Phong Đao

Chương 194: Đường cùng



Tiêu Diễm Cốt đem một hồ rượu mạnh đổ vào trên người Hách Liên Ngự. Rượu xót khiến cả người hắn run lên, hỗn hợp máu mủ cùng dơ bẩn từ miệng vết thương chảy xuống, thấm vào đám cỏ dại dưới chân.

Nàng một thân mặc hắc bạch đạo bào cùng Đoan Thanh giống nhau như đúc, lúc này đã bị máu nhiễm đỏ, vạt áo còn bị ngọn lửa cháy xém một góc. Nơi này là một khe núi thâm u dưới chân Vấn Thiện sơn, bốn phía không có dấu chân người. Tiêu Diễm Cốt cũng không tính toán đội mặt nạ này vu oan giá họa tiếp, đưa tay liền muốn xé xuống.

“Chậm đã….”

Hách Liên Ngự một đường vẫn trầm mặc bỗng nhiên lên tiếng.

Hắn dùng tay trái còn sót lại sờ lên mặt nạ đã bị lửa nóng nướng đến sắp nứt nẻ biến hình, ngón tay xoa ấn một chút trên vết nứt, ánh mắt đen thẳm tựa hồ cái gì cũng nhìn không rõ. Tiêu Diễm Cốt chỉ cảm thấy cái tay kia tựa như rắn độc ở trên mặt mình sờ soạng, sau lưng ớn lạnh, mao cốt tủng nhiên.

Hách Liên Ngự ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt nọ. Tay nghề Tiêu Diễm Cốt thiên hạ vô song, đáng tiếc mặt nạ này rốt cuộc cũng bị hủy hoại, phía trên đầy vết rách, cho dù miễn cưỡng liều mạng gắn lên, vẫn tựa như vết rạn trên mặt kính khó lành.

Như quá khứ của hắn cùng Mộ Thanh Thương.

Tiêu Diễm Cốt chợt thấy trên mặt tê rần. Hách Liên Ngự đột nhiên bấm tay xé rách mặt nạ, ở trong lòng bàn tay vò nát sau đó vứt xuống nước. Hàn ý lạnh cả người từ lòng bàn chân nàng xông thẳng lên đỉnh đầu, Tiêu Diễm Cốt một câu cũng không dám nói, tiếp tục dùng rượu tẩy trừ mấy vết thương trên người Hách Liên Ngự.

Dùng rượu thô sơ giản lược lau qua một lần, nàng liền đem tay đặt ở sau lưng Hách Liên Ngự, nắm chặt mũi tên cắm vào máu thịt kia, thấp giọng nói: “Cung chủ thỉnh nhẫn nại chút.”

Hách Liên Ngự không lên tiếng, trong tay hắn nắm thật chặt chiếc trâm bằng gỗ mun trên đầu Tiêu Diễm Cốt nhổ xuống, ánh mắt tối đen sâu thẳm. Tiêu Diễm Cốt thấy thế cũng không nhiều lời vô nghĩa, một tay nắm chặt thân tên, dùng xảo lực trì xuống. Liền nghe “phựt” một tiếng, mũi tên đột nhiên bị rút ra, nhưng cũng không thương tổn đến huyết mạch gân cốt xung quanh, mà ngay cả máu cũng chỉ chảy ra một chút, chớp mắt đã bị nàng ngăn lại.

“Trên tên không có độc. Cái đám danh môn chính phái này cũng có chút điểm tốt.”

Tiêu Diễm Cốt không biết là giễu cợt hay tán thưởng mà nói một câu. Hách Liên Ngự hít sâu vào một hơi, nhìn về phía cổ tay phải bị đứt của mình, lạnh lùng nói: “Trong tháp, một người sống cũng không chừa?”

“Thuộc hạ chỉ để cho người đầu tiên chạy đi báo tin, còn có một người đuổi sát Đoan Thanh đạo trưởng rời đi, chúng ta không dám vọng động… còn lại, toàn bộ hết thảy, một phen đại hỏa cái gì cũng đều không còn.” Dừng một chút, Tiêu Diễm Cốt lại nói “Đoan Thanh đạo trưởng bên kia có Ngụy điện chủ kiềm chế. Hắn mặc dù không phải là đối thủ của đạo trưởng, nhưng giết kẻ dư thừa nọ cũng không khó gì, cung chủ yên tâm đi.”

Thanh âm Hách Liên Ngự rút đi ý cười, rét lạnh khiến Tiêu Diễm Cốt kinh hãi: “Trong Mê Tung lĩnh … Lệ Phong có truyền đến tin tức không?”

Tiêu Diễm Cốt nói: “Các đại môn phái bao vây tấn công Mê Tung lĩnh. Thuộc hạ cùng Ngụy điện chủ đem ‘Bách Túc’ cùng ‘Thiên Chu’ còn lại đều điều trở về trợ giúp, các nơi phân đà chiếu ứng lẫn nhau, nên có thể tạm hoãn khẩn cấp, đợi cung chủ trở về trọng chỉnh đại cục, nhất định mọi sự không đáng lo.”

Hách Liên Ngự cười lạnh một tiếng, nâng lên cổ tay cụt của mình: “Bằng vào bộ dạng hiện tại này, chỉ sợ kẻ đầu tiên đánh ta, chính là những thuộc hạ trung thành đó.”

