Phong Đao

Chương 60: Thiên quân



Thời điểm một tiếng vang thật lớn kia truyền đến, trái tim Diệp Phù Sinh giật thót lên. Y rất nhanh liền phục hồi lại tinh thần đưa tay ngăn trở, hiểm hiểm đỡ được một trảo phóng tới của Hách Liên Ngự. Người sau không chút để ý, biến trảo thành chưởng ở trên cánh tay y vỗ một cái, cả người mượn lực lật qua đỉnh đầu y, đảo mắt đã ra phía sau Diệp Phù Sinh, hai ngón tay đeo hộ chỉ nhanh như chớp điểm đến sau gáy y.

Mắt thấy chỉ phong sắp đâm vào da thịt, Diệp Phù Sinh lại giống như sau lưng cũng có mắt đột nhiên quay đầu, chủy thủ hoành ngang sau gáy. Hai ngón tay Hách Liên Ngự điểm lên thân chủy thủ, kình lực nhả ra, chấn cho hổ khẩu y tê rần, dưới chân lại giống như bôi mỡ, trượt ra xa hơn một trượng, ngưng mắt nhìn Hách Liên Ngự.

Người này thân pháp biến hoá kỳ lạ, Diệp Phù Sinh lấy toàn lực thi triển cũng chỉ nhanh hơn hắn một chiêu nửa thức. Y đơn giản liền đổi công làm thủ, ý muốn kéo dài giữ chân mà không cần thắng.

“Hỏa lôi đã nổ, lũ cuốn đã thành. Ngươi nói bọn họ còn có mạng sống sót sao?” Hách Liên Ngự co duỗi ngón tay một chút, nhìn về phía triền núi sụp đổ phía xa “Người mà ngươi lo lắng, nói không chừng đã bị nổ thành một đống thịt nát rồi!”

Cổ họng Diệp Phù Sinh dâng lên một vị tanh ngọt. Hậu quả việc mạnh mẽ vận động chân khí chính là hiện tại nội lực trong kinh mạch tán loạn. “U mộng” vốn đã bị áp chế lại rục rịch ngóc đầu dậy, trong đầu vang ong ong, trước mắt cũng bắt đầu hoa lên, căn bản không có lòng mà để ý tới lời Hách Liên Ngự nói.

Y mạnh mẽ đem ngụm máu này nuốt trở vào, chủy thủ trong tay lấp loáng, thân ảnh chớp động, đảo mắt đã đến bên người Hách Liên Ngự, đao phong từ phía dưới vạch một đường lên trên đầu. Cho dù Hách Liên Ngự lui đến cực nhanh, cũng bị một đao kia từ xẻ từ bụng bên trái lên tận vai phải, đáng tiếc chỉ làm rách lớp áo ngoài, không thương tổn đến da thịt.

Một tay Hách Liên Ngự chế trụ cánh tay y, Diệp Phù Sinh cũng không cứng rắn kháng cự, cánh tay xoay chuyển từ giữa thoát ra. Hai người ngươi tới ta đi, không bao lâu đã qua mười mấy hiệp. Đến lúc tách ra, một người khóe miệng rỉ máu, một người đầu vai cũng thấm đỏ.

Hách Liên Ngự xoa bả vai bên trái của mình. Vừa rồi một đao kia đột nhiên biến chiêu, có thể nói là xuất quỷ nhập thần, vai trái gần cổ bị rạch một đường. Tuy chỉ là vết thương da thịt, nhưng đã từ rất lâu rồi hắn chưa hề đổ máu.

Hắn khẽ cười một tiếng, nhìn máu nhiễm đỏ ngón tay, nói: “Trong vòng mười năm có thể đạt đến cảnh giới này, có thể nói ánh mắt Cố Thời Phương chọn đồ đệ cũng không tệ lắm.”

Diệp Phù Sinh tay cầm chủy thủ, tận lực khống chế để khí tức không chạy loạn. Cứ toàn lực thôi phát chân khí như vậy, y cũng không biết mình còn có thể chống đỡ bao lâu. Chỉ là không đến giây phút cuối cùng, y tuyệt không bó tay chờ chết.

Y không thể đi. Bởi vì một khi để Hách Liên Ngự thoát thân, bọn Sở Tích Vi sẽ gặp họa sát thân. Trước mắt có thể cầm chân hắn được khắc nào, bên kia liền thêm an toàn khắc nấy.

