Phiêu Phong Kiếm Vũ

Chương 32: Kiếm khí xung thiên



Nhìn từ xa, tuy chỉ thấy một đám kiếm khí chưởng ảnh ngợp trời, thậm chí ngay cả bóng người cũng không phân biệt được, nhưng trông kỹ thì có thể phân thành ba nhóm. Thiết Diện Cô Hành Khách một mình địch với năm kiếm thủ, thân thủ của lão Bắc Đạo này quả nhiên kinh nhân hãi thế, chưởng phong vù vù, chưởng lực như thiết sắt tan bia phá thạch. Tuy nhiên kiếm pháp của năm nhân vật kia cũng phối hợp rất nghiêm mật, nhịp nhàng như một.

Vạn Thiên Bình hơi chau mày, lão không ngờ mấy tên giáo đồ của Thiên Tranh giáo lại có thân thủ cao cường như vậy! Song, lão đâu biết rằng năm nhân vật này cũng có danh khá cao trên giang hồ, và hiện tại sự lo lắng trong lòng họ còn nhiều hơn Vạn Thiên Bình.

Nguyên trong năm nhân vật đó có ba nhân vật thân hình hơi thấp, bên thắt lưng đều đeo túi da, thân pháp lấy hùng hồn làm thế ảnh, bọn họ chính là những kiếm thủ có danh hiển hách trong võ lâm - Yến Sơn tam kiếm. Ba huynh đệ bọn họ tung hoành ở Giang Nam, xưa nay hành tẩu không bao giờ rời nhau nửa bước, khi động thủ cũng nhất tề xông lên, từ ngày ra giang hồ đến nay chưa một lần bại trận. Bây giờ lấy ba đánh một, lại còn có Nam Cung song kiếm trợ chiến mà vẫn “cửu chiến bất hạ” được đối phương.

Bất giác trong lòng bọn họ đều thầm tự hỏi, chẳng biết lão nhân khô gầy động thủ với mình rốt cuộc là nhân vật nào?

Hai người còn lại thân thể cao gầy, diện mục dường như hoàn toàn giống nhau, bọn họ chính là Nam Cung song kiếm. Kiếm pháp của bọn họ lấy khinh linh ảo diệu làm chính, thân theo kiếm mà đi, kiếm theo thân mà xoay chuyển, thân bất ly kiếm, kiếm bất ly thân, hai đạo kiếm quang tựa như hai con thanh long phi chuyển trên không, tuyệt không rời yếu huyệt của Vạn Thiên Bình. Do vậy, võ công của Thiết Diện Cô Hành Khách đã đạt đến trình độ xuất thuần nhập hóa, nhưng nhất thời cũng không thể chiếm được thượng phong.

Thất Hải Ngư Tử khẽ gật đầu và thầm nghĩ :

- “Nam Cung song kiếm quả nhiên danh bất hư truyền, nếu không kịp thời lôi kéo bọn họ về phía ta, mà để liên kết với Tạ Vũ Tiên thì tương lai e rằng sẽ khó đối phó”.

Thì ra sự rạn nứt giữa Vi Ngạo Vật và Tạ Vũ Tiên đã càng ngày càng lớn, vì thế lão ta mới có suy nghĩ như vậy.

Nghĩ đoạn, lão dịch mục quang về phía Tiền Dực, một thiếu niên đến từ Thanh Hải. Nhưng vừa nhìn qua thì đôi mày rậm của Vi Ngạo Vật bất giác chau lại. Vì lão thừa biết võ công của Tiền Dực như thế nào, lão vốn cho rằng nhất định hắn có thể chiếm thế thượng phong, nào ngờ hiện tại hắn đang bị Diệu Thủ Hứa Bạch dồn vào thế phải tránh nam né bắc.

Tiền Dực vốn cũng nghĩ như vậy, hắn từng chịu cái lạnh buốt xương ở Thanh Hải suốt mười mấy năm, và dường như đã học được chín phần mười tuyệt kỹ của Vô Danh lão nhân, sau khi hạ sơn, hắn cho rằng bằng vào tuyệt nghệ của mình thì không khó áp đảo quần hùng trong võ lâm. Nào ngờ thân pháp của lão nhân hiện đang động thủ với hắn rất kỳ dị và vô cùng phiêu hốt khiến hắn cảm thấy nơi nào cũng bị phong tỏa, thân thủ cơ hồ không thể khai triển được.

Song phương lấy nhanh chọi nhanh, trong chớp mắt đã chiết giải hơn trăm chiêu.