Tiêu Diễm Cốt không dám nói lời nào. Trong bạch đạo có gia thế giao tình cùng quy tắc hành xử, xem trọng thanh danh; Người trong ma đạo xưa nay lại như cổ trùng tàn sát. Hách Liên Ngự lúc toàn thịnh ở trong giới ma đạo như mặt trời ban trưa, hiện tại hổ lạc đồng bằng, chỉ sợ cũng cũng bị chó hoang khi dễ.

Nàng đem Hách Liên Ngự từ Phật tháp cứu ra, biết thương thế trên người hắn như thế nào, công lực trong cơ thể cũng bị chân khí người khác phong bế. Tuy nói miệng vết thương có thể lành, mà ngay cả tay đứt cũng có thể nối lại, nhưng mà nội lực kia một ngày không được giải phóng, Hách Liên Ngự liền một ngày làm phế nhân. Hắn xưa nay ở hai phe hắc bạch đều gây thù chuốc oán rộng khắp, vào lúc này khó mà phòng bị được việc không hay xảy ra.

Nếu mà lúc này Hách Liên Ngự chết, như vậy công pháp của hắn, thế lực, “Phúc xà” ám vệ, còn có quan hệ với ngoại tộc…

Tiêu Diễm Cốt cúi đầu xuống vì Hách Liên Ngự băng bó vết thương, trong mắt một tia sáng đen tối chợt lướt qua, trong móng tay một cây châm cực nhỏ cực mảnh lóe lên tia sáng sắc lạnh, ngay trước lúc đâm rách da lại rụt trở về, thuận theo mà giấu lại chỗ cũ.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân thất tha thất thểu. Có người đến.

Hách Liên Ngự ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng người xuyên qua cỏ dại gai góc đi tới, vừa đến gần liền không còn dư lực, hai đầu gối quỵ xuống đất, dùng kiếm chống đỡ thân thể, mùi máu tươi nồng đậm bị gió đêm khuếch tán. Cũng may nơi này chính là dưới khe sâu, hoàn toàn không có vết chân thú dữ, nếu không liền phải rắc rối to.

Ngụy Trường Quân cả người tựa như từ trong biển máu luyện ngục bò ra.

Hắn ở Già Lam thành cùng Diệp Phù Sinh chiến qua một trận, bị một đao xuyên vào thân thể, tuy rằng tránh được tâm mạch yếu hại, lại bị thương đến phế phủ. Nếu trước kia hắn không được cung chủ coi trọng, dạy cho tâm pháp Thiên Kiếp công vận khí, sợ là đương trường liền phải chết trong tay hậu bối.

Ngụy Trường Quân biết được Trịnh thái thú đã không thể lợi dụng, liền không chút do dự mà làm thạch sùng tự cắn đứt đuôi, đem cứ điểm vứt bỏ, lấy tốc độ nhanh nhất triệu tập tâm phúc hữu dụng thừa dịp loạn thoát khỏi Già Lam thành. Hắn thương thế rất nặng, vốn trước tiên nên tìm chỗ điều tức dưỡng thương, đồng thời nghĩ cách liên lạc cùng Hách Liên Ngự trên Vấn Thiện sơn báo cáo tình huống sinh biến, lại không ngờ người đi báo tin vội vàng quay lại, còn mang theo Tiêu Diễm Cốt phong trần mệt mỏi.

“Cung chủ rơi vào tay Vô Tướng tự, mà Mê Tung lĩnh tình thế nguy cấp, chúng ta hai đầu đều phải chiếu cố. Chỉ là…” Tiêu Diễm Cốt ở trên người hắn quét mắt, dừng lại trên vết đao dữ tợn kia “…Chỉ là, muốn xem Ngụy điện chủ đối với cung chủ trung tâm, có so bằng tính mạng của mình không.”

Lúc ấy Ngụy Trường Quân một tay khẽ ấn lên miệng vết thương, giương mắt nhìn Tiêu Diễm Cốt: “Là cần thiết dùng tính mạng của ta, hay là Tiêu điện chủ không dung nổi Ngụy mỗ?”

“Tứ đại điện chủ vốn nên bằng vai cùng ngồi cùng hưởng. Nhưng mà cung chủ xưa nay tối thân tín với ngươi, trong khi ta tư lịch ít nhất cũng cầm quyền ít nhất. Nếu có cơ hội có thể làm cho Ngụy điện chủ danh chính ngôn thuận đi tìm chết, Diễm Cốt tự nhiên nguyện ý để ngài chết minh bạch.” Tiêu Diễm Cốt mỉm cười “Biện pháp này cũng không phải Diễm Cốt cố ý đặt bẫy Ngụy điện chủ, thật sự cung chủ hiện giờ tình cảnh nguy hiểm, người canh giữ hắn chính là người quen biết cũ, kiếm pháp võ công đều khó địch lại. Cho dù phóng mắt nhìn toàn bộ Táng Hồn cung, chỉ sợ không có ai xứng làm đối thủ của người đó ngoài cung chủ. Nếu Ngụy điện chủ không thể đem người này cầm chân, hiện giờ muốn cứu cung chủ ra, liền khó như lên trời.”

