Phong Đao

Chương 94: Trùng phùng



Sở Tích Vi đã có mười năm chưa từng quay lại kinh thành.

Sau cung biến năm đó, tuy rằng giữ được mạng sống, nhưng dù là vì an toàn của mình hay là để Sở Tử Ngọc an tâm, hắn đều không tiếp cận Thiên kinh một bước. Vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không quay lại nơi đó, kết quả vẫn là người tính không bằng trời định.

Sở Tích Vi vốn dĩ đáp ứng mang Lục Minh Uyên quay lại Tam Muội thư viện, nhưng mới xuất phát không quá hai ngày liền thu được mật thám báo về: Thiên tử bởi vì cái chết của Nguyễn Phi Dự khiển trách Lễ vương, dẫn theo quan lại đệ tử đồng loạt hướng về Tam Muội thư viện.

Cái chết của Nguyễn Phi Dự liên lụy rất rộng, Sở Tích Vi sớm đã đoán được chuyện này không đơn giản, chỉ là không ngờ trong khoảng thời gian ngắn lại gây ra ầm ĩ lớn đến thế.

Từ Bắc cương đến Thiên kinh, nhanh cũng phải gần mười ngày lộ trình. Có thể trong thời gian ngắn ngủi mà oanh động đến như vậy, nói không có người giật dây sau lưng, đánh chết Sở Tích Vi cũng không tin.

Nguyễn Phi Dự chết, Lễ vương khó thoát can hệ. Mà hắn ở vào tình thế như vậy, nhất định sẽ kéo Đoan vương xuống nước. Đến lúc đó chỉ sợ Thành vương cũng khó bo bo giữ lấy thân mình.

Bắc cương, Thiên kinh, Đông Lăng ba nơi hiện tại đều bởi chuyện này mà liên kết một đường. Tam Muội thư viện ở phương Nam cũng là nơi phong vân tề tựu, có thể nói là bứt một sợi tóc động đến toàn thân.

Sau khi cân nhắc Sở Tích Vi quyết định.

Hắn để Lục Minh Uyên đem bức thư sao chép lại một phần, sai thủ hạ tâm phúc dịch dung thành bộ dáng Lục Minh Uyên, mang theo bức thư giả mạo cùng đám người Tôn Mẫn Phong hướng Tam Muội thư viện đi tiếp. Bản thân mình thì mang theo Tần Lan Thường cùng Lục Minh Uyên chân chính, dẫn một nhóm nhỏ khác thay đổi tuyến đường lên phía Bắc, đi hướng Thiên kinh.

Một đường đi này quả nhiên không dễ dàng. Cho dù có đám người Tôn Mẫn Phong hấp dẫn ánh mắt, vẫn có thế lực khắp nơi ở ven đường bố trí bẫy rập, càng tiếp cận Thiên kinh càng từng bước nguy nan. Cũng may hiện giờ hắn nắm Bách Quỷ môn, am hiểu che giấu hành tung, hóa hình nhập ảnh, cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm mà dẫn Lục Minh Uyên đến Thiên kinh.

Thiên kinh mặc dù là nơi Sở Nghiêu sinh dưỡng- hắn từng ở nơi này trải qua mười ba năm thơ ấu- nhưng dù sao con cháu của hoàng tộc vẫn là sinh trưởng trong lồng son gác tía, hiểu biết đối với phố phường còn không bằng thủ vệ trước cửa cung. Cho đến lúc Cố Tiêu làm sư phụ, ba lần năm lượt trộm dẫn hắn xuất cung đi dạo, mới miễn cưỡng đem vài cái cửa tiệm, con phố nổi danh trong thành Thiên kinh để vào mắt.

Nhưng mà cho tới bây giờ thương hải tang điền, người mất cảnh cũng không còn. Hắn cũng từ tiểu hoàng tôn phong quang vô lượng biến thành kẻ lăn lộn trên giang hồ vết đao liếm máu, đối với nơi này lại càng không có chút cảm giác thân thuộc nào.