Nên biết trước khi động thủ bọn họ đều không biết lại lịch của đối phương, do vậy mà không tránh khỏi việc đánh giá thấp đối thủ. Bây giờ thấy thân thủ của đối phương vượt xa phán đoán của mình, tự nhiên cả hai đều rất kinh ngạc.

Đang lúc song phương bất phân thắng bại thì Tạ Vũ Tiên tung mình lướt tới như bay, đột nhiên lão ta dùng bước bên cạnh Vi Ngạo Vật, miệng thở hồng hộc, mắt nhìn tứ phía rồi lập tức thấy ánh quang hoa lay động trước mắt, theo đó là những thanh âm leng keng bất tuyệt..

Thiết Diện Cô Hành Khách xoay chuyển thân hình như gió, hai tay áo liên tục phất ra những luồng chưởng phong uy mãnh. Tuy Thường Thị Thần Hoàn bay về phía lão đều bị đánh rơi, nhưng loại ám khí ngạo thị quần hùng này đích thị có chỗ bá đạo khác thường, bay rồi tới, đi rồi trở lại, rõ ràng là bay qua phải nhưng đột nhiên chuyển qua trái, rõ ràng là bay lên trên nhưng đột nhiên chuyển xuống dưới. Tuyệt nhiên không một giây phút ngừng nghỉ. Võ công của Vạn Thiên Bình tuy cao, chưởng lực tuy mãnh, nhưng lúc này bất giác hoang mang, có điều trong nhất thời nửa khắc cũng không đến nỗi bị hạ thủ mà thôi.

Y Phong tay không đấu với Lao Sơn tam kiếm, lúc này càng đánh chiêu thức của chàng càng tinh diệu, khiến Lao Sơn tam kiếm không thể xuất toàn lực ứng phó.

Trận ác chiến giữa Tiền Dực và Thiên Lý Truy Phong Thần Hành Vô Ảnh Diệu Thủ Hứa Bạch đã đến lúc thắng bại sắp phân, vì thủ pháp dùng nhanh đối nhanh, vốn rất ít thấy cao thủ võ lâm áp dụng. Vì thế mà song phương đều tự biết rằng chỉ cần chiêu thức của mình hơi chậm một chút thì lập tức chuốc lấy cái họa phi thân tẩu nhục. Hai bên tuy không có hận thù bất cộng đái thiên, nhưng lúc này đã rơi vào thế cưỡi hổ, có muốn ngừng tay cũng đã không kịp.

Đa Thủ chân nhân Tạ Vũ Tiên liên tục quan sát xung quanh, bỗng nhiên lão định thần rồi kề tai Vi Ngạo Vật nói mấy câu, sắc diện Vi Ngạo Vật lập tức biến động, lão ta hỏi :L - Thật không?

Tạ Vũ Tiên gật đầu, khẽ nói :

- Chuyện này tuyệt đối không được chậm trễ, Vi bằng hữu nhất định phải đi nhanh một chút mới được... Tại vì tuy...

Lão ta không nói hết câu mà buông một tiếng thở dài, sắc diện của Vi Ngạo Vật cũng lộ vẻ trầm tư bất định, lão cúi đầu suy nghĩ một lát rồi đột nhiên lớn tiếng hét :

- Ngừng tay!

Thanh âm như sấm sét, quần hào tuy đang trong thế kịch chiến, nhưng ai nấy cũng đều cả kinh.

Nam Cung song kiếm Lý thị huynh đệ lập tức thoát ra khỏi vòng chiến, tung mình đến trước Vi Ngạo Vật và cúi đầu hỏi :

- Có gì chỉ giáo?

Lao Sơn Tam Kiêm thấy chiêu thức của đối phương càng lúc càng lợi hại, uy lực càng lúc càng tăng tiến, thì trong lòng bất giác kinh hãi và kỳ quái, cả ba vốn không muốn bán mạng cho Thiên Tranh giáo, vì thế nên vừa nghe tiếng hét “ngừng tay” là cả bọn lập tức thoái lui.

Bọn Yến Sơn tam kiếm cũng không luyến chiến, tất cả đều lướt đến trước mặt Vi Ngạo Vật và khẽ hỏi :

- Có gì chỉ giáo?

Nói thì chậm nhưng thực tế dường như Nam Cung song kiếm, Lao Sơn tam kiếm và Yến Sơn tam kiếm đều dừng tay và thối lui cùng một lúc.

