Phong Đao

Chương 157: Sát chiêu



Lúc Lạc Nhật nhai bên kia truyền đến tiếng nổ, Triệu Băng Nga dĩ nhiên là nghe được.

Trong Vô Tướng tự Càn Khôn đảo ngược, Triệu Băng Nga dùng một đội “Ma Yết” vì đại giới phát nổ phá hủy Diễn Võ trường, kéo hơn phân nửa “Thiên Chu” chôn cùng, bao gồm cả những kẻ từng tự xưng là chính nghĩa bạch đạo, có một người tính một người, cùng không ít Táng Hồn cung sát thủ máu thịt lẫn lộn, không thể phân biệt.

Đời sau võ lâm bàn lại việc này, không biết bao nhiêu hậu sinh vãn bối muốn mắng chửi nàng tâm ngoan thủ lạt diệt tuyệt nhân tính, lại muôn vẻ gượng ép mà than một câu những người thọ nạn chịu khổ đáng chết. Nhưng mà đời sau bàn luận sự việc  như thế nào, đối với Triệu Băng Nga cũng không can hệ. Nàng muốn chính là một hồi thống khoái, đến bây giờ đã giải được buồn giận khó bình trong lòng nhiều năm.

Trước lúc Lạc Nhật nhai truyền đến tiếng nổ, Triệu Băng Nga đang tính toán thu thập tàn cục như thế nào, khóe miệng còn mang theo ý cười. Ngay sau đó ý cười đọng lại trên mặt, nàng cảm giác nền đất dưới chân khẽ rung, quay đầu chỉ thấy đàn chim bay tán loạn khỏi rừng, huyên náo ồn ào.

Trong lòng bỗng nhiên hẫng một nhịp, Triệu Băng Nga thu liễm ý cười, ánh mắt hạ xuống nhìn về phía thủ hạ đang quỳ gối bên cạnh mình, trầm giọng hỏi: “Hạt Tử còn chưa trở lại sao?”

Việc của nàng đều đã làm xong. Ngoại trừ một phần ám cọc che dấu sâu đậm cùng đám người Hạt Tử trước đó đi đến Lạc Nhật nhai, tất cả thủ hạ còn lại đều đã tụ lại nơi này. Nghe vậy, một người trong đó tiến lên đáp: “Đại nhân, thuộc hạ luôn cho người canh giữ nơi này, vẫn chưa thấy tung tích phó thủ lĩnh.”

Triệu Băng Nga hai tay bỗng nhiên nắm chặt thành quyền.

Hạt Tử là lão nhân đã theo nàng nhiều năm, xưa nay làm việc cẩn thận chu đáo, lần này phụng mệnh cùng Bộ Tuyết Dao lá mặt lá trái, cho dù việc bẫy rập dầu hỏa thành bại hay không, đều không nên bỏ qua việc truyền lại tin tức. Trừ phi… hắn lâm vào tình cảnh ốc còn không mang nổi mình ốc, không thể an bài chu toàn, hoặc là người hắn phái đi không thể sống sót trở lại nơi này.

Cho dù là loại nào, đều đại biểu có biến số nàng không biết phát sinh. Mà sự tình Triệu Băng Nga những năm gần đây ghét nhất, chính là cành mẹ đẻ cành con.

Ánh mắt của nàng âm tình bất định, người nọ dò xét sắc mặt của nàng, cẩn thận nói: “Đại nhân, chúng ta kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?”

Triệu Băng Nga cười gằn một tiếng: “Sợ cái gì? Ta đã hủy ‘Thiên Chu’, bại lộ tám phần ám cọc lần này của Táng Hồn cung, gây thù hằn với võ lâm bạch đạo, rải mồi dụ địch tụ thành một bàn. Cho dù Hách Liên Ngự chạy thoát khỏi Độ Ách động, hươu chết về tay ai cũng còn chưa biết!”

Nàng kiêu ngạo nói, trước mắt cũng quả thật có tư cách để kiêu ngạo. Vẻ oán giận ở trên mặt chợt lóe mà qua, Triệu Băng Nga lại thu liễm biểu tình, đuôi lông mày nhướn lên: “Mê Tung lĩnh bên kia, có tin tức gì không?”

