Phồn Hoa Rực Rỡ

Chương 15



Ba Nhan đã được xác định là bị tai biến mạch máu não.

Đối với Phồn Hoa mà nói, đó là một căn bệnh vô cùng xa lạ, bác sĩ nói nókhông nặng cũng không nhẹ, khả năng tái phát lại rất cao, không thể chữa khỏi hoàn toàn, chỉ có thể dựa vào việc làm vật lý trị liệu để phục hồi một phần. Tình hình của ba cô cũng không thể xem là tệ nhất, chỉ mất đi năng lực ngôn ngữ, dùng bình dưỡng khí vài lần là có thể cử động lạiđược, nhưng không còn linh hoạt như trước nữa.

Không nguy hiểmđến tính mạng, đáng nhẽ phải nên ăn mừng mới phải; nhưng với nhà họGiang mà nói, kết quả này vẫn giống như trời đất sụp đổ.

Ngườichủ gia đình bây giờ đến cả nói chuyện cũng khó khăn, vậy công ty phảilàm sao bây giờ? Cuộc sống sau này phải làm sao bây giờ? Tiền thuốc mennặng nề cần trả phải làm sao bây giờ?

Tin tức truyền đi rấtnhanh, gần đây những từ quanh quẩn nhiều nhất trong đầu Phồn Hoa chínhlà - nóc nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, cây đổ thì bầy khỉ tan, dân chúng đẩy thì sập tường.

Tất cả mọi người đều cho rằng, nhà họ Nhanchỉ còn cô nhi quả phụ không thể làm được gì, cái công ty trống rỗng kia sớm muộn gì cũng phải đóng cửa. Trước đó các nhân viên vì sợ bị liênlụy nên đã thay phiên nhau từ chức, giờ thì ngay cả người trợ lý đi theo ba Nhan lâu nhất cũng bỏ đi; mấy chủ hợp đồng thì đồng loạt đến thu hồi vốn đầu tư, trong khi bình thường đều là nửa năm mới thanh toán.

Hiện tại tiền bạc không thể xoay xở, còn phải liên tục chi trả tiền thuốcmen, mấy người họ hàng thân thích khi trước hay lui tới nhà cô bây giờđều lo trốn còn không kịp.

Mẹ Nhan bị dồn vào đường cùng, chỉ cóthể bán đi căn nhà, dùng một phần tiền để thuê nhà, phần còn lại thì bùvào khoảng thiếu hụt của công ty. Giống như lời dự đoán của nhiều người, công ty vội vàng ngừng kinh doanh, minh chứng cho câu châm ngôn: côngty càng lớn thì mở rộng và đóng cửa càng nhanh.

May mắn là, tiền thuốc của ba Nhan cũng không đắt lắm, hơn nữa bọn họ vẫn còn một ít tiền trong ngân hàng.

Đây là khoảng thời gian vô cùng hỗn loạn, Phồn Hoa gần như không dám nhớlại, cũng không biết bản thân mình vượt qua nó như thế nào. Kiều Cẩm rất nghe lời, quả nhiên trong khoảng thời gian này không hề đến tìm cô. Dùvậy, sáng tối mỗi ngày vẫn luôn có những cuộc điện thoại gọi đến, ân cần hỏi thăm, có đôi khi, chỉ cần nghe được giọng nói của anh, Phồn Hoa đãthấy ấm áp.

Dưới sự giúp đỡ của ba Diêu Lam, cả nhà bọn họ dọnđến một căn hộ cho thuê có hai phòng. Nghe nói nhà này của bạn ba DiêuLam, cho nên tiền thuê cũng giảm được một ít. Vì muốn kiếm thêm tiềntrang trải cuộc sống, Phồn Hoa làm thêm chức hậu kỳ ở các studio khác,cuộc sống cũng miễn cưỡng trôi qua.

Nhưng sự yên bình đó cũngkhông kéo dài được lâu, khi tất cả mọi việc đều qua đi, thân thể của baNhan cũng dần hồi phục, mẹ Nhan bắt đầu dành nhiều thời gian hơn để quan tâm đến con gái.