Thất Hải Ngư Tử thở dài một hồi và chậm rãi lắc đầu, Đa Thủ chân nhân đã bước lên trước và trầm giọng nói :

- Giáo chủ phu nhân có nạn tại khu rừng sâu bên kia núi.

Nam Cung song kiếm, Lao Sơn tam kiếm, Yến Sơn tam kiếm đều thất kinh, sắc diện biến động.

Vi Ngạo Vật hắng giọng rồi nói tiếp :

- Chuyện ở đây hãy tạm gác lại, chúng ta... chúng ta phải cùng đến đó xem thử...

Lão nhìn sang Tạ Vũ Tiên và tiếp lời :

- Phiền Tạ huynh thôi.

Tạ Vũ Tiên chau mày, nói :

- Vi huynh, lẽ nào ngươi không đi?

Vi Ngạo Vật gượng cười, nói :

- Đối với chuyện này, tại hạ chẳng biết một chút gì, có đi cũng vô ích thôi!

Tạ Vũ Tiên xạ hai đạo mục quang lạnh lùng nhìn lên mặt Vi Ngạo Vật, cuối cùng lão dậm chân nói :

- Đi theo ta!

Đoạn, khai triển khinh công lướt về phía cánh rừng sâu thẳm trong núi.

Bọn kiếm thủ thấy thái độ của Vi Ngạo Vật và Tạ Vũ Tiên như vậy cũng chẳng hiểu gì cả, bọn chúng càng không ngờ Giáo chủ phu nhân có nạn mà Thất Hải Ngư Tử lại thu mình rụt cổ, còn luôn miệng gượng cười, tựa như gặp phải chuyện rất khó xử.

Thiết Diện Cô Hành Khách Vạn Thiên Bình thấy bọn giáo đồ Thiên Tranh giáo đột nhiên ngừng chiến thì lấy làm kỳ quái, lão nhìn qua Y Phong, thấy trên mặt chàng cũng lộ vẻ kinh hãi, cả hai đều thầm tự hỏi mình :

- Bọn người này đang bày trò gì thế?

Đột nhiên nghe Diệu Thủ Hứa Bạch quát lớn một tiếng như sấm vang :

- Nằm xuống!

Tiếng quát chưa dứt thì đã có mấy tiếng kinh thiên động địa vang lên. Tiền Dực cười nhạt, nói :

- Sợ rằng chưa chắc làm gì được nhau.

Vạn Thiên Bình, Y Phong bất giác cùng nhìn về một hướng, lúc này chỉ thấy Tiền Dực và Hứa Bạch đều đã ngừng thân thủ, mặt đối mặt nhìn nhau trừng trừng. Thân hình Diệu Thủ Hứa Bạch hơi chồm tới trước, mục quang lấp lánh như điện, song thủ nổi đầy gân xanh từ từ đẩy ra trước, chốc chốc phát ra tiếng kêu “răng rắc” từ những khớp xương, tình thế tựa như hận không thể lập tức đánh chết thiếu niên đứng trước mặt mình.

Còn Tiền Dực thì mặt đầy vẻ lạnh lùng, tư thế đứng rất ngạo mạn, song trong ánh mắt dường như có đôi chút kinh khiếp. Tuy thỉnh thoảng song thủ hơi khẽ run, nhưng căn bản thân hình hắn vẫn đứng vững như núi.

Hai người nhìn nhau, chẳng ai nói một lời, chẳng ai lui hoặc tiến nửa bước. Vừa rồi song phương đối chưởng với nhau, Diệu Thủ Hứa Bạch muốn lấy nội công tu luyện mấy chục năm để đánh ngã đối phương, nào ngờ Tiền Dực tuy trẻ tuổi, nhưng nhờ mấy năm luyện nội công tâm pháp của Vô Danh lão nhân, nên vẫn có thể chống đỡ được.

Điều này chẳng những gây bất ngờ đối với Hứa Bạch, mà ngay cả Vạn Thiên Bình đứng ngàoi quan chiến cũng bất giác chau mày thầm tự hỏi :

- “Thiếu niên này là ai? Sao lại có võ công cao cường như vậy?”