Một người thủ hạ khác hợp thời tiếp lời nói: “Hồi đại nhân, Lệ Phong mang ‘Kim Thiềm’ thủ sào, phong tỏa ba đường sáu ngõ có vào không ra. Tuy nhiên lần này việc tính kế Vô Tướng tự đã lộ ra tin tức, các đại môn phái tức giận không thôi, Đoan Nghi sư thái từ Thái Thượng cung đích thân phát Tru Ma thiếp, triệu tập quần hiệp tề tụ tại Đông Lăng, ý muốn tạo thành liên quân, trước giải vây cho Vấn Thiện sơn, sau đó nhân cơ hội tấn công Mê Tung lĩnh. Hiện giờ đã qua Trung đô, ít ngày nữa sẽ đến nơi này.”

“Thực tốt, không uổng công ta lúc trước tại Già Lam thành để lại người sống.” Triệu Băng Nga khóe miệng cong lên, ánh mắt cũng lạnh xuống “Chuyện cho tới lúc này, Vấn Thiện sơn không phải là chỗ có thể ở lâu, dư lại liền để Hách Liên Ngự cùng bạch đạo chó cắn chó đi… Triệu tập nhân thủ, chúng ta về Mê Tung lĩnh trước!”

“Dạ!” Thủ hạ lên tiếng trả lời, rồi lại chần chờ một khắc “Đại nhân, trước mắt sơn đạo phía Đông bị Bách Quỷ môn Ngu Tam Nương dẫn người cầm giữ, đường núi phía Nam nằm trong tay Tiêu Diễm Cốt, chúng ta nên đi hướng nào?”

Triệu Băng Nga nheo mắt.

Tối nay nàng diễn một trận máu tanh này, tuy rằng cùng mục tiêu lúc trước không khác mấy, nhưng cũng đem chính mình bại lộ. Tâm tư Tiêu Diễm Cốt so với Bộ Tuyết Dao càng thâm trầm hơn, nhất định sẽ hoài nghi nàng dụng tâm kín đáo.

Hai đường sơn đạo đều chiếm lợi thế dễ thủ khó công, nàng mặc dù có thủ hạ hữu dụng, nhưng mà cùng Tiêu Diễm Cốt lại liều mạng một lần, bất quá là tăng thương vong vô ích. Bề ngoài xem ra, đích thực là tiếp tục cùng Bách Quỷ môn giao thiệp mới là thượng sách.

Nhưng mà hành động của nàng đêm nay, ngoại trừ một phần nằm trong kế sách hợp mưu cùng Bách Quỷ môn trước đó, còn động tay động chân không ít, không chỉ vi phạm ước định, hung hăng đem việc này lợi dụng một phen, hành xử lại còn chạm đến điểm mấu chốt của Bách Quỷ môn. Sau đó vì giải mối hận cũ trong lòng, nàng lại cùng võ lâm bạch đạo kết hạ đại cừu.

Sở Tích Vi đã có tâm muốn cùng bạch đạo giao hảo, vậy liền không thể tại thời điểm mẫn cảm này thả nàng bình yên quá quan. Hơn nữa một khi chân chính lật mặt, đối với nàng mới là đại bất lợi. Trước mắt tạm lánh mặt nhau, tốt xấu còn có thể ổn định hòa hoãn bề ngoài.

Triệu Băng Nga không phải là người rộng lượng, dĩ nhiên cũng lấy mình suy ra người. Trước mắt nếu tình thế khó xử, phải trái đều khó, chi bằng chọn ra một con đường chắc chắn, tốt hơn là lật thuyền trong mương, bị cắn ngược lại một hơi.

Ý nghĩ xoay chuyển, Triệu Băng Nga mở mắt, sát khí xẹt qua: “Đi đường phía Nam. Đội ngũ thu liễm chút, Tiêu Diễm Cốt nếu phát hiện cái gì, cũng không cần bận tâm, đi theo bọn họ một hồi là được!”

