Phong Đao

Chương 106: Đường xa



Huyền Tố là bị một hạt hạch đào đập tỉnh.

Thời điểm Diệp Phù Sinh rời khỏi phòng, hắn tuy rằng đang đả tọa luyện khí, nhưng không phải là không hề phát hiện việc gì quanh mình, chỉ là xuất phát từ tôn trọng cũng không đi theo dõi. Không nghĩ tới qua mấy canh giờ, lại chờ được đáp lễ như vậy.

Hạch đào là từ khe cửa sổ bắn vào. Nhánh cây bên ngoài cũng đã dừng rung động, có thể thấy khinh công người nọ cao cường tựa hồ như làn gió vút qua. Nhìn thoáng qua Tạ Ly đã ngủ say, Huyền Tố nhặt hạt hạch đào lên đem bóp ra, bên trong giấu một mảnh giấy nhỏ: mang theo Đoan Hành trưởng lão, nhanh chóng đến Liễu Hà ngoài thành Nam, có manh mối của Vô Tướng tự.

Hắn không nhận ra chữ viết của người này, lại thấy trong hạch đào một mảnh lá cây.

Trong lòng xác định, Huyền Tố tựa như một bóng ma ẩn trong đêm tối lặng yên rời khỏi phòng, lướt qua hành lang không một tiếng động. Hắn cũng không gõ ra tiếng, chỉ ở trên khe cửa đẩy một cái, cửa phòng Đoan Hành đã bị mở ra.

Trở tay tiếp nhận một chưởng, Huyền Tố dựng thẳng đầu ngón tay bên môi “suỵt” một tiếng. Thấy Đoan Hành cau mày triệt chiêu, liền nhanh chóng đem tờ giấy cùng lá cây đều đưa tới.

“Cố làm ra vẻ huyền bí…” Đoan Hành nhẹ xùy một tiếng, lại vẫn mở tờ giấy đọc qua, đôi mày nhăn lại.

Huyền Tố khinh công không tệ, thân pháp Đoan Hành cũng tốt; hai người từ cửa sổ nhảy xuống, nương theo bóng cây chạy về hướng thành Nam.

Liễu Hà ở vùng ngoại ô thành Nam, xung quanh sinh trưởng rất nhiều cây liễu, cành lá sum xuê, nước chảy róc rách, dĩ nhiên cũng nhiều rắn rết chuột bọ, ít người cư trú.

Nhưng buổi tối hôm nay, nơi này đã định trước náo nhiệt.

Diệp Phù Sinh tựa vào một gốc cây liễu, hai tay khoanh lại trước ngực, từ từ nhắm hai mắt dưỡng thần, bên chân là một đống thù lù bất động.

Không giống như một người có thể đứng thẳng đi lại, chỉ như một đống thịt chắp vá thành nhân dạng.

Y đem hòa thượng kia từ Minh Chúc đổ phường kéo tới nơi này, đầu tiên là lấy thuốc tùy thân mang theo xử lý vết thương cho hắn, thậm chí còn truyền một đạo nội lực tinh thuần bảo vệ tâm mạch đối phương, lúc này mới bắt đầu thẩm vấn.

Ước chừng là vẻ tươi cười ôn hòa động tác nhẹ nhàng của y tựa như Bồ Tát từ bi, giả hòa thượng đã từng vết đao liếm huyết này dĩ nhiên cũng không đem y xem vào mắt, mở miệng chính là bịa chuyện.

Một trận nói hươu nói vượn kết thúc, Diệp Phù Sinh mới động thủ.

Trên mặt y còn mang theo nét cười, ánh mắt lại giống như mũi đao rạch phá cửa sổ, xé toạc dối trá cùng giả trang, lộ ra mũi nhọn lạnh lẽo. Khóe miệng nhạt màu cong lên như móc câu, giống như ngay sau đó liền muốn lấy mạng.

Vẻ mặt này cũng thật giống Bồ Tát, lại là loại trái tim băng giá quỷ Bồ Tát.

Diệp Phù Sinh nói: “Trên người của ngươi có hình xăm Bàn Nhược hoa, thoạt nhìn ít nhất đã ở trên da thịt năm năm, từ ngoài da đến tâm, chính là không giống hình xăm bình thường.”

