Phồn Hoa Thịnh Khai

Chương 3-2: Hạ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tĩnh Nguyệt

chapter content



...Gió lạnh thổi từng cơn khiến người tê dại, thân không tiền chẳng biết lang bạt nơi nao, y  không chỗ để đi, gần như chết rét giữa cơn tuyết lạnh ấy. Mỉa mai, nực cười thay, y lại được thanh lâu nữ tử  mà thường ngày y luôn khinh bỉ ra tay sở cứu...

Tại một con ngõ nhỏ yên lặng cuối phố, không khí trong trẻo nhưng có chút thanh lãnh làm y bất chợt rùng mình, một mảnh yên tĩnh bao phủ chung quanh, chỉ nghe thanh phu canh gõ mõ cầm canh, còn có tiếng chó sủa ngẫu nhiên từ xa xa truyền tới. Y cầm theo đèn lồng, một mình một người đi vào ngõ nhỏ trống vắng, gần đầu đường lộ ra ánh nến vàng nhạt leo lét cháy, đến gần thì mới thấy, nguyên lai là từ gian hàng ăn khuya của lão nhân. Tối nay sinh ý  tựa hồ không tốt lắm, trước cửa quán chẳng thấy bóng khách nhân lai vãng, hai tay lão nhân đan xen nhau, giấu vào trong y tụ, lui  cổ,  dựa người vào thổ tường gà gật ngủ.

Nghe được tiếng bước chân, lão nhân mở mắt rất nhanh, thấy người tới là y, gương mặt đầy nếp nhăn nở nụ cười đơn thuần hàm hậu, “Công tử, vẫn một bát cháo ngọt như cũ hả?”  Lão ở ngỏ nhõ này trông coi việc buôn bán đã nhiều năm, đối với khách nhân thường xuyên lui tới lão đều nhớ rõ, nhất là vị công tử trẻ tuổi hằng đêm thường xuyên lui tới trong nửa năm gần đây  .

Chung Nhuận gật gật đầu.

“Ai, lập tức có liền!” Lão nhân lập tức đứng dậy hâm nóng bếp lò, không bao lâu, một chén cháo ngọt nóng hôi hổi được đưa lên.

Ăn được non nửa  bát, thân thể vừa rồi còn run lên vì cơn gió đêm đầu mùa rét lạnh dần dần nóng lên, y thả mấy đồng tiền xuống bàn, “Cám ơn lão nhân gia.” Chắp tay tạ ân xong, y lại tiếp lục lộ trình của mình.

Hàm Hương Viện cách tường thành không xa, không bao lâu, Chung Nhuận đã tới biên thành, thủ vệ canh giữ nơi đó đều biết mặt y nên tùy ý để Chung Nhuận đi đến một góc hẻo lánh trên cổng thành. Góc nhỏ ở Tây thành lâu này cũng không biết là do người của triều đại nào xây dựng nên, chỉ biết đương triều ngày này, bởi vì nó quá mức cũ nát, sau khi thành lâu được tu sửa thì nơi này bị  bỏ hoang, chỉ còn lại một tòa thành lâu cô độc lẻ loi đứng lặng ở nơi đó làm dấu tích minh chứng cho thời gian.

Chung Nhuận rất thích nơi này, an tĩnh, không người quấy rầy, y có thể lẳng lặng ngồi ở dưới bầu trời đêm mênh mông, thả suy nghĩ của vào vào vũ trụ rộng lớn, dứt bỏ thế tục công danh lợi lộc, thả lỏng tâm tư, để nó bay lên chín tầng mây.

Ngồi trên đóa khẩu* (lỗ châu mai) , y nhìn về phía đông nam, xa xa chỉ thấy một mảng không trung hắc ám bao phủ lấy mọi thứ, đồng cỏ bát ngát hoang vu kéo dài không thấy đích, che đi ranh giới giữa thiên và địa, mơ hồ nhập lại làm một.

Nàng, chắc đã chìm sâu vào giấc ngủ. Chỉ mong nàng có một giấc mộng thật đẹp, cũng nguyện nàng, trong mộng —— không có y.