Ngụy Trường Quân biết nàng nói tới ai, bởi vậy hiểu rõ chính mình không có lựa chọn nào khác.

Người kia có bao nhiêu lợi hại, là tồn tại như thế nào đối với cung chủ, thiên hạ không ai có thể hiểu rõ ràng hơn Ngụy Trường Quân đã nhìn bọn họ qua bao nhiêu năm tháng. Tiêu Diễm Cốt đích thực là vì mình thượng vị mà quét dọn chướng ngại vật, nhưng hiện tại cũng chính xác là không có biện pháp thứ hai có thể cứu Hách Liên Ngự ra.

Nếu mà thời điểm Ngụy Trường Quân bình thường, ở dưới kiếm Đoan Thanh còn sống chết khó liệu, huống chi hắn đã bị thương, lại vì triền đấu không thể hồi phục, kết cục thế nào cơ hồ ngay tại khoảnh khắc hắn gật đầu đã được định trước.

Vấn Thiện sơn hiện tại thế lực bạch đạo đã bao trùm, bọn họ mang càng nhiều người lại càng phiền toái. Bởi vậy Tiêu Diễm Cốt chỉ điểm hơn mười ám khách hữu dụng đi theo, nhờ ám cọc trên núi vẫn chưa bại lộ che dấu, mới có thể để bọn họ thuận lợi vào Vô Tướng tự.

Ám cọc lẫn vào người đưa cơm ban ngày, không chỉ lưu lại chất độc, mà còn thông truyền tin tức cho Hách Liên Ngự, để cung chủ vào ban đêm giờ Tý nghĩ cách đem Đoan Thanh tạm thời dẫn dụ ra khỏi Phật tháp. Sau đó để Ngụy Trường Quân ở nơi bí mật kiềm chế giữ chân, Tiêu Diễm Cốt mới nhân cơ hội cải trang thành Đoan Thanh đi vào tháp.

Dựa vào công phu ám khí quỷ thần khó lường của nàng, muốn trong vô thanh vô tức nhanh chóng khống chế thủ vệ tầng thứ nhất cũng không khó. Sau đó một đường hướng về phía trước hấp dẫn lực chú ý những người khác, thủ hạ theo sau liền nhân cơ hội đi vào triển khai ám sát. Vì cố tình họa thủy đông dẫn, Hách Liên Ngự sai Tiêu Diễm Cốt phóng hỏa đốt tháp dẫn tới đám người tuần tra của Hằng Minh, ngay trước mặt bọn họ một đường đánh giết đi ra ngoài, để họ chứng thực “tội danh” của Đoan Thanh sau đó mới hóa sáng thành tối, đem toàn bộ ánh mắt đám bạch đạo đó dẫn đến trên người Đoan Thanh, khiến cho bọn họ có thể đục nước béo cò chạy trốn tới nơi này.

Chỗ khe sâu này là ở ngay dưới chân Vấn Thiện sơn không xa, chỉ là địa điểm bí mật, đám người bạch đạo tự loạn đầu trận tuyến một chốc cũng không tìm ra được nơi đây. Tiêu Diễm Cốt thả ra hương trùng triệu tập thuộc hạ gần đó, sau mới bắt đầu xử lý vết thương cho Hách Liên Ngự.

Nàng không ngờ Ngụy Trường Quân còn có mạng mò tới, nhưng mà chỉ nhìn thoáng qua, Tiêu Diễm Cốt liền yên tâm.

Ngụy Trường Quân không thể sống được.

Thanh trọng kiếm kia của hắn chỉ còn lại một nửa, trên người vốn có vết đao lần thứ hai rách toạc, lúc này đây da thịt mở ra, có thể thấy cả xương cốt. Khủng khiếp hơn là một vết kiếm nhỏ hẹp trước ngực xuyên qua tới sau lưng. Tiêu Diễm Cốt liếc mắt liền nhìn thấy trong miệng vết thương có dăm ba vụn gỗ, suy đoán chỉ sợ là hắn từng bị người một kiếm ghim lên trên thân cây.

Tiêu Diễm Cốt không thể tưởng được Ngụy Trường Quân là làm thế nào kéo thân thể tàn phế rách nát như vậy tới đây được, nhưng nàng có thể nhìn thấy sắc mặt Ngụy Trường Quân nhanh chóng thảm đạm xuống, miệng vết thương máu đã không còn chảy nhiều. Điều này không thể nói là tình huống chuyển biến tốt đẹp, mà vừa lúc chứng minh hắn đã sắp dầu hết đèn tắt.

Ngụy Trường Quân quỳ trên mặt đất nôn ra một ngụm máu to, gân cốt cả người đều như bị đứt đoạn từng tấc, tinh thần toàn bộ bị rút cạn, chỉ còn lại một hơi tàn kéo mệnh. Nhưng mà thời điểm hắn nhìn thấy Hách Liên Ngự, tựa như một đống củi đã tàn bốc lên ngọn lửa cuối cùng, khóe miệng cố sức mà nhệch ra một nụ cười.

“Cung… cung chủ…”

Hách Liên Ngự mở mắt ra, nhìn thấy bộ dáng thuộc hạ tâm phúc như vậy, trên mặt nửa điểm động dung cũng không có, chỉ hỏi: “Hắn thế nào?”

