Phồn Hoa Rực Rỡ

Chương 2



Xì, chỉ là một tên đàn ông cặn bã, có tư cách gì để so với anh chứ?

Cho dù như thế, cũng không có nghĩa là anh sẽ bằng lòng dây dưa với cô gáichui ra từ trong cổ mộ này, cho nên biện pháp tốt nhất chính là chuốcsay cô ta.

Anh tự xưng là người có đạo đức, ít nhất sau khi cô ta say đến bất tỉnh nhân sự, còn có thể săn sóc, hy sinh cái áo khoác chocô; thậm chí khi tên bạn trai trước cặn bã của cô ta bị chọc tức, nhắntin tới để khởi binh vấn tội thì anh còn nhập tâm diễn kịch, gọi điệntuyên bố quyền sở hữu.

Sau khi chấm dứt, anh cho rằng quan hệ dây dưa với Nhan Phồn Hoa sẽ dừng lại ở đây.

Kết quả, có chút ngoài dự đoán của Kiều Cẩm, sáng hôm sau anh lại nhận được cuộc gọi của cô.

“Số điện thoại ở đâu ra?” Trực giác nói cho Kiều Cẩm biết, cô gái này rấtphiền phức, hơn nữa còn là loại phiền phức mà anh không muốn đụng vào.Nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra vào tối hôm qua, anh tin chắc mình rấttỉnh táo, không hề cho cô số điện thoại, huống chi còn là số của nhàanh.

“À, tôi hỏi Lam Lam…..” Bên kia điện thoại, giọng nói của cô có vẻ hoảng sợ.

Anh rất phiền chán với loại phụ nữ ngay cả nói chuyện cũng yếu ớt như tiếng muỗi kêu, giống như đã làm việc gì trái với lương tâm thế này, nhíunhíu mày, giọng nói của Kiều Cẩm lộ rõ vẻ không kiên nhẫn: “Có chuyện gì sao?”

“Muốn hỏi xem hôm nay anh có rảnh không?”

“Hả?” Anh nhíu mày hừ nhẹ, chẳng lẽ sức hấp dẫn của anh đã lớn đến nỗi ngay cảloại phụ nữ làm bất cứ chuyện gì cũng sợ đầu sợ đuôi thế này, cũng không tiếc lấy hết dũng khí để hẹn anh?

“Anh đừng hiểu lầm, anh đểquên áo khoác, điện thoại di động cũng để trong túi áo khoác. Buổi sángđã có không ít người gọi điện thoại tìm anh, tôi không bắt máy, muốn nói là trả lại cho anh sớm một chút thì tốt hơn.”

“Chỉ có vậy thôi?” Anh ngẩn người, lại mâu thuẫn mà thấy khó chịu với thái độ vội vàng giải thích của cô.

“Đúng vậy, nếu như anh không rảnh, tôi sẽ đưa áo khoác cho Lam Lam, anh rảnh thì tới lấy….”

“Để tôi đến nhà cô lấy.” Thái độ của Kiều Cẩm thoáng mềm đi một chút. Có lẽ do anh nghĩ quá nhiều, xem ra cô chỉ xem anh như người qua đường giáp.Nghĩ như thế, lại nhớ đến ý nghĩ lúc trước của mình, anh nhịn không được mà nở một nụ cười tự giễu.

“Không được!”

Âm thanh vanglên có lực cự tuyệt, càng lúc càng khiến cho Kiều Cẩm khẳng định suyđoán lúc trước của mình. Anh quen biết bao nhiêu bạn, cho tới bây giờchưa có cô gái nào nôn nóng muốn phủi sạch quan hệ với anh như vậy. Theo ý cô, bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau… Không đúng, nói đúng ra là gặpmặt một lần, bọn họ chỉ là người qua đường từng gặp mặt một lần? Chonên, anh không cần phải biết nhà cô?

Một lát sau, âm thanh mềm nhũn của cô lại vang ra, bổ sung: “À không, lát nữa tôi phải đi phỏng vấn…”

“Địa chỉ công ty.”

“Cái gì?”

“Địa chỉ công ty cô tới phỏng vấn!” Kiều Cẩm không kiên nhẫn lặp lại.

