Phồn Chi

Chương 21



Vài ngày sau, lão phó chủ nhiệm lại gọi Vương Tranh tới văn phòng, thông báo đã tìm được chuyên gia viết lời tựa cho quyển sách của cậu. Vừanghe lão báo tên người đó Vương Tranh liền giật mình. Danh tiếng đốiphương từ lâu đã như sấm bên tai, bao năm nay luôn nhận được rất nhiềusự tán thưởng trong giới học thuật. Lão rung đùi đắc ý ra phết, ba hoarằng lão đã phải tốn công tốn sức để mời được chuyên gia đó thế nào, lại dương dương tự đắc bảo loại người này cũng không thể không giữ thể diện cho lão. Vương Tranh chỉ tổ thấy chán ghét, nhìn chăm chăm vào cái trán bóng lưỡng và hói lồ lộ chỉ có vài ba cọng tóc lơ thơ, không che đượcsự xấu xí hay suy tàn của thời gian của lão. Đã vậy, thỉnh thoảng cáiđầu hói còn ánh lên mấy tia sáng phản quang từ bóng đèn, nom lão như một nồi thịt lợn lắm mỡ, phía trên là một lớp mỡ đen bóng loáng.

Lần này, Vương Tranh đã rút được bài học, không tỏ vẻ ngạc nhiên hay cămgiận nhảy lên vỗ bàn lật ghế, chỉ im lặng ngồi nghe, đôi khi sẽ gục đầunhìn mười đầu ngón tay đang đặt trên đầu gối của mình. Cậu im lặng, nhẫn nhịn nghe lão tự biên tự diễn tự tán thưởng bản thân xong thì cười khẽmột tiếng, lễ phép cảm tạ ơn nghĩa của lão rồi khéo léo nói rằng bảnthảo vẫn còn nhiều chỗ quan trọng cần chỉnh sửa, tạm thời chưa thể giao.

Lão phó chủ nhiệm vì thái độ hết sức thuận theo của Vương Tranh mà vui ramặt, trên đời người hiền lành nhút nhát như cậu nào dám từ chối yêu cầucủa lão chứ. Lão không chút nghi ngờ, chỉ an ủi Vương Tranh vài câu, dặn cậu không cần nóng vội, cứ thủng thẳng mà chỉnh sửa bản thảo, còn vềphần lão sẽ lo chuyện bên nhà xuất bản, thương lượng tiền nhuận bút vàtiêu chí giúp sách bán chạy. Suốt cuộc nói chuyện, lão ba hoa không ítđiều, lại còn thổi phồng rất nhiều chuyện, từ khâu biên tập tới chuyệnchuyên gia. Sau cùng, có giáo viên phòng giáo vụ tới tìm lão, lão mớichịu vẫy tay bảo Vương Tranh về trước.

Vương Tranh nhẹ nhõm thởphào một hơi, gục đầu rời khỏi khu nhà của khoa, đi tới vườn hoa lớn của trường, ra sức hít thở một phen. Xúc động chỉ muốn cự tuyệt đề nghị của lão hôm ấy đã không còn. Bây giờ, cậu đã bình tĩnh hơn, hiểu rõ mìnhcần chuyên tâm và kiên trì, nếu thẳng thừng điểm tên vạch mặt lão chỉchuốc thiệt thòi vào thân. Để có thể đậu vào trường đại học này không hề dễ, từ khi vào đây đã lần lượt chữa thương cho mình rồi chăm chỉ nghiên cứu học thuật, viết lách, dạy học, tham gia vào các hoạt động củatrường… cũng đã khiến cậu nảy sinh cảm tình nồng đậm với chốn này. Nhấtlà vào khoảng thời gian ban sơ khi vết thương lòng còn rỉ máu, cậu đã cô đơn trốn tới thành phố này như kẻ tị nạn, nếu không phải vì cơ duyênđưa đẩy được nhận vào trường dạy học, hay có thời gian yên tĩnh đọc sách lẫn ngâm cứu văn học chuyên đề thì đã không có sự an bình lúc này. Quảthật, nếu không nhờ vậy cậu chẳng biết hiện tại mình đã sa đà tới nôngnỗi nào nữa.

Không được giở thủ đoạn trong học thuật là nguyêntắc cơ bản của học giả. Con người ta sống ở trên đời, đâu chỉ có duynhất một cách đấu tranh. Vương Tranh khẽ nhắm mắt, hạ quyết tâm lấy diđộng ra gọi cho một vài người quen biết, nhằm tìm ra cách giải quyết mọi chuyện trong khả năng của bản thân. Nhưng sau khi trao đổi với một vàibạn học cũ xong lại nhận thấy tình hình phức tạp hơn cậu đã nghĩ. VươngTranh thở dài, bỗng thấy khó thở và buồn bực, đi ra phía cổng trường.

Lúc này đây Vương Tranh cảm thấy mệt mỏi quá đỗi, sau khi trải qua tất cảtuổi thanh xuân rồi trưởng thành trong môi trường trường đại học, dườngnhư đây là mặt cắt của xã hội mà cậu hiểu rõ nhất. Nhưng trải qua baonhiêu năm trời cậu vẫn mãi ở điểm cuối cùng trong cái vòng tròn khép kín của quần xã sinh vật, chỉ cần cậu nhúc nhích liền bị ngăn cản, trởngại, xét cho cùng cậu cũng không bằng một sinh viên.

Vương Tranh cũng có nghĩ tới chuyện nhờ Từ Văn Diệu giúp đỡ. Từ Văn Diệu và cậutrước nay không thuộc cùng đẳng cấp, anh chắc chắn có đủ khả năng dànxếp ổn thỏa chuyện này. Nhưng bất chợt Vương Tranh lại thấy mâu thuẫn vì điều đó. Trong xã hội này, có những quy tắc bất thành văn mà không phải ai cũng nhìn thấy nó, mọi người luôn sục sôi cố len lỏi vào từng kẽ hởcủa luật lệ, dù có hy sinh thì mãi mãi cũng không có cách nào bảo hộđược lợi ích cho người tuân thủ phép tắc.

Vương Tranh suy nghĩ,cậu không muốn gì hết, chẳng qua là không mong mình tham gia vào chuyệndối trá của lão phó chủ nhiệm, đồng thời cũng không hy vọng thành quảmình vất vả nghiên cứu lại vô duyên vô cớ có thêm kẻ không công cùnghưởng.

Cậu cứ bần thần suy tư như thế, đến cả một chiếc xe hơilướt qua người cậu cũng không biết, mãi khi tiếng còi ô tô vang lên cậumới giật mình ngẩng đầu nhìn lên thì thấy chiếc Volkswagen màu đen, cửaxe hạ xuống, lộ ra gương mặt đang cười của một người đàn ông.

Vừa nhác thấy khuôn mặt đó, lòng Vương Tranh lại trỗi lên cơn run rẩy theoquán tính. Cậu chợt sựng người, chẳng biết có nên mỉm cười chào lại haykhông. Trong lúc cậu do dự thì đối phương càng cười rạng rỡ hơn. Ngườikia có nụ cười rất tươi, đôi mắt sâu hun hút tràn đầy nhu tình lẫn hoàiniệm, như thể anh ta đang dùng chính tâm tình mình để cất ủ nên một vòrượu ngon có tên là tình cảm, khiến người ta chẳng cần nếm, chỉ ngửithôi cũng đủ say ngất ngây. Rất lâu về trước, cũng vì ánh mắt này đãkhiến Vương Tranh như tan đi, tim đập liên hồi, chẳng màng mọi thứ, chỉnguyện sa vào trong nhu tình mật ý và không bao giờ tỉnh lại nữa. Chođến khi tai ương ập đến cậu mới bàng hoàng nhận ra, hóa ra chỉ cần anhta động tâm thì đều dễ dàng biểu hiện ánh mắt với bất kỳ ai. Những tình ý lẫn lời mật ngọt anh ta từng nói với cậu cũng có thể đem đi nói vớinhững người khác.

