Phong Đao

Chương 66: Phiên ngoại 2 (trung)- Thiên ý xưa nay luôn khó dò



Có sự tình, về lý trí có thể hiểu được, nhưng về mặt tình cảm lại không thể tiếp thu.

Chu Thận so với bất kỳ người nào khác đều có tư cách đi hận Tần Hạc Bạch, nhưng chính hắn cũng tự biết mình không thể hận Tần Hạc Bạch.

Vì nước vì dân, Tần Hạc Bạch có đại nghĩa; với huynh trưởng, với mình, hắn có đại ân. Mặc dù ân nghĩa này ban đầu xuất phát từ mong muốn gì đi nữa, nhưng chính như Chu Khê đã nói, hắn so với người khác đều hiểu rõ ràng nhất, tâm ý của Tần Hạc Bạch không phải là giả.

Chu Thận cảm thấy mấy năm nay mình sống tựa như trò cười. Hắn mang một bầu rượu ra cạnh sông đào bảo vệ thành ngồi từ hoàng hôn uống đến hừng đông, sương sớm làm ướt tóc tai quần áo mới lảo đảo đi về phòng, quỳ trước linh vị cha mẹ nửa ngày, sau đó ra khỏi nhà.

Ba ngày sau, Chu Thận đầu nhập dưới trướng Nguyễn Thanh Hành, trở thành quan môn đệ tử. Nam Nho đích thân xóa sạch dấu vết quá khứ của hắn, từ đó về sau đổi thành họ Nguyễn.

Sau ngày hành lễ bái sư, Nguyễn Thận đi theo bên cạnh Nguyễn Thanh Hành gặp qua không ít người, sĩ nông công thương khác biệt, lại đều là những nhân vật đầu não một phương. Chỉ là những người này đại đa số đều vẻ mặt nịnh nọt, há miệng phun châu nhả ngọc, nói tới nói lui lại còn không bằng rắm chó.

Hắn nhìn mà chán ghét. Nguyễn Thanh Hành nhân lúc uống trà lặng yên hỏi một câu: “Cảm thấy thực phiền?”

Không chờ hắn trả lời, Nguyễn Thanh Hành đặt chén trà xuống: “Ta cũng cảm thấy thực phiền. Nhưng ngươi phải tập cho quen.”

“Vì sao?”

Nguyễn Thanh Hành nói: “Bởi vì ta già rồi. Một ngày nào đó ngươi phải trở thành ta, giúp ta nhìn những người này cùng những việc này.”

Những lời này hàm ý bên trong rất nhiều. Nguyễn Thanh Hành môn hạ đệ tử không thiếu, Nguyễn Thận lại là người tư lịch ít nhất. Nhưng nghe Nguyễn Thanh Hành nói dường như không chỉ muốn dạy hắn võ nghệ học vấn, còn muốn truyền lại nhiều thứ khác.

Nguyễn Thận trong lòng đang muốn hỏi rõ, lại bị một con tuấn mã đột nhiên xông vào tiểu viện làm cho kinh sợ.

Trên hãn huyết bảo mã là một người khoác áo choàng màu xanh, cầm trường thương ngù đỏ, chính là Tần Hạc Bạch lúc này vốn nên đóng tại Bắc cương.

Hắn một thân phong trần, gương mặt cũng mỏi mệt xanh xám, nhìn thấy tiểu viện đầy người cũng chỉ đảo mắt liếc qua, cuối cùng dừng lại trên người Nguyễn Thận cùng Nguyễn Thanh Hành, chắp tay nói: “Nguyễn công, Vân Phi có chút việc muốn mượn vị đệ tử này của ngài nói chuyện, chẳng biết có được không…”

Nguyễn Thanh Hành không đợi hắn nói xong, liền đem Nguyễn Thận đẩy ra phía trước, cười nói: “Nhìn bộ dáng Tần Tướng quân đích xác là có việc gấp, lão hủ dĩ nhiên không cản trở … Bất quá, tướng quân chưa được truyền triệu liền một mình hồi kinh, không biết nên trả lời cho bệ hạ như thế nào đây?”

Nửa câu sau thanh âm hắn đè thấp. Nguyễn Thận biến sắc, Tần Hạc Bạch lại thản nhiên như không nghe thấy, nắm chặt tay Nguyễn Thận liền đi ra ngoài.

