Phong Đao

Chương 83: Cố ảnh



Diệp Phù Sinh cùng Tạ Ly luyện nửa ngày khinh công.

Y từ trong《Kinh Hồng quyết》chọn lấy một bộ pháp gọi là “Tiêm Y bộ”, lấy ý từ “Thiên ti vũ như tuyến, phiến lũ bất tiêm y” (*), đơn giản lại nhẹ nhàng, thích hợp với lứa tuổi Tạ Ly nhất.

[(*) Mưa đổ như tơ, không vương tà áo]

Đứa nhỏ này cũng rất có thiên phú, lại hạ quyết tâm chịu khổ. Mỗi một động tác Diệp Phù Sinh dạy, cậu đều phải luyện đi luyện lại đến thuần thục mới vừa lòng, mỗi một câu một chữ khẩu quyết cũng cẩn thận cân nhắc đến cân nhắc đi, sợ sai lệch một chữ.

Cho đến lúc tình trạng Tạ Ly luyện sắp kiệt sức, Diệp Phù Sinh canh thời điểm không sai biệt lắm, mới đem cậu nắm trở về, không nói hai lời quẳng lên lưng mình, liền hướng khách viện Ngưng Mặc sương đi tới.

Tần đại tiểu thư đại khái là mang Lục Minh Uyên đi theo Thẩm Vô Đoan kì kèo, cả một viện to như vậy ngoại trừ người canh cửa cùng hạ nhân vẩy nước quét nhà không còn một người nào khác. Diệp Phù Sinh đem Tạ Ly đã ngủ thiếp đi an bài cẩn thận, lúc ra khỏi phòng vừa dịp gặp Tôn Mẫn Phong.

Quỷ Y nhìn thấy Diệp Phù Sinh, ánh mắt cong lên: “Diệp công tử, thật là khéo a.”

“Đúng thật khéo!” Diệp Phù Sinh tựa cửa, nhìn thấy túi tiền Tôn Mẫn Phong dắt bên hông “Tôn tiên sinh đây là muốn xuất cốc?”

Tôn Mẫn Phong “hắc hắc” mỉm cười: “Ta thiếu hai cái đồng tử trợ thủ. Nghe Dã quỷ tuần tra nói Hoa Đăng trấn gần đây có tiểu hài tử bán ra, tính toán muốn đi xem.”

Thế cuộc trước mắt tuy rằng không thể so với những năm trước đây chướng khí mù mịt, nhưng hết thảy vẫn còn nhiều khó khăn. Rất nhiều gia đình nơi thôn quê hẻo lánh không có nổi cơm ăn. Nếu mà sinh nhiều nhi nữ lại nuôi không nổi, liền không tránh khỏi muốn cho người khác hoặc là bán đi, tốt xấu gì cũng còn hơn phải bỏ xứ lang bạt.

Lại càng không cần nói, người có nhu cầu cũng cũng thích hướng tới những nơi như thế để thu mua hài tử, mang đến địa phương phồn hoa mà bán, giá tiền có thể chênh lệch không ít.

Hoa Đăng trấn cách Động Minh cốc không xa lắm, Diệp Phù Sinh cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: “Ta cũng cần đặt mua chút đồ vật, không bằng cùng đi?”

Tôn Mẫn Phong nói: “Được, đi luôn thôi.”

Hai người ra cốc, đã sớm có xe ngựa chờ. Tôn Mẫn Phong kéo Diệp Phù Sinh cùng lên xe, bên trong trên chiếc bàn gỗ nhỏ còn bày điểm tâm.

Diệp Phù Sinh nhón lấy một khối chậm rãi mà ăn, đột nhiên hỏi: “Tôn tiên sinh, ngài ở Động Minh cốc cũng phải mười mấy năm đi?”

“Ân.” Tôn Mẫn Phong bỏ thêm chút thuốc bột vào trong chén trà, không biết là độc y kỳ vật gì “Như thế nào, có việc muốn hỏi thăm?”

Diệp Phù Sinh do dự một chút, vẫn là đi thẳng vào vấn đề: “Ta muốn hỏi một chút về A Nghiêu… Hắn mười năm trước, là như thế nào tiến vào Bách Quỷ môn?”