Vương Tranh có chút hốt hoảng khi mà khắc trước chưa giải quyết xong nỗi phiền lòng thì giây sau đã phải dính vàochuyện nhiễu tâm. Để hai người có thể vui vẻ và trò chuyện với nhau cầncó thêm nhiều thời gian hơn nữa. Tới khi người đàn ông kia cho xe dừnglại dưới bóng cây, mở cửa bước xuống, đi đến trước mặt Vương Tranh cậumới phục hồi tinh thần, mỉm cười nhàn nhạt mà chào: “Thiên Dương, đã lâu không gặp.”

Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com

Thậtra, cũng chẳng lâu lắm, không quá nửa năm. Nhưng với Vương Tranh mà nóiđã có quá nhiều vật đổi sao dời. Hòa giải được những gút mắc với mẹ,quyết sống cùng Từ Văn Diệu, gặp Tạ Xuân Sinh, lắng nghe câu chuyện củaJ. Nhìn cuộc đời người khác trải ra trước mắt và cũng tự suy ngẫm lạichính nhân sinh của bản thân. Lần này tình cờ tương ngộ với người đànông này, Vương Tranh đã không còn thấy áp lực hay đau lòng như trước.Những oán hờn cấu xé trái tim cùng những hận thù dằn vặt trong tâm đềubốc hơi cả. Vương Tranh nghĩ, hẳn nên xem đối phương như một người bạncũ thôi, vì vốn dĩ, còn ai ngoài Lý Thiên Dương từng chứng kiến và đồngthời cùng cậu trải qua tuổi thanh xuân nữa đây?

“Phải, là rất lâu rồi không gặp!” Lý Thiên Dương mỉm cười nhìn Vương Tranh, thanh âm nhẹnhàng êm ái như kể chuyện xa xưa. “Anh định vào trường thử xem có maymắn gặp được em không, nhưng ai dè lại thấy nhau ở đây, ha ha.”

“Sao trước đó không gọi điện?” Vương Tranh cười hỏi. “Anh tới đây công tác à?”

“Cứ cho là vậy.” Lý Thiên Dương thoáng cúi đầu, thân thiết hỏi cậu: “Sức khỏe em thế nào, đã đỡ hơn chưa?”

Vương Tranh gật đầu, nói: “Rất tốt, chỉ là vẫn còn kiêng cữ nhiều thứ. Nói chung không thể giống như trước muốn làm gì thì làm.”

“Vốn dĩ em là người không ưa vận động. Anh nhớ mỗi lần muốn em ra ngoài đánh bóng còn khó hơn lên trời ấy.”

“Vì thần kinh vận động của tôi tệ lắm, bất luận là chơi bóng cũng không chơi được, nên không muốn bị cười thôi.”

“Thật chứ?” Lý Thiên Dương nhìn cậu, mỉm cười. “Vậy anh còn tưởng do em không thích gặp gỡ bạn bè của anh.”

“Không phải đâu. Chắc anh chẳng biết chuyện mọi người thường hay chê cười khichơi đùa với tôi đâu. Bạn tôi hay bảo đánh bóng với Vương Tranh hả, lượm bóng thì có! Đấy, như thế thì xấu hổ chết được!”

Lý Thiên Dương lẳng lặng nhìn Vương Tranh. “Trước đây, em chưa bao giờ kể với anh chuyện này…”

Vương Tranh sững ra một lúc, sau đó nói: “Lúc ấy, tôi chỉ mới hai mươi tuổi,vẫn còn sĩ diện lắm, sao lại đi kể những chuyện xấu hổ đó? Không chỉvậy, khi đó tôi còn coi trọng bề ngoài, nếu ra đường mà thấy trang phụckhông sạch hay nhăn nhúm thì sẽ cau có cả ngày. Ha ha, bây giờ nghĩ lạithấy buồn cười quá.”

Lý Thiên Dương cũng cười theo. Chuyện cũ mấy năm trước như tơ vương tầm gửi trong lòng nay thốt nhiên trong mớ hỗnloạn ấy tìm được đầu mối của mọi việc, nó vẫn mơ mơ hồ hồ nhưng đều cócùng nguyên nhân, đều là những ký ức xốc nổi của hắn. Hắn giật mìnhnghĩ, à, hóa ra khi đó Vương Tranh là như vậy, thế mà cứ nghĩ là do cậuquá dại khờ lại hay ngại ngùng, không có tí tự tin nào của đàn ông.Nhưng sau khi cách biệt nhiều năm, đi hết một vòng lớn lại gặp nhau, mới bừng tỉnh nhận ra đứa trẻ ngày xưa chẳng qua vì lo lắng và để ý tháiquá nên mới cư xử thành ra vụng về như vậy.

Hắn khẽ thở dài mộttiếng. Lúc đó bản thân hắn còn trẻ, chẳng cách nào chịu nổi một ngườiđàn ông lại cứ suốt ngày cằn nhằn nói năng dông dài, lại còn có tínhcách hệt như lũ kiến, cần cù gầy dựng thành trì của riêng mình. Hắn biết để xây dựng được thành trì đó cậu phải hao tổn rất nhiều thời gian lẫntâm tư. Nhưng lúc đó, hắn vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để đi cùng cậu cảđời. Hắn mơ màng không biết một đời dài bao lâu?

Chớp mắt mộtcái, tất cả đều tan biến cả. Vả lại năm đó không thể nói ra, cũng chẳngbiết quy lỗi cho ai. Có thể Vương Tranh sẽ mỉm cười cho qua. Thời gianlà thứ vô hình, khi bạn không kịp nhận ra thì quá khứ như câu chuyệntrong vở kịch đèn chiếu ngày xưa, cứ vùn vụt lướt qua, mỗi đợt đèn lóesáng lên rồi tắt đi là ánh sáng thêm một lần chớp chớp tắt tắt, ảnh hình liên tục lung lay biến ảo, nhìn không ra nguyên cỡ lẫn hình thù. Khichờ được người đến bên cạnh mới phát hiện ra mọi thứ đều bị năm thángcuốn phăng đi, bào mòn gọt giũa tất cả những thứ có thể trên người.

“Đúng rồi, Vu Thư Triệt thế nào rồi?”

Lý Thiên Dương bật cười, đến cả Vu Thư Triệt cũng có thể dễ dàng nhắc tớinhư một người quen cũ. Trong nháy mắt, hắn thấy như mình đã thật sự quay đầu thấy bờ, nhìn chuyện cũ tan biến tựa khói hương và không để lại vết tích nào. Hắn mân mê cằm, đáp: “Thư Triệt hiện rất tốt, nghe nói cậu ấy đã quay về tổng công ty ở Thượng Hải. Cậu ấy có năng lực, hẳn sẽ rấtsớm được thăng chức thôi.”

Vương Tranh hơi ngạc nhiên hỏi: “Hai người không…”

“Đúng vậy, bọn anh không quay lại với nhau!” Lý Thiên Dương cắt đứt lời cậu,sau đó thì không cam lòng bổ sung một câu nữa: “Không phải với ai anhcũng muốn nối lại tình xưa đâu!”

Mặt Vương Tranh hơi ửng đỏ, khe khẽ nói: “Tôi không có ý đó!”

“Không sao. Lúc cậu ấy đi, anh có mời cậu ấy đi ăn tối, tại nhà hàng cậu ấythích nhất, gọi loại rượu tây đắt tiền nhất, còn mời luôn cả người chơiđàn dương cầm đàn riêng cho cậu ấy bản nhạc mà cậu ấy thích nghe. Tất cả đều dựa theo sở thích của Thư Triệt. Anh và cậu ấy, lâu rồi mới lại cóthời gian bình tĩnh cùng ăn cơm, nói chuyện. Bầu không khí lúc đó cũnghài hòa vui vẻ. Ngày hôm sau anh tiễn cậu ấy ra sân bay, bây giờ vẫnthỉnh thoảng liên lạc… Bọn anh hiện tại là bạn bè.”