Nguyễn Thận chưa kịp chỉnh hắn một câu, lập tức đã bị hắn kéo lên lưng ngựa, hung hăng ra roi, phóng ngựa chạy như điên ra cạnh bờ sông đào bảo vệ quanh thành.

Bờ sông cỏ cây đều đã khô vàng thưa thớt, hiện ra trong gió thu lạnh run rẩy, bên kia sông chính là quan đạo ra khỏi kinh thành. Nguyễn Thận thấy Tần Hạc Bạch căn bản không có ý dừng lại, một khuỷu tay thúc vào ngực hắn, quả nhiên bị ngăn lại; nhưng mà một chưởng khác của hắn lại tụ lực vỗ vào trên lưng ngựa. Con ngựa bị đau lồng lên, thiếu chút nữa đem hai người quẳng ra xa. Nhân cơ hội này Nguyễn Thận xoay người xuống ngựa, lạnh lùng nhìn Tần Hạc Bạch; “Ngươi muốn làm gì?”

Tần Hạc Bạch định thần lại, nhìn kỹ Nguyễn Thận.

Không đến một tháng, người trước mắt đã thay đổi bộ dáng. Trước nay quần áo tiêu sái không quy củ hiện giờ đã chỉnh chỉnh tề tề, còn đổi thành kiểu trường bào của văn sĩ hắn ghét nhất, tóc cũng buộc lên cao có phong phạm của người đọc sách, khác hẳn tiểu tử trước kia đụng một chút liền xù lông.

Nhất là trên gương mặt rút đi vẻ vui thì cười giận thì mắng. Tuy rằng vẫn chưa kiềm chế được sắc hỉ giận không hiện ra, nhưng cũng khiến Tần Hạc Bạch không thể nắm bắt được như trước.

Nguyên bản một bụng muốn nói lại không biết giãi bày như thế nào, Tần Hạc Bạch nghẹn một lúc lâu mới thốt ra một câu: “Huynh trưởng ngươi để ta tới đón ngươi quay lại Bắc cương.”

“Huynh trưởng ta?” Nguyễn Thận thản nhiên nói “Tần Tướng quân có phải tìm nhầm người hay không? Nguyễn Thận ta xuất thân Đông châu, cha mẹ mất sớm, là con trai độc nhất trong nhà, lấy đâu ra huynh trưởng?!”

“A Thận!” Tần Hạc Bạch không ngờ tới hắn sẽ nói như vậy, vẻ mặt cuống lên. Nhưng từ trước đến giờ hắn không biết dỗ người khác, qua nhiều năm như vậy đối với Chu Thận cũng chỉ là dùng hành động mà bày tỏ, trước mắt càng luống cuống nói không nên lời “Ngươi…ngươi…đừng như vậy!”

“Ta như thế nào?” Nguyễn Thận nhìn hắn “Tần Tướng quân, ngươi thân là Bắc cương Thống lĩnh lại tự ý bỏ nhiệm sở một mình hồi kinh, vô duyên vô cớ mà muốn dẫn ta qua sông, hiện giờ lại hỏi ta như thế nào?”

Tần Hạc Bạch nghe hắn nói, một đường mỏi mệt đột nhiên ập xuống người, tay chân lạnh như băng, trầm mặc một khắc, nói: “Là ta xin lỗi ngươi… ngươi… không nên vì cái sai của ta mà giận Chu Khê, cũng làm khó chính mình.”

Nguyễn Thận trong lòng quay cuồng cảm xúc phức tạp khôn kể, chua ngọt đắng cay trộn lẫn thành một nồi thập cẩm, khó chịu cực kỳ. Hắn đem từng hương vị này ở trong lòng lần lượt nếm qua, ngẩng đầu lên nói: “Ta là ai, ta muốn làm cái gì, có quan hệ gì đến ngươi chứ?”

Hắn nói xong liền xoay người muốn đi, lại bị Tần Hạc Bạch lập tức kéo lấy tay áo, hai người giằng co, rốt cục khiến Nguyễn Thận phiền. Hắn trở tay một chưởng đánh qua, cùng Tần Hạc Bạch liều mạng một cái. Người sau vẫn sừng sững không động, hắn lại lảo đảo lui ba bước, ngược lại khiến khoảng cách hai người giãn ra.