Thất Hải Ngư Tử Vi Ngạo Vật chau mày nhìn bọn Đa Thủ chân nhân và Yến Sơn tam kiếm dần khuất vào cánh rừng già. Lúc này cũng vì tiếng quát như sấm của Hứa Bạch làm kinh động, nên lão mới quay đầu nhìn lại. Mục quang quét nhìn tứ phía, đột nhiên lão sải bước đi vào đương trường. Khi đến trước mặt Vạn Thiên Bình thì Vi Ngạo Vật khẽ hắng giọng, đoạn nói :

- Tệ giáo và các hạ vốn không thù không oán, hôm nay tuy vì Giáo chủ phu nhân mà xảy ra nhiều chuyện hiểu lầm, bây giờ trong tệ giáo lại xảy ra một biến cố to lớn, bọn tại hạ đành phải cáo biệt, ngày sau sẽ là bạn hay là thù, tùy ý các hạ chọn lựa vậy.

Vừa nói lão vừa dịch bước đến bên Tiền Dực, khi lời vừa dứt thì lão bất ngờ quay sang thầm thì với Tiền Dực mấy câu. Nào ngờ Tiền Dực vẫn trừng mắt nhìn Hứa Bạch không chớp, tựa như căn bản chẳng nghe Vi Ngạo Vật nói gì.

Hiện tại, mỗi nhân vật tại đường trường đều có ân oán của riêng mình, sư phức tạp của tình hình khá tế nhị, người ngoài cuộc tuyệt đối không thể hiểu. Trong đó, ân oán giữa Y Phong và Thiên Tranh giáo là thâm sâu nhất, chàng lạnh lùng theo dõi từng cử động của Thất Hải Ngư Tử rồi nhìn sang dung diện Vạn Thiên Bình, nhất thời cũng chẳng biết nên làm thế nào cho phải.

Đột nhiên Diệu Thủ Hứa Bạch lại quát một tiếng nữa, cước bộ khẽ động, thân hình khai triển như mãnh hổ, ngũ chỉ xòe ra như vuốt thương ưng, tả thủ xuất hư chiêu đánh vào bên phải Tiền Dực, hữu thủ xuất một chưởng đánh “vù”, kích vào đại huyệt Kỳ Gian dưới ngực trái của hắn.

Chiêu này xem ra rất bình thường, chẳng có gì lạ, nhưng lại là một tuyệt chiêu mà Diệu Thủ Hứa Bạch khổ tâm sáng tạo, trong thời gian mười năm tỉ thí với Vạn Thiên Bình tại Vô Lượng sơn. Vừa rồi Tiền Dực đối chưởng với Hứa Bạch, tuy bề ngoài không có biến hóa, nhưng thực ra chân khí đã tiêu giảm không ít, bây giờ thấy Hứa Bạch bất ngờ công kích, hắn không kịp suy nghĩ gì, vai trái khẽ lắc qua một bên, vai phải xuống tấn, định tránh né chưởng của đối phương.

Nào ngờ lúc đó Vạn Thiên Bình cười nhạt một tiếng và nói :

- Tả thủ xuất Xích Thủ Cầm Long, hữu thủ xuất Phụng Hoàng Triển Dực, chân phải tiến tới bước thẳng vào chính cung.

Lão ta nói rất nhanh, tựa như châu rơi mâm ngọc, tả thủ của Tiền Dực coi lại rồi duỗi ra, quả nhiên hắn thi triển ngay chiêu Xích Thủ Cầm Long. Nhưng hữu thủ lại không kịp cử động, bởi lẽ Vạn Thiên Bình nói quá nhanh, hắn chỉ nghe được câu đầu.

Vạn Thiên Bình chau mày, khẽ quát :

- Ngu quá!

Thất Hải Ngư Tử Vi Ngạo Vật đã lui ba bước, khi thấy Tiền Dực xuất chiêu Xích Thủ Cầm Long thì lão thầm kinh hãi. Nên biết theo võ học thông thường mà nói, chỉ cần lắc vai co chân phải, sau đó vung chưởng đánh ra mới hợp lý. Chính vì thế mà Vi Ngạo Vật lấy làm kỳ quái, tại sao Tiền Dực lại nghe theo lời của bằng hữu của đối thủ.

Chỉ có Y Phong mới biết ân oán giữa Hứa Bạch và Vạn Thiên Bình, và cũng biết chuyện bọn họ từng giao đấu mười năm trong Vô Lượng sơn. Vì vậy chàng biết chiêu thức của Vạn Thiên Bình nói ra, tất phải là tuyệt kỹ võ công phá chiêu này của Hứa Bạch.

Chợt nghe Diệu Thủ Hứa Bạch quát một tiếng rồi thu chưởng xoay người, thay đổi thế công, lúc này nếu Tiền Dực y theo lời Vạn Thiên Bình chân phải tiến tới, bước thẳng vào chính cung thì nhất định sẽ cướp được tiên cơ.