Vương Tranh chỉ gật đầu không nói.

“Anh có thể mời em một bữa không?” Lý Thiên Dương hỏi.

Vương Tranh suy nghĩ một lúc mới đáp: “Không được, hôm nay tôi còn chuyệnphải làm. Hai hôm nữa được không? Hai ngày nữa Văn Diệu về, tôi và anhấy sẽ mời anh.”

Lý Thiên Dương cúi mặt, gật gù: “Hai người sống chung rồi à?”

“Ừ.”

“Tốt quá! Chúc mừng em!”

Vương Tranh trố mắt ra nhìn hắn.

“Sao, anh không thể chúc mừng em ư?” Lý Thiên Dương lại cười một tiếng. “Tiểu Tranh, trước đây rất lâu, khi em gọi anh như một người anh trai, anh đã nghĩ, mình muốn có một đứa em ngoan ngoãn, lại tốt bụng. Nhưng sau đóchúng ta lại chẳng thể làm anh em được, lại còn chia tay thế này. Songdù gì đi nữa, anh luôn xem em là thân nhân của anh. Vì vậy, anh khôngmuốn em gặp gì bất hạnh hết, thật đấy.”

Vương Tranh hắng giọng: “Tôi biết anh không phải loại người đó.”

“Chỉ có em là hiểu anh…”

Lý Thiên Dương chưa kịp nói hết lời thì di động của Vương Tranh đổ chuông. Cậu khẽ xin lỗi hắn rồi vội vàng bắt máy. Lý Thiên Dương đứng lánh mộtbên lấy thuốc hút ra hút một hơi thật dài, sau đó từ từ phả khói ra,nhìn Vương Tranh qua làn khói xám. Mấy tháng không gặp, sắc mặt cậutrông hồng hào hơn lúc nằm viện, hé lộ ra gương mặt thanh tú và xinhđẹp. Một Vương Tranh rạng ngời chập chờn với hình ảnh Vương Tranh nhútnhát trong quá khứ khiến hắn thấy lòng bâng khuâng và rung động, taycũng bất chợt run lên. Đoạn, hắn lại vội vàng hút thêm một hơi thuốcnhằm lấy lại bình tĩnh. Lúc sau, nhác thấy Vương Tranh nói xong điệnthoại mà vẻ mặt có vẻ trầm trọng, đôi mày cau thật chặt lại, thì biếtchắc cậu đang gặp phải việc khó khăn. Tới tận bây giờ, những khi đụngphải chuyện gì nan giải Vương Tranh đều cau mày im lặng, đến cả khi bịoan ức cũng vậy, hay bị bắt nạt cũng thế. Lý Thiên Dương thở dài, bướctới hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì!”

“Em cứ nói đi, xem chừng anh có thể giúp em gì đó.”

Vương Tranh khẽ mỉm cười: “Thật sự không sao đâu, anh không cần biết. Ha ha, cũng chẳng phải chuyện đại sự gì, cứ yên tâm!”

“Là anh nhiều chuyện rồi,” Lý Thiên Dương đáp. “Từ Văn Diệu tài giỏi nhưthế, em có chuyện gì khó khăn anh ta có dư khả năng giải quyết cả.”

Vương Trah lặng người đi, không cười cũng không nói gì.

Lý Thiên Dương cau mày truy hỏi: “Em không nói với anh ta à?”

“Anh ấy đi công tác, tôi không muốn anh ấy phải bận tâm. Với lại đó làchuyện trong trường học, dù là anh ấy cũng không hỗ trợ được gì.”

Lý Thiên Dương thân thiết nói: “Như vầy là em cần một quân sư rồi! Để anhlàm tham mưu đề xuất ý kiến cho em. Đầu gỗ suốt ngày chỉ lo chuyện họchành như em chắc không biết mình lỡ làm đắc tội ai đâu.” Hắn dừng lạimột lúc rồi nói thêm: “Tiểu Tranh, em không cần khách sáo với anh nhưthế. Lòng dạ anh đâu có xấu xa vậy. Anh chỉ là xem em như một người bạncũ, em thì sao? Nể mặt anh chút đi, được không?”

Vương Tranh bậtcười: “Sao tôi lại dám không nể mặt anh? Ai chẳng nói Lý Thiên Dương làngười nghĩa khí, có biết bao người cam tâm tình nguyện muốn làm bạn anh. Được rồi, nói tới chuyện chính đi, việc này một mình tôi nghĩ mãi cũngkhông tìm được cách, nhờ anh vậy.”

Vương Tranh thuật lại mọi sựđã xảy ra cho Lý Thiên Dương nghe. Lần này, hai người trao đổi hết sứchòa hợp và ăn ý. Ngay cả ngày xưa, khi quan hệ cả hai vô cùng khăng khít cũng chưa bao giờ chuyện trò thân thiết đến vậy. Trước đây, cả hai luôn thích chơi trò ra ám hiệu, trước khi nói chuyện mỗi người luôn tự tạora một mật mã, anh không xâm phạm đến tôi, tôi cũng không xâm phạm đếnanh. Một người thì chẳng muốn nghe còn một kẻ lại không ưa bày tỏ. Tớitới lui lui rồi thất lạc cả lời nói. Đến sau này, khi cố nỗ lực thế nàocũng không xây dựng được nền tảng chung để cả hai cùng được giãi bày.Nhưng bây giờ thì đã khác, hai bên cùng ngồi xuống, Vương Tranh chẳng có gì lo lắng, Lý Thiên Dương lại nhiệt tình và chân thành chịu lắng nghe. Cuộc chuyện trò ấy vậy mà gần gũi và dễ dàng biết bao. Lý Thiên Dươngluôn nghĩ Vương Tranh là như thế, phàm chuyện gì cũng không chịu tâm sựvới ai, kiệm lời tới phần xa lánh, vừa khép kín vừa có vẻ lánh đời, còncả cao ngạo nữa, nhưng bên dưới lớp vỏ cao ngạo ấy cậu không phải là con mọt sách chỉ biết sách vở mà vẫn hiểu thế sự và tình người.

Lòng hắn rầu rĩ không thôi, vừa vui mừng khi Vương Tranh mở lòng, vừa tiếcnuối những gì đã bỏ lỡ. Cảm giác nuối tiếc đó hẳn sẽ ám ảnh suốt đời,khiến hắn không nhịn được mà nghĩ, nếu ban đầu không hờ hững, không bịcảm tình nhất thời che mắt liệu có phải Vương Tranh vẫn sẽ ở bên cạnhhắn tới tận bây giờ?

Nhưng, nếu những chuyện đó không xảy ra thìVương Tranh sao có thể thay đổi để trở thành như hôm nay? Còn hắn saothấy được biến hóa đó cùng những mặt tốt đẹp khác nữa của cậu?

Người ta đều từng bước từng bước trải qua như vậy, cái gọi là nhân quả đều là một vòng những mắt xích kỳ diệu liên kết chặt chẽ với nhau.

Sauđó, Lý Thiên Dương lái xe đưa Vương Tranh về nhà. Hắn không ngờ là cậuvẫn ở lại căn hộ cũ. Nếu như theo tính cách của Từ Văn Diệu hẳn sẽ đưaVương Tranh vào sống trong một ngôi nhà xa hoa ở một khu phố an tĩnh mới đúng. Lúc Vương Tranh nói địa chỉ cho hắn, hắn liền bất ngờ hỏi ngay:“Em vẫn sống ở đó à?”

“Đương nhiên! Tiền nhà vẫn chưa trả xong. Tôi không sống ở đó thì ở đâu?” Vương Tranh ngạc nhiên hỏi.

Lý Thiên Dương sững ra vài giây, sau đó liền hiểu ra chỗ cao thâm của Từ Văn Diệu.