Nhớ lại hơn một năm kể từ ngày thượng kinh khảo thí, trong lòng y cảm khái vạn phần. Y của năm trước, kiêu ngạo đắc ý, tự cho mình là tài trí hơn người, tài trí không thua kém, ai  Trạng Nguyên bảng vàng đề danh là điều tưởng chừng như nằm trong bàn tay, sĩ tử thư sinh bên cạnh lúc nào cũng đi theo tán dương nịnh nọt, khiến y không biết trời cao đất rộng là gì. Ngờ đâu đến khi hoàng bảng được dán lên, y danh lạc Tôn Sơn, như từ trên đám mây rơi xuống bùn lầy dưới mặt đất, rơi cực thảm, đám người ngày xưa lúc nào theo sau nịnh bợ y bây giờ trở mặt bỏ đá xuống giếng, còn nhóm sĩ tử thường thường bậc trung, tài hoa không bằng y ngẩng đầu vênh mặt, lãnh nhãn chế ngạo, chưởng quầy khách điếm ngày hôm trước còn dùng khuôn mặt tươi cười thỉnh cầu y đề tự, lại không hề để ý đến bão tuyết bên ngoài, biết y trong túi không còn một đồng mà vẫn đuổi thẳng ra ngoài ? Gió lạnh thổi từng cơn khiến người tê dại, thân không tiền chẳng biết lang bạt nơi nao, y không chỗ để đi, gần như chết rét giữa cơn tuyết lạnh ấy. Mỉa mai, nực cười thay, y lại được thanh lâu nữ tử  mà thường ngày y luôn khinh bỉ ra tay sở cứu.

Trải qua nhân sinh ấm lạnh tình người, từng chút một nhớ lại dĩ vãng tưởng chừng như đã nhạt nhòa, khi ấy, y luôn tự cho là thanh cao, mặc dù khinh thường quan trường nhưng lại  không cam lòng bị những kẻ tầm thường, ăn không ngồi rồi, sống bám vào người khác hoa tay múa chân với y, cá tính cũng tranh cường cuồng ngạo, trong mắt không bao giờ chịu dung một hạt cát (ý nói không chịu thua kém ai). Bây giờ nghĩ lại, y lúc đó, vừa đáng thương lại vừa đáng cười.

Hồi ức qua đi, thần trí quay về, y tự lắc đầu giễu mình, y kiêu ngạo, không ngờ lại hại chính mình, hại con người ôn nhu tự thủy kia. Y với nàng, kiếp này chỉ sợ vô duyên.  Đã biết trước như vậy, nhưng mà,  vì sao trong lòng vẫn còn ngơ ngẩn, luyến tiếc khôn nguôi?

Mất mác cùng trống trơn, y  thở dài một hơn, từ bên hông lấy cây tiêu nhỏ, nhẹ đưa lên miệng, cúi đầu mà thổi ra một khúc nhạc du dương pha lẫn chút thê lương, xuyên  màn đêm tầng tầng lớp lớp, vượt qua mái ngói trùng trùng điệp điệp, mang tâm sự truyền đến lòng người, gợi lên mạt sầu ti sâu tận trong tim của những người không ngủ được trong đêm khuya vắng lặng nàt.

Đêm càng dài, sầu càng thâm!

Trong không trung truyền đến tiếng tiêu động lòng người, khiến cho nhóm kiệu phu đi qua ngõ nhỏ kìm lòng không đặng,  cước bộ chợt dừng, tiếng tiêu kia chứa đầy cảm xúc tâm linh, ngay cả bọn họ là những kẻ không thông tiêu nhạc cũng bị tình tố như khóc như oán trong đó hấp dẫn, có người nhớ tới  mẫu thân bệnh tật đã lâu mà mình vẫn chưa thể về thăm, có người nhớ tới tiếng khóc than kêu đói của hài tử, có người nhớ tới thanh mai trúc mã  không thể kết duyên nên nghĩa phu thê, dù cho bọn họ là những kẻ tâm địa cứng rắng đến đâu, cũng nhịn không được nhỏ vài giọt ai lệ.

Kiệu liêm bị xốc lên, nam nhân bên trong dùng phiến cốt vén rèm, lắng nghe kia tiếng tiêu xuất thần kia, một hồi lâu,  mới phục hồi tinh thần lại, “Tần Giác, “ hắn gọi.