“Tuân mệnh!” Thuộc hạ vâng lời đang muốn biến hóa đội hình để tiện hành động, chợt nghe có tiếng bước chân hấp tấp từ xa chạy tới, lập tức đề phòng đứng lên.

Triệu Băng Nga nheo mắt, phất tay ngăn cản thuộc hạ vọng động, nhìn bóng đen kia chạy qua bụi rậm đi đến gần, cổ tay áo thêu hạt tử đầy vết máu loang lổ.

Nàng nhớ rõ người này, là tâm phúc đi theo bên cạnh Hạt Tử nhiều năm.

“Đại… đại nhân! Lạc Nhật nhai… Lạc Nhật nhai đã xảy ra chuyện!” Người tới nhìn thấy nàng cùng đám thuộc hạ, một hơi cố chống đỡ kia lập tức buông lỏng, dưới chân nhất thời mất lực, ngã nhào bên chân nàng.

Kẻ này gục xuống, tất cả mọi người đều nhìn thấy sau lưng của hắn loang lổ vết thương, như là bị đao kiếm lợi khí lột bỏ một mảng huyết nhục, cũng may mấy lỗ xuyên thủng thân thể miễn cưỡng tránh những chỗ yếu hại.

Một đường đề khí chạy như điên, cơ hồ muốn vắt cạn giọt máu cuối cùng trên người hắn.

Người này ánh mắt đã gần tan rã, khí tức càng ngày càng yếu, thì thào nói: “Tây… Tây lĩnh đột nhiên xuất hiện dị tộc ‘Thú Liệp quân’. Phó thủ lĩnh phái ba người chúng ta chạy về…”

Máu chặn ngang cổ họng rốt cuộc khiến hắn nói không ra một câu hoàn chỉnh. Triệu Băng Nga không thể không cúi người xuống, mới có thể mơ hồ phân biệt vài chữ rải rác: “Hách… Hách… Huyền… Sát…”

Ngay vào lúc này, một tia sáng bạc từ đằng xa như chớp giật mà đến, đâm thẳng đến mặt nàng. Triệu Băng Nga đột nhiên quay mặt đi, đồng thời loan đao ra khỏi vỏ một móc một gạt, đạo ngân quang kia phản chấn trở về, vững vàng tiếp được trong tay chủ nhân.

Người kia đứng ở trên một thân cây cách khoảng mười trượng, bóng cây che đi hơn phân nửa thân hình, nhẹ nhàng đứng ở đầu cành, tựa như một con chim bói cá. Bởi vì cách đến quá xa, những người khác chỉ có thể miễn cưỡng thấy một cái thân ảnh, chỉ có Triệu Băng Nga đồng tử co lại, bàn tay nắm đao lần đầu tiên run rẩy một khắc.

Một thanh liễu diệp đao từ phía sau nàng bắn ra, thẳng đến mặt người nọ, không cầu giết địch mà chỉ muốn thăm dò, đảo mắt liền tới trước người. Hắn đứng sững phảng phất như từ giấc mộng bừng tỉnh, bỗng dưng vươn tay bắt gọn lưỡi đao, khéo léo tránh đi mũi nhọn mà nắm lấy chuôi đao. Ngay sau đó cổ tay xoay chuyển, thanh đao lưỡi mỏng xé gió bay trở về, cắm thật sâu vào ấn đường của nguyên chủ, dễ dàng tựa như cắm vào một khối đậu hũ.

Ngay sau đó, người nọ tựa như trăng rằm ra khỏi mây phóng người lên, ở trên đầu ngọn cây liên tục vài cái lên xuống, trong lúc đa số mọi người còn chưa phục hồi lại tinh thần hắn đã đến trước mặt Triệu Băng Nga. Ngân quang lại chợt lóe, ở khoảng cách gần như thế mới có thể thấy rõ đó là một thanh kiếm thứ (*) rất nhỏ, mũi nhọn ngưng tụ thẳng hướng đến mắt trái của Triệu Băng Nga!