Hắn thở dài, không nói nữa.

Thốt nhiên, hắn lại nhớ tới kẻ đã trao hai mươi vạn tệ cho Vương Tranh, cũng chính là hắn đây, rồi cả ánh mắt hoảng hốt bất an khi cậu hỏi, “Chiatay rồi sau này em ở đâu?”. Lý Thiên Dương đau lòng, nhưng vẫn có thểcười tự giễu chính mình. Chuyện tới nước này rồi, ngoài cười và cúi đầuchấp nhận ra thì còn có thể làm gì được nữa?

Chẳng lẽ đến cả làm bạn cũng không được?

Cảnh Vương Tranh xuống xe Lý Thiên Dương nhìn chăm chú rất lâu, bất chợt cóxúc động muốn giữ tay Vương Tranh lại rồi ôm chặt cậu vào lòng, khôngbao giờ buông tay ra nữa. Vương Tranh như một giấc mơ ngọt ngào và thầmkín của hắn vậy. Cậu ở xa thì hắn tưởng nhớ, còn khi cậu đến gần sẽkhiến hắn mất bình tĩnh. Vừa ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ trên người cậu, trong đầu hắn như phản xạ có điều kiện mà nghĩ ngay đến năm đó được ômcơ thể mềm mại của cậu trong lòng mới ấm áp và thoải mái dường nào. Khát vọng đó trào dâng như lũ, làm hắn không kiềm chế nổi.

Song, LýThiên Dương chẳng làm gì cả. Không phải vì e dè sợ hãi Từ Văn Diệu, muốn đối phó với Từ Văn Diệu hắn tự lượng chẳng đủ sức, nhưng muốn tránhkhông để bị tóm, không phải là không có cách.

Vấn đề ở chỗ, vấtvả lắm Vương Tranh mới sống có ý nghĩa và tìm thấy được nhiều niềm vuinhư bây giờ. Hắn không đành lòng khuấy động và cướp đi những điều ấy.

Thật ra Lý Thiên Dương cũng không vĩ đại như thế. Chẳng qua là hắn khôngmuốn trải qua cảm giác hối hận và tuyệt vọng khôn cùng như khi đứng đợingoài phòng phẫu thuật của Vương Tranh nữa. Hắn vẫn nhớ lần đầu gặp lạicậu, cậu đi cùng những sinh viên của mình, lúc đó cậu cũng đang cười,nhưng nụ cười ấy nhợt nhạt mệt mỏi, dường như chỉ cần lướt qua rất nhẹtức thì tan biến.

Giờ cậu đã không còn như thế nữa. Đôi mắt trong sáng, gương mặt căng tròn, nụ cười cũng chân thực hơn, thần sắc khônguể oải và mệt mỏi, khiến người khác thấy an lòng và dễ chịu.

Hắn không đủ nhẫn tâm để khiến Vương Tranh khổ sở lần nữa.

Vì vậy sau khi ngắm nhìn cậu một lúc thì mới dứt khoát nổ máy xe, rời đi.

Vương Tranh bước lên hành lang, leo lên lầu còn chút nữa là lên đến tầng lầumình ở, lúc này trời đã tối, đèn ở hành lang lại là loại đèn cảm ứnghồng ngoại, không giẫm mạnh chân thì nó không cách gì sáng lên được.Vương Tranh lại hơi bị cận thị, vừa bước lên thì hốt hoảng khi thấy mộtngười đang đứng dựa tường hút thuốc ngay chỗ rẽ lên cầu thang. Cậu tưởng là một hàng xóm nào đó của mình nên không để tâm mấy, bèn đi tiếp.

Nhưng một giây sau cánh tay bị người kia túm lấy, cả người đổ ụp vào lòng đối phương, liền sau đó một đôi môi nóng bỏng úp lên môi cậu, như một người khát khô tìm kiếm được nguồn nước mà hôn cậu say đắm. Ban đầu, VươngTranh còn hơi hoảng sợ, nhưng sau khi định thần lại nhận ra người kia là ai, một niềm vui sướng dâng trào bên trong, cậu liền vui vẻ đáp lại nụhôn, ngửa đầu để mặc sự xâm chiếm, mở miệng để chiếc lưỡi bá đạo nọ lenvào, khiến cả người cậu tê dại, chân mềm nhũn ra, yếu ớt dựa vào ngựccủa đối phương, sau đấy thì đấm nhẹ vào lưng người ta một đấm. “Sao vềmà không nói em một tiếng?”

Từ Văn Diệu nheo mắt, nương ánh đènđường mà nhìn cậu, trong đôi mắt chứa đầy sự nguy hiểm, vẻ mặt thì hunghãn. Vương Tranh giật mình sợ hãi, chưa kịp nói năng gì đã bị anh bế ômlên lầu. Cậu không dám kêu la khiến người khác chú ý, chỉ im lặng để TừVăn Diệu mở cửa rồi đóng sập cửa lại, sau đó ôm cậu vào thẳng trong nhà, đặt lên sofa rồi áp lên trên cậu.

Vương Tranh không cự tuyệtanh. Hai người không gặp nhau hai tuần, cả tim lẫn cơ thể cậu đều nhớanh. Ngay khi môi anh chạm vào cậu thì eo cậu đã tê rần, hơi thở nặngnhọc ham muốn. Hôm nay, động tác của Từ Văn Diệu vô cùng thô bạo, nhưngkhông thể chối là đã mang tới rất nhiều phấn khích. Vương Tranh khẽ nhắm mắt, tùy ý Từ Văn Diệu. Tuy rằng rất đau nhưng cậu lại hoàn toàn khaokhát muốn tiếp cận dục vọng của anh. Vương Tranh chủ động ôm lấy lưnganh, rướn người dậy, hôn lên đôi môi nóng bỏng kia.

Từ Văn Diệu được thỏa mãn, động tác cũng nhẹ nhàng trở lại. Vương Tranh thủ thỉ vào tai anh: “Làm đi anh!”

Câu nói này như thần chú khiến Từ Văn Diệu không còn đắn đo gì nữa, cúixuống vừa chuyển động vừa hôn lấy hôn để Vương Tranh. Vừa chậm chạp vừađiên cuồng. Như một đứa trẻ mê say món đồ chơi mà tận tình đòi hỏi.Vương Tranh khẽ cười, vuốt ve vai anh, dịu dàng nói: “Em nhớ anh!”

Từ Văn Diệu híp mắt, siết chặt eo Vương Tranh để vào sâu hơn. Vương Tranh thở dốc, mắng: “Anh không nhẹ nhàng được à?”

Từ Văn Diệu cười hihi, nâng Vương Tranh lên, lùi lại rồi tiến vào chỗ sâu nhất, khiến cậu chẳng thốt nổi lời nào.

Sau khi trận ái tình như bão tố qua đi, cả người Vương Tranh bị lăn qua lộn lại ngay cả cử động mấy đầu ngón tay cũng không còn tí sức lực nào, mơmơ màng màng bị Từ Văn Diệu bế vào phòng tắm. Trong bồn tắm rộng lớn, tứ chi vừa mới được thả lỏng, cơ thể mới có được cảm giác thoải mái, lạibị Từ Văn Diệu tiến vào lần nữa.

Vương Tranh tức thì tức nhưng cũng chỉ còn đủ sức trừng mắt lườm Từ Văn Diệu. Anh mỉm cười đầy vô tội mà rằng: “Anh còn muốn!”

Nhưng em không muốn nữa!

Vương Tranh chẳng kịp mắng thì đã bị Từ Văn Diệu kéo vào trong vòng xoáy đammê khác, cao hơn, lớn hơn. Giờ đây, cậu như con thuyền nhỏ lạc giữadòng, bị lốc xoáy cuốn lấy. Tới khi được tắm rửa sạch sẽ bế lên nằm nghỉ trên giường thì Vương Tranh lại tỉnh táo đến lạ. Cậu chuồi người vàotrong chăn, lưng hướng vào bên trong. Từ Văn Diệu tắm xong, đi đến bêngiường tính xoay người cậu lại nhưng bị cậu đánh mạnh vào tay.

