Phía Dưới Hoang Đường

Chương 38: Bảo bối của Lục Thanh Trạch



Editor: NU

Beta: Đá bào



Vưu Niệm được đưa về phòng ngủ.

Cô nằm trên giường, khuôn mặt ửng hồng vùi vào gối, giọng nói khàn khàn: “Lục Thanh Trạch, anh cố ý làm vậy sao?”

Với cường độ vận động vừa rồi, cô vô cùng nghi ngờ Lục Thanh Trạch đang cố ý trả thù.



Lục Thanh Trạch không trả lời, lấy áo ngủ cho cô rồi rời khỏi phòng.

Khi anh quay lại lần nữa, trên tay anh cầm một chiếc máy sấy tóc.

“Nằm sang đây một chút.” Sau khi cắm điện, Lục Thanh Trạch ngồi ở mép giường dặn dò.

Vưu Niệm chậm rãi đi tới, tựa đầu vào lòng Lục Thanh Trạch, nhắm mắt lại.

Giây tiếp theo, chiếc khăn lau tóc trên đầu cô được tháo ra, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng gió thổi từ máy sấy tóc.

Vưu Niệm có thể cảm nhận được những ngón tay của Lục Thanh Trạch đang di chuyển trên tóc cô.

Cử chỉ rất ôn nhu khiến cô cảm thấy thoải mái đến mức muốn ngủ.

Vưu Niệm mở mắt ngẩng đầu nhìn lên.

Cằm của người đàn ông rất tinh xảo, yết hầu trên cổ nhô lên rõ ràng, mái tóc đen ướt đẫm trên trán, mặc một chiếc áo phông trắng, trông anh trẻ bình thường một chút. Môi anh hơi mím lại, vẻ mặt nghiêm túc như thể đang làm bài tập vậy.

Mẹ nó, đẹp quá.

Vưu Niệm bất ngờ không kịp phòng ngừa bị sắc đẹp của anh làm cho choáng váng.

Cô giật mình, cách một lớp áo chọc vào bụng Lục Thanh Trạch.

Lục Thanh Trạch dừng lại, liếc nhìn cô, rồi tiếp tục sấy tóc cho cô.



Sau khi tiếng máy sấy dừng lại, căn phòng bỗng im phăng phắc.

“Em giúp anh sấy tóc nhé.” Vưu Niệm đứng dậy khỏi anh, đột nhiên nổi lên ý tốt.

Cô nhận lấy máy sấy tóc trên tay Lục Thanh Trạch, quỳ trên giường, bật công tắc sấy tóc cho anh.

Tóc Lục Thanh Trạch ngắn nên khô rất nhanh.

Vưu Niệm sấy được một nửa.

Cô thuận tay ném máy sấy tóc lên bàn cạnh giường ngủ, nhảy qua ngồi lên người Lục Thanh Trạch.

Ngón tay ôm lấy mặt của anh, Vưu Niệm nhìn ánh mắt của anh mang theo chút hoài niệm, tự lẩm bẩm nói: “Nhìn anh như này có chút giống khi còn học cấp ba.”

Lục Thanh Trạch có nước da trắng, mặc quần áo trắng và quần đen, môi đỏ và răng trắng, nhìn rất sạch sẽ, có mấy phần giống với hồi cấp ba.

Vưu Niệm thực sự bị cuốn hút bởi ngoại hình và dáng người này.

Cô cong môi, nhịn không được mà ghé vào hôn anh, không chút keo kiệt khen ngợi và thích thú: “Thật là đẹp.”

Lục Thanh Trạch nhướng mi, mím môi mỏng, giọng nói có chút nặng nề: “Đẹp hơn so với người đàn ông hôm nay không?”

Vưu Niệm giật mình, sau khi suy nghĩ kỹ mới nhận ra anh đang ám chỉ Quách Nghiêu.

Vưu Niệm nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt trêu ghẹo.

Nhìn một chút, cô đột nhiên bật cười, ngón tay sơn móng tay màu đỏ rượu chọc vào má người đàn ông, nói giọng trêu chọc.

“Lục Thanh Trạch, anh sẽ không ghen đến bây giờ chứ?”

Lục Thanh Trạch thoáng chút ngượng ngùng, anh vươn tay nắm lấy những ngón tay mảnh khảnh của cô.

Vưu Niệm cười hai tiếng, nhưng dù sao cũng giải thích.