“Bất quá, ta chơi chán rồi!”

Tiếng cười bỗng nhiên lạnh xuống. Hách Liên Ngự vươn tay cởi áo khoác, lộ ra trường bào tay chẽn trắng tinh bên trong. Diệp Phù Sinh lúc này mới phát hiện, trên lưng hắn còn dắt một thanh nhuyễn kiếm, nhỏ cỡ hai ngón tay, dài bốn thước. Cả thân kiếm đen tuyền không chút ánh sáng, dắt ở trên lưng trông như một sợi băng lụa màu mực. Lúc này được Hách Liên Ngự rút ra, thân kiếm rung lên, phát ra thanh âm quái dị tựa như độc xà phun lưỡi.

Y nhớ tới thanh Phá Vân kiếm giả bị mình mang ra khỏi địa cung kia, lại nghĩ tới trường kiếm dắt sau lưng người này mười năm trước, bừng tỉnh phát hiện: thì ra Hách Liên Ngự kỳ thực là sử dụng kiếm, chỉ là công phu Tu La thủ của hắn đã cực kỳ lợi hại, thời điểm cần thiết phải sử dụng kiếm không nhiều lắm.

“Nó là ‘Tiềm uyên’.” Hách Liên Ngự bấm tay ở trên thân kiếm bắn ra “Sử dụng hết bản lĩnh của ngươi liều mạng với nó đi.”

Lời còn chưa dứt, thân hình hắn cùng thanh kiếm như hóa thành một bóng mờ lạnh lẽo. Diệp Phù Sinh chỉ cảm thấy một làn gió rét lạnh cắt đến trước cổ họng, vội vàng đảo bước nghiêng người, chủy thủ nâng lên ngăn cản, hiểm hiểm đánh lên mũi kiếm, ra sức gạt văng ra. Chưa kịp hồi phục động tác, cũng không thấy rõ được thủ pháp thân pháp của Hách Liên Ngự thế nào, đã bị bảy chiêu kiếm đoạt mệnh liên tục bức lùi lại.

Diệp Phù Sinh bất ngờ không kịp đề phòng, liên tục thay đổi ba loại bộ pháp, thân trên ngửa ra sau, nhấc chân đá vào huyệt Hoàn Khiêu của hắn. Nhưng mà nhuyễn kiếm này thu phát tự nhiên, giây lát tựa như độc xà quay đầu mổ ngược lại, xoắn lấy cẳng chân Diệp Phù Sinh. Mặc dù y vừa kịp tránh thoát, nhưng trên đùi cũng bị cắt một kiếm, máu lập tức liền thấm ướt một mảng.

Trời mưa dần dần nhẹ hạt, nhưng kiếm pháp của Hách Liên Ngự vẫn như cuồng phong bão tố. Nhuyễn kiếm ở trong tay hắn, khi thì như một dải lụa mềm dẻo không trọng lượng, mơ hồ bất định, khi xoắn khi quấn, khiến người ta không biết đường nào mà lần; khi thì lại bị nội lực dẫn phát cứng rắn vô cùng, chưa chạm vào da thịt, đã cảm thấy như bị cắt ra.

Vừa cương vừa nhu, biến ảo vô cùng.

Diệp Phù Sinh chưa từng thấy qua kiếm pháp như vậy, nhưng đã được nghe nói tới.

Ngày ấy tại khách điếm, Nguyễn Phi Dự có nói tới “Phá vân kiếm” đứng đầu trong võ lâm bát đại cao thủ. Tuy nói người này đã mai danh ẩn tích ở trên giang hồ ba mươi năm, chỉ là kẻ đã từng gặp qua hắn rút kiếm, đến chết cũng sẽ không quên.

“Cái gọi là ‘Một kiếm Phá Vân khai thiên địa’, chỉ một chiêu cuối cùng trong bộ kiếm pháp của hắn. Bằng vào một thức ‘Phá vân’ này, chính là thiên hạ vô địch.” Lúc Nguyễn Phi Dự đem thanh kiếm giả kia cắm lại vào vỏ, trong ánh mắt toát ra hồi ức cùng tán thưởng “Bộ kiếm pháp kia bao hàm biến đổi như bát quái, phân phân hợp hợp, tạo thành sáu mươi bốn thức phức tạp, cũng chia thành tám chiêu đơn giản mà khó phá, âm dương hòa quyện, vừa nhu vừa cương, không người nào có thể nhìn thấy rõ những biến ảo trong đó.”