Vi Ngạo Vật nhìn Vạn Thiên Bình với ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên, cùng lúc đó, bỗng nhiên nghe Hứa Bạch quát lớn, thân hình xoay mạnh rồi bất ngờ bổ về phía Vạn Thiên Bình. Sự biến phát sinh đột ngột này khiến Vi Ngạo Vật, Tiền Dực đều sững sờ, nhất thời mắt tròn xoe, miệng há hốc.

Hứa Bạch gằn giọng nói :

- Họ Vạn kia, trả lại huyết cho ta!

Lời này khiến Y Phong bất giác nhớ lại cảnh tượng thê thảm trong núi Vô Lượng.

Chàng vốn là người gan dạ, can đảm, nhưng lúc này trong lòng bàn tay đã xuất đầy mồ hôi lạnh. Tiền Dực, Vi Ngạo Vật chẳng biết một chút chân tướng của chuyện này, nhưng nghe khẩu khí của Hứa Bạch, cả hai cũng cảm thấy ớn lạnh.

Trông Hứa Bạch lúc này chẳng khác một con cuồn glong, thi triển tuyệt chiêu trí mạng, hai quái nhân này động thủ còn kịch liệt gấp mấy lần khi Hứa Bạch và Tiền Dực động thủ. Y Phong thừa biết ân oán giữa hai nhân vật này là không thể hòa giải, và chàng hiểu rằng nếu có hóa giải cho bọn họ thì quả thật còn khó hơn lên trời.

Vi Ngạo Vật thấy Tiền Dực vẫn ngẩn người theo dõi thân thủ hai lão quái nhân thì lão ngầm thở dài một tiếng, đoạn kề tai Tiền Dực thầm thì mấy câu. Lần này, Tiền Dực hơi biến sắc, hắn quét mục quang nhìn ra xa rồi đột nhiên cao giọng nói :

- Ba năm sau, Tiền Dực sẽ ở đây kính chờ đại giá của các hạ.

Đang lúc hắn quay người thì nghe Diệu Thủ Hứa Bạch cười lớn mấy tiếng rồi nói :

- Được, được, ba năm sau...

Lão xoay chuyển thân hình rồi mãnh kích liên tiếp bốn chưởng, bốn chưởng này chẳng những như sấm động chớp giật, uy lực tuyệt luân, mà bộ vị xuất chiêu cũng khác thường. Điều này khiến Tiền Dực khẽ thở dài, thầm nghĩ :

- “Võ công của người này sao kỳ diệu đến thế?”

Nghĩ đoạn, hắn quay sang nói với Vi Ngạo Vật :

- Chuyện bên đó, các vị tự đi lo vậy, tại ha... tại ha...

Lời chưa dứt thì hắn đã xoay người, phất tay áo mà đi.

Vi Ngạo Vật biến sắc, lão ngạc nhiên nói :

- Tiền thiếu hiệp, ngươi...

Lão cũng nói chưa hết câu thì thân hình Tiền Dực đã lướt ra ngoài xa mấy trượng, chớp mắt đã dần khuất ở chốn xa trên đường sơn đầu.

Vi Ngạo Vật đứng ngẩn người một lúc, đột nhiên lão xoay người rồi lướt đi theo hướng bọn Tạ Vũ Tiên vừa đi.

Y Phong cũng định phóng theo, nhưng chàng nhìn lại thì thấy Hứa Bạch và Vạn Thiên Bình càng đánh càng kịch liệt, chàng biết nếu mình cũng bỏ đi thì nhất định hai lão quái sẽ đánh đến độ không chết không thôi. Khi đó chẳng biết ai sẽ tử thương dưới tay ai, thậm chí cả hai đều lưỡng bại câu thương cũng không chừng.

Giữa chàng và hai lão này tuy chẳng có ân nghĩa gì để nói, nhưng hiện tại chàng cũng không nhẫn tâm bỏ đi. Nhất thời có hàng loạt ý nghĩ nảy ra trong đầu chàng, tuy thừa biết căn cơ võ công của mình, nếu học thêm chiêu thức của hai lão quái này sẽ có nhiều ích lợi, nhưng ngay cả bản thân chàng cũng không nhìn một lần. Chàng cúi đầu suy nghĩ một lát rồi đột nhiên quát lớn :

- Vạn Hồng, cô nương làm sao thế?

Đoạn chàng tung mình phóng đi như chớp vào cánh rừng bên cạnh.

