Phong Đao

Chương 125: Bắt rắn



Tràng hạt đã lần qua mấy lần, vòng đi vòng lại, tuần hoàn luân chuyển, giống như một sự tái sinh.

Rất nhiều năm trước, khi Đoan Nhai còn tại thế từng hỏi qua Sắc Không một vấn đề: “Thế gian có vật không bao giờ thay đổi hay không?”

Vạn vật sinh ra ắt có chết đi, gia quốc hưng thịnh tất có tiêu vong, bốn mùa luân phiên thay đổi, thương hải hóa tang điền… Mà ngay cả những vì sao chi chít trên bầu trời, cũng có ngày nào đó lụi tàn.

Sắc Không nghĩ thật lâu, từ hằng hà sa số đến quy lại trên đầu ngón tay, cuối cùng vẫn không có kết quả. Thẳng đến một ngày nào đó tuyết bay tán loạn, hắn nhận được tin báo tử của Đoan Nhai, mới giải được điều tối vướng mắc trong đời.

Nhuệ khí tụ vào trong mắt, đọng lại thành một giọt màu đỏ tươi. Màu đỏ kia rốt cuộc không tiêu mất, mà là đọng lại thành hắc ám vĩnh hằng.

Hắn rốt cục minh bạch, thế gian không bao giờ thay đổi, chính là bản thân thay đổi.

Vô luận thiên ý hay nhân tâm, đều là thứ phong vân khó lường, biến ảo vô cùng. Nhân sinh ở trong thiên địa, trăn trở trong hồng trần, hoặc như nước chảy bèo trôi, hoặc bất biến ứng vạn biến.

Cửa đá chậm rãi mở ra, sau lưng truyền đến tiếng bước chân cố tình dẫm mạnh. Sắc Không không hề nhúc nhích, vẫn khoanh chân trên mặt đất như cũ, tay lần lần tràng hạt, miệng lẩm bẩm niệm kinh.

“Đoạn «Vãn sinh chú» này, là đại sư vì những kẻ chịu khổ kia siêu độ, hay là chuẩn bị trước cho mình vậy?” Thanh âm trầm thấp mang theo ý cười từ phía trên truyền đến. Hách Liên Ngự từ trên cao nhìn xuống Sắc Không, ngón tay hờ hững đặt trên khung cửa giãn ra, đốt ngón tay cong lại tựa hồ chỉ một khắc sau sẽ chọc vào đầu kẻ khác.

Sắc Không nói: “Là ai hay không, đều là vô vị.”

Hách Liên Ngự mỉm cười. Ánh đèn trên vách tường chiếu vào mắt hắn, nhưng không tăng thêm nửa điểm nhiệt ý, chỉ là ngưng đọng lại thành một điểm đỏ như máu.

Hắn từ trong xương cốt là cực lạnh, lưng cũng không nhịn được mà run rẩy, nhưng hiện giờ lại có một cỗ nhiệt khí nóng bỏng ở trong đan điền tán loạn, dần dần thẩm thấu kỳ kinh bát mạch, ở dưới làn da lưu động, khiến cho cả người hắn bị bao phủ trong một cảnh giới nguy hiểm, vừa điên cuồng lại vừa thanh tỉnh đan xen, tiến hoặc lui đều khác nhau như trời với đất.

Hách Liên Ngự chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn chăm chú vào đôi mắt sụp mí của lão tăng, nhẹ giọng hỏi: “Phật gia ngộ đạo, là ngay cả sinh tử cũng không quan tâm sao?”

Thanh âm này vừa trầm thấp vừa lạnh lẽo, giống như một con độc xà bò vào từng đường gân sớ thịt, khiến người ta lạnh sống lưng.

Bàn tay Sắc Không lần phật châu hơi ngừng lại, nói: “Hách Liên thí chủ, bể khổ vô biên, quay đầu lại là bờ.”

Hách Liên Ngự cười: “Đại sư muốn độ ta?”

“Phật độ người hữu duyên.”

