Phong Đao

Chương 171: Manh mối



Một đao kia ý muốn đánh đòn phủ đầu, động thủ xuất đao cũng đích xác nhanh như chớp giật, nhưng mà Diệp Phù Sinh cũng không để vào mắt.

Lưỡi dao dài nhỏ cong vút, trên thân còn lưu lại vết máu đỏ sậm, không biết đã uống máu bao nhiêu người. Trong mắt nam nhân thoáng hiện lên vẻ khát máu, thời điểm lưỡi đao xẹt qua cổ họng Diệp Phù Sinh, hắn nhịn không được nở nụ cười.

Một đao quét ngang, dưới tay lại không có cảm giác cắt vào máu thịt, trái lại nơi cổ họng chính mình chợt lạnh. Nam nhân theo bản năng muốn quay đầu, căn bản lại làm không được, chỉ có thể thuận thế bay về phía trước. Khoảng khắc mất lực đập xuống, ánh mắt cuối cùng nhìn thấy chính là một khối thân thể không đầu ngã sấp trên mặt đất.

Từ quần áo đến thân hình, thậm chí thanh trường đao trong tay kia, đều quen thuộc đến đáng sợ.

Nam nhân đồng tử đột nhiên co rụt lại, ngay sau đó nhanh chóng tan rã, một hơi nghẹn trong miệng rốt cuộc không phun ra được một chữ. Diệp Phù Sinh nhìn cũng không thèm nhìn khối thủ cấp kia, Đoạn Thủy đao đâm thẳng tới, một nhịp chấn động, đẩy ra Nhật Nguyệt kim luân, mũi đao tựa như rồng phun nước thẳng bức đến cổ họng A Mạn Đạt!

Một đôi Nhật Nguyệt kim luân của A Mạn Đạt sắc bén vô cùng, là vũ khí nàng đắc ý nhất. Nhật luân tựa như mặt trời đầy gai nhọn, Nguyệt luân như móc câu cong vút, lưỡi cực mỏng, xưa nay cắt yết hầu đoạt thủ cấp dễ như trở bàn tay, hiện tại lại bị một thanh trường đao vừa nặng vừa rộng đẩy bay ra!

A Mạn Đạt không dám dùng lực, dưới chân liên tục lui lại tránh đao phong bức tới. Nhưng mà đao khí vô hình tung hoành thành mạng lưới dầy đặc bốn phía, đem cả người nàng đều khóa bên trong lưới đao. Cánh tay vừa mới vươn ra liền bị kình phong cắt phải, da tróc thịt bong, máu tươi nhất thời vẩy ra.

Nàng chỉ có thể cắn răng một cái, Nhật luân đặt ngang bảo hộ trước mặt, Nguyệt luân từ dưới tay bắn ra, hóa thành một đạo hàn quang sắc bén lao thẳng tới Diệp Phù Sinh. Thừa dịp đối phương vung đao đánh bay hàn quang, A Mạn Đạt không lùi mà tiến, Nhật luân cũng từ trong tay bay ra, xoay tròn chém vào đầu Diệp Phù Sinh.

Diệp Phù Sinh ánh mắt hoa lên, nhĩ lực lại sắc bén, nghe được cơ hội, Đoạn Thủy đao từ dưới lên trên sáp nhập khe hở trong tâm Nhật luân, thuận thế xoay chuyển. Nhật luân đổi hướng bay ngược trở về phía chủ nhân, Đoạn Thủy đao cũng như hình theo bóng, đuổi sát phía sau!

Lúc này Nguyệt luân đã bay trở về trong tay A Mạn Đạt, nàng thân hình vừa động, giữa không trung tay trần tiếp nhận Nhật luân, hai tay một giao một tách, song luân một mở một đóng, đem Đoạn Thủy đao gắt gao khóa lại trong khe hở của Nhật luân, Nguyệt luân theo thân đao trảm xuống, mắt thấy liền muốn chém nát bàn tay Diệp Phù Sinh cầm đao!