“Hắn…” ngón tay Ngụy Trường Quân ở trong bùn ngọ nguậy một chút, miễn cưỡng chống đỡ thân thể, yên lặng nhìn Hách Liên Ngự, nhưng không vội vã mở miệng.

Tiêu Diễm Cốt xưa nay thức thời, thấy thế liền đứng dậy nói: “Thủ hạ đi ra ngoài canh chừng, chờ đợi người đến tiếp ứng.”

Nàng cởi xuống đạo bào trắng đen xen kẽ, lộ ra bộ quần áo đen tay áo chẽn bên trong, thấp người chui vào rừng cây, tựa như một giọt mực hòa vào đêm tối, rốt cuộc không còn nhìn thấy bóng dáng.

Chờ Tiêu Diễm Cốt đi rồi, Ngụy Trường Quân mới nói giọng khàn khàn: “Hắn… Hắn không phải là Mộ tiên sinh.”

Năm ngón tay trái của Hách Liên Ngự lúc nghe một câu nói kia bấm chặt vào lòng bàn tay.

Hắn đưa tay đỡ thân thể Ngụy Trường Quân lên, để cho đối phương nói chuyện có thể thông thuận một chút, cúi đầu rủ mắt: “Như vậy… hắn là ai?”

“Ta… cũng không biết, nhưng mà…” Ngụy Trường Quân kéo kéo khóe miệng, thanh âm khàn khàn “Cung chủ, hắn nếu không phải người kia, liền… liền sẽ không đối với ngài thủ hạ… lưu tình, ngài… cũng không thể đem hắn trở thành Mộ tiên sinh, nếu không…”

Hách Liên Ngự tránh mà không đáp, ngón tay đặt lên mạch trên cổ Ngụy Trường Quân, im lặng một khắc, nói: “Lúc này đây, ta không cứu được ngươi.”

“Ta… chính bởi vì như thế, mới… mới chịu tới gặp ngài một lần cuối cùng.” Ngụy Trường Quân bắt lấy cánh tay trái còn sót lại của hắn, cả người đều phát run, “Cung… cung chủ… ta dùng bí pháp đả thương khí hải hắn, hiện tại bạch đạo trong Vấn Thiện sơn đều đuổi giết hắn. Nhưng… ta sợ hắn còn có thể tránh được kiếp nạn này… đến lúc đó… ngài cũng chỉ có thể chờ chết.”

Hách Liên Ngự mỉm cười: “Hắn muốn mạng của ta còn không dễ dàng như vậy. Ta… nghĩ muốn người, cũng không có khả năng không chiếm được.”

Ngụy Trường Quân nhìn gợn sóng trong cặp mắt bình tĩnh kia. Hách Liên Ngự lúc này là vẻ đạm nhiên xưa nay chưa từng có, nhưng hắn biết người này rốt cuộc điên rồi.

Hắn từ lúc mười sáu tuổi bắt đầu đi theo Hách Liên Ngự, từ đó về sau vứt bỏ mọi thiện ác thị phi, một lòng một dạ đi theo kẻ điên này quay cuồng trong gió tanh mưa máu, đến bây giờ hắn rốt cuộc cùng đường bí lối, Hách Liên Ngự vẫn còn khăng khăng cố ý muốn đi đến cuối đường.

Ngụy Trường Quân không chỉ thiếu hắn một mạng, mà còn cả đời.

Hắn thật sự mệt mỏi.

Ngụy Trường Quân biết Hách Liên Ngự tội ác tày trời, biết người này nhất định không chết tử tế được, nhưng mà hắn mấy năm nay lo lắng hết lòng vì người này bảo vệ cơ nghiệp Táng Hồn cung, chính là hy vọng ngày đó có thể đến chậm một chút, ít nhất có thể để cho mình chết trước mặt Hách Liên Ngự.

Cho tới bây giờ, hắn rốt cuộc có thể được như ý nguyện.

“Cung chủ, đều nói ‘người sắp chết, nói lời thật lòng’… Ta… ta tự biết không thể khuyên ngươi, chỉ cầu… cầu ngươi đáp ứng ta một việc…”

Hách Liên Ngự ngẩng đầu, tay trái của hắn bị Ngụy Trường Quân nắm một đường trượt xuống, dừng trên đan điền đối phương.

Ngụy Trường Quân chăm chú nhìn vào ánh mắt hắn: “Thừa dịp ta còn có một hơi… Cung chủ… móc đan điền của ta đi… Cùng… cùng là chân khí Thiên Kiếp công, hẳn là có thể làm cho ngài phá … phá vỡ… phong bế.”

Hách Liên Ngự không hề động, trái lại nói: “Ta mang ngươi quay lại Mê Tung lĩnh. Trường Sinh cổ tuy rằng không còn, nhưng ‘Ly Hận cổ’ có thể giúp ngươi kéo dài vài năm.”

“Ngài… không cần dò xét ta …” Ngụy Trường Quân cười khổ một tiếng, hơi thở mảnh như tơ nhện “Lúc trước ngài để ta luyện… luyện “Thiên Kiếp công” tâm pháp, không… không phải là vì có một ngày… có thể… có thể phát huy công dụng này sao?”

Ánh mắt Hách Liên Ngự hơi trầm xuống. Ngụy Trường Quân nói: “Ngài… chưa từng chân chính tin tưởng một ai… về sau cũng không cần tin.”