“Em gần như không nhớ rõ người này nữa, anh thấy sao?”

“Anh ta làm việc ở một công ty điện ảnh và truyền hình, xem như là người cùng nghề nên nói với nhau vài câu.”

Lục Thanh Trạch giữ chặt vòng eo đang vặn vẹo của cô, lông mi đen dài hơi rũ xuống, trầm thấp “ừm” một tiếng.

Thực ra, anh cũng biết dù Vưu Niệm có nhiều bạn khác giới nhưng cô không phải là người tùy tiện. Chỉ là anh không kiềm chế được sự ghen tị của mình. Nếu có thể, anh thực sự không muốn Vưu Niệm để ý đến những người đàn ông khác.

Vưu Niệm nâng cằm lên, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp chuyển động, đôi môi cong cong hôn anh, giọng nói ngọt ngào như tiếng suối róc rách.

“Anh là đẹp trai nhất.”

Khi trò chuyện với Quách Nghiêu, Vưu Niệm chỉ coi “Hợp tác” trong miệng anh ta là một lời nói lịch sự, xét cho cùng, trong các trường hợp xã giao, loại lời khách sáo như vậy có rất nhiều.

Không ngờ, hai ngày sau, cô thật sự nhận được cuộc gọi từ Quách Nghiêu, muốn nói chuyện với cô về việc mua bản quyền.

Có tiền đến mà không lấy thì là mất tiền.

Cả hai đã hẹn nhau tại Công ty điện ảnh và truyền hình Tân Vấn để trò chuyện chi tiết.

Trước quyển “Ngày nắng” được thảo luận với giám đốc Chu, hiện tại trong tay Vưu Niệm có một số bản quyền tiểu thuyết bị bỏ trống.

Trong số đó, nổi tiếng nhất có lẽ là tác phẩm đầu tay “Bên ngoài núi xanh” của cô.

Quả nhiên, Quách Nghiêu cũng có ý với cuốn này.

Anh ta muốn cùng một lúc bao trọn bản quyền của hai cuốn vườn trường “Bên ngoài núi xanh” và “Tuổi thơ dài đằng đẵng”.

Vưu Niệm từ chối mà không cần suy nghĩ.

“Tôi sẽ không bán ” “, nhưng “Thời gian ngắn” có thể đàm phán.”

“Vưu Niệm có phải cô có điều gì băn khoăn đối với công ty của chúng tôi không?” Quách Nghiêu ra hiệu cho trợ lý của mình: “Pha một tách cà phê cho cô Vưu đây.”

Sau khi trợ lý rời đi, Quách Nghiêu nói tiếp: “Mặc dù công ty chúng tôi thành lập chưa lâu, nhưng thành tích trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình của chúng tôi vẫn rất tốt. Cô là người trong ngành nên chắc cũng biết điều đó.

Vưu Niệm mím môi: “Tôi không quan tâm đến công ty của anh. Tôi cũng sẽ trả lời như vậy đối với bất kỳ công ty nào khác.”

“Tại sao?” mười ngón tay Quách Nghiêu đan chặt với nhau để trên mặt bàn, mái tóc được chải tỉ mỉ, đôi mắt hơi híp lại dưới cặp kính gọng vàng: “Cô có thể nói cho tôi biết lý do được không?

“Lý do cá nhân, tôi xin lỗi.” Vưu Niệm trả lời.

Quách Nghiêu mỉm cười, giọng điệu rất ôn nhu: “Vưu Niệm, tôi hơn cô vài tuổi, chúng ta là chỗ quen biết cũ, cô không cần phải đề phòng tôi như vậy.”

Vẻ mặt dịu dàng của anh ta trông rất vô hại, anh ta chăm chú nhìn Vưu Niệm: “Để tôi đoán một chút, cuốn tiểu thuyết này có liên quan đến những việc cô đã trải qua, rất quan trọng đối với cô có phải không?”

Hơi thở của Vưu Niệm đột nhiên cứng lại, cô không ngờ Quách Nghiêu lại nhạy bén như vậy.

“Không phải…” Cô đáp lại trong tiềm thức.

Lời nói của cô bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa.

Trợ lý của Quách Nghiêu bước vào, nhẹ nhàng đặt ly cà phê trước mặt hai người họ.

Quách Nghiêu uống một hớp trong chén, tựa lưng vào ghế, tựa như lão thiên gia.

