ta có từng chạy sao?” Nhược Thủy U Lam hất đầu, khiến các quạ đen huynh đối diện chỉ có thể thấy mũi hắn.

“Đám quạ đen ngu ngốc, lần trước không phải bị chỉnh đến mức bỏ chạy sao.” Công Tử Không Vờ Ngầu lắc đầu.

Chỉnh, không phải giết. Có thể biết những người đó bi thảm cỡ nào.

“Lần trước chúng ta ít người, giờ khác rồi! Các ngươi nhất định chạy không thoát!” Thủ lĩnh quạ đen rống to.

“Các ngươi ngu thiệt à? Đã nói chúng ta chưa từng chạy rồi. Lần trước mười người, lần này bao nhiêu?” Dực Yêu vô cùng bất lịch sự móc lỗ tai.

Thủ lĩnh quạ đen vô cùng đắc ý giơ “hai” ngón.

“Hai mươi? Xem ra thú vị hơn lần trước?” Cơn buồn ngủ của Công Tử Không Vờ Ngầu lập tức bay biến, hưng phấn nói.

“Chuyện gì vậy?” Bị phơi khô một bên, Thiên Khiếu Hàn cuối cùng mở miệng hỏi.

“À, ngươi cũng biết, từ sau khi Bích Huyết Hàn Sương tan rã, tên ngu ngốc Hào Khanh hiện tại lệ thuộc Chấn Thiên Các đang tự xưng đệ nhất bang hội phát lệnh treo thưởng, mấy người chúng ta rất nổi trên bảng nha, ha ha, cho nên một vài người muốn kiếm tiền lại không biết lượng sức sẽ thích lấy trứng chọi đá.” Công Tử Không Vờ Ngầu ra vẻ bất đắc dĩ thở dài, nhưng bộ dáng kia thấy thế nào cũng như rất hưng trí.

“Nhưng kiến nhiều cũng sẽ cắn chết voi, biện pháp kiểu này cũng không sai đi?” Ảnh Cô Nguyệt chen miệng nói.

“Ha ha, yên tâm, kiến có thể cắn chết voi đã bị giam rồi, họ chỉ thỉnh thoảng thả ra một ít cho chúng ta giải trí thôi.” Nhược Thủy U Lam phe phẩy quạt, vẻ mặt thoải mái nói.

Khi Ảnh Cô Nguyệt vừa mở miệng đã cảm thấy lời của mình quả thật dư thừa. Bích Huyết Hàn Sương cho dù tan rã, nhưng bộ phận nòng cốt nếu muốn lập một bang khác cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, có lẽ cũng giống như huynh đệ của mình, đợi Thiên Khiếu Hàn trở về. Hơn nữa, liên minh Bích Huyết Hàn Sương là những người vô cùng nghĩa khí, đừng nói thứ khác, ngay chính quan hệ thần bí giữa họ và tổ chức Ám Ảnh Lâu đã khiến người khác không thể xem thường.

Cho nên Chấn Thiên Các tuy xưng là đệ nhất bang, cũng không dám tự mình bao vây đám Nhược Thủy U Lam, nghe nói sau khi Bích Huyết Hàn xóa acc, lão đại của Ám Ảnh Lâu tự mình xuất thủ, trực tiếp giết Hào Khanh đến mức rớt khỏi danh sách cao thủ. Vì vậy cũng có thể thấy được trong Mộng Hồi có bao nhiêu cao thủ ẩn giấu.

Mỉm cười nhìn Thiên Khiếu Hàn, biết đối phương cũng đang suy nghĩ giống mình. Bọn họ hiện tại cũng coi như cao thủ ẩn giấu đúng không? Tuy chỉ mới ba mươi, nhưng thực lực tuyệt đối có thể đánh cược với những người cấp bốn mươi mấy.

“Hơn nữa các ngươi giờ còn dẫn theo hai người mới, ha ha, cấp bậc trang bị còn kém vậy, để chúng ta nhìn xem các ngươi đánh thế nào!” Ảnh Cô Nguyệt nhíu mày, giọng lão đại quạ đen này quả nhiên cũng khó nghe như quạ đen.

“Nguyệt, có phải thấy gã rất phiền?” Thiên Khiếu Hàn dịu dàng hỏi.

Ảnh Cô Nguyệt nhẹ vuốt cằm, một người vừa mới bốn mươi, quá kiêu ngạo.

Từ sau nhiệm vụ “Tương tư sum vầy”, Thiên Khiếu Hàn liền đối đãi dịu dàng một cách khó hiểu với Ảnh Cô Nguyệt, Nguyệt mới đầu thấy có chút kỳ quái, nhưng từ từ thành quen, cũng không biết vì sao, lại thậm chí cảm thấy có chút sung sướng.

“Vậy làm gã câm miệng đi.” Thiên Khiếu Hàn cười lấy ra một thanh kiếm mà người đối diện nhìn qua chỉ như kiếm thường, dẫn tới một trận cười vang.

“Nhưng hôm nay ta muốn luyện tay một chút.” Dực Yêu chớp đôi mắt to, mặt ngây thơ nói.

“Mỗi người một nửa.” Thiên Khiếu Hàn cũng không thỏa hiệp.

“Được được, không phải là muốn khoe khoang trước mặt ai kia thôi sao.” Ánh mặt mập mờ nhìn thoáng qua ai kia, ai kia bình tĩnh quay mặt, làm như không phát hiện.

“Vậy chúng ta ở cạnh vây xem.” Nhược Thủy U Lam trải một tấm thảm xuống tàng cây bên cạnh, “A, ngồi nghỉ ngơi, ha ha.”