Trên giang hồ cao thủ dùng kim luân không phải là không có. A Mạn Đạt ứng biến khéo léo, xuống tay ngoan độc cũng là lần đầu tiên Diệp Phù Sinh gặp được. Người như nàng có thể phân chiến đều cả trái phải, trong số những người Diệp Phù Sinh từng giao chiến, xem ra chỉ Doanh Tụ mới có khả năng thắng qua.

Nhưng mà, mười năm trước Cố Tiêu có thể đánh bại Doanh Tụ, chẳng lẽ hôm nay lại thất bại dưới tay A Mạn Đạt?

Diệp Phù Sinh bỗng nhiên thả tay, thân thể ngửa ra sau trầm xuống. Một tay chống xuống đất đỡ, hai chân giương lên, chân phải sáp nhập vào trong quang ảnh lạnh lẽo, theo phương hướng Nguyệt luân xoay tròn móc vào hất đi. A Mạn Đạt chỉ cảm thấy hoa mắt, Nguyệt luân đã bị quẳng ra ngoài xa, thành một ánh trăng tàn chợt lóe qua chân trời.

Ngay sau đó, bụng nàng bị trúng một cước thật mạnh, vừa lúc Nhật luân ở phía trên dừng lại, cùng Đoạn Thủy đao chấn động thoát ra. Nhật luân thế đi chưa tuyệt rơi xuống người A Mạn Đạt. Cùng lúc đó, Đoạn Thủy đao quay lại trong tay Diệp Phù Sinh, người cùng đao hóa thành một đạo tàn ảnh, bức thẳng đến cổ họng A Mạn Đạt!

Đúng lúc này, một mũi tên tựa như Hậu Nghệ bắn mặt trời, long trời lở đất mà tới. Mũi tên chưa đến, kình phong đã ép sau lưng Diệp Phù Sinh đau đớn. Y không dám khinh mạn, đao phong trong khoảng khắc điện quang hỏa thạch trở tay hồi viện, đem mũi tên quét ra. Lại có một loạt ba mũi tên khác xé gió bay tới, phân ra đầu, cánh tay, thắt lưng, hiển nhiên là đã đoán được động tác phản ứng mũi tên đầu tiên của y, nắm chắc cơ hội đối chiến không thể nói là không tinh chuẩn!

Ba tên tranh sinh tử, một đao định càn khôn. Diệp Phù Sinh đem đao trầm xuống đồng thời “Trường Hồng” nghịch thế mà lên, cương mãnh chẻ ra ba mũi tên liên tiếp, liền thấy mũi tên thứ năm đã bay tới trước ngực!

Một mũi tên này bám sát tựa như dòi trong xương, Diệp Phù Sinh nhướng mày, triệt bước chuẩn bị né tránh, sau lưng kình phong lại nổi lên. A Mạn Đạt tận dụng thời cơ, Nhật luân đột nhiên ra tay, từ dưới chém xéo lên trên, từ sườn lưng bên phải đến bả vai bên trái, nhất thời mở một vết máu hẹp dài!

Nét đau đớn ở trên mặt Diệp Phù Sinh chợt lóe mà qua. Y trở tay một đao bổ về phía A Mạn Đạt. Nếu người sau không tránh đúng lúc, một đao kia liền không chỉ chém rơi một cánh tay nàng, mà là đem đầu nàng cũng xả thành hai nửa.

Chỉ một khắc trì trệ đó, mũi tên nhọn đã cắm phập vào da thịt. Lực đạo trên mũi tên cực lớn, thế đi chưa tuyệt đem Diệp Phù Sinh đóng đinh lên vách núi đá sau lưng. Một búng máu nảy lên cổ họng rốt cuộc nhịn không được, từ khóe miệng y tràn ra, từng giọt liên tiếp nhỏ xuống, đem vạt áo vốn đã đen càng thêm sẫm màu.