“Có thuộc hạ.” Vừa dứt lời, một hắc y nam tử nửa quỳ ở trước kiệu.

“Ngươi đi xem thử là người nào đang  thổi tiêu.” Nam nhân bên trong kiệu ban lệnh.

“Vâng” Hắc y nhân lĩnh mệnh.

Tiếng tiêu kia phiêu đang trên bầu trời đêm. Nam nhân nhìn lên, chỉ thấy một vầng trăng sáng treo lơ lửng bên mái hiên nhà người.

Rất nhanh, hắc y nhân tên gọi “Tần Giác” đã trở lại, “Bẩm báo Tướng gia, là thư sinh danh kêu Chung Nhuận thổi tiêu ở trên thành lâu.”

“Nga, Chung Nhuận?” Nam tử bên trong kiệu chậm rãi lặp lại, dùng phiến tử vỗ tay tán thưởng, bên khóe môi lộ ra  đường cong tựa tiếu phi tiếu.

Chung Nhuận tuy rằng thân ở thanh lâu, nhưng tình cảnh y ở Hàm Hương Viện cũng đến nỗi  quẫn bách xấu hổ như người bên ngoài ác ý phỏng đoán. Mới đầu, tú bà lãnh nhãn đối đãi với y, tên thư sinh nghèo túng được Tuyết Yên cứu trở về, ngày thường đều chỉ chó mắng mèo, chẳng qua ả ngại mặt mũi Tuyết Yên mới không xách  gậy gộc đuổi y ra ngoài. Sau này, khi y viết từ cho các danh tử, vàng bạc tài bảo liền theo tuyệt bút cuồn cuồn mà đến, khiến tú bà mừng rỡ, mặt mày hớn hở cả lên, đương nhiên lãnh nhãn đối y được lập tức thay bằng nhiệt kiểm (niềm nở), ngôn ngữ cũng đổi thành tán thưởng nịnh bợ. Bởi vậy, mỗi ngày của y vẫn đều quá mức tự tại.

Phần lớn thời gian y đều nhàn rỗi, những lúc vô sự, thì viết mấy bức thư họa,  đổi một ít tiền thưởng. Cô gia quả nhân (một mình đơn côi), có rượu có thực, một người ăn no cả nhà không đói bụng, xem như thảnh thơi.

Ấy là một buổi sáng ngày xuân rực rỡ, Thiên Nguyệt Lâu trước sau vẫn náo nhiệt như cũ, điếm tiểu nhị cao giọng thét to, bưng rượu và thức ăn xuyên qua các gian bàn,  thực khách thì chơi đoán số phạt rượu, rất khoái hoạt. Thiên Nguyệt Lâu mặc dù không có nghiêm lệnh quy định, nhưng  có mặc khế (quy định ngầm) ai ai cũng hiểu, đại đường lầu một là  nơi người bình thường uống rượu ăn cơm, lầu hai tiếp đãi văn nhân, nhã sĩ, đại quan, quý nhân, còn lầu ba lại dành cho những nhân tài thân phận địa vị không tầm thường đi lên.

Chung Nhuận ngồi ở đại đường trong một góc không người chú ý. Một mình uống rượu. Người mượn rượu giải sầu tự uống với bản thân còn vui hơn có bằng hữu theo cùng, cũng không có ai đi để ý, chỉ có một số ít người chú ý tới một kẻ quần áo thật bình thường, nhưng dù ở trong đám người thô phu ồn ào vẫn tựa như hạc trong đàn gà. Tuổi còn trẻ mà có được khí chất như vậy, chắc chẳng có bao người.

Chung Nhuận không hề quan tâm đến tầm mắt cố ý vô tình đảo qua mình, cứ nhàn nhã ngồi đó thưởng  rượu, Rượu của Thiên Nguyệt Lâu, quả nhiên danh bất hư truyền! Y nhẹ khép mắt, tinh tế thưởng thức tửu hương thanh liệt.