Hách Liên Ngự nheo mắt: “Ngươi hoài nghi Tiêu Diễm Cốt?”

“Nàng có dã tâm, cũng… thông minh, hơn nữa tâm đủ ngoan độc, cũng là kẻ thức thời…” Ngụy Trường Quân cảm thấy toàn thân mình càng ngày càng lạnh, dùng hết khí lực, tiết tấu nói chuyện nhanh hơn “Ngài đối với nàng có thể trọng dụng, nhưng… nhưng không thể giao thác tâm phúc. Người thông minh có thể ở trong lúc nguy cấp cứu… cứu ngài, cũng… có thể ở thời điểm mấu chốt vứt bỏ… vứt bỏ ngài như giày rách.”

Hách Liên Ngự ngón tay hơi hơi co duỗi: “Bổn tọa đối với nàng cũng không bạc đãi. Nàng nếu thức thời, nên biết chính mình làm như thế nào là tốt nhất.”

Ngụy Trường Quân nhìn hắn một cái, bỗng nhiên mím môi: “Năm đó, Mộ tiên sinh đối với ngài, cũng không kém…”

Một chữ cuối cùng không thể nói nốt, máu từ trong miệng Ngụy Trường Quân ộc ra, hắn rũ mắt nhìn bụng mình bị phá banh, ánh mắt dần dần tan rã, gió đêm mang đi chút hơi ấm cuối cùng còn sót lại.

“Trường Quân, ngươi là một người thông minh. Đáng tiếc… ngươi biết quá nhiều, hơn nữa không muốn sống.”

Thở dài một tiếng, năm ngón tay phá vỡ máu thịt, ở bên trong đan điền giãn ra. Hách Liên Ngự nhắm mắt lại, cảm thụ chân khí quen thuộc theo lòng bàn tay thấm vào kinh mạch trên cánh tay, thuận lợi rót vào tứ chi toàn thân, điều động nội lực trong cơ thể còn sót lại lặn xuống đan điền, đánh sâu vào đạo chân khí xoay quanh không tiêu tán kia.

Thật lâu sau, Hách Liên Ngự rút ra bàn tay máu chảy đầm đìa, ở trên chính quần áo mình lau khô vết máu, lúc này mới phủ lên trên mặt Ngụy Trường Quân, khép lại cặp mắt đã trống rỗng kia.

Hắn cả đời này giết không biết bao nhiêu người, lại vẫn là lần đầu tiên chậm rãi nhìn hồn lìa khỏi xác, cảm thụ dưới tay máu thịt từ ấm áp mềm mại biến thành lạnh ngắt cứng ngắc, cho đến lúc một dấu hiệu sống cuối cùng cũng biến mất.

Thể xác vẫn còn đó, lại chỉ là trống rỗng.

Hách Liên Ngự chưa từng chân thành mà ý thức được  như lúc này, nguyên lai tử vong chính là sự trống rỗng.

Gió từ phía sau lưng thổi quét lại, tràn ngập một mùi máu tươi lạnh như băng.

“Lúc trước, thời điểm ngài thu ta làm đồ đệ, tặng ta hai thanh kiếm Tiềm Uyên, Bách Nhạc. Ta yêu thích Tiềm Uyên nhẹ nhàng biến hoá linh hoạt lại dùng không quen Bách Nhạc cồng kềnh nặng nề. Sau đó gặp Trường Quân, liền đem Bách Nhạc ném cho hắn… Ta nói ‘Hôm nay là ta cứu ngươi một mạng, về sau ngươi cầm Bách Nhạc hộ mạng cho ta’. Một câu nói như vậy, hắn nhớ cả đời.” Hách Liên Ngự không quay đầu lại, thanh âm trầm thấp “Hắn không phải là người tốt, lại là… một người cuối cùng trên đời này đối xử rất tốt với ta. Ta thật sự muốn cứu hắn, chỉ là hắn… đi theo ta bao nhiêu năm, sống đã mệt mỏi. Ta không cho hắn được thứ khác, đành phải thành toàn hắn lúc này.”

Ánh trăng trắng nhợt từ phía trên thưa thớt chiếu xuống, ánh lên mũi kiếm loang loáng. Hách Liên Ngự cảm nhận được bên cổ một đường lạnh lẽo, hắn tựa hồ có chút mê mang mà hỏi: “Ngài nói, ta thật sự sai lầm rồi sao?”

Người phía sau không trả lời hắn. Hách Liên Ngự lại nhớ ra cái gì, thấp thấp mỉm cười: “A… ta quên, ngài nói mình không phải là sư phụ ta. Những lời này… ngài trả lời không được, vậy ta tự mình giải đáp.”

Hắn tự quyết định, chậm rãi đứng dậy. Mũi kiếm ở bên gáy hắn rạch ra một đường nhỏ, nhưng cũng không tiến thêm một bước.

Hách Liên Ngự xoay người nhìn Đoan Thanh. Đạo trưởng đầu bạc một thân bẩn máu, hai mắt đã không còn thấy màu hổ phách, chỉ trầm trọng một màu đỏ sẫm, tựa như một cục máu đông.

Hắn chỉ nhìn Hách Liên Ngự, trên mặt một tia biểu tình cũng không có, bàn tay nắm kiếm không chút xuy chuyển.

