Phiền Não Của Nữ Thần

Chương 20



Ba mẹ Chu biết có nói gì đi chăng nữa thì cũng không được đáp án vừa lòng liền tạm biệt Kỷ Thừa Hoài rời đi.

Trong lòng vẫn biết Kỷ Thừa Hoài cũng không làm sai cái gì, chỉ là lúc này, mẹ Chu vẫn cứ nhịn không được giận chó đánh mèo, bà quay đầu lại nhìn thoáng qua công ty rộng rãi khí thế. "Thừa Hoài không khỏi quá…… Việc này với nó mà nói căn bản không phải chuyện lớn, người đi trà lạnh, hôm nay tôi xem như là đã cảm nhận được."

Nếu vợ chồng Kỷ thị còn ở đó thì sự tình tuyệt đối không có khả năng là kết quả này.

Ba Chu cả đời thanh cao, hiện giờ vì con gái mà tới cầu một tiểu bối đã là cực hạn, hiện tại nghe vợ nói như vậy, ông xụ mặt giận mắng: "Bà nói gì vậy, lời của Thừa Hoài không có sai, là Tiểu Chỉ ở bên ngoài quá vô pháp vô thiên, cho rằng ai đều sẽ đến nhường nó, con mất dạy là lỗi của ba, lúc này nó cũng nên chịu áp chế!"

"Mặc kệ nói như thế nào, Thừa Hoài cũng nói sẽ không cho Lôi tiên sinh kia được quá phận, hôm nay đến đây một chuyến vẫn có hiệu quả. Lão Chu, hiện tại nói lại nhiều cũng vô dụng, về sau chúng ta có khi rất khó gặp lại Thừa Hoài." Mẹ Chu thở dài một hơi, "Đứa nhỏ này từ bé đến lớn tính tình vẫn quái dị lạnh nhạt như vậy."

"Người ta không hỗ trợ bà liền nói  quái dị lạnh nhạt?" Ba Chu giận trừng mắt một cái, "Khó trách Tiểu Chỉ trưởng thành lại có tính tình như thế, hơn phân nửa là do bà."

Hai vợ chồng bởi vì vấn đề giáo dục con gái mà suýt nữa ở cửa lớn Kỷ thị ầm ĩ lên.

Văn phòng của Kỷ Thừa Hoài ở tầng 22, anh đứng trước cửa sổ sát đất nhìn phía dưới hết thảy đều thật nhỏ bé.

Anh chán ghét cái gọi là ân tình lui tới, Chu Chỉ nhất định phải trả giá đắt vì cô ta vô tri ngu xuẩn. Cho dù hôm nay cha mẹ anh còn sống thì anh vẫn là sẽ làm ra quyết định như vậy.

Ở trong lòng cha mẹ, con cái vô luận làm cái gì tựa hồ đều mang theo lự kính, tự động mỹ hóa. Chỉ sợ tại nhà vợ chồng Chu gia nhìn ra, Chu Chỉ bất quá chỉ là có điểm tùy hứng, không lựa lời một chút, bọn họ tuyệt đối sẽ không thừa nhận con gái họ ngu xuẩn ác độc.

Trừ phi có năng lực bảo vệ con cái cả đời không chịu suy sụp cùng ủy khuất, bằng không nuôi con gái thành bộ dáng này, có thể trách được ai đây.

Nhìn đến vợ chồng Chu gia như vậy, Kỷ Thừa Hoài càng đau lòng vì Lộ Mạn Hề.

Cô tuy rằng có cha mẹ nhưng còn không bằng khi không có, tính cách cô đơn, có thể nói như là một mình lẻ loi chân chính.

Bởi vì một người râu ria làm Mạn Hề chịu ủy khuất, loại sự tình này Kỷ Thừa Hoài tuyệt đối sẽ không làm.