Nguyễn Thận bất động thanh sắc mà lau vết máu trên khóe môi, không quay đầu lại, chỉ mở miệng nói: “Tần Tướng quân, thay vì làm chuyện dây dưa vô vị, không bằng sớm quay lại biên quan của ngươi đi. Dù sao cũng là năm đó ngươi lấy cốt nhục nhiều người như vậy để bảo vệ, nếu lại đánh mất, mới thực sự là có lỗi với họ.”

Trong tay Tần Hạc Bạch chỉ nắm một nửa tay áo trắng bị rách, nhìn bóng lưng của hắn càng lúc càng đi xa, thẳng đến khi sắp biến mất, đột nhiên hô một tiếng: “A Thận!”

Bước chân Nguyễn Thận dừng lại một chút, nghe thấy thanh âm Tần Hạc Bạch từ phía sau truyền đến: “Đến tột cùng như thế nào, ngươi mới có thể tha thứ cho ta?”

Vấn đề này Nguyễn Thận suy nghĩ thật lâu. Tần Hạc Bạch cũng kiên nhẫn đứng chờ, giống như tù phạm chờ phán quyết cuối cùng.

Hắn rốt cục chờ được Nguyễn Thận trả lời. Một câu thực nhẹ nhàng, lại khiến cho Tần Hạc Bạch cam tâm đánh cược hết thảy những gì mình có, cho dù là thân gia tánh mạng, hay là thành bại vinh nhục.

Bóng dáng Nguyễn Thận biến mất sau hàng cây khô rũ lá, chỉ để lại phía sau một câu: “Ta không hận ngươi.”

Tần Hạc Bạch, ta không hận ngươi, cho nên ta sẽ không tha thứ cho ngươi!

Đi theo Nguyễn Thanh Hành bên người mỗi ngày, so với trong tưởng tượng của Nguyễn Thận còn gian nan hơn. Không chỉ bởi vì Nguyễn Thanh Hành là một nghiêm sư, quan trọng hơn, hắn ngoại trừ là Nam Nho, còn là một quyền thần.

Học vấn, võ nghệ thật vất vả mới được thông qua, hắn đã bị Nguyễn Thanh Hành mang theo đi xử lý vài vụ tranh chấp rắc rối. Tất cả những điều nghe được đều là lừa dối, mắt nhìn đều là diễn kịch, giống như mỗi người đều mang nhiều mặt nạ, phía trước ngươi là gương mặt này, sau lưng ngươi lại là gương mặt khác.

Nguyễn Thanh Hành nhìn thấu vẻ chán ghét của hắn, nhưng giả như không biết. Nguyễn Thận không có cách nào phản kháng, chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng. Dần dần, hắn từ những người này học được như thế nào là giả vờ, thấy được không ít bề ngoài vàng ngọc bên trong bông rách, cũng đã kinh qua không biết bao nhiêu mưu mô.

Trong thời gian hai năm, hắn từ buổi đầu chán ghét, dần dần thấy được hứng thú, lại càng về sau tập mãi thành quen.

Sau khi hắn đề tên bảng vàng, nhậm chức ở Hàn Lâm Viện, mới từ trong tán thưởng của Nguyễn Thanh Hành chiếm được đáp án cho vấn đề lúc trước.

Nguyễn Thanh Hành không chỉ xem hắn như đệ tử, còn muốn đem hắn bồi dưỡng thành truyền nhân, kế thừa văn võ, mưu tính, thậm chí thay thế địa vị của mình, thay mình hoàn thành những việc đang còn dang dở.

Nguyễn Thận nói: “Ngươi cố ý tại thời điểm đó nói cho ta biết chân tướng.”

“Nếu ngươi cả đời đều tầm thường vô vi, cũng không cần biết chân tướng.” Nguyễn Thanh Hành nói như thế “Người không hữu dụng không đáng để ngươi uổng phí tâm tư. Ngươi phải nhớ kỹ điểm này.”

“Nhưng thời điểm đó, ta còn chưa đủ để sư phụ bỏ ra tâm tư nhiều như vậy.” Nguyễn Thận khép lại quyển sách “Là vì Vân Phi huynh?”

Nguyễn Thanh Hành cười nói: “Không ngờ ngươi còn gọi hắn như vậy. Tần Tướng quân nếu là nghe được nhất định sẽ thật cao hứng.”