Khi y nói chuyện, ngón tay điểm lên vai đối phương, một luồng chỉ lực như sấm sét truyền vào, trong kinh mạch giống như hỏa lôi nổ tung. Giả hòa thượng thiếu chút nữa hét lên thảm thiết, kết quả bị một tảng đá chặn lại miệng, thiếu chút nữa là gãy tiệt hết răng.

Kinh mạch bên cánh tay trái tấc tấc đứt đoạn. Diệp Phù Sinh cầm hòn đá mang theo máu loãng, cười nói: “Ta hôm nay tính tình không có kiên nhẫn để phụng bồi, hơn nữa chán ghét chó săn của Táng Hồn cung, chỉ muốn được nghe tiếng người, đại sư nghĩ cho kỹ lại nói.”

Lược Ảnh làm ám vệ cho Thiên tử, bao nhiêu năm làm mật thám hình ngục đủ thứ loại việc xấu xa âm thầm. Những thủ đoạn bức cung không gì không từ, Diệp Phù Sinh đều rõ như lòng bàn tay. Cho dù hiện tại không có hình cụ như ở trong đại nội, y cũng có thể khiến một người muốn sống không được muốn chết không xong.

Một hồi bức cung ở Hoàng Hoa trấn kia, y nguyên bản bận tâm Sở Tích Vi, không muốn để người nọ thấy mấy cái việc bẩn thỉu này, lại không ngờ rằng thủ đoạn của Sở Tích Vi cũng không kém gì mình. Ý nghĩ vừa thoáng qua, tâm tình Diệp Phù Sinh lại tệ hơn ba phần, ngón tay dừng ở trên đầu gối bên trái của giả hòa thượng, chính là một cái thủ thế “Niêm hoa”.

“Ngươi ở Táng Hồn cung là chức vụ gì? Đến Vô Tướng tự có mục đích gì? Ở trong Vô Tướng tự là địa vị gì?”

Giả hòa thượng trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đôi môi run rẩy lại một chữ cũng không phun ra.

So với hến còn cứng miệng hơn, khó trách có thể cùng Doanh Tụ cò cưa từng đó thời gian. Dù sao người sau là muốn khai thác thông tin liền nương tay một chút, không so được với Diệp Phù Sinh tâm ngoan thủ lạt.

Cho dù là ngàn năm vương bát vạn năm quy, mai đã vỡ, còn lo không đạp đến thịt mềm?!

Y bình thường cà lơ phất phơ giống huynh đệ khéo miệng nhà hàng xóm, nhưng đối với mấy kẻ tiểu nhân âm mưu sau lưng thực sự không hề nói chuyện từ bi nương tay.

Hòn đá lại nhét trở vào, bàn tay kia ở trên đầu gối đè xuống một cái, đem cả một khối xương bánh chè thoát ra, nội lực ở trong đó chấn động, cho dù da thịt bên ngoài vẫn bình thường, bên trong đầu gối cũng đã dập nát không còn gì.

Xương chân gãy đau đến tê tâm liệt phế, Diệp Phù Sinh lại cầm một bàn tay hắn lên, cười hỏi: “Lần này phát thiếp mời dự Võ Lâm đại hội, đến tột cùng có phải là ý của Sắc Kiến phương trượng hay không? Các ngươi ở trong các đại môn phái sắp xếp bao nhiêu ám cọc? Lần này phí nhiều tâm sức như vậy là mưu cầu cái gì?”

Giả hòa thượng con mắt trợn ngược, giống như con cá bị lóc sống vảy mà trừng y, thều thào nói: “Giết ta…”

“A…người bị bắt trên tay các ngươi có thể thoải mái giải thoát như thế sao? Đều là con rệp giãy dụa trong bùn lầy, còn giả anh hùng hảo hán cái gì?” Diệp Phù Sinh dùng sức một cái, nhổ ra một móng tay mang theo tơ máu “Ngươi nói ra, ta cho ngươi chết thống khoái; Ngươi không nói, ta cho ngươi thống khổ mà sống.”

Đến lúc Huyền Tố cùng Đoan Hành chạy tới, thẩm vấn đã chấm dứt.

Giả hòa thượng toàn thân kinh mạch đứt đoạn, nội công cũng bị phế đi, trên người nhiều chỗ gãy xương, tay phải còn bị rút đi năm móng tay.

