Phong Đao

Chương 49: Bẫy rập



Nhà bọn họ ở giữa sườn núi, dùng những tảng đá lớn xây thành, không biết trải qua phong sương bao lâu, có mấy khối đã rạn nứt, lại lấy chút đá nhỏ cùng ván gỗ chèn vào, loang lổ dấu vết tang thương.

Lúc này đã qua buổi trưa, trong nhà cũng không thấy khói bếp, chỉ có một đại cô nương trạc tuổi Tần Lan Thường đang ở bên ngoài giặt quần áo. Căn nhà này phía sau có một cái hồ nho nhỏ, bên trong chính là nước suối trong vắt. Nhưng mà lúc này trời đã trở mùa, thò tay vào cũng lạnh như băng. Nàng cố hết sức mà xách một thùng nước đang muốn rót vào trong chậu gỗ, chợt nghe thấy thanh âm nam tử nhỏ gầy vang vang liền ngước lên nhìn, đã thấy một đám người xa lạ tới trước cửa, bàn tay buông lỏng lực đạo, thùng nước liền rơi xuống bắn ra tung tóe.

Cô nương này đại khái là ít thấy ngoại nhân, thập phần sợ người lạ, nhanh chóng trốn vào trong phòng, chỉ lộ ra cái đầu cẩn thận nhìn trộm. Lão giả đem con lừa cột vào cọc gỗ bên cái cây, lau mồ hôi đầu, hô: “Tú Nhi, chớ tránh! Mau mang cho khách chén nước ấm!”

Thiếu nữ “A” một tiếng rụt trở vào, không bao lâu liền cầm một bầu nước ấm cùng vài cái bát cũ đi ra, chỉ là bộ dáng vẫn khép nép sợ sệt. Thấy cô nương này ngay cả lúc rót nước bàn tay cũng run rẩy, Diệp Phù Sinh đối Tần Lan Thường vứt cho một ánh mắt ra hiệu. Nhưng mà uổng cho Đại tiểu thư chỉ có cái vẻ bề ngoài thiếu nữ, trong lòng rộng lớn có thể so với nam tử hán đại trượng phu, moi hết tâm can chỉ nghẹn ra một câu an ủi tương đương chày gỗ: “Ngươi đừng sợ, chúng ta không ăn ngươi đâu!”

Diệp Phù Sinh: “…”

Mở miệng có thể gây chết người… Cũng không hiểu được lão môn chủ của Bách Quỷ môn đến tột cùng là thần thánh phương nào, lại có thể dạy ra cô cháu gái khí khái thanh kỳ đến bực này.

“Cô nương chớ sợ, khách phiền chủ nhân vốn là không nên, nếu làm mặt hoa đổ lệ càng khiến chúng ta thất thố.” Mắt thấy thiếu nữ bị dọa sợ tới mức muốn khóc, Diệp Phù Sinh thở dài, từ trong lòng lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo màu đỏ đưa tới, khóe miệng cong lên, cười nói: “Nhìn cô nương khí sắc không tốt, phấn này tuy rằng vụng về, cũng có thể tăng thêm một vài phần, tuyệt không cô phụ cảnh xuân tươi đẹp.”

Ở thời buổi này, sơn dã nữ tử không ít người đến tận cuối đời cũng không nhìn qua son phấn. Thiếu nữ tay run rẩy, vẫn là tiếp nhận. Diệp Phù Sinh lại cùng nàng ôn nhu nhỏ nhẹ mà nói mấy câu, liền quay đầu cùng nam tử nhỏ gầy kia lấy nước thay rượu uống nửa bát, đem không khí dịu xuống.

Tần Lan Thường nhìn y nói cười trôi chảy lưu loát, hạ bút thành văn, không chỉ khiến cho hai nam nhân thô lỗ mặt mày hớn hở, ngay cả cô nương nhút nhát kia cũng lên tiếng trả lời, lấy mắt trộm liếc. Nàng trừng mắt nhìn, bỗng nhiên liền có chút lo lắng: đợi tiểu thúc trở về, mình có thể bị đánh gãy chân hay không.