“Ta gọi hắn như thế nào, là tùy ý thích.” Nguyễn Thận ngẩng đầu nhìn về hướng Nguyễn Thanh Hành “Nghe giọng điệu của sư phụ, hắn gần đây tựa hồ không tốt lắm?”

Nguyễn Thanh Hành khen ngợi hắn nhạy bén, đem một phong thơ đưa tới. Trong thư viết việc Tây Bắc có võ quan trấn thủ lơ là nhiệm vụ, tên ngốc Tần Hạc Bạch kia lại cố niệm chuyện cũ giơ cao đánh khẽ, miễn cho người này thoát khỏi toàn gia sưu trảm, rồi lại không che dấu kín kẽ, bị mật báo chọc đến nơi này của Nguyễn Thanh Hành.

Đôi mày Nguyễn Thận nhíu lại có thể kẹp chết con ruồi. Chuyện lớn như vậy chắc chắn giấu không được. Nguyễn Thanh Hành không thể tự mình ra mặt buộc tội Tần Hạc Bạch, dĩ nhiên là muốn tìm thủ hạ đệ tử thay mặt.  Lúc này đem thư đưa tới trước mặt hắn, ý tứ rất rõ ràng minh bạch.

Hắn không chút do dự, đem thư nhét vào trong ngực cất kỹ, nói: “Đệ tử hiểu được.”

Nguyễn Thanh Hành cười hỏi: “Làm như vậy có thể nói không chừng thực sự muốn cùng hắn nhất đao lưỡng đoạn, ngươi không tiếc?”

Nguyễn Thận không trả lời, bước qua ngưỡng cửa phòng Nam Nho nghênh ngang mà đi. Hắn trở lại phòng mình đề bút viết thư.

Thư viết ba chữ “Vân Phi huynh”, nhưng hắn căn bản không tính đem thư này gởi đi. Câu “Vân Phi huynh” trong trí nhớ đã ở một khắc hắn biết được chân tướng kia triệt để biến mất, hai người cũng không thể nào trở về được lúc ban đầu.

Nhưng mà lúc hắn vẫn còn là “Chu Thận”, đã thành thói quen cái gì cũng muốn cùng “Vân Phi huynh” lải nhải, để giãi bày hay phát tiết, cho tới hiện tại cũng không đổi được thói quen này. Bắt đầu từ hai năm trước cho đến bây giờ, mỗi năm đều viết một phong.

Nguyễn Thận có đôi khi sẽ cảm thấy buồn cười. Năm đó thời điểm bên nhau gần trong gang tấc nghe Tần Bạch Hạc nói quá mười câu đã thấy phiền, đến hiện giờ trời nam đất bắc, người việc đều khác xưa, cố tình là hắn có đầy bụng muốn nói, lại chỉ có thể trút hết lên tờ giấy, cất trong hộp gỗ.

Lưu loát viết sáu tờ giấy, trong đó một nửa đều là điên cuồng mắng chửi Tần Hạc Bạch đầu to mà óc bằng trái nho, làm việc đại ngu xuẩn. Đợi đến lúc mắng sảng khoái rồi mới viết xuống tính toán kế tiếp của mình – Nếu giấu không được, thay vì chờ người khác bỏ đá xuống giếng, chi bằng tự mình đem sự tình chọc ra trước, sau đó lại nghĩ biện pháp mập mờ bên trong, cuối cùng sấm to mưa nhỏ (*), cũng là để cái kẻ ngu xuẩn kia nhớ lâu một chút.

[(*) từ câu « lôi thanh đại, vũ điểm tiểu »: tiếng sấm lớn tưởng chừng như mưa to, cuối cùng lại là mưa nhỏ. Ý chỉ chuyện tưởng lớn hóa ra lại nhỏ]

Hắn viết xong, đem lá thư cất kỹ, lúc này mới một đêm an giấc mộng đẹp.

Ngày hôm sau Nguyễn Thận phá lệ thượng triều, trước mặt mọi người buộc tội Tần Hạc Bạch vì tình riêng xem thường việc công, che chở tội thần, trong lúc nhất thời rung chuyển triều dã. Tần Hạc Bạch xa tại biên cương bị truyền triệu hồi kinh. Đây là lần gặp mặt đầu tiên của bọn hắn sau hơn hai năm xa cách, ánh mắt của Tần Hạc Bạch nhìn hắn có khiếp sợ cũng có lĩnh ngộ, gương mặt Nguyễn Thận lại không ngừng lạnh như băng.