Khóe miệng Hách Liên Ngự chậm rãi cong lên, tạo thành một nụ cười có chút giống hài tử…

“Ta sai… Nhưng cho dù là sai, Hách Liên Ngự ta cũng muốn sai đến tận cùng!”

Ngay sau đó, hai thân ảnh lần lượt thay đổi, hai mũi kiếm chạm vào nhau cùng chấn động. Hổ khẩu tay phải cầm kiếm của Đoan Thanh rách ra, một nửa đoạn kiếm trong tay Hách Liên Ngự rốt cuộc không đỡ nổi gánh nặng, từ chuôi kiếm bắt đầu đột nhiên nứt toác, vỡ thành những khối sắt không thể hàn gắn.

“Bí pháp của Trường Quân, là ta tự mình dạy hắn, dùng một chút thuật này thì huyết khí toàn thân đảo ngược, nhưng người trúng chiêu cũng vậy.” Hách Liên Ngự nhìn Đoan Thanh, năm ngón tay trái hết nắm vào lại mở ra “Đạo trưởng, ngài không nói được một lời, là bởi vì khí hải bị hao tổn, sợ chính mình vừa mở miệng chân khí liền tiết ra khiến cho nội lực tán loạn, đúng không?”

Đoan Thanh không nói, mũi chân đạp lên mặt đất một cái, cả thân hình như phi yến vụt bay ra ngoài. Hách Liên Ngự nghiêng người tránh né, không ngờ rằng Đoan Thanh mặc dù xẹt qua, kiếm thế lại đột nhiên quay ngược trở lại. Hách Liên Ngự thuận thế xoay người, mũi kiếm cơ hồ là sát qua cổ họng, tay trái của hắn vừa nhấc liền thu lại, mắt thấy liền muốn khóa trụ thân kiếm, lại không ngờ chộp vào khoảng không, chỉ bắt được một đạo tàn ảnh.

Không kịp thấy rõ, Hách Liên Ngự chỉ dựa vào cảm giác phi thân trở ra, đồng thời tay trái rất nhanh nâng chưởng. Trước người đánh ra vô số chưởng ảnh hư thật khó phân biệt, tựa như gió đùa lục bình ra ngàn dặm bốn phía. Chưởng ảnh cùng bóng kiếm tương giao, phát ra tiếng vang chói tai, phảng phất như có binh khí leng keng.

Liên tiếp lui mười ba bước, sau lưng Hách Liên Ngự bỗng nhiên sinh ra hàn ý. Hắn thúc khuỷu tay phải va chạm, vừa lúc đỡ được một mũi kiếm đâm vào da thịt. Sắc mặt hắn trắng nhợt, cơ hồ có thể cảm giác được kiếm phong lạnh như băng cắt vào xương cốt.

“Đồ đệ giỏi giang của Cố Thời Phương phế ta một bàn tay, lúc này đạo trưởng ngài muốn đích thân phế cánh tay còn lại của ta sao?” Hắn hít một ngụm khí lạnh, tay trái bấm lại thành trảo chụp vào mặt Đoan Thanh, nhân cơ hội tách ra khoảng cách, nhìn mũi kiếm của đạo trưởng máu chảy xuống, thế nhưng còn cười ra tiếng.

“Ngài không nói được một lời, như vậy tại Vấn Thiện sơn đối mặt nghìn người chỉ chỏ sợ là một chữ cũng khó giãi bày. Loại cảm giác có miệng không thể nói này … cách ba mươi bốn năm, có làm cho ngài cảm thấy hoài niệm hay không?” Hách Liên Ngự cười đến thoải mái “Năm đó trung nguyên bạch đạo liên hợp bức sát, lại khiến cho ngài nhảy xuống vực tìm được đường sống trong chỗ chết. Lần này có còn may mắn như thế chăng?”

Hàn quang chợt lóe, mũi kiếm đã bức thẳng đến mi mắt!

Hách Liên Ngự không dám lấy một bàn tay còn sót lại của mình thử độ sắc bén của Phá Vân kiếm. Sau lưng của hắn là một gốc cây đại thụ, cũng đã không còn đường lui!

Nhưng mà Hách Liên Ngự lại cười.

Khóe môi Đoan Thanh máu tràn ra nhỏ giọt, bàn tay cầm kiếm vẫn thực vững vàng như cũ, lại không thể tiến thêm một bước.

Phía sau Hách Liên Ngự truyền đến bóng người cùng thanh âm lích kích. Nương theo ánh trăng nhìn qua, đó là hơn mười tiểu hài tử, lớn nhất còn chưa quá mười tuổi.

Không ít hài tử đã ngất xỉu, vết thương trên người lâu ngày thối rữa, mỗi hài tử lại bị hắc y ám khách Táng Hồn cung che mặt giữ trong tay. Mà đứng phía trước bọn họ chính là Tiêu Diễm Cốt.

“Phụng mệnh cung chủ, mười tám hài đồng ở thôn trấn phụ cận trước đó bị hạ cổ độc, đã được cho uống thuốc câm, đều tại đây.” Tiêu Diễm Cốt đón cặp mắt đỏ như máu kia của Đoan Thanh, sau lưng sinh hàn ý, mười ngón tay xiết chặt mới miễn cưỡng nói cho hết lời “Chúng ta biết đạo trưởng kiếm pháp vô song, muốn từ dưới tay ngài cứu mạng là tuyệt không có khả năng. Nhưng nơi này mười tám khoái đao mười tám hài tử, ngài muốn trong vòng một nhịp mà cứu hết cũng khó như lên trời.”