“Giận anh à? Thôi đừng giận mà! Lâu rồi anh không được chạm vào em, nhớ tớiđiên được, hihi.” Từ Văn Diệu vừa nịnh nọt vừa ôm lấy cậu từ phía sau.“Chưa xin phép em mà đã công hạ căn cứ điểm của em là anh sai rồi! Xinlỗi, là anh không đúng! Nhưng hai tuần này anh toàn lấy tay an ủi. Bâygiờ em không cho anh thỏa mãn sao anh chịu nổi? Đừng giận nữa mà! Ngoan, cục cưng! Đừng giận! Anh còn chưa ngắm kỹ em, xoay qua cho anh nhìn cái nào, nhớ em chết đi được ấy!”

Vương Tranh bị anh cưỡng chế lậtngười lại, mặt đối mặt. Từ Văn Diệu mặt mày tươi rói, mỉm cười vuốt tóccậu đầy yêu chiều, ngón tay di chuyển nhẹ nhàng từ chân mày xuống tớicằm: “Tiểu Tranh, em thật là đẹp!”

“Đi chết đi!” Vương Tranh phất tay anh ra. “Anh về hồi nào? Sao về mà không gọi điện thoại nói với em câu nào?”

“Không phải anh đã khiến em rất bất ngờ đấy sao?”

“Bất ngờ thì bất ngờ, cũng không nên vừa về đã đè em xuống? Từ Văn Diệu, đây không phải bất ngờ mà là hết hồn đó!”

“Em nói nghe như em chẳng chút thích thú vậy đó?” Từ Văn Diệu sáp tới hôncậu một cái. “Lúc nãy là ai đã quấn chặt lấy anh không rời, hả?”

Vương Tranh đỏ mặt, không chút nhún nhường: “Vì em thương xót anh, thấy anh bị dục vọng thiêu đốt nên mới làm vật hy sinh đó!”

“Phải, phải! Em là tốt nhất! Em hy sinh bản thân để thành toàn tập thể!” TừVăn Diệu hạ lưu nói. “Em đã thành công dùng thân thể mà cứu vãn ngườiđang lỡ bước lạc đường như anh! Hay là cứu vớt thêm lần nữa đi?”

“Biến!” Vương Tranh lấy gối đập vào người anh. “Anh bớt nham nhở đi!”

Từ Văn Diệu khoái chí cười to, bật người ngồi dậy đè lên Vương Tranh, hôncậu một trận tối trời tối đất mới chịu buông ra. “Cảm giác vừa rồi thếnào? Thích chứ?”

“Lui lui tới tới cũng chỉ có mấy chiêu đó! Sảng khoái cái rắm!”

“Thế ai cứ hét thất thanh lên vậy?” Từ Văn Diệu bắt chước giọng cậu: “Anh,anh à, tha cho em đi! Em chịu hết nổi rồi! Ư, dễ chịu quá, nhanh mộtchút…”

Vương Tranh mặt đỏ lựng, rống lên: “Là vì em nể mặt anh, lo lòng tự tôn của anh bị tổn thương!”

Từ Văn Diệu với tay vào trong chăn, sờ từ chân lên tới giữa đùi VươngTranh, bình thản nói: “Cục cưng đúng là hiểu anh quá xá! Tự tôn của anhrất dễ bị tổn thương lắm, em lại hét lên lần nữa cho anh nghe đi!”

Người Vương Tranh run lên một trận, khó khăn đáp: “Đừng, Văn Diệu… đừng chạm vào đó… xin anh mà…”

Thân thể Vương Tranh bây giờ mẫn cảm vô cùng, không dễ dàng kháng cự đượckhiêu khích của Từ Văn Diệu, nên cả người ửng đỏ cả lên, thở dốc liênhồi, thốt không ra lời. Từ Văn Diệu nhìn người yêu đầy quyến rũ, cảmthấy cổ họng khô khát nhưng lại chẳng dám xuống tay, đành bỏ cuộc, lưuluyến nói: “Được rồi! Được rồi! Anh không làm gì cả!”

Vương Tranh nhìn anh cảnh giác, kéo chăn che kín người.

“Anh thật sự không làm gì hết! Cơ thể em yếu ớt, không thể hao tổn sức lựcvì chuyện này quá nhiều.” Từ Văn Diệu thở dài, nói đầy bất đắc dĩ: “Đừng che che đậy đậy vậy chứ! Anh không chạm vào em, thề đó!”

Vương Tranh đáp: “Chỉ có kẻ ngốc mới tin cầm thú như anh! Biến ngay! Đêm nay không cho anh ngủ chung giường với em!”

Từ Văn Diệu rú lên: “Không phải chứ! Em thật nhẫn tâm mà!”

“Anh còn cằn nhằn nữa thì ngủ ngoài phòng khách hết tuần sau cho em!”

“Anh sai rồi! Anh biết sai rồi mà! Đừng phạt anh chứ! Em thưởng phạt chẳng phân minh! Anh không phục! Anh muốn báo án!”

Vương Tranh cười nhạt. “Tính chống án à? Nhà này ai làm chủ? Em hay anh?”

“Em!” Từ Văn Diệu đáng thương đáp.

“Đương nhiên rồi!” Vương Tranh chớp chớp mắt, vươn chân đá anh một cái. “Mau đi rót cho ngài đây ly nước!”

“Hả?”

“Ngài khát, mau đi rót nước, trở về… rồi tính! Yên tâm, ngài đây sẽ không bạc đãi nhà mi đâu!”

Từ Văn Diệu ôm vẻ mặt thương tâm đi rót nước cho Vương Tranh, sau đó hầuhạ cậu uống nước, rồi mới đến phiên mình lấy ly nước uống hai hớp. Saukhi uống nước xong, Vương Tranh hắng giọng mấy tiếng, tựa đầu vào giường mà rằng: “Hỡi thần dân kia, nhà ta rất dân chủ, bây giờ ta sẽ giảithích cho mi biết vì sao mi lại bị phạt như thế. Đầu tiên là vì động cơcủa mi không trong sáng?”

“Ô hay, tôi làm gì mà phán động cơ không trong sáng?”

“Tại sao mi lại trốn ở góc cầu thang dọa ta sợ? Rồi còn không nói không rằng vác ta vào nhà, sau đó liền làm bậy hả?”

“Không phải vì tôi nhớ đại nhân ngài sao?”

“Nói nhảm!” Vương Tranh cao giọng. “Ta đã thấy cả rồi, hành lý của mi vẫncòn để trong phòng khách, chứng minh mi vừa về không lâu, sau đó xuốnglầu tính đón ta phải không? Theo tính cách của mi hẳn là đã chuẩn bị quà cho ta trong túi chứ hả?”

Từ Văn Diệu phì cười, gật đầu nói: “Phải, ngài nói đều đúng cả.”

“Thế vì sao quà chưa lấy ra tặng, chuyện chưa nói đã vội vàng ôm ta vào nhà mà làm bừa rồi?”

Từ Văn Diệu sượng người, không đáp.

“Anh à,” Vương Tranh hạ giọng, chồm tới nắm lấy tay anh, dịu dàng nói: “Anh đã thấy Lý Thiên Dương đưa em về phải không?”

Từ Văn Diệu hừ một tiếng.

“Em chỉ là tình cờ gặp anh ta thôi, vì xem anh ta là bạn cũ nên nói chuyệnmấy câu.” Vương Tranh kiên nhẫn giải thích. “Không nói chuyện trước đây, thực ra chỉ riêng việc quen biết nhiều năm thì em cũng không thể cư xửvới anh ta như kẻ thù được. Chúng ta đâu ai còn trẻ con nữa! Lẽ nào anhkhông tin em?”

Từ Văn Diệu lắc đầu.