Tôn Mẫn Phong vỗ đùi: “Hắc, ngươi hỏi đúng người rồi. Năm đó đem hắn vào Động Minh cốc, chính là ta a.”

Diệp Phù Sinh sửng sốt, chợt nghe Tôn Mẫn Phong hồi ức kể: “Cũng khoảng tầm thời điểm này không sai biệt lắm, hắn lúc đó còn là một thiếu niên choai choai, đi theo đám người chạy nạn tới Hoa Đăng trấn. Hắn bệnh đến thực nặng, ta vừa lúc thiếu người thử dược, liền bỏ ra một quan tiền mua hắn trở về.”

“Hắn…” Diệp Phù Sinh nhịn không được khẩn trương, ngồi thẳng người lên, “…Như thế nào lại lẫn vào trong dân chạy nạn? Sinh bệnh gì?”

“Chính là bệnh dịch, chẳng qua là thiếu thầy thiếu thuốc, cho nên liền gây sức ép đến thảm.” Tôn Mẫn Phong dừng một chút “Hắn như thế nào lưu lạc đến đây, ta cũng không biết. Bất quá hắn mạng lớn, thử dược không chết, còn gắng gượng chịu qua hơn nửa tháng. Vừa vặn lúc ấy Tần phu nhân đến xem chẩn, hắn mơ mơ màng màng liền kéo tay Tần phu nhân gọi mẹ. Phu nhân mềm lòng, liền đem hắn đi theo.”

Diệp Phù Sinh chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, cho dù nhìn thấy hiện tại Sở Tích Vi sống đến thực tốt, khi nghe thấy mấy chuyện xưa này, vẫn là nhịn không được lo lắng khẩn trương.

“Lão môn chủ thấy hắn căn cốt không tồi, lại có nền tảng võ công, hơn nữa được phu nhân coi trọng, liền thu hắn làm đồ đệ. Nhưng mà… A, năm đó trong Bách Quỷ môn, lão môn chủ cũng không phải chỉ thu một mình hắn làm đồ đệ.”

Diệp Phù Sinh biết đó là để bồi dưỡng người kế vị Bách Quỷ môn chủ, lúc này âm thầm xiết chặt bàn tay.

“Ngay từ đầu chúng ta đều không nghĩ tới, kẻ yếu nhất trong đám người kia cư nhiên lại trở thành người thắng cuộc cuối cùng.” Tôn Mẫn Phong gõ tay lên mặt bàn, đầy hứng thú “Hắn dã tâm lớn, chán ghét quy củ xưa cũ của Bách Quỷ môn, lại không tính toán trốn tránh, mà là muốn tự mình thay đổi. Điều này quả thực ứng với tâm tư của lão môn chủ, liền thu hắn làm nghĩa tử, coi như con đẻ, dốc lòng giáo dục… Hai năm nay lão môn chủ từ từ uỷ quyền thoái vị, mới có Sở môn chủ hôm nay a.”

Bàn tay Diệp Phù Sinh hết xiết chặt lại mở ra: “Nghe có vẻ Quỷ Y thực tán thưởng hắn?”

“Ngươi sai rồi, ta sợ hắn.” Tôn Mẫn Phong cười nói “Hắn người này a, bình thường ở chung cũng tốt, nhưng mà thời điểm phát hỏa … so với tất cả ác quỷ trong Bách Quỷ môn đều không có kẻ nào đáng sợ bằng.”

Diệp Phù Sinh chớp chớp mắt, nói đùa: “Ngươi vừa nói như thế, ta đột nhiên có chút hoảng.”

Tôn Mẫn Phong “hích” một tiếng: “Ngươi hoảng cái gì? Sợ hắn ăn ngươi?”

Hắn nhấn mạnh chữ “ăn”. Diệp Phù Sinh sau khi nghe được khó hiểu có chút run rẩy, nói: “Ta sợ… nhịn không được đánh hắn!”