“Vưu Niệm, chuyện này không có gì đâu, là điều bình thường thôi. Tôi cũng đã gặp rất nhiều biên kịch trong ngành này, những người tác giả như em rất thận trọng với những tác phẩm có bóng dáng của chính mình …”

Khi nhìn thấy biểu hiện của Vưu Niệm, Quách Nghiêu đã hiểu được vài phần.

Dù Vưu Niệm đã tốt nghiệp cách đây vài năm nhưng ở trước mắt anh ta vẫn còn quá non.

Hơn nữa, từ buổi xem mắt năm đó, anh ta đã điều tra quá khứ và sở thích của Vưu Niệm. Anh ta biết Vưu Niệm có một người bạn trai đã hẹn hò được vài năm và đã chia tay khi học đại học. Anh ta cũng biết Vưu Niệm thích những người đàn ông nhã nhặn, sạch sẽ, bên ngoài đẹp trai bên trong trầm ổn.

Lúc ấy, anh ta rất thích Vưu Niệm, mặc dù Vưu Niệm tỏ ra kiêu căng và ngạo mạn trước mặt anh ta. Thế nhưng là đại mỹ nữ mà, cô ấy được mọi người sủng ái mà lớn lên, có chút tính tình đó cũng là điều bình thường. Anh ta chỉ là một tục nhân, tham lam sắc đẹp, sẵn sàng nguyện ý chịu đựng.

Lúc đó anh ta cũng theo đuổi Vưu Niệm một đoạn thời gian, nhưng sau đó phái ra nước ngoài, Vưu Niệm không để ý tới anh ta nên anh ta đành từ bỏ.

Sau bốn năm, anh ta không còn là một thiếu niên lỗ mãng năm đó nữa, anh ta có thể thấy rõ biểu cảm nhỏ của Vưu Niệm.

Chín phần mười “Bên ngoài núi xanh” là kỷ niệm quá khứ của cô và mối tình đầu.

Vưu Niệm giật giật khóe miệng, không có gì để phủ nhận.

“Cuốn tiểu thuyết này có thể nói là tác phẩm nổi tiếng của tôi, nó có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với tôi. Trong lòng tôi, ngôn từ là hình thức thể hiện phù hợp nhất cho câu chuyện này. Tôi cũng không thể chấp nhận được bất kỳ ai diễn hình tượng nam nữ chính này.”

Vưu Niệm dừng lại nhìn thẳng vào Quách Nghiêu: “Thật xin lỗi, tôi không bán bản quyền của cuốn tiểu thuyết này.”

Quách Nghiêu và cô nhìn nhau vài giây, sau đó đột nhiên bật cười.

Anh bỏ hai tay đang đan vào nhau ra: “Được rồi, chúng tôi không phải công ty ép buộc gì. Nếu em đã luyến tiếc thứ mình yêu thích, vậy thì quên đi, chúng ta hãy nói về tiểu thuyết “Tuổi thơ dài đằng đẵng” đi?”

Nghe được câu anh ta từ bỏ, Vưu Niệm thở phào nhẹ nhõm: “Được.”

Nhìn thấy Vưu Niệm như con thú nhỏ đang thu lại móng vuốt của mình, Quách Nghiêu cụp mắt xuống để ngăn biểu cảm tối tăm không rõ thần sắc của mình.

Sau vài giây, anh ta lại ngước mắt lên, tiếp tục trò chuyện bằng giọng nhẹ nhàng: “Nghe nói cuốn tiểu thuyết này bán rất chạy và đã được tái bản …”

Sau khi rời công ty điện ảnh và truyền hình Tân Vấn, Vưu Niệm đã từ chối lời mời cùng nhau đi ăn của Quách Nghiêu, trực tiếp rời đi.

Thành thật mà nói, mức giá mà Tân Vấn đưa ra là rất tốt, các điều kiện khác cũng khá tốt. Vưu Niệm và Quách Nghiêu gần như đã nói chuyện xong.

Nếu cuốn tiểu thuyết này thuận lợi bán đi, cộng với bản quyền của “Ngày nắng” với phí biên kịch vừa xong, Vưu Niệm sẽ rất nhanh chóng có thể “Thoát nghèo”.

Cô chạm vào thẻ ngân hàng trong túi, định trả lại thẻ cho Lục Thanh Trạch.