Diệp Phù Sinh thẩm vấn cũng thực cẩn thận cùng chọn lựa thời cơ kỹ xảo. Không chỉ dựa vào khổ hình, mà là mỗi khi kẻ này tâm thần thất thủ lại tung ra vấn đề mình đã suy đoán để kiểm chứng. Lại từ trong đôi câu vài lời ngắt quãng của hắn, đem mọi việc lớn nhỏ, ngay cả những việc không đáng kể đều tập hợp lại, thông qua nhiều câu thẩm vấn mà quan sát thật giả, loại suy những điều dối trá lẫn trong đó, lưu lại tin tức bản thân mình muốn.

Thấy Huyền Tố cùng Đoan Hành đến, y liếc mắt một cái lên người nằm dưới đất, đem mọi tin tức mình đi Minh Chúc đổ phường đã tìm hiểu được thuật lại, chỉ giấu đi phần liên quan đến Ám Vũ, đơn giản tóm tắt lại trọng điểm.

Danh tiếng Minh Chúc đổ phường mặc dù không truyền ra ngoài sáng nhiều, lại ở trong tối hết sức nổi trội, cho dù là Thái Thượng cung cũng có nghe qua. Đoan Hành mặc dù việc nhỏ soi mói y, trên phương diện đại sự cũng không hàm hồ, xác định lời Diệp Phù Sinh không sai, liền cẩn thận nhìn khuôn mặt giả hòa thượng, nói: “Ta nhận được khuôn mặt này. Đây là đại đệ tử Hằng Tướng của Sắc Kiến phương trượng, đương nhiệm Tây đường trong Vô Tướng tự, nghe nói là xuất gia từ nhỏ.”

Diệp Phù Sinh nhướng mày, vươn tay ở trên mặt giả hòa thượng sờ sờ, cười: “Mặt là mặt này, người lại không phải người này. Bạch Hổ điện chủ Tiêu Diễm Cốt của Táng Hồn cung cực thông thạo thuật dịch dung, nam nữ già trẻ dung mạo gì đối với nàng đều là hạ bút thành văn. Hơn nữa lấy da người chế thành mặt nạ trông rất sống động. Khuôn mặt Hằng Tướng hẳn là bị nàng lột sống ra rồi đắp lên mặt người này, không một kẽ hở.”

Huyền Tố sắc mặt phát lạnh. Thủ đoạn độc ác như thế khiến cho người mới bước chân vào giang hồ như hắn thật sự có chút không thích ứng, hận không thể đưa tay bẻ cổ người nọ, thay Hằng Tướng đã chết thảm kia đòi cái công đạo.

Di rời ánh mắt, bình ổn lại tức giận trong lòng, Huyền Tố hỏi: “Nhìn bộ dáng Phù Sinh, dường như đã có dự mưu?”

Hắn tuổi tác nhỏ hơn Diệp Phù Sinh, nhập môn lại sớm hơn, chiếm cái danh hào sư huynh. Nhưng mà Diệp Phù Sinh làm người xử thế đều lão luyện kinh nghiệm, một tiếng “sư đệ” Huyền Tố làm thế nào cũng nghẹn không ra, đơn giản gọi thẳng danh tự, bình tâm tương giao.

“Vân Thư đánh giá cao.” Diệp Phù Sinh lắc đầu, chỉ vào giả hòa thượng nói “Người này là Ngũ Độc vệ trong ‘Thiên chu’ của Táng Hồn cung, chuyên ẩn thân dọ thám, thuộc Chu Tước điện chủ Bộ Tuyết Dao chưởng quản. Lần này hắn vâng mệnh thế thân Hằng Tướng lẻn vào Vô Tướng tự, ở bên cạnh Sắc Kiến phương trượng bố trí ám cọc, âm thầm trộm đổi nhân thủ trong chùa, đem ‘Bách Túc’ thiện ám sát đưa vào Vô Tướng tự.”

Đoan Hành biến sắc: “Động tác lớn như vậy, chẳng lẽ trong chùa không người nào phát hiện?”

“Vô Tướng tự nhân khẩu đông đảo, bọn họ lại bắt đầu âm mưu việc này từ năm trước, luôn treo đầu dê bán thịt chó, âm thầm lặng lẽ không tiếng động… Huống chi Sắc Kiến phương trượng bị quản chế, Tây Phật lại nhiều năm bế quan không ra, chỉ cần che giấu khéo léo một chút, tin tức tự nhiên liền chìm xuống.” Diệp Phù Sinh nhắm mắt “Huống chi động tác lần này, Táng Hồn cung chỉ là tòng phạm, còn có chủ mưu.”