Thiết Diện Cô Hành Khách tuy lạnh lùng tàn khốc, nhưng nghe hai tiếng “Vạn Hồng” thì bất giác lão cũng kêu lên :

- Hồng nhi, ngươi làm sao vậy?

Lời chưa dứt thì lão đã tung người ra sau năm thước, chẳng để ý đến Hứa Bạch nữa, nhất thời truy theo Y Phong mà đi.

Đối với một nhân vật lạnh lùng như Vạn Thiên Bình, chỉ có một chuyện duy nhất đủ khiến lão phải động tâm, Y Phong biết rằng nếu muốn hai nhân vật này tạm ngưng chiến thì chỉ còn cách dùng tình phụ tử để đánh động Vạn Thiên Bình mà thôi. Do đó, tuy chàng chẳng thấy bóng dáng Vạn Hồng, nhưng vẫn cố ý la lớn rồi phóng đi, khi thấy Vạn Thiên Bình truy theo sau, chàng mừng thầm trong lòng và gia tăng cước lực.

Diệu Thủ Hứa Bạch ngẩn người một lát rồi dậm chân, nói :

- Ngươi chạy đến chân trời góc bể, lão phu cũng không bỏ qua cho ngươi.

Nói đoạn, lão cũng thi triển khinh công đuổi theo sau.

Võ công của ba người đều đủ thấy kinh thế hãi tục, vì thế chớp mắt đã khuất dạng trong rừng. Cánh rừng tuy khá yên tĩnh, nhưng bỗng nhiên có tiếng rên đau đớn từ xa loáng thoáng truyền lại. Y Phong hơi ngạc nhiên, chàng vội chuyển hướng lướt đi về phía có tiếng rên. Vạn Thiên Bình nghe tiếng rên này thì càng sốt ruột, lão mở miệng gọi lớn :

- Hồng nhi, là ngươi phải không, ngươi bị sao vậy?

Và chỉ sau hai bước nhảy, thân hình lão đã như mũi tên xuyên qua đám cây rậm rạp và lướt đến cạnh Y Phong, lão nói :

- Hồng nhi ở đó phải không? Cô ta bị sao vậy?

Y Phong khẽ lắc đầu, chân vẫn không dừng bước, chàng lướt qua mấy lùm cây rậm rạp nữa thì thấy có bóng người thấp thoáng, định nhãn nhìn kỹ hóa ra đó là bọn Yến Sơn tam kiếm.

Cõi lòng Thiết Diện Cô Hành Khách lúc này rối loạn như tơ vò, lão đề khí phi thân tới như chớp, song mục lạnh lùng quét nhìn ra, chỉ thấy bọn Yến Sơn tam kiếm, Lao Sơn tam kiếm, Nam Cung song kiếm, Tạ Vũ Tiên và Vi Ngạo Vật đang ngẩn người đứng trước một lùm cây rậm. Và tiếng kêu rên đau đớn từ trong lùm cây đó phát ra không ngớt.

Bọn này thấy bọn Vạn Thiên Bình vào rừng thì đều quay lại nhìn rồi lập tức chăm chú nhìn vào lùm cây, mặt đầy vẻ lo lắng và hoảng loạn, không ai nói một lời nào.

Vạn Thiên Bình trầm giọng hỏi :

- Trong đó là ai?

Lúc này lão đã nghe ra tiếng rên đó không phải là Hồng nhi của lão, nhờ vậy mà tâm thần đã bình tĩnh, nhưng bọn người kia chỉ quay lại nhìn lão rồi chẳng nói gì. Tiếng rên trong lùm cây càng lúc càng dồn dập, trên mặt bọn Tạ Vũ Tiên, Vi Ngạo Vật càng lộ vẻ khẩn trương, mục quang càng chăm chú nhìn vào lùm cây không chớp.

Thiết Diện Cô Hành Khách tuy hành tẩu giang hồ lâu năm, kinh nghiệm phong phú, kiến văn quảng bác, nhưng xưa nay chưa thấy chuyện khác thường như thế này, trong lòng cảm thấy kỳ quặc, lão thầm nghĩ :

- “Người kêu rên trong đó là ai? Xem ra tất có quan hệ rất lớn với bọn giáo đồ Thiên Tranh giáo này, nhưng sao bọn chúng không vào giúp đỡ? Hay là trong đó có cao thủ võ lâm nào đó làm bọn chúng đều khiếp sợ. Và cao thủ này đang thi triển cực hình với một người”.