Dự cảm không ổn lại thành sự thật. Tên ngu xuẩn này không hiểu được có phải là uống nhầm thuốc hay không, thế nhưng đương trường nhận tội, còn thỉnh chỉ để Nguyễn Thận điều tra. Tuy rằng Nguyễn Thận nguyên bản đã tính toán sẽ nhúng tay điều tra, nhưng từ vị thế ở bên cạnh hiệp trợ so với chủ trách điều tra khác biệt nhau, hắn sẽ từ người âm thầm nhìn trộm biến thành bia ngắm bị người khác gắt gao nhìn chằm chằm, muốn che giấu cho kẻ ngu xuẩn này là điều cực khó.

Hơn hai năm tu dưỡng của Nguyễn Thận lúc này tan tành mây khói, thiếu chút nữa nhịn không được đập cho Đại tướng quân một trận ngay tại đương trường. Sau khi bãi triều, hắn thần tình âm trầm, Tần Hạc Bạch cố tình còn đuổi theo.

Tần Hạc Bạch nói: “A Thận, là ta không đúng!”

Nguyễn Thận thực sự mệt tâm, lười nói với hắn, bước chân lại càng đi nhanh. Một lần gặp gỡ khó khăn này lại cứ như vậy bị cắt ngang trong im lặng, khiến cho hắn cũng không kịp thấy rõ Tần Hạc Bạch có phải già hơn một chút, gầy yếu hơn một chút rồi hay không.

Hắn bận tra án, kết quả lại thực sự tra ra việc lớn – võ quan kia thế nhưng không phải lơ là nhiệm vụ, mà căn bản là gian tế cấu kết phiên bang.

Thời điểm phát hiện chuyện này bên cạnh có không ít người. Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Nguyễn Thận là đem chứng cứ đi hủy, tìm cách uy hiếp tất cả những người từng nhìn thấy. Kết quả suy nghĩ mới vừa lóe lên trong đầu đã bị một bàn tay chặn lên bả vai.

Nguyễn Thanh Hành không biết từ khi nào đã đến, cúi đầu nhìn hắn, giống như nhìn thấu mọi tâm tư của hắn.

Nguyễn Thận rốt cục minh bạch. Ngay từ đầu Nguyễn Thanh Hành đã biết chuyện này, đoán chắc tâm tư của hắn, che giấu chân tướng để hắn lộ diện, bởi vậy đem hắn bức đến nơi đầu sóng ngọn gió.

Hắn tự cho mình là thông minh, nào ngờ đã sớm thành cây đao trong tay người khác.

Sự việc sau đó hắn kỳ thực đã không thể nhớ rõ, chỉ biết là Nam Nho trong mắt người ngoài luôn “Ốm đau nằm bẹp trên giường” tiếp nhận án tử trong tay của hắn, phái người tìm hiểu nguồn gốc, cuối cùng liên lụy ra không ít rắc rối lớn nhỏ. Sai lầm kia ở thời điểm bình thường không có gì nghiêm trọng, cho tới lúc này chính là đại họa.

Tần Hạc Bạch đương trường bị phạt hai mươi trượng, hồi phủ cấm túc một tháng. Nguyễn Thận suy nghĩ trước sau, rốt cục vẫn không bình tĩnh nổi, thừa dịp đêm trèo tường vào tướng quân phủ.

Mới vừa rơi xuống còn chưa kịp đứng vững, hắn thiếu chút nữa đã bị một thương chọc đến thấu tim. Trong viện có một cô nương mày như lá liễu mặt tựa phù dung đang luyện thương, đem hắn xem thành kẻ trộm. Chỉ là cô nương này không lên tiếng, cũng không hô hoán gọi người, chỉ đề thương liên tiếp ba mươi sáu chiêu thương pháp uy vũ sinh phong, chính là bộ pháp của Tỏa Long thương.