Huyền Tố ngẩn ra: “Chủ mưu?”

“Thương thiên yếu hạ vũ, Bắc biên tiên khởi phong.” (*) Diệp Phù Sinh nói đến mập mờ, Đoan Hành lại lập tức hiểu ngay.

[(*): Khi trời sắp đổ mưa, phương Bắc sẽ nổi gió trước]

Một tay đè lại Huyền Tố, trong đôi mắt có chút mờ đục của Đoan Hành hiện lên tinh quang: “Sở Uyên dám?”

“Đã là nơi đầu sóng ngọn gió, khoảng cách giữa thành bại một trời một vực, chỗ nào còn có dám hay không?” Diệp Phù Sinh nói “Người này chính là tới đây cùng ám vệ của Sở Uyên liên lạc, chỉ là dưới tình huống bị địa đầu xà nhìn chằm chằm mới bại lộ ra. Bất quá lần này phức tạp, cho dù Sở Uyên hay là Hách Liên Ngự đều sẽ nghe được phong thanh, an bài sau đó dĩ nhiên cũng sẽ điều chỉnh, từ trong miệng hắn biết được kế hoạch cũng là vô dụng.”

Huyền Tố chau mày “Một khi đã như vậy, chúng ta cần đem việc này mau chóng chiêu cáo võ lâm đồng đạo, đề phòng bị Táng Hồn cung bẫy rập!”

Đoan Hành lắc đầu: “Tam giáo cửu lưu, ngũ hồ tứ hải, muốn trong khoảng thời gian ngắn thông tri bọn họ chính là nói dễ hơn làm. Một khi không cẩn thận đả thảo kinh xà, chỉ sợ làm cho ác thú phát cuồng, hậu quả thiết tưởng càng không dám nghĩ tới.”

“Hiện tại đã có rất nhiều môn phái đệ tử vào Vấn Thiện sơn, chúng ta đi nhanh cho dù tới kịp, nhưng muốn đem bọn họ kéo ra liền không tránh khỏi một hồi phải đi vào hang hổ. Chúng ta cần chờ thời cơ liên lạc với quản sự của các môn phái, âm thầm điều tra ám cọc, còn phải nghĩ cách cùng Sắc Kiến phương trượng, Sắc Không thiền sư gặp nhau bàn bạc.” Diệp Phù Sinh ngước mắt lên “Bất quá người hạ độc thủ như vậy, đều thích hai tay hai chiêu mới đảm bảo … Tỷ như bày hố phía trước, lại cản đường phía sau.”

Võ Lâm đại hội mời tham dự, một nửa nhân lực tinh nhuệ của các môn phái đã xuất ra, đúng là lúc trong nhà rỗng tuếch.

Huyền Tố sắc mặt đại biến, ánh mắt Đoan Hành lạnh xuống, nói: “Ta sẽ cho người bí mật đem tin tức cùng kẻ này về Thái Thượng cung, thỉnh Đoan Thanh sư huynh nghĩ cách âm thầm thông báo cho người lưu thủ của các môn phái cẩn thận sơn môn, chuẩn bị đường lui.”

Diệp Phù Sinh nhẹ nhàng thở ra.

Đoan Hành thân là trưởng lão, dĩ nhiên không thể rời khách điếm đi lâu. Hắn nhấc giả hòa thượng này lên liền chạy đi, hẳn là muốn thừa dịp ban đêm an bài cho xong.

Để lại Huyền Tố ở lại với Diệp Phù Sinh. Đạo trưởng trẻ tuổi ánh mắt buông xuống, trên mặt thần sắc nhàn nhạt, nhìn qua có chút buồn bực không vui.

Đằng nào cũng ngủ không được, Diệp Phù Sinh một bên mang theo hắn trở về, một bên hỏi: “Nghe đến những mưu kế ngấm ngầm xấu xa, cảm thấy không dễ chịu?”

Huyền Tố gật gật đầu: “Trước khi xuống núi, Đoan Thanh sư thúc từng đối ta dạy rằng ‘Hồng trần muôn vạn nẻo đường, giang hồ mỗi bước vết thương mỗi nhiều‘, khiến ta không thể thiếu cảnh giác, cũng không thể vọng động … Khi đó ta đã cảm thấy, giang hồ là một nơi nguy hiểm.”