Lúc đó Diệp Phù Sinh nhíu mày: “Không có người phá được kiếm pháp này sao?”

Nguyễn Phi Dự cười cười, nói: “Theo hiểu biết của lão hủ, từ lúc hắn mới bước chân vào chốn giang hồ cho đến khi mai danh ẩn tích, không có kẻ nào thắng qua hắn. Một người cũng không có!”

“… Bộ kiếm pháp kia gọi là gì?”

“Thủy Vân. Thủy trong « miên diên lưu thủy »; Vân trong « đãng tận yên vân » (*).” Nguyễn Phi Dự nhẹ giọng nói “Nếu một ngày kia ngươi gặp loại kiếm pháp này, liền dùng toàn lực mà chạy trốn đi.”

[(*) Nước chảy miên man, khói mây lãng đãng]

Diệp Phù Sinh lúc ấy liền ghi tạc trong lòng. Chỉ là không ngờ tới lão gia hỏa này đại khái miệng quạ đen, vậy mà một câu thành tiên tri.

Ý nghĩ vừa điểm qua, lại một kiếm như linh xà bám sát mà đến, chỉ nháy mắt đã tới trước ngực. Diệp Phù Sinh không dám ngạnh kháng cùng hắn, chỉ có thể sử dụng xảo kình tránh lui, chủy thủ ở trong tay xoay chuyển, chặn lại nhuyễn kiếm tựa như du long.

Còn chưa kịp thở ra, tay trái của Hách Liên Ngự liền duỗi đến, hai ngón tay thẳng hướng hai mắt y, cơ hồ đã chạm vào mí mắt. Diệp Phù Sinh hoảng hốt, đầu ngả về phía sau một cái, ngón tay Hách Liên Ngự từ khóe mắt sượt qua, tạo thành một vết máu nhạt.

Một bước lui này của y, bàn tay liền buông lỏng, nhuyễn kiếm như chiếc roi lụa quấn vào chủy thủ. Cổ tay Hách Liên Ngự chuyển động, cây chủy thủ liền bị đâm ngược trở về, lao thẳng tới trước mặt Diệp Phù Sinh. Diệp Phù Sinh lúc này hậu lực không đủ, càng không dám tiếp lấy, vội vàng lùi về phía sau một bước. Chỉ nghe một tiếng mũi dao cắm vào thịt trầm đục, chủy thủ đã đâm vào vai trái y.

Một đao kia kình lực cực lớn, cơ hồ muốn xuyên qua bả vai y. Tuy rằng không động vào gân cốt, nhưng đao phong cắm vào máu thịt khiến Diệp Phù Sinh cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Y nhịn đau ổn định vững vàng thân thể, chợt nghe Hách Liên Ngự cười nói: “Có qua có lại.”

Người này chính là có thù tất báo. Diệp Phù Sinh ở trên vai trái hắn chém một vết thương nông, hắn liền bắt bả vai Diệp Phù Sinh cũng đổ máu.

Rút chủy thủ ra, nhanh chóng điểm huyệt cầm máu, tay trái Diệp Phù Sinh tạm thời liền vô dụng. Cơn mưa đã khiến y ướt nhẹp, quần áo dán sát vào người, thân hình vốn gầy yếu thoạt nhìn lại càng hao gầy thêm vài phần.

Máu trên chủy thủ hòa cùng nước mưa từng giọt rơi xuống, sắc mặt y tái nhợt, hô hấp cũng trở nên dồn dập nặng nề. Mười năm qua y đã trải qua không biết bao nhiêu lần đao quang kiếm ảnh, hôm nay lại chỉ trong thời gian vài hiệp mà bước trên lằn ranh sinh tử vô số lần.

Ngay sau đó, chủy thủ cùng nhuyễn kiếm lần thứ hai chạm vào nhau. Diệp Phù Sinh mượn lực bay về phía sau, nới rộng khoảng cách cùng Hách Liên Ngự. Trên mặt hiện ra sát khí, chủy thủ ở trong bàn tay xoay chuyển, đột nhiên xé gió bay ra. Một đao kia quá nhanh quá ngoan độc, cơ hồ mang theo tiếng vang như sấm động, như chim hồng bay vút qua trời xanh, mang theo nội lực cùng kình khí, ở trong màn mưa như cắt ra một khe hở, giây lát đã bức tới trước ngực Hách Liên Ngự!