Về phần Lôi Tranh, anh tin tưởng trải qua chuyện năm đó, hắn sẽ không dám có bất luận ý tứ gì không an phận với Mạn Hề. Lúc này đây đoàn đội Lôi Tranh muốn tiến hành trả thù Chu Chỉ, anh sẽ không ngăn.

Chu Chỉ tỉ mỉ trang điểm một phen, ngồi ở nhà hàng đã hấp dẫn không ít tỉ lệ quay đầu. Cô ta tin tưởng chỉ cần Kỷ Thừa Hoài nguyện ý cùng cô ta tiếp xúc, anh nhất định sẽ phát hiện cô ta so với Lộ Mạn Hề mạnh hơn rất nhiều.

Cô ta ở toilet chỉnh lại trang điểm, lại đánh son môi, nhìn chính mình trong gương, cô ta mới vừa lòng.

Chuyện này đối với cô ta mà nói, khả năng cũng không phải chuyện xấu.

Lộ Mạn Hề lợi hại như thế nào, cô ta tin tưởng Kỷ Thừa Hoài vẫn sẽ nghe ba mẹ mình nói. Dù sao quan hệ giữa ba mẹ mình với chú Kỷ dì Kỷ cũng tốt như vậy.

Cô ta một lần nữa trở lại chỗ ngồi, trong chốc lát ba mẹ Chu đã tới.

Chu Chỉ ló đầu ra nhìn, không có nhìn thấy thân ảnh Kỷ Thừa Hoài, biểu tình cũng hoảng loạn, "Ba mẹ, anh Thừa Hoài như thế nào lại không tới? Là công việc bận quá sao?"

Bộ dáng này của con gái vừa thấy liền biết có tâm tư với Kỷ Thừa Hoài.

Mẹ Chu đem túi xách đặt lên bàn, nhìn con gái, thở dài một hơi thật sâu, "Tiểu Chỉ, lúc này con cũng phải nghe lời, không thể giống như trước kia……"

Lời nói còn chưa nói xong thì đã bị Chu Chỉ đánh gãy, "Mẹ! Anh Thừa Hoài đâu, anh ấy như thế nào lại không tới, có phải hai người căn bản không đi Kỷ thị?"

Chu Chỉ càng nói càng cảm thấy việc này chính là như vậy, lúc này mở miệng liền mang theo chút chất vấn còn có ý vị oán giận, "Ba mẹ, con biết mặt mũi hai người quan trọng nhất,  so với con còn quan trọng hơn, từ nhỏ đến lớn cứ như vậy, hai người hiện tại là chê con làm việc mất mặt đi?"

"Câm miệng!" Ba Chu không thể nhịn được nữa, "Chúng ta mới từ Kỷ thị trở về, Tiểu Chỉ, đều là người hơn 20 tuổi, nên vì hành vi của mình mà phụ trách!"

Mẹ Chu bị con gái nói một hồi, ngực đau, nửa ngày đều là nói không ra lời.

"Anh Thừa Hoài nói như thế nào, con không tin anh ấy không có phản ứng gì!" Chu Chỉ hiện tại giống như lâm vào si ngốc.

Mẹ Chu có thể đoán được con gái có tâm tư gì, vốn dĩ mới từ Kỷ thị ra, đối với Kỷ Thừa Hoài còn có chút tức giận, lúc này nhìn bộ dáng con gái, bà cũng không khỏi thương tâm lại còn có kinh hoảng. Từ khi nào con gái đáng yêu của bà biến thành như hiện tại, bộ dáng ngang ngược vô lý?

"Tiểu Chỉ, Kỷ Thừa Hoài có bạn gái, hơn nữa lúc này đây nó cũng nói rất rõ ràng, bọn họ không cùng con so đo, nhưng Lôi Tranh có thể so đo hay không, bọn họ còn quản không được." Mẹ Chu bình tĩnh chết lặng nói, "Mẹ nhìn Kỷ Thừa Hoài đối với bạn gái nó không phải là để bụng bình thường, con phải thu lại những tâm tư không nên có đó đi."