Một cánh tay thon dài nhẵn mịn văng lên cao rồi suy sụp rơi xuống. A Mạn Đạt liên tiếp kêu gào thảm thiết, ngã ngồi trên mặt đất, run rẩy điểm huyệt cầm máu bên vai trái. Gương mặt trắng bệch nhiễm huyết hoa phun tung toé, vô luận thế nào cũng không còn chút gì xinh đẹp.

“A…” A Mạn Đạt nhìn cánh tay rơi trong vũng máu, đầu ngón tay thậm chí còn run rẩy vài cái, nàng vừa đau vừa hận, hai mắt đều đỏ ngầu, nhặt lên Nhật luân đang rơi trên mặt đất liền hướng vào đầu Diệp Phù Sinh đánh xuống!

Một tiếng hét to vang đến, xác nhận là giọng nam nhân tuổi không lớn lắm, nói bằng ngôn ngữ dị tộc. Tay phải A Mạn Đạt ở giữa không trung khựng lại, trên mặt hết trắng rồi xanh. Thế nhưng nàng cắn răng một cái lại tiếp tục đem Nhật luân chém xuống.

“Keng…”

Leng keng một tiếng chói tai, lại một mũi tên phá không phóng tới, lần này thẳng tắp bắn trúng Nhật luân trong tay A Mạn Đạt, kình lực đem vật này chấn đến lệch sang một bên, hiểm hiểm sát đầu Diệp Phù Sinh bật vào vách núi bên cạnh; Trong phút chốc đất đá văng tung toé, vụn đá ở trước mắt y vẽ ra một đạo hồng ngân.

Diệp Phù Sinh đau đến hít khí, thấy thế lại cười lạnh một tiếng, ánh mắt lướt qua A Mạn Đạt, nhìn người đang phóng ngựa như bay đến gần kia.

Cũng một dạng áo choàng liền mũ, phía dưới che lại một thân thể cao to cường tráng. Người tới bất quá hơn ba mươi tuổi, thân mặc áo da giáp nhẹ, lưng đeo túi tên tay cầm trường cung, bên hông trang bị roi ngựa cùng đoản đao, khi cởi mũ choàng xuống lộ ra một đôi mắt uyên ương sắc.

Trường tiên vung ra, quấn lấy cổ A Mạn Đạt, kéo đến nữ tử không thể không lui về phía sau. Hắn ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống A Mạn Đạt, lạnh lùng nói câu gì đó. Cho dù thần tình A Mạn Đạt vẫn không cam như cũ, nhưng không thể không ôm hận gật đầu, tựa hồ đối với hắn thập phần sợ hãi.

Giải quyết A Mạn Đạt xong, nam tử mới từ trong ngực lấy ra băng gạc thuốc trị thương ném qua cho nàng, xoay người xuống ngựa đi đến trước mặt Diệp Phù Sinh.

Một đôi mắt uyên ương kia có thể thấy ba quang liễm diễm thập phần xinh đẹp, lúc này bị bóng tối che phủ, bỗng mang vẻ hung ác nham hiểm, lãnh lệ như chim ưng ban đêm săn mồi. Hắn quét qua vết thương trúng tên trên ngực Diệp Phù Sinh một chút, nheo mắt, một tay giữ chặt chiếc cằm tái nhợt tinh tế kia sờ soạng vài cái, không tìm được manh mối gì, lúc này ánh mắt mới trầm xuống, dùng ngôn ngữ Trung nguyên mở miệng nói: “Vĩnh Lạc hầu, hạnh ngộ!”

Đồng tử Diệp Phù Sinh co lại.

Mười năm trước sau cuộc cung biến, Sở Tử Ngọc lên ngôi, cấp cho đường đệ Sở Nghiêu “chết bất đắc kỳ tử” truy phong một chức hầu tước suông, thụy hào “Vĩnh Lạc”.

Nhưng mà người biết Sở Nghiêu còn sống không nhiều lắm. Người biết được hắn chính là “Sở Nghiêu” lại càng ít.