Một đao kia thực sự quá nhanh, chủy thủ lại không giống trường đao, Hách Liên Ngự rút kiếm về chặn đã không còn kịp. Hai ngón tay đeo hộ chỉ vội vung lên trước ngực, ngay lúc trước khi tai nạn xảy ra đã hết sức kẹp được chủy thủ, trên mặt lại bỗng nhiên hẫng một cái – Diệp Phù Sinh sau khi ra tay liền phi thân lại gần, một trảo nhanh như khống hạc cầm long (*), đem mặt nạ bằng bạc trắng trên gương mặt hắn giật xuống.

[(*): tóm hạc, bắt rồng]

Hiểm hiểm tránh khỏi một kiếm ngay ngực, Diệp Phù Sinh lui ra xa ngoài trượng, gần như tham lam mà nhìn khuôn mặt này, tựa như muốn đem từng tấc da, từng sợi tóc đều ghi tạc trong đầu, hận không thể khắc cốt minh tâm.

Đích thực là khuôn mặt của Mộ Yến An.

Chỉ là thay đổi một thân y phục, thay đổi một sắc độ trên gương mặt, đã như biến thành một người khác, từ một văn sĩ tao nhã phong lưu biến thành ác quỷ vô thường nắm quyền sinh sát trong tay.

Chiếc mặt nạ trắng bạc rơi xuống nước bùn, ánh mắt vẫn luôn thoải mái thong dong của Hách Liên Ngự bỗng nhiên ngưng một khắc, ý cười trên mặt hắn rút nhanh tựa thủy triều, khóe môi hơi cong lên cũng chậm rãi mím thành một đường thẳng tắp, như một mũi kiếm sắc bén.

“Việc này thật đúng là… khiến ta không nghĩ tới a.”

Hắn xoay người nhặt chiếc mặt nạ lên, dùng tay áo cẩn thận lau đi bùn đất trên mặt, đáng tiếc sợi dây lụa đã bị đứt đoạn, hắn đành phải đem mặt nạ cẩn thận thu hồi, giương mắt nhìn Diệp Phù Sinh nói: “Ta vốn là muốn lưu ngươi một mạng, không nghĩ tới ngươi lại thích chết như vậy.”

“Việc ngươi không ngờ tới còn có rất nhiều.” Diệp Phù Sinh ho nhẹ một tiếng, lau đi vết máu nơi khóe miệng.

Hách Liên Ngự nhẹ nhàng hỏi: “Tỷ như?”

Diệp Phù Sinh ánh mắt lướt qua hắn, mỉm cười: “Tỷ như ngươi hôm nay… không giết được ta.”

Trong làn mưa gió, một bóng đen không tiếng động bức tới, gần sát phía sau lưng hắn.

Hách Liên Ngự nhướng mày, nơi cổ liền bị một cây đao chém tới. Hắn thế nhưng không thèm để ý, quay lại người lại, lưỡi đao cắt thành một vết thương nhỏ, một đường tơ máu thấm ra, ở trên cổ hắn như quấn một sợi tơ hồng.

Một đao một kiếm chạm vào nhau, đồng thời song chưởng tiếp đối. Chỉ nghe hai tiếng xương cốt răng rắc đồng loạt vang lên, Sở Tích Vi đã thoáng lướt qua hắn, dừng lại ở trước mặt Diệp Phù Sinh, lạnh lùng nhìn Hách Liên Ngự.

Tay phải của hắn mất tự nhiên mà rũ bên người. Hai ngón tay trái của Hách Liên Ngự cũng cuộn lại trong nắm tay. Chỉ trong hai chiêu, cả hai đều thọ thương.

Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Sở Tích Vi rốt cục kịp chạy về.

[Mỗ có lời muốn nói: Mấy chương này đang nói về ân oán một đời của Thận ca. Mỗ định cố gắng up xong trước tết – vì chuyện của Thận ca bi thương, có chương mỗ edit mà không cầm được nước mắt – tết mà để chư quân đọc chuyện buồn thì không hợp cảnh lắm. Nhưng mà tết phải làm nghĩa vụ nhiều quá, thành ra mỗ lỡ hẹn. Thôi để từ từ cho mọi người ăn vui vẻ đi