Đoan Thanh vẫn không nói chuyện, cặp mắt đỏ như máu kia ở trên mặt những hài đồng nọ nhất nhất đảo qua, cuối cùng thu trở về, dừng lại trên người Hách Liên Ngự.

Hách Liên Ngự trên mặt thực bẩn, nụ cười lại rất sáng lạn, phảng phất như giữa đầm lầy nở ra một đóa hoa độc: “Đạo trưởng, năm đó ngài thường nói ‘Tội bất cập vô cô, họa bất cập phụ nhụ’. Ta biết bản thân mình trong mắt ngài chết không hết tội, có thể lấy tánh mạng mười tám hài đồng vô tội này làm đệm lưng, nói không chừng xuống địa phủ còn có thể dẫm lên bọn chúng qua mười tám tầng địa ngục, trở thành kẻ vô tội đầu thai, ngài cảm thấy thế nào?”

Hắn thấy Đoan Thanh không nói lời nào, lại mở tay ra: “Ngài có hai lựa chọn: Hoặc là ngài xá tiểu vì đại giết ta, dĩ nhiên cũng nhìn đám hài tử này đi tìm chết, từ nay về sau thành anh hùng giết đại ma đầu, xóa sạch ô danh năm đó. Ngày sau cho dù có người chỉ trích, bất quá cũng chỉ là hạng tầm thường không thông đại cục không hiểu đại nghĩa … Hoặc là, ngài buông kiếm, theo ta quay về Mê Tung lĩnh, ta thả bọn chúng đến Vấn Thiện sơn.”

Đoan Thanh mặt lạnh như băng.

Tiêu Diễm Cốt trong lòng bồn chồn, Hách Liên Ngự kỳ thật cũng không bình thản như biểu hiện bề ngoài được.

Nếu là Mộ Thanh Thương nhân từ nương tay năm đó, hắn cho dù nhắm mắt lại cũng biết đối phương sẽ chọn lựa như thế nào. Nhưng mà đối mặt Đoan Thanh lãnh đạm quyết đoán hiện giờ, hắn có đem đôi tròng mắt móc ra cũng thấy không rõ đối phương đến tột cùng là nghĩ như thế nào.

Hách Liên Ngự còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, Đoan Thanh đã động.

Mũi kiếm đình trệ một nhịp sau đó tiếp tục hướng tới trước. Hách Liên Ngự đầu tim nhảy dựng đưa tay đi chắn, Tiêu Diễm Cốt sắc mặt kịch biến đưa tay ra lệnh, mười tám sát thủ vung đao xuống. Những hài đồng còn tỉnh táo trợn to đôi mắt hoảng sợ, phát ra tiếng kêu khóc thảm thiết trong câm lặng.

Trong nháy mắt, tiếng leng keng không ngừng bên tai, một màn máu bao phủ rơi xuống như mưa.

Hách Liên Ngự chụp vào không khí. Mũi kiếm Đoan Thanh đâm về hướng Hách Liên Ngự chính là hư chiêu. Trên thực tế hắn dưới chân xoay chuyển thân hình đột nhiên biến hóa, tựa như sấm sét rạch tầng mây, rồng bay chớp giật, cơ hồ là tại khoảnh khắc Tiêu Diễm Cốt hạ lệnh đã dừng ở trước mặt sát thủ, tay trái chấn động ống tay áo, dùng phương pháp tụ khí lãm thế đem toàn bộ đám hài đồng đang quỳ gối trước người bọn họ đều quét ngã rạp xuống đất, bàn tay phải cầm kiếm tùy thân mà động, kiếm cùng người hóa thành cầu vồng rẽ mây, nhanh đến cực hạn, mạnh đến tột đỉnh!

Mười tám sát thủ đồng thời hạ đao, sát khí dầy đặc, tung hoành thành võng!

Một thanh lợi kiếm chấn tay áo xuất phong, hàn quang chợt lóe, phá không mà tới!

Ngay sau đó, mười tám thanh khoái đao cùng với mười tám cánh tay bay lên không trung!

Tiêu Diễm Cốt chỉ cảm thấy ánh mắt đều bị một đạo kiếm quang này châm đến đau đớn. Nàng theo bản năng phi thân lui về phía sau, đồng thời hai tay múa liên tiếp, giữa mười ngón tay bay ra sáu cây trường châm mảnh như lông trâu màu xanh biếc, phân biệt phóng về phía sáu hài đồng đang ngã trên mặt đất.

Nàng trong lòng hiểu rõ, trường châm của mình phá không được kiếm khí của Đoan Thanh, chỉ là đối phương nếu muốn cứu người, liền nhất định phải thu hồi kiếm khí để không ngộ sát hài tử, đó liền là cơ hội cho nàng!

Đoan Thanh quả nhiên động. Trường kiếm của hắn hoa lên, dùng thủ pháp chữ “Dính” vững vàng hút lấy sáu cây trường châm. Nhưng mà một cái Thấu cốt đinh bám theo sau như dòi trong xương, đoán chắc động tác phản ứng của hắn, vừa lúc cắm ngập vào đùi phải Đoan Thanh!