Trên đời này không có tường nào chặn được gió, nhưng mà muốn đem gió này thổi đến vừa vặn như thế, nhất định phải đào ra một khe hở cực kỳ tỉ mỉ.

Là Lục Nguy hoặc tâm phúc của người này, hay là phản đồ trong đám bộ hạ cũ của Tĩnh Vương? Cũng có thể là… trong những kẻ y mang đến, cũng không thiếu hạng người dụng tâm kín đáo?

Nhớ lại năm mũi tên kinh hồn vừa rồi, có thể đem Diệp Phù Sinh bức đến nước này, nhất định phải hiểu rõ võ học của y, hoặc là… hiểu biết Sở Tích Vi.

Muốn chiếu cố hai điểm này, có khả năng nhất chính là người trong Ám Vũ đã chú ý Sở Tích Vi từ lâu hoặc là người của Bách Quỷ môn đã theo y một đường đến đây.

Nếu là người trước, đại biểu bên trong Ám Vũ đã có nội hoạn, tư thông dị tộc, tương kế tựu kế; Nếu là người sau, đại biểu thân phận Sở Tích Vi tiết lộ, Bách Quỷ môn thực có khả năng không phải là đường lui của hắn, mà là tử cục.

Trong lòng Diệp Phù Sinh thốt nhiên nảy lên ý nghĩ mà kinh sợ – Nếu lần này người tới đây không phải là mình, mà là chính Sở Tích Vi, lại như thế nào?

May mà như thế, quả đúng là may mà… như thế.

Ngay khoảng khắc này, trong lòng Diệp Phù Sinh nghĩ qua vô số, trên mặt vẫn bất động thanh sắc, chỉ cười lạnh một tiếng, không sợ hãi chút nào nhìn thẳng đối phương, thanh âm giống như tôi độc: “Ngươi là ai?”

Đôi môi hơi dày của nam tử chậm rãi nhếch lên, khiến cho con người lãnh ngạnh giống như thanh đao mũi tên của hắn hiện ra vài phần đáng yêu: “Ta gọi là Tái Thụy Đan.”

Tái Thụy Đan, trong ngôn ngữ dị tộc nghĩa là “Mũi tên”. Một người có thể được gọi tên này cũng không đơn giản, mà chính là kẻ có tài bắn cung giỏi nhất trong các Lang Vương của mỗi đại tộc quan ngoại, có thể thống lĩnh các Lang Vương khác cùng bộ hạ của họ, đích xác là quyền cực cao chức cực trọng.

Chính bởi vì như thế, nếu chỉ là một đầu mối thu thập tin tức, tuyệt đối không thể kinh động đến đại giá Tái Thụy Đan, trừ phi con mồi so với bản đồ phòng thủ bảy thành càng mê người hơn, tỷ như… Vĩnh Lạc hầu liên quan đến bộ hạ cũ của Tĩnh Vương tại Tây Xuyên.

Việc thâm cung bí sử xấu xa của hoàng gia không đến phiên người ngoài bàn tán, nhưng một khi tiết lộ thanh phong, nhất là ở nơi cửa khẩu thế cục hiện giờ, tựa như con đê ngàn dặm bị đục ra một cái ổ kiến, hồng thủy như mãnh thú ngang nhiên xoáy vào, tùy thời đều có khả năng ngập đầu tai ương.

Vĩnh Lạc hầu bị bắt, việc cung biến năm xưa bị vạch trần ra, bộ hạ cũ của Tĩnh Vương tại Tây Xuyên vừa mới bắt đầu chỉnh đốn tổ chức ắt sẽ dậy sóng, mọi âm mưu luận điệu đều đã định sẵn sẽ phát sinh trên sự kiện này, biên quan quân đứng mũi chịu sào chỉ sợ sẽ sinh chia rẽ. Từ đó ai sẽ bị ảnh hưởng lớn nhất? Ai sẽ thu lợi ích lớn nhất?