“Đại sư cảm thấy, ta cùng với phật hữu duyên?” Hách Liên Ngự nhướng mày, đáng tiếc chiếc mặt nạ trắng bạc che biểu tình sung sướng của hắn, lão tăng mắt mù cũng không thấy được ánh mắt hắn dần dần trở nên sâu thẳm.

Sắc Không nói: “Chính tà đúng sai, chỉ là một ý niệm.”

“Ba mươi hai năm trước, có một người nói với ta những lời này, ta đã cự tuyệt.” Hách Liên Ngự rũ mắt, hai ngón tay đeo hộ chỉ theo khóe mắt Sắc Không đi xuống, truyền đến một chút đau đớn, cuối cùng dừng lại ngay trước tim vị lão tăng “Ta đây một đời căm ghét nhất những việc tầm thường vô vị. Nếu không làm được đại thánh đại hiền lưu danh thiên cổ, vậy liền làm đại gian đại ác để tiếng xấu muôn đời. Chỉ có tùy tâm sở dục mới không uổng một kiếp sống trên nhân gian. Đại sư muốn độ ta, còn thỉnh chờ đến đời sau đi.”

Hộ chỉ bằng bạc bén nhọn xuyên qua áo cà sa cùng tăng y, đâm vào máu thịt, trên tăng bào lập tức thấm ra hai điểm đỏ sẫm.

Sắc Không khe khẽ thở dài.

Một hơi này mới vừa thở ra, Hách Liên Ngự liền đột nhiên lùi lại bay ngược về phía sau, nhưng mà một quyền kia đã đến trước người.

Đồng tử Hách Liên Ngự co rút nhanh. Hắn biến trảo thành chưởng ngay tại thời điểm suýt xảy ra tai nạn che ở trước người mới tiếp được một nắm tay khô gầy này. Nhưng mà một quyền nọ lực như ngàn quân thế không thể đỡ, cho dù bị một chưởng của hắn ngăn trở, cách một bàn tay dư lực vẫn mạnh mẽ đập vào ngực hắn!

Xương tay cùng trong ngực đồng thời truyền đến đau nhức. Sắc Không đã mượn một quyền này thuận thế đứng dậy, quyền kình thẳng tiến không lùi chính là đem Hách Liên Ngự bức đến mức phải trượt lui lại mấy trượng, phía sau lưng rắn rắn chắc chắc đập vào vách động, phát ra mấy tiếng vang quái dị. Vách động bằng đá vậy mà lại rạn ra vài vết nứt.

Một quyền này vận sức chờ đợi, xuất kỳ bất ý, cũng không hề hoa mỹ mà cương mãnh đến cực điểm, cho dù Hách Liên Ngự vẫn chưa hề buông lỏng cảnh giác, nhưng tránh cũng không thể tránh.

“Triệu… Băng Nga, quả nhiên là… tỷ tỷ tốt a.”

Hách Liên Ngự dĩ nhiên không ngốc, tâm niệm xoay chuyển một vòng, lại không như bình thường mà hoài nghi Bộ Tuyết Dao, trái lại rất nhanh điểm ra Triệu Băng Nga.

Cũng giống như Triệu Băng Nga đối với hắn hiểu biết quá tường tận, hắn đối nữ nhân này cũng quá rõ ràng. Thế cục trước mắt này, người có lý do nhất để thiết kế mình, người có năng lực thuyết phục Tây Phật ẩn nhẫn chờ thời đến bây giờ, cũng chỉ có một mình nàng mà thôi.

Máu từ dưới mặt nạ trắng bạc chầm chậm rơi xuống, nhiễm lên tay Sắc Không, vị lão tăng nhẹ tụng một câu “A Di Đà Phật”, đôi mắt mặc dù không thấy, lại như có thần trợ, thu quyền nghiêng người, tránh thoát một đạo kiếm phong từ dưới quét lên.

Hách Liên Ngự đã rút ra Tiềm Uyên.

Hắn trước giờ là một kẻ thức thời, đối mặt trăm dạng người làm trăm dạng việc. Trước võ lâm hậu bối hắn có thể dựa vào công lực thâm hậu để chiến, chỉ là đối mặt với Tây Phật thành danh đã lâu, liền tuyệt đối không dám lưu thủ.