Vương Tranh mỉm cười,tựa đầu vào vai anh, kéo tay anh choàng qua vai mình. “Không phải anhkhông tin em, mà vì anh cảm thấy không thoải mái, sợ cái này sợ cái kia, có phải không?”

Từ Văn Diệu ôm Vương Tranh thật chặt, cằm gáclên trên bờ vai trần của cậu, ngẫm nghĩ một chút lại giở thói xấu cắnvai cậu một cái.

Vương Tranh không thèm chấp nhặt, xoa lưng anhmà rằng: “Này, quý ngài giấm chua[1], ngài nói xem, có phải là ngài đãchuyện bé xé to rồi không?”

[1] Ám chỉ người ưa ghen tuông.

Từ Văn Diệu cọ mặt vào vai Vương Tranh, hờn dỗi nói: “Anh khó chịu! Lầnsau không được ngồi lên xe anh ta nữa! Cái xe cùi đó có gì hay, khôngphải chỉ là Volkswagen Phaeton thôi hay sao? Chỉ có thằng đần mới bỏ hơn một trăm vạn ra mua loại xe đó!”

Vương Tranh cố nhịn cười. “Phải, chỉ có chiếc Touareg của anh là thoải mái nhất thôi chứ gì?”

“Đương nhiên!”

“Được rồi, sau này sẽ không ngồi xe anh ta nữa!” Vương Tranh hỏi: “Anh đã hết giận chưa?”

“Ừ.” Từ Văn Diệu gật đầu.

“Cơ mà, vì anh cố tình gây sự nên đêm nay ngoan ngoãn ra phòng khách mà ngủ. Quyết định vậy đi!”

“Không được! Anh ngồi máy bay những mười mấy tiếng về đây đó! Mệt chết được!Bây giờ anh chỉ muốn ôm em ngủ một giấc thật ngon! Em xem, anh kiệt sứcrồi này!” Từ Văn Diệu vừa nói vừa ôm Vương Tranh ngả xuống gối, nhắm mắt nói: “Anh ngủ rồi này!”

Một giây sau, Từ Văn Diệu liền ồ ồ ngáyto khiến Vương Tranh phải bật cười, yêu thương xoa đầu anh, sau đó vươntay tắt đèn rồi rúc vào trong lòng anh. Được nằm gọn trong vòm ngực rộng lớn và ấm áp thì thấy an bình vô cùng, cậu khẽ khàng nhắm mắt lại.

Nồi cháo thịt bằm cùng rau khô đang sôi sùng sục trên lò, hầm chừng gần một tiếng rưỡi thì hạt gạo dần mềm và tơi ra cuồn cuộn từng hạt lóng lánh.Đây là một bữa sáng vô cùng bình thường, mùa hè đã đến, Vương Tranh tắtmáy lạnh, mở cửa sổ, để nắng sớm và gió mát tràn vào phòng. Trong khôngkhí thoang thoảng mùi cải muối cùng mùi bánh bao vừa được hấp chín. Đâylà loại bánh bao trứ danh của một tiệm bánh lâu đời ở thành phố G, Vương Tranh thường tới đó mua về trữ trong tủ lạnh, khi nào muốn ăn thì lấyra mà hấp lên, bánh luôn luôn mang mùi thơm và vị tươi mới. Vương Tranhcúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, cũng đủ lâu rồi, bèn vặn lửa nhỏ, cởi tạp dề bước ra khỏi nhà bếp, khẽ khàng vào phòng ngủ. Từ Văn Diệu vẫn nằmngửa mặt ngủ say sưa.

Anh cứ ngủ li bì như thế những hai ngàynay. Tới bây giờ vẫn cảm thấy mệt mỏi sau chuyến bay từ châu Âu về.Nhưng tức nỗi là vừa về chẳng chịu nghỉ ngơi gì, đã tinh trùng xộc lênnão mà đè Vương Tranh xuống giải quyết vấn đề sinh lý, hệt như cầm thúvậy. Cơ mà ai kia cầm thú khi ngủ lại để lộ ra gương mặt nhìn hiền lànhmà trẻ con lắm. cái miệng ngoác rộng ra, thở phì phì, còn mái tóc lúcnào cũng chuốt gel vuốt gọn ra sau giờ lại lòa xòa như tổ chim. Như thểcảm thấy có người cứ nhìn đăm đăm, anh nhíu mày, ư hữ một tiếng thì trởmình vùi đầu vào trong gối, một tay vươn ra ngoài vô thức sờ soạng chỗnằm kế bên.

Suýt chút nữa Vương Tranh bật cười ra tiếng. Từ VănDiệu đang tìm cậu, còn người được tìm là cậu đây đang đứng tựa cửa vừanén cười vừa nhìn kẻ ngủ say như lợn chết vì không kiếm được người yêumà bất mãn cằn nhằn dăm ba câu, sau đó mở hé một con mắt nhằm kiểm traxem có thực bên cạnh chẳng còn ai không, tiếp đó thì hừ một tiếng, bòdậy khỏi giường, lơ mơ thò chân xuống đất định tìm dép lê đặng bước rangoài.

“Đi đâu? Toilet phía này.”

“Không đi toilet, đi tìm Tiểu Tranh cơ!” Từ Văn Diệu mắt cũng không mở, nghiêng đầu mơ màng đắm đuối trả lời cậu.

Vương Tranh thích thú hỏi: “Tìm ở đâu cơ!”

“Ở…” Rốt cuộc tới lúc này Từ Văn Diệu mới chịu mở mắt ra, nhìn người cần tìm đang đứng trước mặt liền thở phào nhẹ nhõm, vươn tay ra ôm cậu vàolòng, cọ mặt vào hõm cổ cậu mà rằng: “Thì ra em ở đây! Đồ tồi, sáng sớmkhông ngủ mà tính làm gì hả? Nào tới đây cho anh ôm để ngủ nào!”

“Mặt trời đốt tới mông rồi anh còn ngủ gì nữa? Chẳng phải mấy nhà tư bảnthường đi sớm về khuya bốc lột công nhân lao động đó sao?”

“Đó là tư bản xã hội cũ thôi!” Từ Văn Diệu ôm Vương Tranh cùng ngã xuống giường. “Ngoan, nằm ngủ với anh thêm chút nữa đi!”

“Không được, hơn mười giờ, gần mười một giờ rồi! Anh dậy ăn chút gì đi! Cả hai ngày trời tới giờ anh đã ăn uống chút nào đâu!”

“Anh không ăn cơm, có đói cũng chỉ ăn em thôi!” Từ Văn Diệu đè lên ngườiVương Tranh, hai tay xấu xa mà mò vào trong áo, xoa nắn thắt lưng cậumột cái rồi bất động, Vương Tranh thở dài, người này vậy mà cũng ngủ cho được.

“Từ Văn Diệu, đứng lên, nặng chết được!”

Anh vẫn ôm cậu không nhúc nhích.

“Đứng dậy mau! Em đã nấu cháo, anh ăn một bát cháo nóng rồi ngủ tiếp, được không?”

Ai kia vẫn bất động.

Vương Tranh bất đắc dĩ đẩy anh vài cái, lớn tiếng gọi: “Anh có chịu đứng dậy không hả?”

“Không đứng lên nổi!” Từ Văn Diệu nhắm mắt, lẩm bẩm: “Không có thưởng thì không dậy!”

“Em nấu điểm tâm cho anh còn không phải thưởng đó sao?”

“Không đủ,” Từ Văn Diệu chỉ vào miệng mình, mắt vẫn nhắm chặt. “Phải hôn một cái thì mới chịu!”

Vương Tranh vỗ lên trán anh một cái rõ kêu: “Dẹp đi! Anh mơ à, còn chưa đánh răng rửa mặt đó!”

