Phiêu Du Giang Hồ

Quyển 1 - Chương 1: Xuyên không[1]!



Thượng Quan Tình, mười bảy tuổi, là một thiếu nữ thế kỷ Haimươi mốt hết sức bình thường, do sai sót nhỏ của người bạn sáng chế thiên tàiGiang Thần, cô đã xuyên không trở về thời cổ đại. Tại đây cô bị mọi người nhầmlẫn với Thượng Quan nữ hiệp sau cái chết bất ngờ của vị nữ hiệp này.

Nhờ thân phận mới, Thượng Quan Tình có được mối lương duyênđầy “oan nghiệt” với bốn huynh đệ nhà Âu Dương. Mặc dù cô đã “n+1” lần trốntránh nhưng vẫn không thoát khỏi vòng vây của bốn “mỹ nam” này.

Một Âu Dương Thiếu Nhân yêu mị, háo sắc nhưng cũng rất dịudàng.

Một Âu Dương Huyền lạnh lùng, cao ngạo nhưng luôn âm thầm bảovệ.

Một Âu Dương Y ngọt ngào, lãng mạn nhưng thi thoảng lại rấtquái gở.

Lại thêm Âu Dương Thiếu Nhiên vô cùng ngây thơ, đáng yêu.

Bốn huynh đệ nhà Âu Dương cũng là những người đầu tiên biếtđược bí mật về thân phận thực sự của Thượng Quan Tình. Cũng chính vì vậy mà kếhoạch “đào tạo” một “nữ hiệp” Thượng Quan Tình đại danh đỉnh đỉnh, võ công siêuphàm, uy chấn giang hồ đã ra đời. Và bắt đầu từ đó, Thượng Quan Tình tội nghiệpcủa chúng ta ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt, ôm uất hận mà đi ngủ vì sự “dạy dỗ”đầy tâm huyết của bốn mỹ nam nhà Âu Dương.

“Tiểu Tình, hôm nay chúng ta sẽ luyện cưỡi ngựa. Hãy tưởngtượng chút xíu nhé. Nàng và ta đang ở trong một khu rừng, thúc ngựa phi nhưbay, giống như chú chim nhỏ giữa rừng xanh đang dang rộng đôi cánh vậy. Cảnh tượngthật đẹp biết bao, trước mặt chúng ta ngập tràn hoa tươi như tắm mình dưới ánhtrăng sáng, lúc đó màn đêm đã…”

“Dừng! Đừng nói nữa!”, tôi vội vàng cắt lời huynh ấy.

“Âu Dương Y, huynh có chắc là phải luyện cưỡi ngựa trong rừngmới được không?”

“Tiểu Tình à, nàng không thấy lãng mạn hay sao?”

Cảm giác mồ hôi lạnh như bão lốc túa khắp người tôi thế nàylà sao?

Nhưng! Tôi có một dự cảm không lành, mặc dù quái nhân nămnào cũng có, nhưng quái nhân năm nay lại đặc biệt đông. Kỳ lạ, tại sao lại dừngngựa? Tôi nhìn về phía trước, miệng há thành hình chữ O.

“Âu… Âu Dương Y! Ở… ở đây sao lại có hổ thế?”

“À! Ha ha! Tiểu Tình à, đây là con vật yêu quý mà ta muốn tặngnàng. Nàng thích không?”, Âu Dương Y vẻ mặt nịnh nọt nói với tôi.

“Âu Dương Y, đồ dã man, đồ biến thái!”, con ngựa sợ hãi vộilao đi như bay, còn tôi tìm mọi cách cố sống cố chết bám chặt vào cổ nó.

[1] Xuyên không: Ý chỉ quá trình nhân vật vượt qua thời gian,không gian, tới một địa điểm, một thời đại khác. Có thể là từ hiện tại trở vềquá khứ hay từ quá khứ tới hiện tại, tương lai. Trong phạm vi nội dung truyệnnày, nhân vật chính đã xuyên không từ hiện tại trở về quá khứ.

“Đây là đâu vậy?”

“Ngươi đang ở đâu thì là chỗ đó chứ sao.”

“Làm ơn đi, ông nói thế thì khác nào không nói?”

“Thứ không khác thì vốn tự nó đã khác!”

“Không phải chứ! Ông già chết tiệt! Ông mau nói cho bổn cônương biết đây là đâu?”

Đừng trách tôi bất lịch sự khi nổi giận với một người giànhư thế! Tôi không kiềm chế được! Tôi chịu hết nổi rồi!

Thiết nghĩ Thượng Quan Tình tôi mới sống trên đời được mườibảy năm, tuy chưa va vấp nhiều nhưng hiểu biết cũng không đến nỗi kém.

Từ trước đến nay tôi chưa từng gặp ai nói chuyện kiểu như thế!Chỉ mỗi vấn đề “Tôi đang ở đâu”, mà phải hỏi đi hỏi lại đến nửa ngày trời vẫnkhông sao hỏi cho rõ được.

Nguyên nhân của sự việc là thế này.