Tiềm Uyên từ bên hông rung lên chấn động mà xuất, kiếm quang như nước chảy lao nhanh, ở trong không trung phát ra tiếng “vun vút”, sát khí tung hoành dày đặc, chặt chẽ quấn ở trên người Sắc Không.

“Rầm rầm” một tiếng, phật châu trong tay Sắc Không tung lên cao vung ra, ngay tại đường kiếm biến ảo kỳ quỷ vững vàng quấn trụ mũi kiếm, nhất thời hai binh khí giằng co. Bàn tay còn lại của hai người lập tức đối quyền đối chưởng, đồng thời kêu vang một tiếng, đồng thời thối lui ba bốn bước.

Thân thể vừa lùi như vậy, mũi kiếm liền cắt đứt dây đeo, phật châu văng ra bốn phía. Sắc Không cước bộ còn chưa đứng vững, thân thể đã chuyển động, liền thấy hắn đảo qua, quyền phong như gió thổi qua núi quét ngang cánh đồng bát ngát, phật châu chưa rơi xuống đất liền bị quyền phong cuốn theo, hướng bốn phương tám hướng tung hoành đánh tới.

Một trăm lẻ tám viên phật châu, mỗi một viên đều mang theo tiếng gió phá không bay tới. Hách Liên Ngự múa kiếm luân chuyển, phòng thủ đến cẩn thận, phật châu đập vào thân kiếm phát ra tiếng “leng keng” không ngừng bên tai.

Hắn không chỉ là chắn chiêu phòng thủ, giờ phút này chính là mượn thanh âm dẫn phát. Bởi vì Hách Liên Ngự tai thính mắt tinh, Sắc Không lại là người hai mắt đã mù, chỉ có thể nghe thanh âm để đoán vị trí.

Trong nháy mắt ngưng trệ, chính là trong nháy mắt thành bại.

Đợi đến khi Sắc Không kinh hãi phát giác, thân hình Hách Liên Ngự đã tiến đến gần, cách hắn không đầy ba thước, Tiềm Uyên bổ xuống đầu. Trong lúc chỉ mành treo chuông, kiếm thế liền bị một đôi tay trần kẹp lấy, kiếm phong cách đầu chỉ không đến một tấc.

Hách Liên Ngự kiếm thế vững chắc, bàn tay Sắc Không khẽ run.

Nếu là bình thường, hắn muốn cùng Sắc Không đánh nhau tất là khổ chiến. Chính là trước mắt đối phương đã bị vây nhiều ngày, khí huyết khô cạn, nội lực suy kiệt, lại lấy «Phật Quyền» cương mãnh đến cực điểm cùng hắn cứng đối cứng, cho dù là người làm bằng sắt cũng bị ép thành mền bông.

Khóe miệng Hách Liên Ngự dưới mặt nạ nhẹ nhàng nhếch lên.

Bàn tay phải vẫn lung trong tay áo, tựa như quỷ mị nâng lên trước duỗi ra, vô thanh vô tức, nhanh như gió lốc, mắt thấy liền muốn nhân cơ hội cắm ngập vào đan điền của lão tăng!

Trong mắt Hách Liên Ngự đã hiện lên khoái ý khát máu!

Nhưng mà, biểu tình trên mặt Sắc Không vẫn bình thản như giếng cổ không hề gợn sóng.

Ngay sau đó, từ cửa đá vang lên một tiếng động nhỏ. Hách Liên Ngự chưa kịp giương mắt, hai tay Sắc Không liền một vung một phất, hiểm hiểm nghiêng người lui ra phía sau.

Không kịp nhìn khách không mời mà đến là ai, sát khí trong lòng Hách Liên Ngự tiếp tục muốn xé rách máu thịt mà ra. Tiềm Uyên như độc xà nhe nanh, trong nháy mắt đã đến trước mặt Sắc Không, kiếm thế như cầu vồng cắt ngang trời, chưa kịp chạm vào da thịt, kiếm khí sắc bén đã cắt thành một vết máu trên khuôn mặt!

