Phó Đô Đốc Anh Là Người Chồng Tệ Bạc

Chương 2: Hành hạ đủ đường



Huân Khê vô cùng đau lòng trước sự đối xử của mẹ kế nhưng thứ làm cô đau lòng gấp trăm lần đó là thái độ của ba dành cho mình, từ lúc mẹ mất cô đã chẳng còn tình thương của ai ngoài ba của mình nhưng đối với Huân Khê ba của cô cũng chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim của cô vì Huân Khê luôn nghĩ ba vẫn yêu thương mình ba sẽ không để cho cô kết hôn với một người mà mình chưa bao giờ gặp mặt, cô vẫn chưa học xong khóa học thanh nhạc ở London Huân Khê nghĩ bản thân sẽ có thể tự đi làm kiếm tiền để lo cho mẹ kế và em trai em gái của mình nên không phải kết hôn chính trị cuộc hôn gượng ép sẽ chẳng bao giờ có được hạnh phúc, Huân Khê đi đến cửa đập mạnh cô nghĩ mình sẽ thuyết phục được ba của mình.

“ Thả con ra đi mà ba con muốn nói chuyện với ba.”

Ông Mạc bắt đầu cảm thấy thương xót cho cô nên đã đứng lên nói.

“ Tại sao bà lại nhốt con bé như thế thả nó ra đi tôi sẽ từ từ thuyết phục nó.”

Mẹ kế cũng đứng lên hung hăng quát ba của Huân Khê.

“ Này ông lý trí một chút đi bản thân của ông đang sắp phải vào tù ngồi con trai con gái vợ của ông sẽ ra sau, chỉ là kết hôn thôi làm gì mà phải làm cho mọi chuyện trở nên rối rắm thế hả, gia đình nhà họ Tống không ai mà không biết giàu có ba đời ăn cũng không hết, gả Huân Khê vào đó có khi nó còn sống trong sung sướng mà chẳng nhớ đến chúng ta nữa là, con gái đã lớn thì phải gả đi lấy chồng tìm được gia đình tốt thì gã đi cho đỡ phiền phức tôi cũng chỉ muốn tốt cho nó thôi.”

Ông Mạc cảm thấy vợ mình nói cũng có lý nhưng ông không nỡ để Huân Nhi gã vào gia đình nhà họ Tống gia đình đó nổi tiếng vô cùng nghiêm khắc và kĩ cương, còn Phó đô đốc Tống Bách Niên không ai mà không biết sự tàn bạo của hắn, chỉ xem phụ nữ là một công cụ để thỏa mãn bản thân về vấn đề tình dục còn trong công việc thì kẻ kính người nhường tuy có vẻ ngoài vô cùng điển trai như khắc họa từ trong tranh, nhưng Tống Bách Niên vẫn mãi si tình với một cô ca kỷ ở phòng trà tên là Ninh Hoa bản thân cô ấy cũng là trẻ mồ côi khi bước qua tuổi mười tám đã đi buôn hoa bán phấn bán nghệ cho đời Tống Bách Niên đã say đắm với nhan sắc của Ninh Hoa trong một lần đến phòng trà xem cô ta biểu diễn, hai người đã chính thức ở bên nhau đến bây giờ cũng được hai năm, Tống Bách Niên mua cho Ninh Hoa một căn nhà riêng và luôn chu cấp tiền bạc cho cô ta sống sung sướng, Ninh Hoa như một con kí sinh sống bám vào Tống Bách Niên nhưng hắn vẫn chìm đắm trong sự dụ dỗ quyến rũ của cô ta mặc cho sự ngăn cản của gia đình. ông Tống Bách Điền sẽ không bao giờ cho loại người như thế bước vào nhà thà để con trai lấy con gái của một bang tham mưu nhỏ còn hơn phải đưa một cô ca kỷ vào nhà lúc đó mặt mũi của Tống Gia sẽ giấu vào đâu.

Tống Bách Niên thừa biết chuyện tình cảm của mình sẽ chẳng được ba tác hợp nên đã lựa chọn nghe theo lời của Tống Bách Điền kết hôn với con gái của ông Mạc để mọi chuyện được êm xuôi sau này đuổi Huân Khê cũng chưa muộn.

Huân Khê định dùng cách tuyệt thực để phản đối với cha việc kết hôn của mình nhưng không ngờ mẹ kế và Mạc Tuyết Vân lại vô cùng tàn nhẫn bọn họ đi vào phòng của Huân Khê và cầm theo khây cơm nhưng họ không đến để năn nỉ cô ăn vì Huân Khê đã tuyệt thực một ngày cơ thể vô cùng yếu ớt, mẹ kế đổ tất cả đồ ăn lên đầu của Huân Khê dữ tợn nói.

“ Con khốn mày nên biết điều đừng bao giờ chống đối nữa bản thân mày cũng cảm nhận được mình là người dư thừa trong căn nhà này rồi còn gì.”

Tuyết Vân đi đến đạp mạnh lên bàn tay của Huân Khê nghiến răng nói.

“ Mau cút đi nhanh đi đừng ở đây cản trở gia đình của tôi nữa chị chỉ là đứa con hoang đừng hòng giành lấy tình yêu thương của ba tôi nữa có biết không hả.”

Huân Khê đau đớn cô cố kiềm nén nước mắt dù sao chuyện này vẫn luôn xảy đến với cô suốt thời gian qua bọn họ muốn bức ép Huân Khê đến đường cùng.

“ Các người quá đáng lắm chính các người mới là người đến phá vỡ hạnh phúc của gia đình tôi.”

Mẹ kế tức giận tát liên tục vào mặt của Huân Khê cô vô cùng đau đớn nhưng vẫn không khóc vì bọn họ không đáng để cô rơi nước mắt, Mạc Tuân nhìn thấy mẹ và em gái đang hành hạ Huân Khê thì vội vàng đi vào.

“ Mẹ đừng đánh nữa chẳng phải chỉ còn một ngày nữa là diễn ra hôn lễ sao mẹ đánh mặt chị ta sưng lên thì bên gia đình kia nhìn thấy chúng ta phải ăn nói làm sao.”
Nghe con trai nói có phần đúng nên bà ta mới dừng lại hành động của mình, Mạc Tuân bắt đầu vồi vĩnh mẹ kế.

“ Mẹ cho con chút tiền đi ra ngoài chơi với đám bạn đi mấy hôm nay con sài hết tiền rồi mẹ .”

Mẹ kế chỉ trách mắng một vài câu rồi cũng lấy tiền ra đưa, rồi bà ta bảo người hầu lên dọn dẹp mớ hỗn độn do mình gây ra bởi vì ông Mạc sắp quay về nhà.