Chu Chỉ mờ mịt nhìn mẹ.

==

Cách giao thừa chỉ còn có hơn một tuần lễ, cho dù hiện tại tăng ca thêm giờ, cũng rất khó có thể đóng máy trước khi ăn tết.

Toàn bộ đoàn phim, cho dù là đạo diễn, cũng không khỏi nóng lòng về nhà.

Sau khi đạo diễn thương lượng xong, quyết định thả ba ngày nghỉ, bắt đầu từ giao thừa, ngày thứ ba đi làm trở lại.

Năm vừa rồi ăn tết, Lộ Mạn Hề là với Kỷ Thừa Hoài còn có ba mẹ cùng nhau ăn tết, năm nay còn không biết an bài như thế nào, nhưng nếu cô đã nói ra những lời kia, muốn cùng cha mẹ phân rõ giới hạn, hiện tại tự nhiên không có khả năng tự vả mặt.

Bắt đầu từ ngày hôm qua, mẹ Lộ đã không ngừng gửi tin nhắn qua WeChat cho cô, còn gọi điện thoại cho Quách Dĩnh.

Kết thúc một ngày quay, Lộ Mạn Hề nằm ở trên giường nghỉ ngơi, Quách Dĩnh ở trong phòng chần chờ trong chốc lát một lúc mới nói: "Mạn Hề, năm nay em an bài ăn tết như thế nào?"

"Mẹ em lại gọi điện thoại cho chị?" Lộ Mạn Hề hỏi ngược lại.

Quách Dĩnh bất đắc dĩ gật gật đầu, "Bà kêu chị bảo em, giữa người thân với nhau không có cách đêm thù, bây giờ ăn tết người một nhà muốn đoàn viên, hy vọng em có thể trở về."

"Chị, mấy năm nay em như thế nào trong mắt chị đều nhìn thấy, bọn họ căn bản là không coi em như con gái mà đối đãi, hiện giờ bám lấy em như vậy, bất quá là sợ về sau không ai cho bọn họ như máy ATM để dùng. Em cảm thấy en đã làm được đủ tốt." Lộ Mạn Hề nghiêm túc mà nói, "Em cho bọn họ ở một phòng giá trị bao nhiêu tiền chị cũng biết, đó là cái có người phấn đấu cả đời cũng không chiếm được. Chị, không cần đáng thương cho bọn họ, bọn họ sống còn khá hơn đại đa số người trên thế giới."

Khinh nghiệm đời trước nói cho cô biết, đối đãi người tất yếu, thật sự không thể nhân từ nương tay, cho dù người này là ba mẹ của mình.

Không có duyên với cha mẹ không quan trọng, sợ nhất chính là đau khổ đi cầu duyên phận.

Quách Dĩnh ừ một tiếng: "Em để lại cho bọn họ phòng ở, cũng đủ cho bọn họ giàu có cả đời."

Thấy không khí ngưng trọng, Quách Dĩnh thoải mái mà nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, mẹ chị nói, năm nay ăn tết ở nhà chị, nên em sẽ không cự tuyệt chứ?"

Lộ Mạn Hề tự giễu cười, "Chị cho rằng đây là cái em có thể làm chủ?"

Ở nơi nào ăn tết, cùng người nào ăn tết, trước nay đều không phải cô định đoạt.

Cô tin tưởng Kỷ Thừa Hoài đã an bài tốt, cô chỉ cần ngoan ngoãn mà đi theo anh là được.

Quách Dĩnh cười nhạo một tiếng, "Kỷ tiên sinh khẳng định mang em ra ngoài chơi. Được, chị sẽ nói với mẹ, năm nay bà làm không ít lạp xưởng, lần này em có có lộc ăn."

Mẹ Quách làm lạp xưởng, ngay cả người kén ăn như Kỷ Thừa Hoài đều khen không dứt miệng.