Cuối cùng, Vương Tranh cũng không lay chuyển được đứa trẻ to xác Từ VănDiệu, đành phải hôn vài cái lên má, anh mới chịu kết thúc buổi lễ rờigiường của Từ thiếu gia. Chờ sau khi anh lau đi nước trên mặt, mới đượcxem là tỉnh táo lại. Sau đó mang theo nụ cười vô lại Vương Tranh quáquen thuộc mà bám dính sau lưng cậu, cơm cũng chẳng chịu ăn, khăng khăng đòi Vương Tranh hôn thêm vài cái nữa, rồi càng có xu hướng hóa thânthành đứa bé ngây thơ bắt người ta bón cơm cho mình. Vương Tranh khôngchút do dự đá anh một phát, nhét thìa vào tay anh, cười nhạt nói: “Không ăn chứ gì. Được thôi, em cũng không muốn lãng phí nên sẽ gọi điện đểngười khác tới ăn. Hôm trước, Tiểu Tạ có điện thoại cho em, nói là trởvề đơn vị công tác cũ để bàn giao gì đó. Nếu bây giờ em mà gọi cậu taqua đây ăn trưa thì hẳn cậu ta sẽ thích lắm đây. Cậu ta tới Quý Vân Bằng chắc chắn cũng sẽ theo cùng. Hoặc giả gọi trợ lý của anh đến cũng được. Nhớ có lần anh ấy bảo muốn nếm thử món ăn em nấu. Còn không nữa thì mời Lý Thiên Dương…”

Tên Lý Thiên Dương vừa được nhắc tới Từ VănDiệu lập tức ngoan ngoãn ngay, cầm lấy cái thìa, vùi đầu vào bát cháo ăn lấy ăn để: “Trời ơi, ngon quá! Tiểu Tranh, tài nấu nướng của em là sốmột!”

Vương Tranh cố nhịn cười ngồi xuống ghế, lấy đũa gắp bánhbao vào bát của Từ Văn Diệu. “Ăn thêm cái này nữa, đừng ăn cháo khôngnhư thế, kẻo lại đói.”

“Tuân lệnh em yêu!” Từ Văn Diệu răm rắp nghe lời, cạp liền bánh bao, húp liên tục cháo.

“Ăn từ từ thôi!” Vương Tranh phì cười, múc một bát cháo cho mình, vừa đọc báo vừa ăn, thỉnh thoảng nói dăm câu với Từ Văn Diệu.

Trên bàn ăn ngoài cháo và bánh bao ra còn có hai dĩa đồ muối, một dĩa dưatương và một dĩa củ cải chua cay cắt sợi. Từ Văn Diệu cứ ăn một thìacháo sẽ gắp một đũa dưa muối ăn nhồm nhoàm. Lúc này đây, anh cảm thấy vô cùng thoải mái và dễ chịu, tạm thời quên những chuyện đấu đá thươngtrường, chuyện gì cũng không bằng việc thảnh thơi thưởng thức bữa điểmtâm giản dị và ngon lành. Cuộc sống an tĩnh này là anh cùng Vương Tranhxây đắp nên, trong một căn hộ bình thường nằm ở phố sâu ngõ nhỏ, sự ấmcúng lan tỏa khắp không gian. Bỏ lại bên ngoài cánh cửa nhà bao chuyệnkhó khăn, bao người xa lạ, ngôi nhà chỉ tràn ngập cảm giác an toàn, tháo bỏ đi lớp mặt nạ mà khi trưởng thành người ta thường khoác lên trênmình chỉ để lại những gì ngây ngô và chân thật. Để lộ ra những nhượcđiểm này là để được người khác bao dung và tha thứ, phút chốc những bảnthể yếu ớt đó cũng trở thành niềm vinh dự đặc biệt.

Từ Văn Diệuan tâm hưởng thụ bữa điểm tâm Vương Tranh đã chuẩn bị riêng cho anh. Đãhai ngày nay, sáng nào anh cũng tỉnh dậy trong chăn ấm, ngửi mùi cháotrắng thơm thoang thoảng. Anh biết Vương Tranh là đang lo lắng cho anh,biết anh ở nước ngoài ăn không ít thịt mỡ nên đã kì công nấu những mónthanh đạm để cân bằng lại. Hôm qua là cháo cá, hôm nay là cháo thịt nấuvới rau khô. Hạt gạo luôn được ninh cho nhừ, mùi thịt mùi cá lẫn mùi rau hòa trộn vào nhau, mang tới mùi vị khác biệt, chan chứa tấm lòng củaVương Tranh, mong anh có thể ăn ngon và ngủ yên.

Trong lúc anhđang vui vẻ tận hưởng bữa sáng thì di động của Vương Tranh đổ chuông.Anh thấy Vương Tranh liếc nhìn màn hình xem số gọi đến xong liền cầmđiện thoại ra ngoài ban công trả lời. Từ Văn Diệu cũng không quản làmgì, tiếp tục ăn sáng. Sau đấy, anh thấy Vương Tranh từ ban công đi vào,rồi vội vội vàng vàng chạy vào phòng đọc sách. Tới khi anh dùng xong bữa cũng không thấy Vương Tranh trở ra. Từ Văn Diệu dọn bàn, múc cho VươngTranh một bát cháo khác, mang vào phòng đọc sách, chỉ thấy cậu chăm chúdúi mặt vào trong màn hình máy tính.

Từ Văn Diệu nhẹ nhàng bướclại xem thử, trên màn hình toàn thuật ngữ chuyên đề hại anh hoa hết cảmắt. Anh đặt bát cháo xuống bàn, nói: “Từ từ rồi làm việc, em còn chưaăn sáng xong mà.”

“Không kịp nữa rồi, bây giờ em phải kiểm tra lại bản thảo.”

Từ Văn Diệu ngồi xuống bên cạnh Vương Tranh, hiếu kỳ hỏi: “Đây không phải là sách em dự định xuất bản sao?”

“Ừ, đúng rồi!”

“Vẫn chưa giao cho nhà xuất bản à?”

“Bây giờ kiểm tra lần nữa thì có thể mang nộp.”

“Em không cần gấp gáp vậy đâu, cứ để anh đi nói chuyện với nhà xuất bảncho, em ăn sáng trước đi. Đừng lo, sẽ không tốn nhiều thời giờ của emđâu!”

“Không được! Sách của em lần này là xuất bản chen ngang,phía biên tập đã nói rồi, hôm nay em phải mang đến cho tổng giám đốcxem, nếu mà vượt qua được thì xem như xong.”

Từ Văn Diệu cười,múc một thìa cháo đưa lên miệng thổi nguội rồi đút cho Vương Tranh. “Vậy em cứ làm việc của mình, còn anh sẽ bón em ăn. Nào, há mồm ra!”

Vương Tranh hết cách, hé miệng ra ăn cháo. Từ Văn Diệu vô cùng thích thú vớicông việc này, vừa thổi cháo nguội vừa đút cậu ăn. Vương Tranh nhìn máytính, vừa ăn vừa làm việc. Từ Văn Diệu bón cậu ăn thìa này qua thìakhác, bỗng dưng lại ngừng tay, Vương Tranh không quản anh, nhưng chốcsau lai nghe tiếng anh gõ thìa lên miệng bát, không khỏi nhíu mày mànói: “Đừng ồn. Nếu anh thấy chán thì về phòng ngủ đi. Anh ở đây em không chuyên tâm được, việc đã gấp lắm rồi!”

“Sao lại vội tới thế?”

“Không phải em nói rồi sao? Là em đột ngột chen ngang vào kế hoạch xuất bản của người ta…”

Vương Tranh giật mình phát hiện mình lỡ lời, bèn chột dạ liếc nhìn Từ VănDiệu rồi nói: “Anh, em muốn ăn xíu mại, anh làm cho em ăn nhé!”

“Nói tiếp đi chứ, sao tự dưng lại đổi đề tài rồi?” Từ Văn Diệu nghi hoặchỏi. “Anh nhớ là em bảo phải vài tháng nữa sách mới xuất bản mà, sao bây giờ lại gấp rút như vậy?”