Diệp Phù Sinh mặt mày hơi nhăn lại, tựa hồ là cực kỳ đau đớn không muốn tốn nhiều khí lực, thanh âm cũng nhẹ như tơ: “Tài bắn cung như vậy, người như vậy… ngươi không nên chỉ có một tên.”

Tái Thụy Đan cẩn thận quan sát ánh mắt y, xác định Diệp Phù Sinh đối với ba chữ “Tái Thụy Đan” không phản ứng chút nào, lại nhớ đến trên thư báo “Sở Nghiêu đại nạn không chết trốn tới Trung đô, đổi tên thành Sở Tích Vi ẩn cư Bách Quỷ môn mười năm, chưa hề giao lưu với người ngoài quan ngoại, không hiểu ngôn ngữ dị tộc”, lúc này mới buông xuống cảnh giác.

A Mạn Đạt thần tình âm ngoan mà lê lại gần, nửa người vết máu loang lổ, thoạt nhìn so với Diệp Phù Sinh bị ghim trên vách đá còn muốn chật vật hơn, thanh âm không còn vẻ dịu dàng mà mang mười phần hận ý: “Lang thủ, y giết người của chúng ta, lại thiêu hủy bản đồ bố phòng, vì sao không làm thịt?”

“Ta nhận được tin báo, thám tử cài trong Nhạn Minh thành bởi vì hành động lần này đã bại lộ thân phận, toàn bộ chết sạch. Hiện tại muốn từ nơi khác lấy được bản đồ bố trí phòng thủ, đã không còn kịp.” Tái Thụy Đan buông tay ra “Tát La Viêm tướng quân có lệnh, đem y còn sống mang về.”

Bàn tay phải A Mạn Đạt nắm chặt: “Vậy liền phế tay chân tai mắt của y. Không phải y đã nghe nhiều nhìn nhiều, nếu y đào thoát để lộ tin tức thì sao?”

“Y không hiểu chúng ta nói, tướng quân cũng có sự tình muốn cùng y bàn bạc… Ta biết ngươi giận hận, nhưng lúc này không thể báo thù riêng.” Dừng một chút, Tái Thụy Đan nhìn về phía Diệp Phù Sinh, nói “Vĩnh Lạc hầu, một mũi tên của ta tuy rằng không lấy mạng ngươi, chính là bị thương tâm mạch. Nếu ngươi dám vọng động nội lực, đến lúc đó tâm mạch đứt từng khúc cũng đừng có trách ta không nói trước.”

Diệp Phù Sinh hừ một tiếng, động đến miệng vết thương, trên trán mồ hôi lạnh đầm đìa.

Tái Thụy Đan đối với tình trạng của y hết sức hài lòng, sát chưởng thành đao cắt đứt mũi tên, đem Diệp Phù Sinh từ trên vách núi thả xuống dưới. Sau đó hắn rất nhanh điểm huyệt cầm máu, đảm bảo y không chết cũng không động đậy được.

“Đi!”

Tái Thụy Đan mang theo Diệp Phù Sinh phi thân lên ngựa. A Mạn Đạt vận dụng khinh công đi theo phía sau, rất nhanh liền biến mất trong rừng núi.

Chờ khoảng thời gian một nén nhang qua đi, khắp nơi đã hoàn toàn tối đen, mới có một thân ảnh phủ phục trong bụi cây từ rất lâu đứng lên, đi tới trước vách núi nhiễm máu kia.

Khôn Thập Cửu, trong Tây Xuyên Lược Ảnh vệ chỉ đứng sau Càn Thập Nhị chưởng sự, lần này nhận mật lệnh của Càn Thập Nhị âm thầm đi theo “Sở Nghiêu” một đường đi vào Nhạn Minh thành, cho dù Bách Quỷ môn hay Ám Vũ, đều không thể phát hiện ra được bóng dáng hắn đeo bám như dòi trong xương này.

