Phía Dưới Hoang Đường

Chương 23



Editor: NU

Beta: Đá bào



Đại não của Vưu Niệm trì trệ trong khoảng 3 giây, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Cô cho rằng bản thân rất thông minh ư?”

“Ý cô là gì?” Minh Chỉ ôm ngực, trên mặt nở một nụ cười bình tĩnh.

“Bây giờ tôi sẽ nói với anh ấy, rằng cô đã lừa anh ấy. Cô cảm thấy Lục Thanh Trạch sẽ tin cô hay là tin tôi? Cô có biết chúng tôi làm thế nào ở bên nhau suốt 5 năm qua hay không? Cô dựa vào cái gì mà cảm thấy rằng anh ấy sẽ tin tưởng một người phụ nữ đầy mưu mô như cô mà không phải là người phụ nữ đã ở bên anh ấy suốt 5 năm?”

Khuôn mặt tươi cười của Minh Chỉ dần trở nên cứng đờ.

Vưu Niệm lên tiếng cười nhạo: “Tôi thực sự cảm ơn cô đã nói cho tôi biết. Nên nói như thế nào nhỉ? Thật đúng là ngu ngốc”.

Minh Chỉ miệng lắp bắp: “Tôi có thể, tôi có thể tìm những người khác, những người làm chứng khác.”

“Người khác?” Vưu Niệm giễu cợt nói “Ai? Người ngồi cùng bàn với tôi sao? Giữa tôi và cô, cô ấy sao có thể giúp cô mà không giúp tôi kia chứ?”

Ming Chỉ cúi đầu trầm mặc.

Chuyện này là do vào năm nhất trung học, cô ta tình cờ nghe lén được Vưu Niệm và bạn ngồi cùng bàn nói chuyện. Lúc ấy cô ta đã thích Lục Thanh Trạch, vì thế cô ta đặc biệt chú ý đến Vưu Niệm. Không ngờ, chỉ vì một cuộc cá cược, Vưu Niệm đã thực sự theo đuổi Lục Thanh Trạch.

“Với chỉ số IQ này của cô, đừng học theo các vai ác nữ trong tiểu thuyết để hại người khác. Họ cũng không muốn cô tham gia vào đâu, tôi sợ cô sẽ tức đến hộc máu.” Vưu Niệm tiếp tục trào phúng “Cô có muốn tôi gửi cho một vài cuốn tiểu thuyết không? Xem thử xem bọn họ làm thế nào?”

Sắc mặt Minh Chỉ từng đợt trắng bệch, vội vàng nhảy xuống ghế chạy trối chết.

Quán cà phê phát những giai điệu nhẹ nhàng, không gian xung quanh yên tĩnh và trang nhã.

Chỉ khi Minh Chỉ rời đi, cơn tức giận trong lòng Vưu Niệm mới ngay lập tức được trút bỏ.

Sau đó, cô mới có thời gian suy nghĩ lại những lời Minh Chỉ nói, trong đầu như có một vạn mô tơ chạy “ong ong” trong đầu.

Tháng 12……

Thời điểm Lục Thanh Trạch về nước chưa được bao lâu…

Ban đầu anh rất lạnh nhạt với cô, còn giả vờ như người xa lạ. Vậy sự thay đổi bắt đầu từ lúc nào?

Say rượu ở quán bar? Bài phát biểu ở trường trung học?

Đúng rồi.

Giao thừa là ngày hai người họ một lần nữa lại dây dưa ở bên nhau.

Tại sao anh lại đột nhiên thay đổi thái độ, chủ động hôn cô?

Giống như một đứa trẻ bị người lớn phát hiện ra hành động sai trái, Vưu Niệm cảm thấy ớn lạnh cả người.

Đầu óc rối bời, cô vội vàng thu dọn notebook, cất vào trong giỏ rồi rời đi.

Trước khi đi, cô gửi cho Lục Thanh Trạch một tin nhắn WeChat, nói rằng cô muốn gặp nhà làm phim nên tạm thời sẽ không ở bên anh vào buổi tối được.

Vưu Niệm không về nhà mà lái xe đến một quán bar.



Cô gọi một ly Vodka Cranberry, ngồi một mình ngoài trời.

Thời tiết tháng hai đã có dấu hiệu ấm dần lên, gió nhẹ hiu hiu, màn đêm thoáng đãng.

Rượu trên bàn một ngụm vẫn còn chưa được động tới, Vưu Niệm từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá.

“Tách” một tiếng, ngọn lửa được bật lên.

Vưu Niệm châm thuốc, ngả người ra ghế, hít một hơi dài.

Làn khói trắng tản ra từ đôi môi đỏ mọng của cô, nhanh chóng bị gió thổi bay.

Điện thoại trên bàn đổ chuông.

Lục Thanh Trạch vừa rồi đã gọi cho cô, nhưng Vưu Niệm không trả lời, chỉ nhắn qua một câu: [Tín hiệu xấu].

Cô vẫn chưa sắp xếp được cảm xúc của mình nên không biết phải đối mặt với Lục Thanh Trạch như thế nào.

Chuông reo rất lâu không ngừng.

Vưu Niệm liếc nhìn điện thoại, ngón tay vuốt mở màn hình.

“Alo.” Cô thật lâu mới lên tiếng, giọng nói có chút khàn khàn.

Giọng của Lệ Tử Dương từ điện thoại truyền ra: “Tôi vừa xuống máy bay, chiều mai đi gặp khách hàng. Giữa trưa mai chúng ta cùng nhau ăn trưa nhé?”