Trước khi về nhà, Vưu Niệm đến của hàng Phong Ký gần đó để mua một ít bánh bao và sủi cảo. Phong Ký là một cửa hiệu lâu đời hàng trăm năm rồi, chuyên về đồ ăn nhẹ, đặc biệt là bánh bao nhân thịt cua và sủi cảo dầu đỏ. Cửa hàng họ không giao hàng tận nơi, nhưng số lượng khách hàng đến cửa hàng mỗi ngày lại hết sức kinh người.

Trong khi chờ đợi, không có việc gì làm Vưu Niệm lướt Weibo.

Việc quay phim “Bốn mùa” không những không bị ảnh hưởng mà còn khởi động trước kế hoạch.

Với tư cách là một nhà biên kịch, Tiêu Văn đã đứng ra bênh vực cho tác giả gốc của “Bốn mùa”, đăng tải một đoạn văn có chứng cứ thuyết phục “Bốn mùa” không đạo văn, các tác phẩm có sự va chạm là chuyện bình thường. Đồng thời, anh cũng kêu gọi mọi người không nên trông gà hóa cuốc, hãy dành nhiều không gian sáng tác hơn cho những tác giả để văn học và điện ảnh, truyền hình nước nhà phát triển hơn nữa.

Vưu Niệm hiểu rằng nhà sản xuất hẳn đã liên hệ với Tiêu Văn, những người như Tiêu Văn thấy tiền liền sáng mắt thì chỉ lấy tiền làm việc.

Cô gặp rất nhiều bạch nhãn lang trong vòng rồi, vừa cảm thấy bất lực vừa khinh thường nó.

Thế giới tư bản vốn là như vậy, người trả nhiều tiền nhất là người lớn nhất. Bên vốn chỉ muốn kiếm tiền, tác phẩm gốc là đen hay trắng không quan trọng, chỉ cần nó nổi tiếng là được. Đây có lẽ là một điều khiến những tác giả ban đầu vô cùng bất lực.

Vưu Niệm lặng lẽ thở dài. Trên thực tế, bản thân mình cũng vậy, ngoại trừ biên kịch lớn, những người như cô hoàn toàn không có tư cách gì trong đoàn phim. Đạo diễn, diễn viên, nhà sản xuất … bên nào cũng đưa ra mọi yêu cầu về kịch bản. Lần nào tiến tổ cũng có rất nhiều chuyện ùn ùn kéo đến.

Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

Trong khi đang cảm thán công việc giống như con kiến ​​của mình, nhạc chuông trên điện thoại di động của cô vang lên.

Là trợ lý của đạo diễn Thang Húc.

Tim Vưu Niệm thắt lại, nhanh chóng bấm nghe: “Xin chào?”

“Xin chào. Có phải là biên kịch Vãn Bạch không ạ?” Trợ lý của đạo diễn Thang Húc rất lịch sự.

“Ừm, là tôi.”

“Xin chào, là như thế này…”

Nghe lời của trợ lý, Vưu Niệm thỉnh thoảng đáp lại bằng hai tiếng “Ừm, ừm”.

Sau khi gác máy, đồ ăn của cô ấy gần như đã sẵn sàng.

Lái xe về nhà, Vưu Niệm gửi cho Lục Thanh Trạch một tin nhắn.

[Em đã mua đồ ở Phong Ký, anh về sớm nhé.]

Lục Thanh Trạch nhanh chóng trả lời: [Được.]

Khi Lục Thanh Trạch đúng giờ đi làm về, Vưu Niệm đã hâm nóng xong bánh bao và sủi cảo.

Trong bữa ăn, Vưu Niệm đề cập đến cuộc điện thoại nhận được vào buổi chiều cho Lục Thanh Trạch.

“Em sẽ tiến vào tổ làm phim sớm, tuần sau em phải đi rồi.”

“Xe đạp gió” khai máy trước thời hạn, trước khi khởi động máy còn phải tổ chức diễn đọc kịch bản một tuần. Vưu Niệm với tư cách là người viết kịch bản, bắt buộc phải có mặt.

Hành động nhéo tay của Lục Thanh Trạch dừng lại, đôi mắt đen láy nhìn Vưu Niệm: “Tuần sau sao?”



Vưu Niệm gật đầu: “Hai ngày nay em đã chuẩn bị qua hành lý, sắp phải đi rồi. Địa điểm quay phim là ở phía Tây bắc, em nghĩ trong quá trình quay phim sẽ không quay về được.”

