[Phó Diệp] Kim Tịch Hà Tịch

Chương 21: Không cho ngươi uy



Phó Hồng Tuyết sợ Diệp Khai bị sặc, lại sợ nâng Diệp Khai dậy sẽ động tới miệng vết thương, kiên nhẫn đem nước thuốc truyền qua. Diệp Khai dùng ý chí duy trì thanh tỉnh, bảo trì một cỗ khát vọng sống, hắn không nhìn được, không nghe được, cũng không có cảm giác, hoàn toàn không thể phối hợp nuốt. Có khi dược đã vào sâu trong miệng lại trào ngược ra.

Một bát dược này đút hết cho Diệp Khai cũng mất tới nửa canh giờ.

Liễu Thiên chờ Phó Hồng Tuyết uy hết, gấp gáp đưa một viên dược hoàn cho Phó Hồng Tuyết, “Phó đại ca, giải dược.”

Diệp Khai nguyên bản còn trúng thiên huyễn tán, chưa giải được hoàn toàn, còn phải nhờ vào Liễu Thiên chậm rãi điều trị. Nay lại trúng phải nhiều loại kịch độc của Vô Gian Địa Ngục, tuy độc của Vô Gian Địa Ngục có giải dược, nhưng tác dụng quá mạnh, thân thể Diệp Khai không tiếp nhận được. Liễu Thiên đem giải dược phân bổ vào phần nước thuốc hàng ngày của Diệp Khai. Giải dược này chủ yếu dựa vào lấy độc trị độc, đối Diệp Khai là giải dược, đối những người khác lại là kịch độc.

Đêm đó Liễu Thiên biểu tình hậm hực.

Lạc Thiếu Tân ngạc nhiên hỏi, “Sư đệ, làm sao vậy? Nhìn sắc mặt ngươi ta còn nghĩ Diệp Khai không phải đã được cứu mà đã không xong rồi.”

Liễu Thiên bị dọa nhảy dựng lên, chặn lại nói, “Chưởng môn, đừng ăn nói hàm hồ, Diệp đại ca khẳng định sẽ khỏi. May mắn chúng ta đang ở xa, Phó đại ca không nghe được ngươi nói bậy đấy.”

Lạc Thiếu Tân lại nói, “Vậy ngươi còn buồn bực không vui cái gì?”

Liễu Thiên đáp, “Ta là đang tự hổ thẹn a. Ta từ nhỏ đã nghĩ phải làm nhất đại danh y, vì bệnh nhân tận tình cứu trị. Nhưng ta thực ngu ngốc, chỉ mải lo thuốc Diệp Khai uống có độc, liền hoàn toàn không nghĩ tới kì thật ta có thể uống trước rồi mới đút cho Diệp đại ca, dù sao cũng có giải dược.”

Lạc Thiếu Tân thở dài, “Dù sao cũng không phải chỉ mình ngươi ngốc. Phó đại ca cùng Diệp Khai có đại ân với phái Điểm Thương chúng ta, ta ngày đêm đều muốn báo đáp, nhưng cũng đâu nghĩ ra cách đó. Chờ Diệp Khai triệt để tỉnh lại, Phó đại ca nhất định phải nghỉ ngơi, khi ấy hai chúng ta thay phiên chiếu cố Diệp Khai.”

Từng ngày từng ngày trôi qua, một buổi sáng của mười lăm ngày sau, Diệp Khai đã có thể mở to mắt. Hắn ý thức vừa ngưng tụ, đã trông thấy Phó Hồng Tuyết gần ngay trước mắt. Gương mặt y có chút tiều tụy, thấy Diệp Khai nhìn mình, nắm chặt tay Diệp Khai, động tác tuy gấp gáp nhưng vẫn không dám dùng sức.

Liễu Thiên thập phần kinh hỉ, đối Phó Hồng Tuyết nói, “Phó đại ca, để ta chiếu cố Diệp đại ca, ngươi đi nghỉ đi. Nếu ngươi còn không chịu nghỉ ngơi, ta sẽ phải chiếu cố cả hai người các ngươi mất.”

Phó Hồng Tuyết khẽ lắc đầu, không trả lời.

Liễu Thiên lo lắng nói, “Phó đại ca, ngươi đã không ngủ lâu như vậy rồi, võ công dù cao tới đâu cũng không chống đỡ được đâu. Đừng để Diệp đại ca đang dưỡng thương còn phải lo lắng cho ngươi.”

