Phiến Đá Nở Ra Hoa Phù Tang

Chương 23: Ở chung một phòng



Tang Cẩn ôm chăn gối ra khỏi phòng, không hề nói chuyện mà trực tiếp đi về phía sô pha.

Bàng Lỗi nghe tiếng mở cửa, ánh mắt cũng bị hấp dẫn đưa qua, anh nhìn cô, vài giây sau mới có thể nhận ra rằng cô chỉ mặc áo ngủ, vì thế vội vàng dời tầm mắt đi.

"Anh vẫn nên ngủ một lát đi. Người không phải làm bằng sắt, sao có thể mấy ngày mấy đêm không ngủ được?" Tang Cẩn vừa nói vừa đặt chăn gối lên ghế sô pha.

Trên giường Tang Cẩn có hai cái chăn, hai cái gối, vừa lúc có thể đem ra đây một bộ. Nơi này chỉ có một phòng ngủ, một phòng khách, nếu kêu anh về nhà, anh khẳng định sẽ không đồng ý. Vậy thì cô chỉ đành kêu anh ngủ trên sô pha, so với không ngủ, làm việc suốt đêm vẫn còn tốt hơn nhiều.

"Tôi không ngủ được, ngày mai sẽ ngủ bù." Bàng Lỗi vẫn ngồi yên không nhúc nhích.

Tang Cẩn xoay người nhìn anh, sau đó đi tới bàn làm việc: "Anh đừng nói với tôi là ba ngày chưa phá được án thì ba ngày anh không ngủ nha? Nếu lỡ ba ngày không phá được án thì sao?"

"Ba ngày nhất định sẽ phá được." Bàng Lỗi đột nhiên tăng thêm nửa phần ngữ khí, "Nhiều manh mối như thế, vụ án đơn giản này ba ngày là đủ."

"Thế những án treo hơn cả thập niên thì sao? Nếu lỡ vụ này giống thế, anh định mấy thập niên cũng không ngủ à? Anh có phải tưởng mình là thần tiên hay không?" Cô vòng ra sau bàn làm việc, trực tiếp nắm lấy áo, đẩy anh đi về phía sô pha.

"..." Bàng Lỗi không khỏi bất ngờ trước chiêu này của cô.

Tang Cẩn đột nhiên dựa vào gần anh như vậy, mùi hương trên người cô như có như không, như cơn thủy triều lao vào lòng anh. Anh bỗng nhiên trở nên vụng về, ngay cả trái tim cũng bắt đầu loạn nhịp. Chờ anh hoàn hồn, cô đã đẩy anh ngã xuống sô pha.

"Quần áo trên người chắc không cần tôi cởi giúp anh đâu nhỉ? Mà dù sao việc này tôi cũng không am hiểu, ngủ ngon." Tang Cẩn vừa nói vừa đi tới cửa, sau đó tắt đèn, căn phòng lập tức rơi vào bóng tối.

Tang Cẩn mò mẫm đường về phòng, trong bóng đêm lại đột nhiên lóe lên tia sáng. Bước chân cô dừng lại, theo ánh sáng đi qua. Thì ra là anh mở màn hình di động, chiếu sáng cho cô.

Cô muốn nói "Cảm ơn", khóe môi khẽ động vài lần nhưng cuối cùng lại không phát ra âm thanh. Mấy ngày nay, những nơi cô cần nói "Cảm ơn" còn ít hay sao? Rốt cuộc, cô quyết định không nói gì cả, yên lặng trở về phòng, cẩn thận đóng chặt cửa lại.

Tang Cẩn lăn lộn trên giường nhưng vẫn tài nào không ngủ được. Tối qua cô không để ý ở trong khách sạn cùng một người đàn ông sẽ có gì đó không ổn, nhưng hôm nay, cô lại đột nhiên phát hiện cái cảm giác này vô cùng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức khiến cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh xuyên qua không khí, từ phòng khách bay vào phòng ngủ, tràn ngập xung quanh.

Bên ngoài đã không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa, cô không biết anh đã ngủ hay chưa, cả người bò dậy định ra ngoài tiếp tục nghiên cứu vụ án. Cô muốn ra ngoài xem, nhưng lại sợ phải tới gần anh.

"Phanh!" Một tiếng vang lớn làm Tang Cẩn bừng tỉnh, cô lập tức mở đèn ngủ đầu giường, kinh hoảng ngồi dậy.

Thì ra là cô quên đóng cửa sổ, gió lớn thổi vào làm cánh cửa đập mạnh một cái.

Tang Cẩn nhảy xuống giường, muốn tới đóng cửa sổ, nhưng nhìn trời bên ngoài tối om, cô đột nhiên sợ hãi.

Vốn dĩ tối nay thảo luận vụ án của Đàm Tuyết Thiến, sau đó còn đọc báo cáo kiểm tra tử thi đã khiến cô rùng mình, hiện tại, nhìn đâu cô cũng cảm thấy kinh sợ. Cô đột nhiên không muốn bản thân chậm trễ một phút nào cả, lập tức ôm chăn gối trên giường, nhanh chóng chạy ra.