Tôn Mẫn Phong: “…”

Hắn mặt không đổi sắc mà “A” một tiếng, xốc lên màn xe nhìn ra bên ngoài, thầm nghĩ: “Môn chủ, đầu gỗ ngàn năm đần độn thành tinh, thuộc hạ chỉ có thể giúp đến vậy thôi.”

Xe ngựa một đường đi tới Hoa Đăng trấn. Mới vừa xuống phố, Tôn Mẫn Phong đã không thấy tăm hơi bóng dáng, chỉ để lại một câu “Canh ba hẹn gặp tại nơi này”, liền chui vào trong đám người rộn ràng nhốn nháo.

Cái trấn này không lớn, Diệp Phù Sinh một người vừa đi vừa ngắm nghía, thấy đều là mấy cái đồ thô chế, thật vất vả mới tìm ra một cửa tiệm bán trang sức. Tuy rằng đều là mấy cái trâm cài cùng vòng tay bằng gốm, nhưng hình dạng tinh xảo, rất có chút ý vị.

Diệp Phù Sinh nhớ tới mái tóc đen nháy bao năm buông lỏng của Sở Tích Vi, liền ngừng lại trước cửa tiệm, nhìn trái nhìn phải chọn lựa một hồi, so với năm xưa đi Túy Xuân lâu ẩn thân, không thể không tặng quà lấy lòng hoa khôi còn muốn dụng tâm hơn nhiều. Cuối cùng y cũng chọn được một cây trâm.

Trâm gài tóc là kiểu của nam tử, từ sứ men xanh điêu khắc thành, chỉ có phía đỉnh chạm thêm cái đầu hạc, mỏ ngậm một viên châu màu trắng nhỏ, vừa vặn ở giữa, nhìn rất vững chắc lại hơi lộ ra sắc óng ánh ôn nhuận.

Diệp Phù Sinh càng ngắm càng vừa ý, vui vẻ mà trả tiền, bỗng nhiên y cảm nhận được một ánh mắt liền quay đầu lại xem. Chính là một cô nương không quen biết đang gắt gao nhìn chằm chằm vào chiếc trâm gài tóc trong tay y.

Diệp Phù Sinh ho nhẹ một tiếng, đem cây trâm cất kỹ, lúc này mới nói: “Vị cô nương này, có chuyện gì sao?”

Cô nương kia lấy lại tinh thần, có chút ngượng ngùng: “Xin lỗi, chỉ là vừa rồi ta cũng nhìn trúng vật ấy, đáng tiếc không mang theo bạc. Lúc về nhà lấy tiền quay ra, lại phát hiện đã bị công tử chọn trúng.”

Diệp Phù Sinh nghe ra ý tứ của nàng, liền nói: “Đây là vật tặng người, thứ cho ta không thể chuyển nhượng. Nơi này vẫn còn nhiều đồ tốt, cô nương không ngại xem kỹ một chút, nhất định lại có thể tìm được vật hợp nhãn duyên.”

Cũng may cô nương này cũng không lôi kéo làm khó, nói: “Mua bán đồ vật vốn là nhìn vào duyên phận. Giao dịch đã thành, đó chính là duyên phận của công tử.”

Diệp Phù Sinh khó hiểu lại có chút vui vẻ, lắm miệng hỏi một câu: “Cô nương là muốn tặng lang quân?”

Hiện giờ dân phong cởi mở, lời này cuả y cũng không xem là vô lễ. Nhưng mà cô nương này cười cười, lắc đầu nói: “Cũng không phải như thế. Chỉ là hôm qua ta lên núi hái thuốc trượt chân rớt xuống, được ân nhân đi ngang qua cứu giúp, liền lấy lễ mọn đáp lại thôi.”

Cuối cùng cô nương này dưới đề nghị của y chọn một cái dây buộc tóc thêu lá trúc. Hai người vừa đi vừa trò chuyện, bất tri bất giác đã tới khách điếm nơi ân nhân kia đặt chân.

Một đường đi tới, Diệp Phù Sinh xem như nhìn ra cô nương này kỳ thật có chút tâm tư ái mộ, chỉ là ngại ngùng không dám nói rõ. Y cân nhắc canh giờ một chút, vui vẻ quyết định tạm thời làm người xe duyên.