Thuộc hạ cơ trí trước đó đã đả thông trạm kiểm soát, bọn họ vào thành cũng không khó. Nhưng mà Sở Tích Vi sắc bén cảm giác được phong thanh trong Thiên kinh có biến.

Phố phường vẫn phồn hoa nhộn nhịp như trước, lại khiến hắn có cảm giác bị người theo dõi. Hắn bất động thanh sắc mà kiềm chế, thủ hạ bên cạnh cũng rất nhanh tỏa ra nhập vào đám đông, biến mất không thấy tăm hơi.

Lục Minh Uyên đến Thiên kinh, cũng có đường dây riêng liên hệ Đoan vương. Sở Tích Vi thuê gian phòng tại khách điếm, liền đặt chân nghỉ tạm. Dù sao mấy ngày liền bôn tẩu, người gánh trọng trách nặng nhất chính là hắn, cho dù thân thể làm bằng sắt thép cũng có chút chịu không nổi.

Tần Lan Thường không dám quấy rầy hắn, lại bởi vì nơi này trời xa đất lạ, không dám tùy ý chạy loạn trêu chọc phiền toái, liền lưu lại ám hiệu, lôi kéo Lục Minh Uyên ở trong phòng chơi cờ.

Cô nương này là một kẻ trời sinh chơi dở, lấy sức cờ của Lục Minh Uyên không quá nửa chén trà nhỏ đều có thể đem nàng đánh đến tan tác. Nhưng mà hắn là người tính tình dễ chịu cực kỳ, không nóng không lạnh, cũng không than phiền, chỉ là lấy kỳ lộ dẫn đường, gây sức ép non nửa ngày, khiến Tần Lan Thường bị thua mấy chặp cũng đều ngại ngùng phát hỏa.

Mãi cho đến chiều, cửa sổ đóng chặt bỗng nhiên bị nhẹ nhàng gõ ba cái. Sở Tích Vi đang khoanh chân ngồi khẽ mở mắt ra, đưa tay đẩy cánh cửa sổ bằng gỗ. Bên ngoài đã không thấy bóng người, chỉ có một đóa kim cúc bằng lụa cài trên cửa sổ.

Tần Lan Thường tiến lên cảnh giác mà quan sát một phen. Phía ngoài cửa sổ là đường hẻm hẻo lánh, chỉ có một gốc cây đại thụ. Lúc này không có gió cành cây lại rung nhẹ, có thể thấy người vừa rồi mới leo lên đã rời đi không lâu.

“Khinh công cao minh.”

Tần Lan Thường tại Bách Quỷ môn lớn lên, gặp qua không ít cao thủ. Người có khinh công cao lại càng không thiếu. Không nói tới Thẩm Vô Đoan cùng Sở Tích Vi, chỉ riêng “Mị ảnh bộ” của Nhị nương cũng đã là hiếm gặp. Bởi vậy, muốn cho nàng khen ngợi một câu “Cao minh” thật sự không dễ dàng. Cho tới nay nàng chứng kiến người có khinh công nhanh nhất, chính là người có quan hệ không thể nói rõ cùng tiểu thúc nhà mình -Diệp Phù Sinh- nhưng mà trước đó nàng cũng chưa từng nghe nói đến danh hào của người này.

Trên đời này ngọa hổ tàng long vô số, nàng cũng không dám khinh mạn nửa phần, nếu không sớm muộn gì cũng phải ăn mệt.

Nàng trong lòng nghĩ ngợi, trải chiếc khăn lụa đem đóa hoa lấy vào, từ trong nhụy hoa tìm được một viên hoàn đan cùng màu to cỡ ngón tay út.

Lục Minh Uyên đem viên này bóp nát, bên trong giấu một tờ giấy, trên viết mấy chữ cực nhỏ – Giờ tý canh ba, Túy Xuân lâu, Ám Hương cư.

Tần Lan Thường nhìn nhìn lạc khoản, cũng không viết tên, chỉ vẽ một ngọn lửa nho nhỏ.