“Đao quang kiếm ảnh, ái hận tình cừu, dĩ nhiên là nguy hiểm.” Diệp Phù Sinh mỉm cười “Nhưng mà hoa quỳnh nở trong đêm, đường cùng mới sinh ra biến cố, thế gian bao nhiêu truyền thuyết đều ở trong thời điểm cửu tử nhất sinh mà ra. Mỹ nhân như hoa, giang sơn như họa; ân cừu một nụ cười, rượu đục một bầu vơi… Giang hồ hiểm ác ở chỗ nhân tâm, giang hồ lại đẹp đẽ ở chỗ nhân tình.”

Huyền Tố nhìn y: “Nhưng mà đi qua tinh phong huyết vũ, giang hồ dù đẹp liền không chán ghét sao?”

“Đương nhiên là sẽ chán ghét, nhưng nhân sinh nơi nào không phải giang hồ?” Diệp Phù Sinh tay vuốt ve chuôi đao “Sư phụ ta đã từng phong đao thoái ẩn, lều cỏ làm nhà, nhưng cuối cùng cũng chết tại giang hồ.”

Huyền Tố nhíu mày.

“Đều nói giang hồ là một cái sân khấu vuông vuông ba trượng, diễn một hồi vui buồn li hợp, đến lúc diễn hết người tán thì thôi.” Diệp Phù Sinh nhìn về phía hắn “Nhưng ta cảm thấy, giang hồ chính là một con đường, đúng sai gập ghềnh, mưa gió đồng hành.”

Con đường này quanh co khúc chiết, có cả hoa tươi cùng gai nhọn, có người chung đường chung đạo, cũng có kẻ lẻ loi độc hành, thỉnh thoảng cao sơn lưu thủy sinh ra hào hùng, hoặc là khe sâu vách cao bồi hồi bất định. Rất nhiều người đều không thể đi đến kết cục, hoặc là bỏ dở nửa chừng, hoặc là đi vào lạc lối, hoặc là vĩnh viễn lưu lại nơi khúc quanh sơn ải nào đó.

Mọi người đều có tâm tình duyên pháp, tiến hay lui cũng không thể chỉ trích, nhưng người còn sống một ngày, liền phải đi tiếp một ngày.

“Lưng đeo nhiều gánh nặng như vậy đi trên con đường dài dằng dặc, không mệt mỏi sao?” Huyền Tố nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của y, không khỏi hỏi ra.

“Đương nhiên mệt a.” Diệp Phù Sinh cười cười “Nhưng khi ta đem đồ vật trên lưng buông xuống, lại cảm thấy chính mình nhẹ bẫng như không có gì. Vẫn là nên tiếp tục gánh trên lưng đi tiếp, miễn cho khỏi bị một trận gió thổi đi chân trời góc biển, rốt cuộc không có chỗ bấu víu.”

Không có gì là chán ghét hay thích thú, người sinh ra trên đời, đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm.

Hoặc nặng như Thái sơn, hoặc nhẹ tựa lông hồng, có ân cừu đúng sai, có nghĩa lớn tình nhỏ.

Mặc cho người ngoài bàn tán xôn xao, chỉ có chính mình hiểu rõ lòng mình, nguyện ý cõng nó bước qua thiên sơn vạn thủy, vượt mọi chông gai.

Đều nói tâm ta là cố hương. Kì thực mỗi chốn đi qua, mỗi bước đi tới, đã là đường về.

Diệp Phù Sinh hai tay vòng ra sau đầu, miệng ngậm một nhánh cỏ, ở trên con đường đêm ngâm nga một tiểu khúc.

Đường trần xa xôi

Ba đào chìm nổi

Thiếu niên thương tiếc lão anh hùng

Than thở hồng nhan lúc vãn chiều;

Chí khí cao ngút trời

Ba ngàn tơ sầu nhiễu.

Đừng hỏi ân cừu nhiều hay ít, hào hiệp nhu tình gánh trên vai.

Rượu vừa lúc

Gió tiêu dao,

Dù mưa hay bão đều cười ngạo;

Lời ân tình,

Tâm nghĩa khí,

Can đảm theo một kiếm tung bay;

Một khúc hát,

Vạn đường xa,

Ai cùng ta sinh tử giao tình,

Mặc gió mưa gào thét…