[(*) cái này mỗ nhớ có chú rồi. Kiếm thứ là loại kiếm dạng tròn như cái dùi, kiểu giống kiếm phương tây á]

Một kiếm này so mũi tên rời cung càng nhanh hơn, giống như sấm vang chớp giật bay vụt đến. Đao của Triệu Băng Nga đã ra khỏi vỏ, thủ thế cũng sẵn sàng, lại ngay khoảnh khắc chiêu thức sắp xuất ra cường ngạch thu tay lại, thân thể ngả về phía sau. Kiếm thứ quét qua khóe mắt nàng, kéo ra một vệt đỏ chói mắt.

Triệu Băng Nga từ dưới mũi kiếm thoát ra, lại không vội đứng dậy, bàn tay vỗ trên mặt đất một nhịp, liền như diều hâu xoay người lăng không nhảy lên, loan đao trong tay cũng thuận thế mà ra, cùng kiếm thứ chạm vào nhau, hỏa hoa bắn tung toé. Sau đó liền là ba tiếng vang liên tiếp, nàng luân phiên xoay chuyển xuất ra liên tục ba đao, người tới cũng xuất liên tục ba chiêu đón tiếp, rốt cuộc ở dưới một chiêu “Lực phách Hoa Sơn” hai bên giằng co.

Triệu Băng Nga tăng lực vào đao, ép người tới phải lùi ra sau đạp thật mạnh xuống đất. Khoảng cách gần như thế, nàng rốt cuộc có thể xác định – Người này chính là Huyền Tố.

Đồng tử Triệu Băng Nga co nhanh lại, gắt gao nhìn chằm chằm Huyền Tố. Ánh mắt đạo trưởng lại trống rỗng, giống như trong mắt căn bản là không nhìn thấy nàng.

Ngay sau đó, tay trái Huyền Tố bấm tay thành trảo từ dưới vung lên chụp vào cổ họng Triệu Băng Nga. Hắn ra tay rất mạnh tựa như chim ưng cắp thỏ. May là Triệu Băng Nga lui đến cực nhanh, cũng bị chiêu thức ấy cào ra ba vết máu trên cổ.

Nàng vừa mới đứng vững, thuộc hạ phía sau liền xông lên.”Ma Yết” thân là đội ngũ duy nhất trong “Ngũ Độc vệ” có thể ngang tầm với “Phúc xà”, trong đó dĩ nhiên không thiếu hảo thủ. Mắt thấy Triệu Băng Nga rời khỏi vòng chiến, bọn họ liền chỉ khoảng nửa khắc an bài hoàn tất, một nửa bảo hộ bên trái bên phải Triệu Băng Nga, một nửa phân ra bốn phương tám hướng, dài ngắn đan xen, công thủ tương ứng, tấn công về phía Huyền Tố!

Triệu Băng Nga lần này không có ngăn trở. Nàng gắt gao nhìn chằm chằm chiến cuộc, trong lòng trầm xuống – Huyền Tố bề ngoài không thấy gì khác thường, hành động võ công cũng không chút nào trì trệ, duy chỉ có vẻ mặt đờ đẫn, chiêu thức lệ khí mười phần lại thêm sát khí, so với lúc trước quả thực cách biệt một trời một vực.

Lấy một địch chúng, hắn giống như không biết lui cũng không biết đau, kiếm đâm, chân đá, tay trảo, chưởng đánh… Một thân võ nghệ đều thi triển ra, chiêu chiêu thức thức đều đoạt mệnh. Sau một kiếm xuyên qua cổ họng một người, máu tươi bắn lên, khiến vết thương cũ trên mặt càng tăng thêm vẻ dữ tợn. Huyền Tố lại phảng phất giống như không hề có cảm giác, trở tay xát chưởng thành đao cùng một cây thương chạm vào nhau, vậy mà chém gẫy đoạn thương, thế đi chưa dứt đã biến chưởng thành trảo chế trụ cánh tay người nọ, dùng sức gập lại, liền nghe tiếng xương gãy trầm đục chói tai!