Những lời này rốt cuộc tác động tới Phó Hồng Tuyết, vẻ mặt y thoáng chấn động.

Diệp Khai liếc mắt nhìn y, ánh mắt xác thực tràn ngập lo lắng quan tâm.

Liễu Thiên thấy Phó Hồng Tuyết bị lời mình nói tác động, vừa đổ thuốc từ trong ấm vào bát vừa nói, “Để ta uy Diệp đại ca uống thuốc. Phó đại ca ngươi yên tâm, ta chăm sóc người khác cũng tốt lắm. Nhà ta nhiều đời làm nghề y, đã quen chiếu cố bệnh nhân rồi.”

Hắn cúi đầu ngậm một ngụm thuốc, kề sát vào người Diệp Khai, dưới chân đột nhiên thoáng chao đảo, nháy mắt muốn ngã xuống. Phó Hồng Tuyết đúng lúc vươn tay kéo hắn lại, mới tránh không ngã vào giường Diệp Khai. Một trận chấn động như vậy, ngụm thuốc kia đã bị hắn nuốt luôn rồi.

Diệp Khai trúng nhiều loại kịch độc, trong thuốc có thành phần lấy độc trị độc, Phó Hồng Tuyết mỗi lần uy hắn cũng đều phải uống giải dược. Liễu Thiên lần này uống một hớp lớn, vội đứng lên lấy giải dược cho mình, ngượng ngùng nói, “Kì quái, vô duyên vô cớ sao lại té ngã.”

Phó Hồng Tuyết nói, “Ngươi sắc thuốc cũng đã lâu rồi, để ta uy Diệp Khai, ngươi trước đi nghỉ ngơi một canh giờ, sau đó lại tới thay ta chăm hắn.”

Liễu Thiên xác thực cũng đã thức thật lâu, thập phần mỏi mệt, nghe vậy gật gật đầu nói, “Ta đi ngủ trước, lát nữa quay lại.” Hắn đem chén thuốc đặt lên giá ở đầu giường Diệp Khai, ngáp một cái liền ly khai.

Liễu Thiên không biết mình vì sao lại bị ngã, đó là bởi công phu của hắn cùng Phó Hồng Tuyết thật sự cách nhau quá xa, như mặt trăng với mặt trời, khó có thể lý giải.

Nhưng võ công của Diệp Khai lại sàn sàn với Phó Hồng Tuyết, khinh công hơn nữa còn tinh diệu, cũng đã thấy rành mạch. Vừa rồi rõ ràng Phó Hồng Tuyết cực nhanh mượn lực đụng vào đùi Liễu Thiên, mới khiến Liễu Thiên chúi nhủi về phía trước.

Hắn nhìn ra được nhưng cũng không nói ra, chỉ cảm thấy hành động này khác biệt rất lớn với một Phó Hồng Tuyết bĩnh tĩnh ổn trọng thường ngày. Nháy mắt nghi hoặc trong lòng cơ hồ có thể áp đảo đau đớn, hướng Phó Hồng Tuyết trừng mắt nhìn.

Phó Hồng Tuyết thấy Diệp Khai có thể một lần nữa lộ ra thần sắc tươi cười bỡn cợt này, tâm thần rung động, cơ hồ muốn rơi lệ. Y cả đời cơ khổ, vận mệnh khác thường, vẫn luôn oán hận, khinh thường thần phật, giờ phút này tự đáy lòng lại cảm tạ Thượng thiên.

Diệp Khai rất tò mò không biết vì sao y lại đá Liễu Thiên một cước, không được Phó Hồng Tuyết đáp lại, lại dùng sức hướng Phó Hồng Tuyết trừng mắt nhìn. Vài lần sử dụng khí lực này trong nháy mắt đã muốn vượt quá khả năng thân thể có thể chịu đựng, một trận đau nhức đánh úp lại, Diệp Khai lập tức nhíu mi, không dám động.

Phó Hồng Tuyết ngồi bên mép giường, bưng lên chén thuốc Liễu Thiên lưu lại, ôn nhu nói, “Ngươi cẩn thận chút, đắng lắm đấy.”

Y cúi đầu ngậm một ngụm nước thuốc, cúi người tới gần Diệp Khai.