Tôi tên Thượng Quan Tình, mười bảy tuổi, là một thiếu nữluôn sống mẫu mực. Chiều nay khi tan học, tôi bắt gặp con mèo nhà bà người bạncủa chị hàng xóm. Vì đuổi theo bắt con mèo đó, không cẩn thận nên bị rơi xuốngcống.

Thực ra chuyện này cũng rất bình thường, ai mà chưa một lầnngã xuống cống chứ. Chỉ có điều đây không phải là chuyện có thể lôi lên bàn mànói với nhau thôi.

À, các bạn sẽ hỏi thế sao tôi lại nói phải không! Tôi cũngchẳng muốn kể ra đâu! Nhưng… nhưng khi mở mắt ra nhìn, tôi bất ngờ phát hiệnmình đang đứng trên đỉnh núi, sau đó còn bất thình lình gặp phải một ông già kỳquái nữa chứ.

Đối với sự tồn tại của các hiện tượng siêu nhiên, từ trước đếnnay tôi luôn giữ thái độ bình tĩnh.

Nhưng tôi đang muốn về nhà!

Vì vậy, tôi mới cất lời hỏi ông già kia: “Tôi đang ở đâu?”.Thế mà đã nửa tiếng trôi qua, tôi vẫn chưa có được câu trả lời rõ ràng.

“Đây là mảnh đất vô dục!”



Được! Ông không muốn nói chứ gì! Tưởng rằng có thể dọa đượctôi hả? Phải cho ông thấy sự lợi hại của tôi! Hãy xem tuyệt chiêu của ThượngQuan Tình tôi đây!

Ngay tức khắc tôi đút tay vào túi quần, lấy ra một vật thểmàu đen, chĩa về phía ông già kia!

“Hừ! Tưởng tôi không tự mình xuống núi được hả? Chỉ cần mộtcuộc điện thoại là xong ngay”, tôi cười đắc ý.

“Reng, reng!!!”

“A lô! Xin chào! Tôi là Hứa Văn Cường[2]!”

[2] Hướng Văn Cường và Phùng Trình Trình là tên hai nhân vậtchính trong bộ phim Bến Thượng Hải.

“Xin chào! Tôi là Phùng Trình Trình…”, tôi trợn mắt, nói vẻkhông hài lòng.

Thần kinh! Lại còn xưng là Hứa Văn Cường! Đợi chị về sẽ trừngtrị mày cho xem.

“Xin lỗi! Trình Trình hiện đang ở chỗ tôi. Tiểu thư, làm ơnđừng nói bừa.”

“Thượng Quan Phong! Có phải mày bị điên không vậy? Hứa VănCường hả? Mày cho rằng mày đang đóng phim sao?”

Tức chết mất! Thượng Quan Phong chết tiệt! Chị muốn giếtmày! Cả ngày chỉ ôm mộng làm đại ca! Cả đời này, mày có đấu tranh vật lộn thếnào cũng chỉ là đàn em của chị thôi, có bản lĩnh thì đầu thai kiếp khác đi.

Ở đầu bên kia, chỉ nghe một giọng nữ truyền đến.

“Văn Cường à! Ai vậy?”, người con gái hỏi.

“Một con điên!”, tên khùng đầu máy bên kia nói.

Tôi nổi trận lôi đình, hét vào điện thoại: “Cái gì? Mày nóitao bị điên à? Mày…”.

“Tút tút…”

Thằng nhóc vô lương tâm chết tiệt, lại dám cúp điện thoạitrước chị mày, để xem lúc về chị có nện cho mày vài cái vào mông không?

“Vô dụng thôi, đây là thời cổ đại mà. Nhà ngươi đã từ tươnglai xuyên thời gian trở về đây, cuộc điện thoại mà ngươi vừa gọi, cả thời gianvà không gian đều bị đảo lộn hết rồi”, ông già kỳ quái vẻ mặt điềm nhiên nói vớitôi.

“Nếu tôi đang ở thời cổ đại, tại sao ông biết tôi từ tươnglai trở về? Hơn nữa, sao ông lại biết cái gì là điện thoại? Làm thế nào mà biếtđược chứ? Ông xem tôi là con ngốc sao?”

Dù Thượng Quan Tình tôi không được thông minh lắm nhưng ôngcũng chớ coi tôi là đồ ngốc.

Ông già đó bóc… Khụ, một khuôn mặt mới trẻ trung làm sao,khuôn mặt đó yếu ớt nói: “Vì tôi cũng từ tương lai trở về, vả lại vừa nãy dotôi không cẩn thận niệm nhầm thần chú nên cô mới đến đây”.

Tôi co rúm người…

“Đừng nói với tôi, cậu chính là chàng thiếu niên thiên tài vềmôn triệu hồi thần bí bị mất tích mà báo chí đăng tải suốt thời gian trước đấynhé!”

Trò đùa này chẳng có gì đáng cười cả.

“Cô cũng thông minh đấy chứ…”, tên đần đó lại nở nụ cườingây thơ vô tội trước mặt tôi.

Ngất!

“Vậy bây giờ tôi đang ở đâu?”