Kết quả, cửa vừa mở, cô liền đụng phải một người.

"Sao thế?" Bàng Lỗi nhíu mày nhìn cô đang ôm chăn gối.

"Sao anh lại đứng ngoài cửa thế này? Anh muốn ngủ trong phòng sao? Vừa lúc, anh ngủ trong phòng đi, tôi ngủ ngoài phòng khách." Tang Cẩn không đợi anh đồng ý, trực tiếp vòng qua người anh đi về phía ghế sô pha còn trống, sau đó trải chăn lên rồi lập tức chui vào ổ.

Cô nhìn anh đi vào phòng, hình như là đóng cửa sổ lại. Cô cho rằng anh sẽ ngủ bên trong, nhưng kết quả, anh trở về phòng khách, nằm xuống chiếc ghế sô pha đối diện.

Tang Cẩn kéo chăn xuống, vốn dĩ chỉ để lộ hai mắt nhìn thì bây giờ cả khuôn mặt nhỏ đều đã lộ ra. Cô nằm bên phải có thể nhìn rõ người đàn ông nằm phía đối diện, một tay gối đầu, một tay đặt trước ngực, hai mắt nhắm chặt.

"Anh ngủ rồi sao?"

Liệu anh có nhìn ra manh mối gì không? Có phải anh đang chê cười cô, cho rằng cô sợ hãi nên mới chạy ra phòng khách ngủ không?

"Lập tức." Người đàn ông chỉ trả lời hai chữ, cả người không hề động đậy. Trong màn đêm, giọng anh vô cùng thấp nhưng lại giàu cảm xúc như giọng trầm trong bản nhạc giao hưởng, so với cách bình thường nói chuyện hoàn toàn khác nhau.

Tang Cẩn không biết có phải vì trong phòng nhiều người hay vì nghe được giọng nói dễ nghe thư thái như vậy, cảm giác sợ hãi của cô cũng lập tức biến mất: "Vậy được rồi, tôi cũng lập tức đi ngủ."

Nói xong, cô xoay người, đưa lưng về phía anh, nhắm hai mắt lại, bắt đầu đếm cừu.

Sáng hôm sau, nghe tiếng đập cửa, Tang Cẩn lập tức bò dậy, nhảy xuống sô pha, đi mở cửa.

Ngoài cửa là một người đàn ông đã thay quần áo, gương mặt cũng rạng rỡ hẳn lên.

Sớm như vậy, anh đã về nhà rồi sao?

Tang Cẩn mở to hai mắt nhìn anh, có chút không tin được.

Anh đưa một cái túi cho cô: "Đây là bữa sáng. Có việc cứ gọi cho tôi, nếu gọi không được thì trực tiếp tìm Tiểu Vạn hoặc Thích Nguyệt. Nhớ kỹ, hôm nay ở trong khách sạn, không được ra ngoài..."

Bàng Lỗi còn chưa nói xong, cô đã cắt ngang: "Tôi có thể đi nằm vùng với anh được không? Không thể về trường đi dạy, tôi một mình ở khách sạn có chút... Tôi bảo đảm không quấy rầy anh phá án."

Tang Cẩn thật sự không nói nên lời, một mình ở lại khách sạn sẽ rất nhàm chán, cũng sẽ nôn nóng. Đương nhiên cũng vì hôm qua, cô đột nhiên cảm thấy bản thân thích tham dự quá trình quá án, đi cân nhắc từng chi tiết, không ngừng đặt ra nghi ngờ rồi tự mình đi tìm đáp án. Mỗi một đáp án có được đều khiến cô cảm thấy có chút thành tựu.

Bàng Lỗi vẫn luôn im lặng.

Anh không mang cô đi bởi vì bản thân cảm thấy không an toàn, nhưng vừa rồi cô lại ấp a ấp úng khiến anh nghĩ rằng cô sợ một mình ở đây.

Giống như đêm qua, chỉ vì cửa sổ bị gió thổi phát ra tiếng động, cô đã sợ tới mức không dám ngủ một mình. Anh hoàn toàn không ngờ, một cô gái thoạt nhìn không sợ trời không sợ đất như cô lại có lá gan nhỏ như thế.

Nhìn cô tối qua vật vã như vậy, anh cũng biết ở đây một mình sẽ rất khó khăn cho cô, thậm chí anh từng nghĩ rằng, liệu có nên mang theo cô nằm vùng hay không?

Hai người giằng co một hồi, chuông di động của anh đột nhiên vang lên.

Bàng Lỗi nhìn màn hình di động rồi nhanh chóng nghe máy: "Kết quả thế nào?"

"Boss, anh nhất định không ngờ tinh dịch trên cổ tay áo Đàm Tuyết Thiến là của ai đâu!" Đầu bên kia vang lên tiếng của Chu Tiểu Vạn.