Đạo diễn Thang Húc luôn nghiêm túc với công việc, với tư cách là người viết kịch bản cho đoàn phim, cô được yêu cầu ở lại đoàn phim suốt thời gian này.

Lông mi Lục Thanh Trạch cụp xuống, đáy lòng có chút buồn phiền.

“Yên tâm đi, em sẽ sẽ nhớ anh mà!” biểu cảm của Vưu Niệm vẫn rất tự nhiên, cười đùa nói với anh.

Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Vưu Niệm, Lục Thanh Trạch đột nhiên cảm thấy bát cầm trong tay thật vô vị, anh đứng dậy.

Vài ngày sau, Vưu Niệm kéo theo hai thùng hành lý, từ biệt Lục Thanh Trạch lên đường đi về phía tây bắc.

Trước khi rời đi, cô đã mang đi người máy hồ ly nhỏ mà Lục Thanh Trạch đã đưa cho cô.

Sau khi đến nơi, Vưu Niệm trực tiếp nhận phòng khách sạn do đoàn làm phim sắp xếp.

Phòng có giường lớn, sạch sẽ và gọn gàng, hoàn cảnh cũng tốt.

Vưu Niệm thu dọn hành lý, đặt tiểu hồ ly lên bàn.

Khi đặt nó, ngón tay cái của cô ấy đã vô tình chạm vào mũi của con hồ ly nhỏ.

Đôi mắt hồ ly nhỏ lóe lên ánh sáng xanh, đồng thời vang lên giọng nói “Xin chào”.

Cô lại vô tình bật lên rồi.

“Cậu phản ứng cũng nhanh quá rồi đấy?” Vưu Niệm thì thầm.

“Đúng vậy, tôi rất thông minh.” Không ngờ, giọng nói máy móc lại vang lên.

Vưu Niệm sững sờ trong giây lát, nó thật sự có thể nói chuyện.

Sau khi mang tiểu hồ ly về, cô ấy vẫn chưa động tới. Hiện tại không có việc gì làm, cô có chút thích thú muốn trêu chọc người máy này.

Vưu Niệm đánh giá con hồ ly trắng trên bàn này, nghi ngờ hỏi: “Cậu thật sự có thể nói chuyện sao?”

Vưu Niệm nhìn người máy hồ ly trắng trên bàn bên phải, nghi ngờ hỏi:

“Thật sự có thể nói chuyện sao?

Hồ ly nhỏ: “Đương nhiên”.

Vưu Niệm: “Vậy tôi muốn hỏi một câu, cậu có biết Lục Thanh Trạch là ai không?”

Hồ ly nhỏ: “Lục Thanh Trạch là chủ nhân của tôi.”

Vưu Niệm cười, hồ ly nhỏ này có vẻ biết rõ thân phận của mình. Cô thản nhiên hỏi: “Vậy Lục Thanh Trạch hiện tại bao nhiêu tuổi?”

Hồ ly nhỏ: “Hai mươi bảy tuổi.”

Thật sự biết này.

Chơi vui nha.

Vưu Niệm ngồi xuống, chống cằm nhìn thứ trắng trẻo nhỏ nhắn đó, nói: “Vậy thì cậu có biết Lục Thanh Trạch thích gì nhất không?”

Ý định ban đầu của cô là muốn xem người máy này có biết sở thích của Lục Thanh Trạch hay không, nhưng ngoài dự liệu, đột nhiên cô nghe được tên của mình

“Lục Thanh Trạch thích Vưu Niệm nhất.”

Biểu cảm của Vưu Niệm có chút cứng đờ.

Trái tim như vừa uống một ly nước chanh, thỉnh thoảng có chút chua chau lại ngọt ngào dâng lên, lấp đầy lồng ngực cô.

Vưu Niệm nhìn chằm chằm tiểu hồ ly trên bàn hồi lâu, tim đập nhanh và mạnh “Thình thịch” như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô nuốt nước bọt chậm rãi nói, với một chút căng thẳng trong giọng nói: “Vậy thì cậu có biết tôi là ai không?”

Đôi mắt của con cáo nhỏ lại sáng lên với ánh sáng xanh, sau khi nhấp nháy với Vưu Niệm vài lần, giọng nói máy móc lại vang lên.

“Cậu là Vưu Niệm, bảo bối của Lục Thanh Trạch.”