“Thư sinh đói bụng!” Nàng bỗng nhiên mở miệng, đồng thời lặng yên chọc phía sau Lục Minh Uyên một cái, thiếu chút nữa đem thư sinh vừa thật vất vả mới đứng lên được lại ngã nhào về phía trước.

Mấy người tán gẫu đến nhiệt liệt lúc này mới như ở trong mộng sực tỉnh, nam tử nhỏ gầy cùng thiếu nữ vào nhà nấu cơm, lão giả dọn mấy cái ghế nhỏ tiếp tục hầu chuyện. Nguyễn Phi Dự mặc dù là người đọc sách, lại không có vẻ quá thanh cao làm phách, thiên nam địa bắc trong thành ngoài đồng, chuyện gì hắn cũng có thể nói được tỏ tường thích đáng, không làm cho người không biết tự ti, cũng không để cho người hiểu biết lại nhàm chán.

Nguyễn Phi Dự hỏi: “Nơi này khổ cực, lại có nạn trộm cướp quấy phá, lão nhân gia vì sao không bỏ đi như những người khác?”

“Đi? Chạy đi đâu a?” Lão nhân thở dài, sầu khổ cùng với phong sương dường như khắc đậm nét lên khuôn mặt, khiến cho mỗi một nếp nhăn hằn sâu hơn “Nghe những người chạy tới đều nói, thế đạo này không có nơi nào yên ổn, đi nơi nào chẳng vậy? Lại nói, thân bằng hảo hữu phần lớn cũng đã khuất núi, thi cốt đều chôn ở nơi này, ta một phen xương già cốt yếu cũng không biết có thể sống được bao nhiêu ngày nữa, sớm muộn gì cũng đi theo bầu bạn, liền cũng không miễn cưỡng.”

Tuy nói thời này thân tựa bông, mệnh tựa bèo, nhưng mà gốc rễ nơi đây, cho dù bay tới chân trời góc biển, cũng là không nơi nương tựa.

Diệp Phù Sinh nói: “Sơn phỉ quấy phá như vậy, quan phủ cũng không quản sao?”

“Quan phỉ một nhà, quản cái gì mà quản?!” Lão nhân buông bát nước xuống, “Không nói đến nơi này cách xa thị trấn, ngay cả trong thành cũng không yên ổn. Những đám du thủ du thực đó ngay ở dưới mí mắt quan gia cũng dám trộm cướp, cho dù bị bắt vào tù, chỉ tốn chút tiền nhỏ là lại được thả ra không chút sứt mẻ gì, lại tiếp tục phạm tội.”

Ngón tay Nguyễn Phi Dự sờ sờ bát nước, hỏi: “Vì sao không kiện lên quan trên? Nghe nói triều đình sửa chữa pháp lệnh, dân chúng cáo quan không phải lăn đinh đánh gậy, chỉ cần một đơn kiện trình lên, nhân chứng vật chứng xác thực, liền được phán xử công đạo.”

“Lão gia nói chính là tân pháp đi?” Lão nhân ngước lên đôi mắt mờ đục “Tuy nói lão nhân ta đã lâu không rời núi, nhưng mà cũng nghe mấy kẻ du thương nói qua có người dám sửa đổi pháp chế của tổ tông, hình như là cái gì… Ờ… là do Nguyễn Thận thi hành…”

Nguyễn Phi Dự cười cười, nhìn không biết được là tự đắc hay là ý gì, ánh mắt lại không cười, thản nhiên hỏi một câu: “Lão nhân gia cũng biết đến Nguyễn Thận?”

Trong cặp mắt mờ đục của lão nhân kia hiện lên một tia sáng, nói: “Ta nghe những người lui tới nói chuyện, có kẻ mắng người khen, mỗi người nói một kiểu, không chính mắt gặp qua. Chỉ là trên đời này người an thường thủ phận rất nhiều, mà kẻ dám sinh biến cố lại ít. Hắn dám sửa pháp quy một quốc gia, hẳn là một kẻ lá gan cực lớn, không sợ chết.”

Vẻ tươi cười của Nguyễn Phi Dự không thay đổi: “Nghe lão nhân gia nói chuyện, cũng là người có học thức.”

Lão nhân ho khan vài tiếng: “Thời trẻ từng đọc sách qua mấy ngày, cũng không dám giả danh tú tài!”