Giọng Chu Tiểu Vạn không nhỏ nên Tang Cẩn hoàn toàn nghe được. Thời điểm nghe cậu ta nói ra cái tên, cả người cô sững lại. Sau đó bọn họ tiếp tục nói chuyện, cô không nghe vào nữa.

Mãi đến khi anh dập điện thoại, cô mới nhìn anh, kiên quyết: "Tôi muốn đi theo anh."

Bàng Lỗi nhìn cô, nhìn khuôn mặt bình tĩnh dần dần rơi vào khủng hoảng, thất vọng. Anh biết cho dù bản thân có từ chối, cô cũng sẽ đi, giống như những lần anh không đồng ý cho cô xem hồ sơ án treo vậy, cô vẫn sẽ bám riết không tha.

"Tôi cho cô nửa tiếng." Nói xong, Bàng Lỗi vòng qua, đi vào phòng khách, ngồi xuống sô pha.

"7 phút là đủ!" Tang Cẩn hoàn hồn, nhanh chóng đóng cửa lại, sau đó về phòng thay đồ, vệ sinh cá nhân đơn giản rồi chạy ra phòng khách, gấp rút lột vỏ trứng gà, "Tôi xong rồi, đi thôi!"

"Gấp cái gì? Ăn sáng trước đã." Anh đưa quả trứng đã lột sẵn vỏ cho cô, ý bảo cô ngồi xuống.

Tang Cẩn đưa tay nhận lấy, ngón tay anh xẹt qua tay cô, bọn họ giống như vừa bị điện giật, hai bên lập tức rút ra.

Cô ngồi xuống sô pha, bắt đầu ăn trứng, ánh mắt nhìn mặt bàn trước mặt có hộp sữa bò đã được cắm ống hút đầy đủ.

Trong đầu bỗng nhớ lại, hôm qua cũng vậy, anh lột sẵn trứng cho cô, còn cô thì tùy tay cầm hộp sữa trên bàn uống sạch... Hình như cô rất tự nhiên nhận những gì anh làm cho cô, bản thân không hề ý thức được, quan hệ giữa bọn họ chẳng qua là cảnh sát bảo vệ nhân chứng.

Đãi ngộ như vậy, lúc bà ngoại vẫn còn, cô cũng hưởng thụ như thế. Bà ngoại đi rồi, cô phải lập tức thích nghi với cuộc sống của một người.

Nhưng hiện tại có người đối xử với cô như thế, hơn nữa là một người không thân không thuộc, đặc biệt hơn lại là đàn ông, cô bỗng nhiên cảm thấy thấp thỏm, tuy rằng trong lòng vô cùng ấm áp, giống như ánh nắng ban mai xuyên vào cửa sổ chiếu sáng căn phòng.

Tang Cẩn nhìn trộm anh.

Hôm nay anh không mặc áo thun màu đen mà thay bằng sơ mi trắng, ống tay áo tùy tiện cuộn lại lộ ra một đoạn cánh tay, từng ngón thon dài, linh hoạt, thỉnh thoảng lật lật vài trang giấy. Anh cúi đầu, cặp lông mày đen rậm giống như kinh mực, đôi mắt chuyên chú đọc tài liệu trong tay.

"Ăn xong rồi sao?" Anh đột nhiên buông tài liệu, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt hai bên lập tức chạm nhau.

Tang Cẩn hoảng hốt, vội nhét toàn bộ trứng gà trong tay vào miệng, một bên gật đầu. Bỗng dưng, cô bị nghẹn lại, có lẽ là vì ăn quá nhanh.

"Tại sao cô lại gấp như vậy? Kỷ lục 7 phút đã được tự cô phá vỡ rồi, đây chắc hẳn là kỷ lục thế giới." Anh vừa nói vừa cầm hộp sữa đưa cho cô.

Tang Cẩn muốn cười, nhưng rồi bị nghẹn tới hoảng loạn, cô chỉ nhận hộp sữa, hút mạnh một hơi đem trứng gà trôi vào bụng. Khó khăn lắm mới trở lại bình thường, cô vừa định đứng lên muốn đi, nhưng anh lại đứng dậy, đi tới ngăn tủ cạnh đó, bên trên là một cái khay, ấm nước và mấy cái ly.

Anh rót nước ra rồi cầm ly về sô pha đưa cho cô. Đây là muốn cô tráng miệng hay sao?

Tang Cẩn không thể liên hệ người đàn ông săn sóc tỉ mỉ trước mặt này cùng người mỗi lần cô đến cục cảnh sát yêu cầu xem hồ sơ án treo.

Đây thật sự là cùng một người sao?

Cô vừa uống nước, trong lòng thầm đặt câu hỏi. Uống nước xong, chuông di động đột nhiên vang lên.

Tang Cẩn bắt máy, lại một lần nữa bị dọa khiếp sợ.