Hôm nay hắn đuổi theo “Sở Nghiêu” một chuyến ra khỏi thành, mắt thấy bọn họ chia ra đuổi theo gian tế, chính mình lùi lại một khoảng cách để tránh bị phát giác tung tích, theo đuôi “Sở Nghiêu” không bỏ chạy đến đây, lại không ngờ sẽ nhìn thấy biến cố bất ngờ như vậy.

Khôn Thập Cửu cho dù không quan tâm “Sở Nghiêu” sống chết, nhưng không thể không cảnh giác việc thân phận của y bại lộ rơi vào tay địch, sẽ đối với Tây Xuyên tạo thành ảnh hưởng thế nào, cùng với… người đem y bán đứng cho Tái Thụy Đan, rốt cuộc là ai?

Rất nhiều suy nghĩ quanh quẩn trong lòng, Khôn Thập Cửu thần sắc ngưng trọng mà rút mũi tên gãy vẫn khảm vào vách núi kia ra. Quả nhiên ở trên mũi tên thấy được ký hiệu của lang thủ. Lúc đang muốn xoay người rời đi, ánh mắt của hắn vô ý rơi xuống, thấy được một ít vật không tầm thường.

Đó là vài chữ nhỏ như ruồi, được khắc lên vách đá, giữa những chữ viết lưu lại vết máu. Khôn Thập Cửu đột nhiên nhớ tới “Sở Nghiêu” khi bị mang đi tay trái loang lổ vết máu, vốn tưởng rằng là thương tích trong cuộc chiến, nguyên lai lại là do y tụ lực nơi đầu ngón tay sống sờ sờ khắc chữ lên vách đá lưu lại, dùng thân hình cùng vết máu đem những chữ này che lấp.

Khôn Thập Cửu đột nhiên hãi hùng khiếp vía.

Nơi này thực sự hoang vắng, hiếm có người qua, cho dù xuất hiện thân ảnh, cũng sợ là thám tử hai bên, hơi có sai lầm liền muốn đem manh mối bại lộ ngay trước mắt địch. Trừ phi “Sở Nghiêu” xác định chính xác có người kịp thời nhìn đến những chữ này, tỷ như… Khôn Thập Cửu.

Y làm sao biết mình ẩn thân tại đây? Hoặc là, mọi hành động an bài của Lược Ảnh vẫn luôn bị y đoán trước, thậm chí nằm trong khống chế của y?

Khôn Thập Cửu nén kinh nghi xuống, cẩn thận phân biệt những chữ khắc xuống lưu lại – giết Mang Tu Thành, đề phòng Hình Đạt.

Tây Xuyên Ám Vũ phó quản sự Mang Tu Thành, Nhạn Minh thành Thái thú Hình Đạt.

Người trước phụng mệnh Doanh Tụ dẫn thế lực Ám Vũ Tây Xuyên cùng “Sở Nghiêu” hợp tác, hiện nay là trợ lực quan trọng nhất; Người sau là bộ hạ cũ của Tĩnh Vương, là kẻ sau khi “Sở Nghiêu” đi vào Nhạn Minh thành kết giao chặt chẽ nhất. Nếu không có hắn linh hoạt chạy ngược chạy xuôi sắp xếp, “Sở Nghiêu” muốn trong vòng hai ngày tập hợp thế lực bộ hạ cũ của Tĩnh Vương nơi đây cũng không dễ dàng.

Cuối tám chữ này, còn khắc một cái móc câu nho nhỏ, phía cuối cong vút phân nhánh nhìn thoáng qua như đuôi én.

Đồng tử Khôn Thập Cửu co rụt lại!

Câu Hồn ấn, Phi Yến vĩ, đây là dấu hiệu Lược Ảnh vệ Càn tự doanh!

Trong lòng hắn nhấc lên sóng to gió lớn, lại cẩn thận đem mặt vách núi này nhìn một lần, không phát hiện thêm cái gì, lúc này mới dùng đao cạo đi chữ viết, thu hồi mũi tên cùng thủ cấp của nam tử dị tộc kia, vọt người mà đi, tựa như một hắc ảnh hòa vào bóng đêm, trong chớp mắt đã không thấy nửa điểm tung tích.