“Người dẫn đường, lấy ý từ ánh lửa soi sáng.” Lục Minh Uyên nhìn đến ngọn lửa này, cảm thấy lòng trầm xuống “Là người của Đoan vương.”

Tần Lan Thường là lần đầu tiên tới Thiên kinh, nháy mắt hỏi: “Cái kia…Túy Xuân lâu là địa phương nào? Tửu lâu sao?”

Ba chữ “Túy Xuân lâu” vừa thốt ra, đôi mày Sở Tích Vi liền nhăn lại. Hắn đối với thành Thiên kinh kỳ thật không tính là mười phần hiểu biết, nhưng cái Túy Xuân lâu này lại là ngoại lệ.

Đây chính là thanh lâu nổi danh nhất thành Thiên kinh, bên trong cũng không ít tiểu quan kỹ nữ xuất thân từ giáo phường, có thể xem là nơi để đại quan quý nhân bày trò bẩn thỉu xấu xa giả danh phong lưu.

Năm đó thời điểm Cố Tiêu ở tại Thiên kinh, không ít lần chạy đến nơi này. Lần đầu tiên Sở Nghiêu tuổi còn nhỏ đánh bậy đánh bạ theo vào, đã bị son phấn hương diễm xông đến choáng váng tìm không ra phương hướng, cuối cùng vẫn là gia hỏa không biết xấu hổ kia trở lại đem hắn ôm đi ra.

Tuy rằng về sau hắn biết Cố Tiêu tới nơi này là để tiện thăm dò tin tức cùng giám thị quan viên, nhưng vẫn không chịu nổi giận dỗi mà náo loạn một trận. Huống chi khi đó đầu bảng nương tử của Túy Xuân lâu kết giao quá thân thiết với Cố Tiêu, cho dù là y đi ngang qua dưới lầu, phàm là nàng dựa vào lan can nhìn thấy, liền muốn nắm túi hương ném xuống.

Chỉ là mười năm đã qua, vị đầu bảng nương tử kia phỏng chừng cũng phấn mốc hoa tàn, không biết người đã lưu lạc nơi nào.

Hắn bên này miên man suy nghĩ, Lục Minh Uyên ho nhẹ một tiếng, trên mặt đỏ lên một mảng, ấp úng nói: “Là… là tửu lâu đặc biệt.”

Hắn nói không rõ ràng, Tần Lan Thường ngược lại càng bị gợi lên hứng thú: “Ta đây cũng đi để mở mang kiến thức!”

Lục Minh Uyên trợn mắt há hốc mồm, hận không thể biến thành khỉ mà vò đầu bứt tai đánh lạc hướng cái ý tưởng này của Đại tiểu thư. Nhưng mà lúc hắn đang vắt hết óc suy tính, Sở Tích Vi mở miệng nói: “Ngươi lưu lại!”

Tần Lan Thường rất là bất mãn, Sở Tích Vi lạnh lùng nói: “Ta đem Chiêu hồn lệnh lưu lại cho ngươi. Nếu đến giờ sửu ta cùng Lục Minh Uyên chưa trở lại, ngươi liền triệu tập môn nhân rời khỏi Thiên kinh.”

Trước mắt thành Thiên kinh mạch nước ngầm cuồn cuộn, tình thế của Sở Tích Vi chính là đi vào hang hổ, không thể đem toàn bộ người một nhà mình đều chui vào. Tần Lan Thường tuy rằng cứng đầu tùy hứng, cũng may vẫn còn hiểu được nặng nhẹ, nghe vậy liền không cãi lại, ngoan ngoãn đáp ứng tiếp nhận lệnh bài.

Không tư không vị mà dùng qua cơm canh, lại đi nghỉ ngơi một lát, Tần Lan Thường liền ra cửa, giả vờ đi dạo trên đường. Dưới sự yểm hộ của thủ hạ nàng rất nhanh liền thay hình đổi dạng, triệt để ẩn mình đi.

Sở Tích Vi vẫn kiên nhẫn chờ đến giờ tý, mới mang theo Lục Minh Uyên đứng ngồi không yên ra cửa.