Lúc này, ngoài  đại môn vang lên một trận xôn xao, có một đám cử tử (thư sinh) cùng nhau tiến vào, niên kỷ còn nhỏ, nhưng trên mặt mỗi người đều mang theo vài phần kiêu căng, vây quanh  một người tuổi tác khá trẻ khuôn mặt anh tuấn, phong độ tiêu sái, đều khí độ, cao ngạo không kém.

Không khí huyên náo nơi Đại đường lập tức ngừng lại,  khách nhân mỗi người đều nín thở kính sợ mà nhìn đám người niên khinh sĩ tử này. Đối với bọn họ mà nói, địa vị của những người đó,   bọn hắn có cầu cả đời cũng không được.

Chung Nhuận liếc nhìn một cái, nở nụ cười lãnh liệt trào phúng, y của một năm trước cũng hăng hái kiêu căng như thế, khi đó y sao có thể nghĩ đến hôm nay mình lại rơi vào tình cảnh thế này, từ đó có thể thấy được số kiếp này quả nhiên là hỉ nộ vô thường. Bất quá, tuy rằng y mất đi rất nhiều, nhưng  cũng có được không ít, nếu không nghèo túng, y sẽ  không thấy được những tính toán âm ám sau gương  mặt a dua tươi cười của người khác, cũng nhìn không rõ  thê lương vô tình của thế gian, lại càng không có được thực tâm bằng hữu giống Ôn Thanh Hạc vậy.

Điếm tiểu nhị vốn đã nhìn quen mỗi người mỗi vật, vội nháy mắt mấy cái, liền đon đả nghêng đón, “Chư vị công tử, thỉnh lên lầu!”

Chỉ thấy nhóm cử tử đó ngưỡng  đầu cao ngạo, khinh miệt nhìn lướt qua đại đường, vừa lòng mà hừ một tiếng, sau đó cùng nhau bước lên lầu.

Một lát sau, đại đường mới lặng ngắt như tờ  lại bắt đầu náo nhiệt, nhất thời ai ai cũng bàn luận.

“Ngươi thấy vị công tử dẫn đầu kia không? Hắn tên là Thượng Quan Thanh, là trưởng tử của Binh Bộ Thị Lang, tài hoa phong lưu, hạ bút như thần, hôm nay diện kiến quả nhiên là thiên chi kiêu tử a. Xem ra Trạng Nguyên lang năm nay nhất định là hắn!”

“Này cũng chưa chắc à nha.”

“Nghĩa là sao?”

“Ngươi còn nhớ rõ Chung Nhuận năm trước danh chấn nhất thời hay không? Lúc đó chẳng phải y cũng tài hoa hơn người! Sau này ngay cả bảng tiến sĩ cũng không vào được?”

“Ai, ngươi có điều không biết,  thư sinh kia tuy rằng văn vẻ viết rất tốt, nhưng gia cảnh lại chẳng có gì đặc biệt, chỉ là thư sinh bình dân, vị Thượng Quan công tử  không giống với y, không nói đến gia thế nhà hắn, chỉ riêng việc hắn được Triệu tướng quốc tán thưởng cũng đã hơn khối người rồi!”

“Tướng quốc đại nhân đã từng khen hắn? Sao ta lại không biết?”

“Chẳng trách ta linh thông tin tức hơn so với ngươi. Đại chất (cháu lớn) nhà ta làm việc trong quan phủ, hắn nói có lần Thượng Quan đại nhân mở tiệc chiêu đãi Tướng quốc đại nhân, giữa tiệc Thượng Quan công tử làm một khuyết từ dâng tặng, rất được Tướng quốc đại nhân tán dương đó nha!”

“Hắc, đừng vội nở mặt,  chuyện này ta cũng biết, nhưng có phần ngươi lại không biết, lúc ấy Đại nhân tuy rằng tán thưởng từ của  Thượng Quan công tử, nhưng không phải sau đó còn nói hắn vẫn thua một người hay sao?”

“Ngươi nói như vậy cứ như đang chế giễu ta, người kia là ai?”

“Ta cũng không biết, nghe nói lúc ấy những người dự tiệc cũng hỏi, nhưng Tướng quốc chỉ cười cười không đáp  mà thôi.”

“Người nào mà tài hoa hơn hẳn Thượng Quan công tử a?”