Trong khoảng khắc điện quang hỏa thạch, cũng không ai nhìn rõ được vật gì, chỉ cảm thấy hàn quang như ánh trăng lạc giữa không trung, theo thiên hà đảo ngược ập tới trước mặt. Một thanh kiếm sáng như tuyết tại thời điểm chỉ mành treo chuông vắt ngang trước mặt Sắc Không. Mũi kiếm của Tiềm Uyên chỉnh chỉnh đánh vào trên thân kiếm đối phương. Một cái đâm tới, một cái đón đỡ, tựa như mũi mâu đâm vào thuẫn (*), cao thấp không phân.

[(*) Mâu là một loại vũ khí dài mũi nhọn, giống như giáo. Thuẫn là lá chắn giống như khiên. Hai loại này đối nghịch nhau, vì vậy mới có từ ghép là «mâu thuẫn» á]

Sắc mặt Hách Liên Ngự kịch biến!

Dưới mặt nạ, khóe miệng hắn đang nhếch lên chợt đông cứng lại, sau đó chậm rãi hạ xuống, mím thành một đường thẳng tựa như kiếm phong sắc bén đến cực điểm, bên môi vết máu vẫn chưa khô.

Hắn không nhìn lại Sắc Không, ánh mắt theo mũi kiếm kia lướt nhanh qua, thấy được hoa văn mây bay khắc trên thân kiếm, cùng bàn tay nắm chặt chuôi kiếm kia.

Ánh đèn lập lòe, tia sáng lay động chiếu ra bóng dáng một người thứ ba trên vách tường. Trong mắt Hách Liên Ngự cũng thêm một chiếc mặt nạ trắng bạc không hề khác biệt với hắn.

Cũng một thân áo khoác nhẹ, mặt nạ trắng bạc, chợt vừa thấy tựa như hắn đứng trước một tấm gương được nghệ nhân giỏi tay nghề đúc ra, đem mỗi một chỗ trên người đều phản chiếu không chừa chỗ nào.

Ngoại trừ ánh mắt kia.

Hách Liên Ngự nhìn thấy một đôi đồng tử lạnh lẽo, tựa như tuyết lạnh sinh băng, lại như làn nước dưới hồ sâu không gợn sóng.

Một cơn ớn lạnh từ trong xương cốt bỗng nhiên xuất hiện, cả người Hách Liên Ngự không khống chế được mà run rẩy.

Nhưng hắn lại cười, tiếng cười càng lúc càng điên cuồng!

——————-

Sở Tích Vi biết là Hách Liên Ngự đến.

Táng Hồn cung lần này phái tới vô số ám cọc, nhưng những kẻ đi săn này cuối cùng đều chăm chú nhìn vào Vô Tướng tự. Lần này lại có Triệu Băng Nga bí mật cấu kết, Bách Quỷ môn muốn ở trong Vấn Thiện sơn âm thầm chiếm cứ không phải là việc khó.

Hách Liên Ngự tới lặng yên không tiếng động, nhưng không qua khỏi đám “Dã quỷ môn” ôm gốc cây đã lâu nghe tin lập tức hành động.

Hắn vừa vào núi, Sở Tích Vi liền nhận được tin tức thủ hạ truyền đến. Sau khi cân nhắc, hắn không báo cho Huyền Tố đang trông chừng trong chùa, chỉ phân phó thủ hạ gác các nơi sơn đạo, chính mình thì bám theo.

Hách Liên Ngự võ công cao cường lại thân pháp biến hoá kỳ quỷ, trong lòng Sở Tích Vi biết nếu là Diệp Phù Sinh ở đây, muốn đuổi kịp đối phương còn phải cố hết sức, huống chi là mình. Bởi vậy, Sở Tích Vi không dám đuổi sát để tránh đả thảo kinh xà, mà ẩn nấp ở bên ngoài, cách bọn họ khoảng năm trượng, đem thân thể len vào vách núi chật hẹp giống như tờ giấy da người, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Đêm khuya người vắng, tiếng gió gào thét khiến cho thanh âm nói chuyện vốn cũng không lớn bị xé rách đến mơ hồ không rõ. Sở Tích Vi khẽ cau mày nương theo một đường ánh sáng nhạt nhìn bọn họ, thẳng đến cuối cùng tất cả chia thành ba đường, từng người rời đi.