Từ khi Đại Sở kiến quốc tới nay, chỉ có thời Cao tổ mới thiết lập “Cấm đi lại ban đêm”. Đến thời Tiên hoàng huỷ bỏ, bắt đầu phát triển chợ đêm. Sau khi Sở Tử Ngọc lên ngôi, cũng không tăng thêm ách chế, chỉ thiết lập Thị quản ti giữ gìn trật tự, có thể nói là phồn hoa náo nhiệt hơn cả ban ngày. Bởi vậy cho dù lúc này đêm đã khuya, con phố dài mười dặm vẫn đèn đuốc sáng trưng, trước cửa hàng quán xá lớn nhỏ đều treo đèn lồng, thanh âm nhộn nhịp, vật phẩm ùn ùn, người đi chơi đêm liền càng đông.

Nhưng mà giữa một cảnh phồn hoa huyễn mắt, Túy Xuân lâu vẫn như cũ có thể làm cho người ta liếc mắt một cái liền nhận ra rõ ràng.

Nó chỉ có ba tầng, xác nhận mới được tân trang không lâu, lan can rường cột cũng đều đã đổi mới, màn the theo gió, mơ hồ có thể thấy phía trong đèn đuốc mờ ảo. Trước cửa treo cao hai ngọn đèn lồng màu đỏ thủ công tinh tế, mặt trên cũng không có học đòi văn vẻ thơ từ, chỉ có vải đỏ che ngoài một ngọn lửa ái muội.

Bất đồng với những thanh lâu khác, trước cửa Túy Xuân lâu cũng không có nữ tử xinh đẹp dựa cửa kiếm khách. Cửa lớn khép hờ, dùng màn lụa nửa che nửa hở, trong tai ngẫu nhiên có thể nghe được hoan thanh tiếu ngữ theo gió mà đến, trước mắt mơ hồ nhìn thấy bóng người tha thướt tới lui. Nhưng nghe không rõ cũng nhìn không rõ, lại có thể khiến sâu trong đáy lòng gợi lên ngứa ngáy.

Sở Tích Vi vén rèm mà đi vào, quả nhiên nhìn thấy trong sảnh tửu sắc tài vận đệ nhất một phương. Lầu hai cũng có khách tầm hoan cùng đào kép vui cười đùa giỡn, duy chỉ có lầu ba nhìn không thấy manh mối, có thể nói là chỗ thanh lưu nhất trong này.

Hắn cau mày không nói lời nào, Lục Minh Uyên biết ý mà ngăn trở nữ tử chào đón, nhìn trời nhìn đất, chính là không dám nhìn bờ vai hờ hững của đối phương, đưa ra đóa kim cúc kia, lập cập mà nói: “Vị cô nương này, phiền… thỉnh cầu… mang chúng ta lên Ám Hương cư đi.”

Lầu ba là nơi chuyên chiêu đãi quý nhân, bao gồm mười hai sương phòng lấy tên theo mười hai loại hoa. Cái gọi là “Ám Hương” chính là chỉ thu cúc. Người tới sau nếu là được mời vào sương phòng đã định, cần đưa ra tín vật tương ứng là đóa hoa đặc chế của Túy Xuân lâu.

Nữ tử tiếp lấy đóa kim cúc trong tay của hắn, thuận tiện sờ soạng mu bàn tay thư sinh một cái. Lục Minh Uyên liền như con thỏ bị bỏng, lập tức lùi về sau lưng Sở Tích Vi, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Sở Tích Vi cảm giác sâu sắc kẻ này đúng là khiến mình mất mặt, cũng may nữ tử nhìn ra hắn mặt lạnh không dễ chọc, thức thời mà kiểm tra lại tín vật, nói: “Thỉnh nhị vị khách quý đi theo nô gia lên lầu.”

Hai người theo nàng đi lên, một đường không nói chuyện, thẳng đến lúc dừng lại trước Ám Hương cư. Ánh mắt Sở Tích Vi nhanh chóng đảo qua bốn phía, bên ngoài chỉ có bốn người hầu bình thường canh giữ, nhưng hắn nín thở vừa nghe, có thể nhận thấy khí tức của ít nhất bốn người khác.