"Uống trà sâm đi, đừng có lúc nào cũng uống càphê, không tốt cho sức khỏe đâu." Thấy Phồn Hoa ngồi trước máy tính, mệt mỏi vặn cổ, mẹ Nhan đưa trà đến, giúp cô xoa bóp hai vai. Muốn nói gìđó nhưng lại ngừng một lúc, quyết định đi thẳng vào vấn đề, "Cậu thanhniên đến bệnh viện với con ngày hôm đó có phải là Kiều Cẩm không?”

Nghe vậy, sắc mặt Phồn Hoa trắng nhợt, cô bắt đầu hối hận lúc trước khi lầnđầu tiên mẹ cô gặp Kiều Cẩm, vì sao không dứt khoát thẳng thắn thừanhận? Dù sao vẫn tốt hơn là cứ mãi giấu giếm, khiến cho bây giờ cũngkhông còn đủ dũng cảm để nói ra sự thật, chỉ có thể dùng thêm những lờinói dối khác để lấp liếm.

Vất vả lắm mới nghĩ ra được một lời nói dối còn hoàn hảo hơn vòng tròn vẽ bằng compa, vậy mà cuối cùng mẹ cô vẫn phát hiện ra.

"Có phải hai con đang quen nhau không?" Không ai hiểu con gái bằng mẹ, phản ứng của Phồn Hoa chính là câu trả lời thành thật nhất. Bà không biếnsắc, bình tĩnh, tiếp tục hỏi.

"Mẹ....." Một tiếng kêu vô lực vang lên, Phồn Hoa cố gắng muốn giải thích.

Nhưng mẹ cô lại ngắt lời, "Không phải đã nhắc nhở con nhiều lần rồi sao? BácDiêu của con nhìn người vô số, một đứa con trai có thể khiến cho bác ấykhông thích đến mức đó, có lẽ cũng không phải là người tốt lành gì."

"Mẹ, đừng có lúc nào cũng chỉ nghe lời người khác nói có được không? Lúc bangã bệnh, Kiều Cẩm cũng hết lòng giúp đỡ, rốt cuộc là anh ấy có gì không tốt chứ?" Một khi đã thật lòng yêu một người, sẽ vì người đó mà làm tất cả, cho dù có vì anh mà cãi nhau với ba mẹ, Phồn Hoa cũng không hề thấy mình có lỗi.

"Con bao nhiêu tuổi rồi? Yêu đương mấy lần rồi? Con biết được mẫu đàn ông nào đáng để con phó thác cả đời à?"

"Con không biết, nhưng mẹ có thể hiểu được Kiều Cẩm hơn con sao?"

"Con vì nó mà cãi nhau với mẹ?" Mẹ Nhan khó lòng chấp nhận được chuyện đứacon gái luôn luôn ngoan hiền của mình, lại có ngày cãi nhau với bà chỉvì một thằng con trai. Càng ngày bà càng cảm thấy tất cả mọi chuyện đềulà do bị ảnh hưởng từ Kiều Cẩm, nếu không có Kiều Cẩm, Phồn Hoa mãi mãilà đứa con hiếu thảo, đáng yêu, ngoan ngoãn.

"Là do mẹ ngangngược, không phân rõ phải trái." Phồn Hoa bất đắc dĩ trợn mắt, giọngđiệu cũng mềm xuống. Không muốn mẹ cô giận chó đánh mèo lên người KiềuCẩm.

"Không phân rõ phải trái? Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con! Conhiểu nó được bao nhiêu? Các con quen biết nhau được bao lâu? Loại đànông thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo này, có đùa con đến chết con cũng không biết!"

“Đây cũng chỉ là chuyện quá khứ, có ai mà không có quá khứ cơ chứ, mẹ có thể đừng chỉ nghe lời một phía có được không.”

"Được, đừng nói mẹ không phân rõ phải trái, chủ nhật này gọi nó đến nhà ăn cơm đi." Mẹ Nhan đưa ra một quyết định quan trọng.