Nếu thành công thì là chuyện cực kỳ vui mừng. Không thành công cũng làm cho cô nương nhà người ta chết tâm sớm một chút.

Mắt thấy cô nương nọ ở trước cửa đi tới đi lui chính là không dám gọi người, Diệp Phù Sinh âm thầm buồn cười, đưa tay gõ cửa, phỏng theo giọng điệu của tiểu nương tử nói: “Khách quan, ngươi tịch mịch không?”

“…” Cô nương nọ sợ tới mức thiếu chút nữa đem sợi dây buộc tóc đánh rơi.

Gọi hai ba lần không thấy người trả lời. Diệp Phù Sinh thuận tay đẩy một cái, cánh cửa thế nhưng liền mở. Bên trong không có ai, đệm chăn cũng gấp đến chỉnh chỉnh tề tề không giống có người ngủ qua, trên bàn nước trà một ly chưa động, chỉ có một chiếc áo khoác chưa khô vắt trên bình phong biểu hiện khách trọ nơi này hẳn là tạm thời ra ngoài.

Y liếc mắt nhìn, bất quá cũng chỉ là áo khoác bình thường, nghĩ đến hẳn là một người hay đi xa.

Cô nương nhất thời giữ chặt y, khẩn trương nói: “Hắn không có ở đây, chúng ta tự tiện tiến vào, không tốt đi!”

“Không tiến a. Một chân ta còn chưa bước qua ngưỡng cửa, đều chưa bước vào nha.”

Cô nương: “…”

Diệp Phù Sinh cũng không quay đầu lại, lời nói thấm thía: “Cô nương a, ngươi tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng mà đầu năm nay nam nhân tử tế lại là khan hiếm. Chuyện cuối cùng có thể thành hay không thành, thử một lần mới biết… Ngươi năm nay mặc dù mới đôi tám niên hoa, nhưng tiếp qua hai năm nữa, hài tử nhà người ta đều đã đả tương du (*) được rồi, ngươi nhìn xem có hâm mộ hay không?”

[(*) đả tương du: nghĩa đen là đi mua tương, nghĩa bóng là đi ngang qua, đi xem náo nhiệt]

Cô nương nọ trợn mắt há hốc mồm, đại để là chưa từng thấy qua người nào khí khái lạ lùng kỳ quái như thế, uổng phí cả một gương mặt đẹp đẽ.

Diệp Phù Sinh nói: “Bất quá người xưa nói cũng đúng ‘Thà thiếu mà không ẩu’, cũng không thể theo đuổi kẻ mặt người dạ thú uổng phí cả đời mình. Hôm nay ca với ngươi hợp ý, giúp ngươi nhìn xem đây rốt cuộc là chân anh hùng hay là ngụy quân tử. Nếu là một người tốt, ngươi không được buông tha; Nếu là một kẻ giả mạo, liền càng không thể bỏ qua mà thu thập hắn, tạo phước cho bao nhiêu thiếu nữ nhà lành khác.”

Cô nương: “Công tử ngươi… đừng nói nữa…”

Diệp Phù Sinh: “Ta nói không đúng sao?”

Một thanh âm nhẹ nhàng ở sau lưng bỗng nhiên vang lên, ngữ điệu bình thản đến không hề lên xuống, lại khiến cho người ta khó hiểu mà lông tóc dựng đứng: “…Rất đúng!”

Diệp Phù Sinh lúc này mới kinh ngạc phát giác sau lưng có thêm một người, bật quay đầu lại: “Ngươi…”

Sau lưng là một đạo trưởng toàn thân y bào trắng đen đan xen, mi mục lạnh nhạt, đầu bạc như tuyết, sắc mặt như phủ một tầng sương.

“Nhiều năm không gặp…” Đoan Thanh bình tĩnh mà nhìn đôi mắt Diệp Phù Sinh đột nhiên trừng lớn “…ngươi cũng có bản lĩnh a, Cố Tiêu!”

Diệp Phù Sinh đương trường muốn quỳ sụp xuống.