Công phu ẩn tàng bực này, trong Bách Quỷ môn cũng không nhiều lắm, ở thành Thiên kinh này, sợ là chỉ có…

Ánh mắt nhíu lại, Sở Tích Vi theo bản năng đã muốn phẩy tay áo bỏ đi, nhưng rốt cuộc vẫn nhẫn xuống. Lục Minh Uyên không chú ý tới ánh mắt biến hóa chỉ trong khoảng nửa khắc này của hắn, sau khi người hầu thông báo, liền đi vào.

Sở Tích Vi lùi lại đi sau một bước. Trong Ám Hương cư không có mùi son phấn nồng đậm, chỉ có mùi mộc tê hương thanh đạm quanh quẩn, sau bình phong có thanh quan đàn tiểu khúc, ngoại trừ người này không thấy một nữ kỹ nào.

Trên nhuyễn tháp rộng lớn kệ một chiếc bàn nhỏ bằng gỗ lim, có một nam nử tuổi trẻ đội quan ngọc, mặc áo vàng đang tự rót tự uống một mình. Phía dưới bên trái là một nam nhân mặc áo lụa đang nhắm mắt lắng nghe làn điệu, thẳng đến khi bọn họ tiến lên mới quay đầu lại.

Sở Dục tuổi đã không còn trẻ. Ba mươi năm trước, vụ án Tần công đã khiến cả thời thanh xuân của hắn bị cuốn vào, từ đó về sau liền ru rú trong nhà. Có người nói hắn là giấu đi nhanh vuốt, cũng có người nói hắn căn bản là đã phế rồi.

Giấu nanh vuốt cũng thế, mà phế rồi cũng thế. Hắn hiện giờ đã là người ngoài năm mươi, khí tức sát phạt lãnh lệ ngày xưa sớm bị năm tháng giày xéo, lắng đọng lại thành ổn trọng bất động như núi.

Lục Minh Uyên vừa thấy hắn, liền sinh ra cảm giác như nhìn thấy núi cao, lúc này liền hành lễ.

Nhưng mà ánh mắt Sở Dục chỉ liếc qua hắn, liền dừng lại trên người Sở Tích Vi, trong mắt toát ra một tia nghi hoặc nhanh chóng biến mất.

Lục Minh Uyên hiểu ý, hắn vừa muốn thay Sở Tích Vi giới thiệu, chợt nghe thấy nam tử mặc áo vàng kia mở miệng.

“Tích Vi, không ngờ lại ở chỗ này nhìn thấy ngươi!” Nam tử áo vàng nhẹ nhàng đặt chén rượu xuống, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, bình tĩnh nhìn về phía Sở Tích Vi “Ta còn tưởng rằng, ngươi cả đời này cũng sẽ không đặt chân đến Thiên kinh nửa bước.”

Lời này nói ra, Sở Dục cùng Lục Minh Uyên đều biến sắc. Bất cứ ai cũng đều có thể nghe ra giọng nói rất quen của vị hoàng y nam tử này.

Sở Dục không biết thân phận của Sở Tích Vi. Nhưng Lục Minh Uyên đoán được vị nam tử áo vàng này đến tột cùng là người nào – có thể cùng Đoan vương ở chung một phòng, lại ngồi vị trí thượng thủ, khắp thiên hạ chỉ có một mình đương kim Thánh thượng mà thôi.

Nhưng mà hắn vốn nghĩ Sở Tích Vi không hề có bất luận liên quan gì cùng đối phương.

Một người là Bách Quỷ môn chủ mới nhậm chức, cực kỳ thần bí.

Một người là Đại Sở hoàng triều đương kim Thánh thượng.

Giữa hai người không chỉ là giang hồ triều đình khác biệt, mà còn có khoảng cách tám gậy đều quẳng không tới.

Sở Tích Vi nghe xong câu này, sắc mặt không thay đổi, bàn tay trong ống tay áo lại xiết chặt.