Đây xem như là lùi một bước sao? Nhưng tại sao Phồn Hoa lại ra vẻ sợ hãi? Nhíu mày, bà nhạy cảm quay đầu, "Con nghĩ gì thế?"

"Sợ cái gì, không phải con tin nó lắm sao? Nếu con đã nói mẹ không hiểu nó, vậy thì mời nó đến nhà để mẹ tìm hiểu cho rõ."

Không sai, cô sợ cái gì chứ? Cho dù mẹ cô không chấp nhận anh, cô cũng sẽcùng anh tiếp nhận. Phồn Hoa không muốn vì tình yêu mà bỏ đi tình thân,ai nặng ai nhẹ cô phân biệt được, nếu khó cả đôi đường, vậy sao khôngcùng anh nỗ lực để cải thiện nó?

"Được ạ." Suy nghĩ một lát, cô kiên quyết nhận lời.

Thấy thế, mẹ Nhan chấn động, trong ấn tượng của bà, chỉ sợ kể từ lúc con béhiểu chuyện đến giờ, đây là lần đầu tiên nó cố chấp như vậy. Từ trướcđến giờ, nó luôn biết nghe lời, từ những việc nhỏ như mỗi ngày ăn món gì nó đều không có ý kiến, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của bọn họ,ngay cả công việc cũng ngoan ngoãn nghe theo mong muốn của ba nó.

Là do con gái đã lớn rồi sao, biết cách giành lấy quyền lợi cho mình, haylà..... thằng nhóc Kiều Cẩm quan trọng với nó đến thế, thậm chí ngay cảtrở mặt với ba mẹ cũng không hối hận?

***

Yêu càng nhiềuthì càng quan tâm, Phồn Hoa không cách nào tính được giữa cô và KiềuCẩm, ai bỏ ra nhiều hơn, cô chỉ biết, cô quan tâm đến từng cảm nhận củaanh, vô cùng quan tâm. Khi gởi tin nhắn cho anh, trước khi nhấn phím gởi đi cô luôn cân nhắc từ ngữ, thậm chí còn đọc đi đọc lại nhiều lần xemcó đánh sai chữ nào hay không; những lúc gọi điện cho anh, cô đều cânnhắc kỹ càng, sợ quấy rầy giấc ngủ của anh.

Cho nên, chuyện mẹ cô vì phản đối mà muốn mời Kiều Cẩm đến nhà ăn cơm, cô lại càng không biết phải nói thế nào.

Quan hệ của bọn họ vẫn chưa xác định, bỗng nhiên lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, hôm đó anh kích động, có phải sẽ rút lui hay không? Có phải ý muốn ở bên cô đã phai nhạt rồi không?

Không ngờ tới, sự hiểu biết của Kiều Cẩm đối với cô lại vượt qua tưởng tượng của Phồn Hoa, chỉ mới nghe giọng điệu ấp a ấp úng của của cô trong điện thoại, anh đã dễ dàng đoán được cô muốn nói gì.

Đợi đến khi cô kể rõ đầu đuôi mọi chuyệnxong, anh vẫn duy trì vẻ tươi cười, giống như mọi chuyện đều nằm trongdự liệu. Không trách cứ, cũng không nói một lời dư thừa nào, chỉ nói một câu "Lần đầu tới nhà, nên tặng ba mẹ em món gì thì tốt nhỉ?"

Đây không phải là bữa tiệc “Mẹ gặp con rể”, mà là một bữa Hồng Môn Yến,điều này Kiều Cẩm biết rất rõ. Giả vờ như không có việc gì, cũng chỉ làvì cô. Anh không muốn Phồn Hoa phải phiền lòng vì những chuyện này, mộttiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, trong nháy mắt đã mất đi nhiều thứ như vậy, còn phải làm việc không ngừng suốt ngày đêm để phụ giúp gia đình,đã đủ vất vả rồi. Kiều Cẩm hận bản thân không thể giúp gì được, điều duy nhất có thể làm chính là khiến cô không phải lo lắng thêm nhiều chuyện.