“Thiên Kiếp công… Tu La thủ…”

Gương mặt Triệu Băng Nga, tựa như mặt hồ đông tuyết, rất nhanh mà đem toàn bộ cảm xúc đóng băng, trong nháy mắt chỉ còn lại tĩnh mịch lãnh ngạnh.

Ánh mắt nhíu lại, Triệu Băng Nga đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng lúc trước Huyền Tố chạy tới, thanh âm tụ thành một đường, lọt vào tai sinh đau cả óc: “Hách Liên Ngự! Lăn ra đây!”

Một tiếng này vận theo nội lực, tựa như dao nhỏ đột nhiên đâm vào đầu, người nghe đều cảm giác như ma âm xuyên vào tai, ngay cả Huyền Tố cũng bị đình trệ lại. Triệu Băng Nga mắt thấy phía trước đằng sau gốc cây có một góc tay áo xẹt qua, hừ lạnh một tiếng, chân đạp xuống đất một cái phi thân mà đi. Người chưa đứng lại, đao đã xuất ra, tựa như trăng rằm xé nát không trung. Một thân cây to cỡ cái bát cứ thế bị nàng một đao chém đứt, lại không thấy được người phía sau cây kia.

Sau tai có tiếng gió rít, ánh mắt Triệu Băng Nga nhất thời ngoan độc, loan đao thế đi đột nhiên xoay chuyển, chém thẳng về phía sau, lại không ngờ trong mắt vụt thấy màu áo xanh nhiễm máu. Huyền Tố không biết khi nào liều mạng mặc kệ bị thương xông khỏi vòng vây, lúc này đã đến phía sau nàng, kiếm thứ đâm thẳng đến trước ngực, loan đao của Triệu Băng Nga cũng sắp quét qua cổ họng hắn!

Vô Vi kiếm nhọn như thế nào, Vãn Nguyệt đao sắc như thế nào, lần này đao kiếm đe doạ, mắt thấy liền muốn thành cục diện lưỡng bại câu thương. Ngay lằn ranh sinh tử, Triệu Băng Nga vội vàng triệt chiêu, khiến cho không môn trước ngực bại lộ, mũi kiếm nhất thời đâm vào!

Mũi kiếm nhập thịt nửa tấc liền không tiến được nữa, tay trái Triệu Băng Nga gắt gao bắt lấy kiếm thứ, bị lưỡi kiếm hình trụ sắc bén cắt vào da thịt, máu nóng thấm vào ám văn trên thân kiếm, cuối cùng trước lúc một kiếm xuyên tim vững vàng cầm giữ được Vô Vi kiếm.

Một hơi này chưa kịp ra khỏi cổ, Triệu Băng Nga đột nhiên nghe được một tiếng cười quen thuộc từ phía sau lưng truyền đến.

Nàng cùng Huyền Tố sinh tử giao thủ động tác mau lẹ, cái cây bị chém đứt kia vẫn còn từ từ ngã xuống, lúc này liền có người một chưởng đánh lên, thân cây đập mạnh vào lưng Triệu Băng Nga.

Thân cây nguyên bản nặng nề, một chưởng này lại càng mang theo sức mạnh như lôi đình, ngay lúc Triệu Băng Nga tránh cũng không thể tránh đập vào lưng, cho dù nàng trở tay một đao đỡ được thân cây, không bị đương trường đập gãy cột sống, thì dư chấn vẫn mạnh mẽ như cũ làm cho thân thể nàng nhào tới trước. Kiếm phong nguyên bản đang bị cầm giữ như thoát khỏi gông cùm xiềng xích, thế như chẻ tre mà đâm vào máu thịt!

Hách Liên Ngự hài lòng mà nhìn mũi kiếm nhọn đẫm máu đâm ra sau lưng Triệu Băng Nga, ở trên áo vải lam tựa như giữa làn nước xanh màu ngọc bích nở ra một đóa hoa sen đỏ thắm, chỉ cảm thấy không có hình ảnh nào đẹp bằng.

Hắn nhìn đến thuận mắt, trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười, năm ngón tay trái hết thu vào lại giãn ra, tựa như đùa bỡn sinh tử trong lòng bàn tay.