Bên này gặt được manh mối, bên kia Diệp Phù Sinh đang nhắm mắt điều tức.

Luân phiên kích đấu, nội lực tổn thất, đã áp không nổi “U mộng” trong cơ thể, hoàn toàn dựa vào thuốc Tôn Mẫn Phong đưa mà miễn cưỡng chống đỡ. Nhưng một mũi tên này của Tái Thụy Đan thực sự sắc bén, sống sờ sờ xuyên qua đao khí hộ thể của y, đâm vào máu thịt.

Nếu Diệp Phù Sinh vào thời khắc mấu chốt không kịp dùng súc cốt công, mũi tên xuyên vào cơ thể thoạt nhìn đả thương đến tâm mạch, trên thực tế là từ một góc độ nhìn như chuẩn xác kì thực xảo diệu đâm vào khiến y chỉ bị thương da thịt gân cốt, cũng không nguy hiểm đến chỗ yếu hại.

Lúc đó máu tuôn ào ạt, là do Diệp Phù Sinh tự mình vận nội lực đẩy ra, giả vờ trọng thương vô lực, mất máu quá nhiều. Hơn nữa Tái Thụy Đan thân là Lang thủ, nhiều năm qua chưa bao giờ thất bại, đối với tài bắn cung của mình quá mức tự tin, mới bị y lừa qua một cửa này.

Lúc này, y bị Tái Thụy Đan bắt cóc ở trên yên ngựa, làm bộ như không thể động đậy, thần trí hôn mê, trên thực tế chính là nín thở nghe hai người này nói chuyện.

Bọn họ đối với Sở Tích Vi hiểu biết quá tường tận, ngay cả đối phương không thông hiểu ngôn ngữ dị tộc cũng biết, cho nên không chỗ nào cố kỵ, tùy ý bàn luận an bài trong quân dị tộc.

Nhưng mà, Tái Thụy Đan cũng không biết người bị mình vắt ngang lưng ngựa này, căn bản không phải Sở Tích Vi thường kỳ tại Trung đô, mà là Thống lĩnh Lược Ảnh nắm trong tay ám vệ của thiên tử suốt mười năm, từng theo quân vương cùng sứ thần phiên bang nghị sự.

Đừng nói là Tây nam quan ngoại dị tộc, cho dù là Bắc Man cùng Đông Hải man nhân, chỉ cần bọn họ mở miệng, sẽ không có thứ gì Diệp Phù Sinh không thể nghe hiểu hay nói.

“Hôm nay tin tức truyền đến, Tạp Y Nặc đánh lén thành công, đã thâu tóm được Vấn Thiện sơn.”

“Một khi đã như vậy, để hắn ngay hôm đó dẫn quân trở về, ta tự mình dẫn người lao tới Vấn Thiện sơn, trước hạ Già Lam thành, sau đó chặn đường lui bảy thành Tây Xuyên, không lo bắt ba ba trong hũ.”

“Táng Hồn cung chủ bên kia có tin tức chưa?”

“Chưa…”

“…”

Ngắt đầu bỏ đuôi câu chuyện, những manh mối lộn xộn đều được Diệp Phù Sinh thu vào trong tai ghi vào trong lòng, rất có kiên nhẫn mà kéo tơ lột kén, chọn ra từng mảnh tin tức hữu dụng, sắp xếp xâu chuỗi lại.

Đêm dài gió lạnh, trong đan điền lúc thì cực lạnh lúc thì cực nóng. “U mộng” bình thường khốn khổ nhất đến lúc này lại thành thuốc hay giúp y duy trì thanh tỉnh. Diệp Phù Sinh bất động thanh sắc, nhắm mắt lại lẳng lặng cân nhắc.

Đúng lúc rồi.