Sau khi Quách Dĩnh rời khỏi, điện thoại Lộ Mạn Hề vang lên, là Kỷ Thừa Hoài gọi đến.

Anh thật là véo chuẩn thời gian.

Lộ Mạn Hề tiếp, mở miệng nói câu đầu tiên chính là: "Em phải ngủ."

Kỷ Thừa Hoài ngồi trên xe, màn đêm buông xuống, mùa đông trên đường chỉ có vài người, con đường hai bên đều treo lên đèn lồng màu đỏ vui mừng, biểu thị cái ngày lễ long trọng nhất quốc gia sắp đến.

Cô đây là đang oán giận anh điện thoại tới quá trễ sao?

"Mượn em năm phút." Kỷ Thừa Hoài vốn dĩ không tính nói với Lộ Mạn Hề chuyện hôm nay phát sinh, anh cảm thấy những việc này không nên chiếm cứ tinh thần cô, đây không phải việc cô nên nhọc lòng.

Chỉ là khoảng thời gian trước lời cô nói cứ ở bên tai đúng giờ vang lên.

Có lẽ giữa bọn họ hẳn là phải thẳng thắn thành khẩn hơn một chút?

Giống các cặp đôi khác, báo cáo hành trình của nhau.

Phụ nữ luôn là đối với loại chuyện này phá lệ để ý, bất quá nếu cô muốn hiểu biết anh mỗi ngày đang làm cái gì, anh sẽ làm theo. Kỷ Thừa Hoài nghĩ nghĩ, nói: "Em nói không sai, hôm nay ba mẹ Chu Chỉ đã tìm tới cửa."

Lộ Mạn Hề vốn dĩ mơ màng sắp ngủ, nghe được lời này, tinh thần lập tức tỉnh táo.

Chu Chỉ thật đúng là như cô sở liệu dọn ra cha mẹ, không biết chiêu này dùng được hay không dùng được đây!

Cô ngồi ngay ngắn, một đôi mắt to tràn đầy tò mò, "Thật sự nha? Sau đó thì sao?"

Nghe trong thanh âm của cô tràn đầy sức sống, Kỷ Thừa Hoài thấp thấp mà nở nụ cười, "Em thật sự rất bát quái."

"Đừng nói nữa." Lộ Mạn Hề hừ một tiếng.

"Anh nói. Bọn họ hy vọng anh cảnh cáo Lôi Tranh một chút." Kỷ Thừa Hoài cảm thấy không thể tưởng tượng, anh không phải người lo chuyện bao đồng, vợ chồng Chu gia như thế nào lại không biết xấu hổ tìm tới, yêu cầu anh đi can thiệp việc của Lôi Tranh, chỉ sợ phương diện này Chu Chỉ cũng có bút tích.

Lộ Mạn Hề tuy rằng đoán trước được bọn họ sẽ tìm Kỷ Thừa Hoài, nhưng chân chính nghe được vẫn là không khỏi ngạc nhiên.

Chu Chỉ đắc tội Lôi Tranh, chẳng lẽ còn không cho Lôi Tranh trả thù lại?

Đây là cái mạch não gì?

Lộ Mạn Hề càng tò mò là kết quả, "Anh đáp ứng rồi sao?"

Lấy hiểu biết của cô với Kỷ Thừa Hoài, hẳn là anh sẽ không đáp ứng. Bất quá loại việc này cũng không chắc, dù sao ba mẹ Chu Chỉ cùng ba mẹ anh là bạn tốt, này không nhìn mặt tăng còn phải nhìn mặt Phật đây.

Nếu là Kỷ Thừa Hoài đáp ứng rồi thì thật là đủ nghẹn khuất.

Không biết có phải hôm nay quan hệ quá mức bận rộn hay không. Thanh âm thanh lãnh của Kỷ Thừa Hoài giờ phút này hơi có vẻ khàn khàn, "Nếu là đáp ứng rồi, chỉ sợ sẽ bị sư tử Hà Đông rống gia đình không yên."