Hắn ngay cả sắc mặt cũng không biến, đùi phải mất lực liền dùng chân trái làm điểm tựa toàn thân, phất tay một kiếm dẫn theo nội lực quét ngang mà ra. Đám hài tử được Đoan Thanh bảo vệ chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, bên tai liền truyền đến tiếng ngã xuống đất liên tiếp.

Đoan Thanh rốt cuộc nói chuyện, thanh âm rất nhẹ, cũng thực khàn khàn: “Người còn có thể chạy, cõng theo những người khác, một đường hướng tây lên Vấn Thiện sơn!”

Một nam hài lớn tuổi nhất bị thanh âm này chấn động, như ở trong mộng bừng tỉnh, ôm lấy tiểu cô nương ngã bên chân mình, quay đầu chạy ra ngoài.

Có người mở đầu, đám hài tử còn lại liên tiếp phản ứng theo, tại ranh giới sống chết trước mắt bộc phát sức mạnh khó có thể tưởng tượng, tha kéo lẫn nhau chạy về hướng tây, không dám quay đầu lại, cũng không dám ngừng một khắc.

Trước mặt bọn chúng là màn đêm tựa như vô tận, dưới chân vượt qua mười tám thi thể sát thủ vẫn còn ấm nóng, đều là cụt tay phong hầu, chết không nhắm mắt.

Đoan Thanh nhìn bóng dáng hài tử cuối cùng biến mất cuối sơn đạo, lúc này mới xoay người, nhìn Hách Liên Ngự cùng Tiêu Diễm Cốt đang chậm rãi đi tới.

Hắn một thân đạo bào rách ra mười tám vết, phân ra đầu vai, cánh tay, ngực, lưng, bụng; Da thịt bên dưới chưa tổn hại mảy may, trên mặt lại ngay một tia huyết sắc cũng không có.

“Hư chiêu để đối phương loạn đầu trận tuyến, biến hóa bộ pháp, dùng kiếm như đao, lấy người làm trận, hóa kiếm thành ảnh. Đạo trưởng… đây là việc ta không thể làm được. Ba mươi bốn năm không nhìn thấy ngài dùng kiếm, lại là nâng cao một bậc.” Dừng một chút, Hách Liên Ngự lại cười “Bất quá, ta cũng không ngờ ngài sẽ làm như vậy. So với năm đó… càng ngốc!”

Đoan Thanh thờ ơ, máu từ khóe môi hắn chảy xuống thành một đường màu son, thấm ướt cổ áo.

“Thời điểm ngài tới đã đem mai phục mà Diễm Cốt bày ra một đường quét sạch sẽ, hiện tại lại ngăn cản chúng ta, bọn nhóc này thật có thể tìm ra lối thoát. Nhưng mà… ngài thì làm sao bây giờ?” Hách Liên Ngự đi đến trước mặt Đoan Thanh, nắm chặt bàn tay cầm chuôi kiếm của hắn, nhẹ nhàng dùng sức, đem thanh cổ kiếm đoạt lấy.

Hắn nâng mũi kiếm lên, ngửi nhẹ một hơi mùi máu tươi trên thân kiếm, lắc đầu thở dài: “Uổng phí Kỷ Thanh Yến cùng Sắc Không gột rửa hung tính của kiếm này suốt mười ba năm, hiện tại lại uống máu người, xem ra nó rốt cuộc không thể biến trở lại Phá Vân kiếm thanh chính vô tranh kia.” (*)

[(*) thanh chính vô tranh: trong sạch, chính nghĩa, không tranh đoạt]

Khi nói chuyện, hắn đem cổ kiếm cắm bên chân, bàn tay cầm lấy tay Đoan Thanh.

Cái tay kia so với hắn càng lạnh hơn, lúc ngón tay tham qua mạch môn, mạch đập nhẹ thấp như không có.

Trái tim treo lơ lửng của Tiêu Diễm Cốt không buông lỏng, ngược lại càng thêm thấp thỏm. Nàng cẩn thận quan sát một chút, mới phát hiện đôi mắt Đoan Thanh không biết khi nào đã nhắm lại, đầu cũng rũ xuống, chỉ có thân thể vẫn còn đứng vững chưa ngã.

Người này đã bất tỉnh?!

“Khí hải bị áp chế vẫn có thể từ trong vòng vây của bạch đạo thoát thân, theo đường nhỏ đuổi đến tận đây, không nói một lời luân phiên chiến hậu đoạn đao giết người, vì cứu đám hài tử kia còn mở miệng nhắc nhở khiến chân khí bị thoát ra. Trên đời này không người nào có thể làm được như hắn. Đáng tiếc … nếu mà tâm hắn tàn nhẫn thêm một chút, liền thực sự có thể giết được ta.” Hách Liên Ngự ngưng mắt nhìn gương mặt Đoan Thanh, nụ cười trên mặt vặn vẹo lại thỏa mãn.

Hắn đem cái tay kia nắm trong lòng bàn tay mình, giống như cầm giữ một thế giới “Sư phụ, ta mang ngài quay về Mê Tung lĩnh !”

[Count down: 19]