“Vậy vì sao không tiếp tục việc học, thi lấy chút công danh?”

“Trong nhà nghèo khổ, nào có nhiều tiền nhàn rỗi?”

Lục Minh Uyên bỗng nhiên xen miệng nói: “Hiện tại thi hành tân pháp, nhà nghèo cũng có thể làm công đổi học, ít nhất có thể hiểu biết chữ nghĩa, cũng xem như là điều tốt.”

Lão nhân nhìn hắn một cái, cười cười: “Trong nhà lão nhân ta còn một cái nhi tử không nên thân, một cái cháu gái còn nhỏ, trước sau cũng là chết già trong núi, không cần lãng phí mấy việc này.”

Tần Lan Thường thân là nữ nhi, cực kỳ không thích khi có người xem nhẹ nữ tử, lúc này sắc mặt liền có chút không dễ nhìn, nói: “Đại lão gia, cháu gái kia của ngài tuổi còn trẻ, tương lai cũng phải thành gia quản sự, không thể làm thôn phụ cả đời mù chữ, chôn vùi nơi sơn dã đi?”

Lão nhân chỉ thở dài, cũng không nói gì. Thấy thế, Diệp Phù Sinh nói tránh sang chuyện khác: “Đúng rồi, mấy ngày nay mưa to, đến hôm nay mới hơi ngớt, lão trượng nhà ở trong núi, cần phải cẩn thận lưu ý, đề phòng thiên tai a.”

“Quan nhân là nói lũ cuốn?” Lão nhân ngẩn ra, cười nói “Không cần lo lắng việc này! Đã lâu như vậy ta không thấy qua. Nghe nói ba mươi năm trước cũng có một trận lũ cuốn, nhưng những năm gần đây vẫn luôn bình an.”

Nghe vậy, Diệp Phù Sinh nheo mắt, nói: “Đó là ta lo xa thôi.”

Nói xong, thấy Nguyễn Phi Dự cùng lão nhân kia trò chuyện vui vẻ, Diệp Phù Sinh vỗ vỗ bả vai Tần Lan Thường, ý bảo nàng cùng mình đi dạo chung quanh một chút. Lục Minh Uyên liếc bọn họ một cái, lại nhìn đến lão sư nhà mình, cuối cùng vẫn thành thành thật thật ngồi không nhúc nhích.

Hai người bọn họ đi ra khỏi nhà trên con đường nhỏ, dần dần có chút xa, Tần Lan Thường ghét bỏ bùn đất dính đầy hài của mình, liền xoay người leo lên một tảng đá, xoay người ngồi xổm xuống, hai tay chống má, hỏi: “Diệp thúc, ngươi muốn nói với ta cái gì? Ta chính là cái người nghe biết điều á!”

Cô nương này là một cái quỷ tinh quái, Diệp Phù Sinh cũng không cùng nàng trêu chọc, ánh mắt liếc nhìn chung quanh. Sau khi xác định không có người nhìn trộm mới cởi tiểu ngân hồ bên hông xuống đưa qua, nói: “Uống một ngụm đi.”

“Đây là cái gì?”

“Thứ có thể giải độc.”

“Ngươi…” Tần Lan Thường chỉ một chút liền hiểu. Nàng rất nhanh nhìn thoáng qua ngôi nhà kia, sắc mặt ngưng trọng “Ba người này có vấn đề?”

“Ngôi nhà thực cũ, người lại rất mới.” Diệp Phù Sinh khoanh cánh tay “Bọn họ thoạt nhìn là ở đây rất nhiều năm, nhưng mà ngay cả vùng núi này đất đá bất ổn dịch phát thiên tai cũng không biết. Hơn nữa… lão nhân cùng cái người gầy nọ trên tay đều có vết chai, còn trên tay cô nương kia không có.”

Tần Lan Thường nhíu mày: “Người nhà nông làm việc nhiều, trên tay có vết chai không phải là chuyện rất bình thường sao? Lại nói nữ nhi gia, đa số đều thích xinh đẹp.”