[Lời mỗ: chỗ này bug một tí nhỉ, chính xác là Tần Liễu Dung chỉ luyện được ba mươi ba chiêu, còn Trảm Long tam đoạn sát chưa luyện được]

Hắn nghe nói Tần Hạc Bạch có một muội muội bị câm gọi là Tần Liễu Dung, chỉ là cho tới bây giờ cũng chưa có cơ hội gặp qua. Tránh né được mười mấy chiêu, Nguyễn Thận chợt nghe trong phòng truyền đến tiếng ho khan, như là Tần Hạc Bạch muốn đi ra.

Một khắc kia hắn bỗng nhiên mất hết dũng khí, không dám nhìn tới người này, xoay người nhảy ra ngoài tường viện, một đường chạy như điên quay về.

Từ đó về sau, hắn rốt cuộc cũng không dám đi ngang qua Tần gia. Tần Hạc Bạch phái người nhiều lần đến truyền thư, hắn cũng không tiếp, đều đuổi trở lại.

Mãi cho đến ngày Tần Hạc Bạch rời kinh, trong triều hơn phân nửa võ quan đều đi đưa tiễn. Sau khi Nguyễn Thận biết được tin, tức đến dậm chân. Kẻ ngu xuẩn này vốn đã chọc đến kiêng kị của đế vương, bây giờ vẫn còn không hiểu ra, thật là chết vì ngốc cũng đáng!

Liên tiếp quẳng hết hai cái ấm trà, Nguyễn Thận vẫn là nhịn không được thi triển khinh công nhanh chóng đuổi theo, ở ngoài thành hơn mười dặm thấy được Tần Hạc Bạch. Người này trang bị nhẹ nhàng, mang theo không nhiều người, liền bước phong trần lao tới Kinh Hàn quan, sau lưng là kinh thành nguy nga tráng lệ, nhưng ánh mắt của hắn thủy chung hướng về phía trước.

Nguyễn Thận núp ở sau một gốc cây đại thụ nhìn hắn đi xa, mắng: “Mau cút đi!”

Mau cút đi cái kẻ ngu xuẩn nhà ngươi! Triều đình không phải là chỗ cho ngươi phát ngốc, nhanh chóng chạy về biên quan cùng chốn giang hồ của ngươi đi. Tốt nhất là cả đời cũng đừng trở vềnữa!

Nguyễn Thận sau khi trở về ngày đêm cầu nguyện đừng bao giờ gặp lại Tần Hạc Bạch nữa, bởi vì mỗi lần cùng kẻ ngu xuẩn này gặp mặt, nhất định là có rắc rối trên người. Bản thân hắn hiện tại trái phải cũng lẻ loi một mình, xảy ra vấn đề cũng chỉ có một người Chu Khê rơi nước mắt. Tần Hạc Bạch tuy rằng không cưới vợ sinh con, họ hàng thân thích cả nhà cũng hơn trăm người, nếu xảy ra chuyện gì hắn đảm đương không nổi.

Đáng tiếc đại khái là Nguyễn Thận bình thường bất kính thần phật, cho nên lâm thời cuống lên mới lo khấn vái cũng không hữu dụng.

Chín tháng sau, Tiên đế bởi vì “Tiên đan” mà bệnh nặng nôn ra máu. Triều dã trên dưới liên lụy vô số, thậm chí ngay cả Nhị hoàng tử cũng bị cuốn vào, trong lúc nhất thời người người cảm thấy bất an.

Chỉ là Nguyễn Thận hiểu rõ ràng, trọng bệnh nôn ra máu gì gì đều là giả. Tiên đế căn bản là không việc gì, chính là mượn biện pháp này trấn áp hai đứa con càng ngày càng cường đại của mình, đồng thời diệt trừ Tần Hạc Bạch tựa như nhổ cái đinh cái trong mắt.

Tiên đế già rồi. Hắn vốn là kẻ tâm tư quá nhiều thủ đoạn, càng già lại càng sợ chết, càng già lại càng cảm thấy người nào cũng nhăm nhe vị trí của hắn, vì thế ngay cả con trai ruột cũng kiêng kị. Đơn giản là hắn năm đó nghĩ sai lầm khi trao cho Nhị hoàng tử binh quyền, lại nhìn con mình cùng Tần Hạc Bạch thân cận, ở trên triều đình phân lượng càng ngày càng quan trọng, rốt cuộc ngay chính bản thân hắn cũng hối hận.