“Ai mà biết được!”

Chung Nhuận vẫn đang tự rót tự uống, người khác nghị luận điều gì cũng  không liên quan tới y,  nếu là lúc trước, y có lẽ sẽ sôi nổi lý luận một phen, nhưng hiện tại thì lại cảm thấy những điều đó giờ đây trở nên cực kỳ vô vi.

Buông chén rỗng xuống, hắn với tay lấy bầu rượu trên bàn, châm  châm, lại không có giọt nào chảy ra, hết rượu rồi, y tiếc nuối lắc lắc đầu.

“Ta có thể ngồi ở chỗ được không?” Một bóng người xuất hiện trước bàn chặn đi ánh sáng.

Y cũng không ngẩng đầu lên, “Xin cứ tự nhiên.”

Người tới cũng không khách khí ngồi xuống đối diện y, “Nếu không ngại, ta xin mời công tử uống vài chén rượu?”

“Không cần, đa tạ huynh đài.” Y lãnh đạm  cự tuyệt.

“A, Chung công tử còn lạnh lùng hơn cả lúc đầu nha!” Người tới đàm tiếu.

Thanh âm có điểm quen thuộc làm ngẩng đầu lên, là kẻ tự xưng “Triệu Tường Dư” xâm nhập vào phòng y tối hôm trước. Hôm nay  hắn mặc thường phục trù bạch, cùng cách ăn mặc với nho sinh bình thường, nhưng dù có đơn giản cách mấy vẫn không che đi được quý khí của hắn.

Chung Nhuận ảm đạm cười, “Triệu đại nhân lại cười chê nữa rồi. Tại hạ hưng tẫn (hết hứng), phải đi trước rồi, Triệu đại nhân, cứ tự nhiên” Tiếp theo y đặt một thỏi bạc lên bàn, xoay người rời khỏi Thiên Nguyệt Lâu.

“Di, Chung công tử chán ghét ta đến như thế sao?”

Đi chưa được mấy bước, người nọ liền không vội không chậm mà đi theo.

Chung Nhuận dừng chân, quay đầu, “Ta thật muốn hỏi Triệu đại nhân một chút, tại hạ có điểm nào làm đại nhân tán thưởng đến thế, cứ theo đuổi không dứt?”

“Theo đuổi không dứt?” Triệu Tường Dư trầm ngâm ngẫm nghĩ một lát, lập tức mỉm cười, “Nói rất hay.”

Y nhíu mày, lại nghe thấy người nọ nói: “Ta đối Chung công tử nhất kiến như cố (gặp như đã quen lâu), tâm sinh thân thiết, cố nghĩ muốn thân cận, này cũng là nhân chi thường tình đó mà.”

Chung Nhuận yên lặng không nói gì, nhất thời không muốn làm rõ những ý tứ trong lời nói của người kia.

Trầm mặc một lát, y mở miệng nói: “Triệu đại nhân, nếu không còn việc gì khác, xin cho ta đi trước.”

“Không biết Chung công tử muốn đi đâu?” Triệu Tường Dư không để ý tới vẻ mặt lãnh đạm của y, hỏi.

“Thiên Thai Tự.” Cho dù không muốn trả lời, nhưng gia giáo thuở nhỏ của Chung Nhuận không cho phép y làm lơ.

“Không biết tại hạ được vinh dự đồng hành với công tử hay không?” Triệu Tường Dư tiến thêm một bước hỏi, cho tới bây giờ hắn chưa từng nhiệt tình đối đãi với kẻ lạnh nhạt như vậy, nhưng đối với thư sinh lạnh lùng này,  hắn cố tình muốn thân cận, cho dù sắc mặt đối phương chẳng lấy làm vui gì, cũng chẳng sao, hắn vẫn muốn tới gần.

” Tùy ý Đại nhân.” Chung Nhuận nhíu nhíu mày, do dự một chút rồi mới trả lời, giằng co với nam nhân không quen biết này càng thêm vô  nghĩa, chi bằng cho hắn theo đi, đỡ phiền.

Triệu Tường Dư nhướng mày, bày ra nụ cười thắng lợi, đi tới vài bước cùng y sóng vai đồng hành.