Lần này cô rất phối hợp, nghiêm túc đọc địa chỉ, ngay cả mã bưu chính cũngkhông quên, còn tận tâm chỉ tuyến xe buýt để đến đó… Bộ dáng ngốcnghếch, ngược lại khiến cho người ta không nhịn được mà cảm thấy đây làmột ưu điểm.

Trước đó cô không hề có dũng khí gọi điện cho KiềuCẩm, cô thất thần nhìn áo khoác của anh, tham lam gửi mùi hương của anhtrên áo khoác, mùi dầu gội Hải Phi Ti. Nghe được âm thanh của anh thìtrái tim Phồn Hoa gần như nhảy ra khỏi cổ họng, nhưng khi nhớ đến nhữngtiếng nghị luận nghe được tối qua trước khi ngủ mê, cô chỉ có thể khắcchế mình.

Cũng chính vì như thế, suốt cả cuộc điện thoại cô đềukhông tập trung, chỉ luôn âm thầm nhắc nhở mình: Anh thích Lam Lam, làLam Lam.

Cho đến khi anh nói muốn tới lấy áo khoác, cô mới giậtmình tỉnh lại, nhớ tới lời dạy bảo ân cần của mẫu thân đại nhân, nếu đểcho mẹ cô biết cô có dây dưa với “tiểu lưu manh” này, nhất định sẽ bịlột da…..

“Tới phỏng vấn?”

Âm thanh từ đỉnh đầu truyền tới kéo tâm hồn đang lơ lửng của Phồn Hoa trở lại, thần kinh của cô chợtcăng thẳng, bỗng chốc đứng lên, kính cẩn lễ phép gật đầu liên tục, “Dạdạ dạ”

Buổi sáng lúc ra cửa do quá mức hoảng hốt, cô quên đeo mắt kính, không thấy rõ bộ dáng của người đàn ông trước mắt, theo thói quen muốn đến gần để nhìn kĩ, hoàn toàn không ngờ tới động tác này đột ngộtđến mức nào.

Đối phương hiển nhiên là bị động tác bất chợt xôngtới của cô hù dọa, theo trực giác lui về phía sau một bước, thấy cô hípcặp mắt to trong veo như nước, mới đoán được có lẽ cô bị cận thị, khôngnhịn được cười nhẹ một tiếng, cũng không quá để ý, nhẹ nhàng nói mộtcâu: “Đi theo tôi.”

Cả quá trình phỏng vấn thuận lợi ngoài ý muốn của Phồn Hoa, đối phương chẳng những không so đo chuyện cô không hề cókinh nghiệm, lúc ra về còn khách khí tiễn cô ra đến tận cửa, lễ phép cầm tay cô: “Ngày mai nhớ tới làm đúng giờ, sau này sẽ thành đồng nghiệp,cô gọi tôi là Giang Nam được rồi.”

Cái người tên là Giang Nam này, lòng bàn tay thật ấm, Phồn Hoa bất giác thả lỏng, cười lên.

Cho dù là từ đầu đến cuối không hề thấy rõ diện mạo của đối phương, nhưnggiọng nói chân thành thân thiện kia, khiến cho Phồn Hoa dễ dàng nhậnđịnh đối phương là người rất dễ gần, ấn tượng đối với công ty cũng tănglên.

Rốt cuộc cũng nhận được công việc đầu tiên trong đời, cảngười Phồn Hoa chìm đắm trong sự vui sướng, bộ dáng như thể không để tâm đến chuyện xung quanh. Không chỉ thất thần cười khúc khích, nắm chặtbàn tay của người đàn ông trước mặt, ngay cả tiếng còi xe vang dài phíasau lưng, cũng không thể thành công hấp dẫn được lực chú ý của cô.

Ngược lại người đàn ông tên Giang Nam kia, khẽ nghiêng đầu qua, tầm mắt xẹtqua vai Phồn Hoa, nhìn về chiếc xe đang không ngừng bấm còi bên cạnh,”Hình như bạn của cô đang đợi cô.”

“Bạn?” Cô giống như con vẹt, đờ đẫn lặp lại câu nói của anh ta.

Một lát sau, mới đột ngột nhớ đến cuộc hẹn với Kiều Cẩm, lập tức lúng túngrút tay về, áy náy cười ngây ngô: “Vậy tôi về trước, ngày mai gặp lại,làm phiền anh rồi.”