Vương Tranh có chút miễn cưỡng đáp: “À, thì… đã thay đổi nhà xuất bản.”

“Đang yên đang lành sao lại đổi? Nhà xuất bản của trường không tốt ư?”

“Không phải… chỉ là phía bên đó hơi phiền phức nên em đổi nhà xuất bản khác,”Vương Tranh qua loa đáp. “Anh, anh đừng xen vào chuyện lần này nhé?”

“Em đang có chuyện giấu anh.” Từ Văn Diệu nhìn cậu một lúc rồi gật gù nói:“Ranh con, em còn quá non để lừa được anh đó. Mau nói rõ ra xem! Thẳngthắn sẽ được khoan hồng, còn dối trá thì bị trừng phạt!”

“Khôngcó gì hết mà…” Vương Tranh trừng mắt lườm anh, nói quanh co lòng vòngnhằm che giấu: “Đâu phải chuyện gì em cũng kể hết với anh, em đâu còn là con nít…”

“Vậy à? Em càng nói vậy càng chứng tỏ em có chuyện mờám! Đợi đó!” Từ Văn Diệu ra ngoài lấy di động của mình rồi lại bước vàophong. “Tuy anh không quen biết ai bên trường của em, nhưng nếu muốn hỏi thăm thì cũng không khó. Bây giờ, hoặc là em nói, hoặc là anh đi hỏingười ta. Biết đâu còn biết được thông tin về bộ phận quản lý nhà xuấtbản ở trường em nữa chứ.”

Vương Tranh thở dài. “Vì em sợ phiền nên mới không dám nói anh nghe đấy!”

“Em nói vậy là có ý gì?” Từ Văn Diệu đanh giọng. “Nói rõ ra xem!”

Vương Tranh nghẹn ngào, uất ức mà xả hết bao cơn nghẹn tức suốt mấy ngày nay. “Tất cả chỉ vì những người lúc nào cũng dựa vào thế lực và quan hệ màép buộc người khác phải làm theo ý mình giống anh nên trường học mới dơbẩn như thế đó!”

Sau khi nóng giận lỡ lời nói ra Vương Tranh lạihối hận, cậu muốn xin lỗi, kín đáo liếc nhìn gương mặt đang sa sầm xuống của Từ Văn Diệu, giọng nói cũng nhỏ đi, lúng túng cúi đầu nói: “Em, emkhông có ý nói anh!”

Từ Văn Diệu thở dài, đưa tay ôm cậu vào lòng. “Bị ai bắt nạt à?”

Vương Tranh cắn môi, im lặng.

“Không chịu nói hả?” Từ Văn Diệu cúi đầu nhìn Vương Tranh, giọng điệu nhu hòamềm mỏng nói: “Em sợ khi nói ra rồi anh sẽ đi trừng trị tên đó chứ gì?Anh làm vậy có khác gì kẻ mượn thế ức hiếp em, phải không?”

Vương Tranh cắn môi dưới, rồi nói: “Anh có chê em bảo thủ cũng được, khôngbiết tiến thối cũng không sao, nhưng thật tình em không muốn anh nhúngtay vào chuyện lần này. Em đã lớn rồi, tự biết cách giải quyết.”

“Phải, nếu giải quyết không xong cứ để anh lo phần còn lại. Em cứ làm chuyện em nên làm đi, những thứ râu ria để phần anh.”

“Em không nói vậy!” Vương Tranh phiền muộn cắt ngang. “Em biết cách thứcgiải quyết của em không hiệu quả bằng anh, có như vậy nó sẽ là tiếngchuông cảnh tỉnh đám người kia, để cho họ biết rằng một giảng viên trẻkhông quyền không thế như em cũng không dễ gì ức hiếp.”

“Đúng, em làm vậy là rất đúng. Nhưng một xíu thông tin anh cũng không được biếtsao,” Từ Văn Diệu cười nói, “Anh với em thương lượng đi, em chỉ cần kểanh nghe thôi, anh tuyệt đối sẽ không xử lý cái người ức hiếp em đâu.”

Vương Tranh chần chừ một lúc mới chịu đáp: “Phó chủ nhiệm khoa bảo để ông talà đồng tác giả của quyển sách, nếu không sẽ chẳng để em được dạy tiếp ở trường.”

“Lão có quyền tới vậy?” Từ Văn Diệu phì cười. “Biết đâu chừng lão chỉ lừa em!”

“Em không biết quyền hành họ phân chia nhau thế nào, nhưng việc này cònliên quan tới một việc khác nữa.” Vương Tranh đắn đo rồi cũng thuật hếtchuyện gia đình sinh viên tới làm loạn lại còn tố đến tận thầy hiệutrưởng. Kể xong hết mọi chuyện, cậu nhẹ nhõm thở ra rồi tựa vào vai TừVăn Diệu, buồn rầu nói: “Đúng là đa sự chi sầu mà.”

“Nói vậy, hai tuần anh vắng mặt em đã chịu đủ hết mọi oan ức!” Từ Văn Diệu siết chặtVương Tranh vào lòng, vỗ về vai cậu, đau lòng đến mức nhíu cả mày lại.“Hèn gì em gọi điện thoại nói rằng không muốn đi dạy nữa.”

“Chỉhơi hơi có suy nghĩ đó thôi! Vì lúc đó mọi chuyện không hay ở trường cứùn ùn kéo đến nên em thấy mệt!” Vương Tranh thở dài. “Nhưng nói gì thìgì, em vẫn rất thích đại học Z.”

“Bây giờ em tính sẽ đẩy nhanh tiến độ, xuất bản sách trước thời gian đã định?”

“Phải!” Vương Tranh gật gù. “Em tính ra sách trước, tạo nên thế việc đã rồi đểlão không cách nào mà giở trò gian dối ra. Còn nếu lão muốn bẽ mặt thìem cũng sẽ đi kiện lão việc ép buộc giảng viên trẻ làm giả học thuật.”

“Em có chứng cứ không?”

“Tạm thời thì không,” Vương Tranh đáp. “Nhưng cũng không khó để có được.”

Từ Văn Diệu phì cười, véo mũi cậu. “Như vậy đã tìm được nhà xuất bản rồi?”

“Ừ, cũng nhờ Lý Thiên Dương giúp đỡ, anh ta có quen biết với người trong nhà xuất bản.”

Từ Văn Diệu nhướn mày, cao giọng hỏi: “Em nhận sự trợ giúp của hắn mà lạitừ chối anh! Tiểu Tranh, em làm vậy là không công bằng!”

VươngTranh thấy anh nổi giận, bèn cười mà nịnh nọt anh: “Anh ta chỉ gọi điệnliên lạc với bên kia thôi, không ra sức gì nhiều đâu, hơn nữa em chỉ xem anh ta như bạn bè thôi, làm sao bì được với anh chứ!”

Từ VănDiệu hừ một tiếng. “Xuất bản chen ngang như vậy, em tưởng đây là chuyệndễ? Bên kia phải nể nang hắn lắm thì mới chịu đồng ý đó.” Đoạn thấy cậucứ ngây ra, buồn cười mà xoa đầu cậu. “Được rồi, anh biết cách em làmrồi, tốt lắm. Bây giờ, có cần anh đưa tặng nhà xuất bản quà đáp lễkhông?”

“Không cần đâu!”

“Đừng có từ chối chứ! Cứ quyếtđịnh vậy đi! Anh không đi tính sổ với lão phó chủ nhiệm của em đã là may mắn lắm rồi đấy! Đồ tồi, anh còn chưa trừng trị em cái tội dám lừa anhđó! Em đừng có nhiều lời kẻo chọc anh nổi điên!”

Vương Tranh cười hì hì, gí mặt lại sát mặt anh mà hỏi: “Anh điên lên thì làm gì?”

“Có tin anh làm em ngay tại đây không hả?!”