Bộ Tuyết Dao mang theo Hằng Viễn chạy hướng dưới chân núi, Triệu Băng Nga đi về hướng Vô Tướng tự, Hách Liên Ngự thì hướng Độ Ách động bên kia đi tới. Suy tính một khắc, Sở Tích Vi cất bước liền muốn tiếp tục đuổi theo Hách Liên Ngự, nhưng mà người mới vừa ra khỏi khe núi, bước chân liền chững lại.

Hắn nhìn thấy một bóng người, cũng từ một khe núi không xa lóe lên, đuổi theo hướng Hách Liên Ngự.

Vội vàng liếc mắt một cái, chỉ có thể nhìn thấy chéo áo choàng của đối phương theo gió tung bay, cùng một thanh cổ kiếm trên lưng.

Đoan Thanh?

Sở Tích Vi trong lòng ngưng trệ, hắn vừa rồi một đường đuổi theo Hách Liên Ngự tới đây, tựa như đuổi theo một con rắn độc giảo hoạt, không biết được khi nào đối phương sẽ quay đầu cắn ngược lại một nhát, khiến cho người mao cốt tủng nhiên. Hiện tại thấy Đoan Thanh phục trang đồng dạng theo sát sau đó, cỗ hàn ý này không biến mất, ngược lại càng thâm nhập sâu vào trong cốt tủy.

Bách Quỷ môn cài cắm ám cọc dày đặc nơi đây giúp cho Sở Tích Vi tai thính mắt tinh, mà Đoan Thanh độc lai độc vãng lại có thể ẩn thân trước nơi đây, chỉ thuyết minh một việc: có người mật báo cho hắn.

Triệu Băng Nga lúc xoay người đi cũng thẳng một đường dứt khoát. Rốt cuộc là nàng thành khẩn tương giao, hay là đã bày ra sát cục?

Sở Tích Vi tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển, lại chậm lại vài bước, đuổi ở sau Đoan Thanh.

Một đường chạy nhanh, xuyên qua rừng núi. Sở Tích Vi nhìn con đường mòn bên cạnh, cả kinh phát giác bọn họ là muốn đi về hướng Độ Ách động.

Hắn không thể kinh động Hách Liên Ngự, cũng không muốn để Đoan Thanh phát hiện hành tung, đành đuổi ở cuối đội hình, đảo mắt ngay ở trong rừng đã không thấy bóng dáng hai người. Hắn âm thầm cân nhắc lộ trình, sợ là cả hai người kia đều đã xuống đoạn nhai rồi.

Việc này không nên chậm trễ, Sở Tích Vi vốn muốn âm thầm đuổi kịp,  không ngờ cánh rừng trước mắt này lại giống như thành tinh. Trong rừng rõ ràng không có sương mù, hắn lại ở trong này vòng tới vòng lui hai ba lần đều không đi được ra ngoài!

Trong lòng trầm xuống, Sở Tích Vi xoay người nhảy lên một gốc cây đại thụ, nhắm mắt nghiêng đầu, đem nội lực tập trung vào hai tai, nắm bắt một chút ít động tĩnh.

Tiếng gió, tiếng lá cây rơi, tiếng chuột bọ bò qua cỏ khô, còn có… tiếng bước chân!

Bị nhốt trong rừng này không chỉ một mình hắn!

Những người này tiếng bước chân tuy rằng không nặng nề, nhưng rốt cuộc hỗn loạn, sợ là không dưới hai mươi người. Đoan Thanh cùng Hách Liên Ngự rõ ràng là không nằm trong đám người này. Sở Tích Vi nhướng mày, nghe thấy đã có người đến gần cây đại thụ mình đang ẩn núp, đang muốn đổi chỗ khác để tiếp tục quan sát, lại nghe được sau đầu có tiếng gió. Hắn xoay tay lại bắt được một cục đá.

Một thanh âm tận lực đè thấp bị nội lực tụ thành một đường theo gió truyền đến trong tai: “Tiểu tử thúi, đừng lộn xộn!”