“Thời cổ đại…”





Dựa vào đoạn đối thoại trên, tôi đã rút ra được một kết luận:Tôi… xuyên không rồi…

“Ha ha!!! Ha! Ha! Ha! Ha!”, tôi ngửa mặt lên cười sung sướng.Đúng là không uổng mười bảy năm trời sống ở tương lai cứ ngày đêm mong ngóng đượctrở về cổ đại, cuối cùng mong ước cũng đã thành hiện thực.

Nên nhớ rằng Thượng Quan Tình tôi đây, từ đời ông nội củaông nội, tất cả đều theo ngành khảo cổ, đến lượt tôi, không ngờ lại được trở vềthời cổ đại, được trực tiếp tiến hành khảo sát thực địa. Vì thế tâm trạng hiệntại của tôi chỉ có thể dùng một từ để hình dung mà thôi: Sướng! À mà không phải!Phải là… cực sướng!

“Nè, cô… cô vẫn ổn chứ?”, cậu nam sinh hỏi vẻ yếu ớt.

“Không có gì, cậu maugiúp tôi kiếm bộ quần áo, tôi phải đi du ngoạn”, tôi hào hứng nói.

Cậu nam sinh mắt trợn tròn, bộ dạng kinh ngạc không tin nổi!

“Cô không sợ không thể trở về tương lai sao? Không sợ khôngthích ứng được với cuộc sống thời cổ đại sao? Liệu cô có thể sống được ở đâykhông?”

“Sao hỏi lắm thế! Đã đến đây rồi thì cứ chấp nhận số phậnđi”, tôi cười rạng rỡ nói.

Chị đây đang rất hào hứng, đừng có phá hủy hình tượng thời cổđại tươi đẹp của chị.

Thay một bộ y phục dành cho nam, sau đó soi gương đồng, tôiphát hiện hoá ra mình đẹp trai đến thế! Tiện tay vớ lấy một cái quạt! Ha ha! Quảlà hình ảnh công tử cổ đại tiêu chuẩn!

“Gió lạnh nhẹ đưa, trăng thu vô ngần, mảnh tâm tư đẹp chẳngcòn tròn vẹn…”, trong lúc hứng khởi, đột nhiên tôi cảm thấy mình rất giống ViTiểu Bảo[3].

[3] Vi Tiểu Bảo là nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết võhiệp nổi tiếng của Kim Dung – Lộc Đỉnh Ký. Đây cũng là cuốn tiểu thuyết cuốicùng của ông. Vi Tiểu Bảo được mệnh danh là “đệ nhất kỳ nhân” – người được ngôisao may mắn chiếu mệnh, phơi phới tiến thân từ chốn lầu xanh khách điếm lên đếntuyệt đỉnh vinh hoa, có địa vị cao trong triều đình. Vi Tiểu Bảo láu lỉnh, miệngtrơn như mỡ, ghi nhớ rành rọt và lặp lại trôi chảy những gì nghe được. Vì thếVi Tiểu Bảo là nhân vật điển hình được nhiều độc giả thanh niên ưa thích.

“Thượng Quan Tình, cô xác định sẽ sống ở thế giới cổ đại thậtsao?”, một giọng nói bất chợt vang lên cắt phăng dòng thi hứng đang trào dângtrong tôi.

Haizzz, đến lúc thì phải về thôi, tôi không về nhất định gấubông ở nhà sẽ rất nhớ. Hơn nữa, tôi còn muốn thành danh nhờ những kinh nghiệmkhảo cổ tại nơi này cơ mà.

“Đợi khi nào cậu về thì gọi tôi một tiếng”, tôi so vai nóicho xong chuyện.

Tóm lại, tôi nhất định phải ngao du một chuyến trước khi vềnhà.

“Chúng ta liên lạc với nhau bằng cách nào?”, anh chàng đó lạihỏi.

“Ừ nhỉ! Thế này đi, tôi có mang theo đoản tiêu củaHokage[4], từ giờ chúng ta sẽ dùng cái này để làm ám hiệu liên lạc.”

[4] Hokage (Hỏa Ảnh) là một hội ninja được hư cấu trong truyệnNaruto của tác giả Kishimoto Masashi. Họ là những ninja tối cao đứng đầu làng MộcDiệp, chỉ huy các ninja trong làng và lãnh nhiệm vụ bảo vệ làng.

Không ngờ vào lúc cần kíp, bộ truyện tranh mà tôi yêu thíchlại có tác dụng đến thế.

“Hokage à, tôi cũng thích!”, cậu bạn Giang Thần kia chăm chúnhìn tôi một lúc, nghiêm túc đưa tay ra.

Tôi toát mồ hôi lạnh, không nói được gì, quyết định chia ramỗi người một ngả quả nhiên là đúng đắn.

Đem theo cậu chàng đầu óc có vấn đề này, không chừng mìnhcòn phải chịu tội thay ấy chứ.

Thế là, tôi từ biệt Giang Thần đã đưa tôi về thời cổ đại, xuốngnúi.

Cổ đại ơi! Tôi đến đây…