“Vết chai do làm lụng cùng với vết chai của người tập võ không giống nhau. Lại nói việc nhà nông… A, ngươi xem mảnh đất trồng rau này, nhà nông nào lại sơ ý như vậy?” Ánh mắt Diệp Phù Sinh đảo qua, chỉ thấy mảnh đất trồng rau nhỏ phía sau nhà được mưa tưới ẩm, nhưng cải trắng ở trong đất đã chuyển sang màu vàng úa.

Nơi sơn dã không thể so với hoàng gia có điền trang cùng băng thất (*), giống cải trắng như vậy ngay từ đầu mùa thu đã phải được thu hoạch cất giữ, nhưng nhìn dáng vẻ mảnh đất trồng rau này, ít nhất đã nửa tháng không có người xử lý qua.

[(*) băng thất: nhà chất băng để dành thực phẩm, kiểu tủ lạnh thời xưa ấy :)]

Tần Lan Thường trong lòng giật nảy, chợt nghe Diệp Phù Sinh tiếp tục nói: “Lan nha đầu, ngươi xuất thân phú quý, không biết cái khổ của người nghèo khó. Đừng nói nơi sơn dã, ngay cả nơi phố thị, nữ nhi cũng phải làm việc từ khi còn nhỏ, đôi tay làm thế nào cũng đều thô ráp. Nhưng mà cô nương kia ngón tay thon dài trắng nõn, chỉ móng tay là có mài mòn, thuyết minh rõ ràng đó là bàn tay bấm phím gảy đàn.”

Tần Lan Thường nghiến răng, hỏi: “Là Nguyễn lão tặc đưa tới tai họa?”

“Tuổi nhỏ còn phải giữ mồm giữ miệng! Bất quá nếu nói hướng về phía hắn… ắt phải tám chín phần mười.” Diệp Phù Sinh thản nhiên nói “Cho nên, uống đi!”

Tần Lan Thường nửa tin nửa ngờ mà uống một hơi, thiếu chút nữa phun ra, hơn nửa ngày mới đem ngụm rượu khiến quỷ thần cộng phẫn này nuốt vào, sắc mặt cơ hồ muốn cùng y không đội trời chung: “Đây là cái quỷ gì?”

“Đừng có nóng nảy như vậy a, đây chính là thứ tốt.” Diệp Phù Sinh tựa như bảo bối mà đem tiểu ngân hồ nhận lại “Dùng lòng son tuyết liên ngâm rượu, độc vật bình thường gặp nó, liền giống như chuột gặp phải mèo nha.”

Lòng son tuyết liên là kỳ dược thiên hạ hiếm thấy, nó có tác dụng thần hiệu giải độc thanh tâm, cho dù là trong Bách Quỷ môn cũng hiếm thấy qua. Nghe vậy, Tần Lan Thường không thể tin mà nói: “Mùi vị kia so với thuốc đắng còn muốn chết người hơn, ngươi gạt ta đi!”

Diệp Phù Sinh sờ sờ cái mũi, trên thực tế y cũng từng không tin. Nhưng mà gương mặt sư công nhà mình tựa tiên nhân, chẳng lẽ lại làm ra những thứ mà người ta không thể ăn sao?!

Y ho nhẹ một tiếng, chuyển đề tài: “Chờ chút ta yểm trợ cho ngươi, ngươi để Nguyễn Phi Dự cùng con mọt sách kia đều uống một ngụm, lo trước khỏi hoạ.”

Tần Lan Thường không hiểu, hỏi: “Nếu biết rõ bọn họ có vấn đề, trực tiếp bắt lấy không phải tốt hơn sao?”

Diệp Phù Sinh nhìn nàng, thở dài: “Nha đầu, cái đầu ngươi lớn lên chỉ là để làm cho mình thoạt nhìn tương đối cao thôi sao?”

Tần Lan Thường: “…”

“Chúng ta bốn người: lão, nhược, bệnh, tàn đều đủ cả. Còn không biết bọn họ chuẩn bị cái gì phía sau. Lỡ tay lật tẩy họ lúc này, chúng ta nhất định là kẻ chịu thiệt.”

Tần Lan Thường nhíu mày: “Vậy làm sao bây giờ?”

Diệp Phù Sinh khóe miệng mang theo ý cười, ánh mắt chậm rãi lạnh xuống: “Yên lặng theo dõi kỳ biến, dụ rắn ra khỏi hang.”