Vưu Niệm dừng lại 3 giây mới nhớ tới Lệ Tử Dương đúng là có nói rằng hôm nay sẽ đến Hạ thành.

“Này này này? Cậu có đang nghe không đấy?” Lệ Tử Dương bất mãn hét lên.

Vưu Niệm trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng, giọng nói lạnh lùng: “Anh ấy biết. Lệ Tử Dương, Lục Thanh Trạch, anh ấy đã biết rồi.”

Da đầu Lệ Tử Dương căng lại, ngưng trệ mà hỏi: “Bây giờ cậu đang ở đâu? Tôi tới tìm cậu. Có chuyện gì chờ tôi đến rồi nói.”

Anh ta không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng trạng thái của Vưu Niệm có chút không bình thường. Anh ta phải đến đó ngay lập tức.

“Bác tài, đổi điểm đến.” Sau khi nắm được vị trí, Lệ Tử Dương lập tức đổi hướng taxi.

30 phút sau, Lệ Tử Dương tìm thấy Vưu Niệm đang ngồi trên ghế ngoài trời của quán bar.

Cô mặc áo khoác đen, dựa lưng vào ghế, mái tóc dài hơi rối tung theo gió, cặp mắt luôn sáng ngời giờ mang theo một tia bối rối.

Lệ Tử Dương vắt đôi chân dài ngồi đối diện với Vưu Niệm.

Vưu Niệm nhìn về phía anh ta, thấp giọng nói: “Cậu đến rồi.”

“Nói cho tôi biết, có chuyện gì?” Lệ Tử Dương nói, “Lục Thanh Trạch đã biết cái gì?

Ánh mắt Vưu Niệm lóe lên, nhưng không nói gì.

Lệ Tử Dương cũng không vội thúc giục cô, kiên nhẫn chờ đợi.

Vưu Niệm lại châm một điếu thuốc khác.

Cô hít mấy hơi, bình tĩnh lại đôi chút.

“Anh ấy biết hồi năm nhất trung học tôi vì cá cược nên mới theo đuổi anh ấy.”

Vưu Niệm nói xong lại trầm mặc, tiếp tục hút thuốc.

Làn khói bay lơ lửng trước mắt Lệ Tử Dương, anh ta nghe Vưu Niệm nói xong, mặt không chút thay đổi, đáy lòng trùng xuống.

“Anh ta đã đề cập chuyện này với cậu chưa?” Lệ Tử Dương hỏi.

Vưu Niệm lắc đầu, “Chắc anh ấy nghĩ 5 năm qua tôi chỉ đùa giỡn tình cảm với anh ấy.”

Cô lấy cùi chỏ chống đỡ mặt, hơi cúi đầu, luồn tay trái vào tóc, tự giễu cười: “Quả báo của tôi tới rồi. Bây giờ anh ấy đụng vào tôi chỉ vì muốn trả thù, đúng không?”

Lệ Tử Dương cau mày: “Tôi đã sớm nói với cậu, Lục Thanh Trạch, con người này tâm tư thâm sâu. Anh ta là người không có bối cảnh, tuổi còn trẻ đã ngồi ở vị trí này. Cậu thật sự cho rằng anh ta vẫn là cái người ngoan ngoãn dễ dàng bị lừa gạt của mười năm trước hay sao?!”

Vưu Niệm càng cúi đầu sâu hơn, sợi dây chuyền trên cổ đung đưa trước ngực, ánh sáng bạc lập lòe, điếu thuốc trên tay phải gần như cháy tới ngón tay.

Lệ Tử Dương không thể nhìn thêm được nữa, đoạt lấy điếu thuốc trên tay cô mà dập tắt.

“Nhưng mà chuyện này đã trôi qua mười năm rồi, có lẽ không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu.” Lệ Tử Dương không đành lòng nhìn bộ dạng của Vưu Niệm hiện giờ, thấp giọng an ủi.

“Không.” Vưu Niệm ngẩng đầu, giọng nói khẩn trương: “Anh ấy đã nói nếu tôi lừa anh ấy, anh ấy sẽ không tha thứ cho tôi. Nếu anh ấy thật sự không để ý, sẽ không nói như vậy.”

Vưu Niệm lần theo dòng thời gian sau khi hai người quay lại với nhau, thời điểm Lục Thanh Trạch biết được sự thật cũng dần dần trùng khớp với thời điểm anh thay đổi thái độ đối với cô.

Cô vò đầu bứt tóc, giọng nói nhỏ nhẹ: “Tôi có chút đau đầu.”



“Vưu Niệm.” Lệ Tử Dương nhẹ giọng nói: “Lúc trước cậu theo đuổi anh ta, cậu nói với tôi chỉ bởi vì cá cược. Sau này chia tay, cậu cũng đã sớm tốt lên rồi. Vậy bây giờ là chuyện như thế nào? Hả?

Trong mắt Lệ Tử Dương, Vưu Niệm luôn là một kẻ không tim không phổi, chỉ biết coi trọng nhan sắc. Năm đó cô coi trọng Lục Thanh Trạch, anh cũng cảm thấy hơn phân nửa là bởi vì khuôn mặt, dù sao ngoại hình của Lục Thanh Trạch thật sự không có lời gì để chê. Sau đó, hai người chia tay, Vưu Niệm cũng không khổ sở quá lâu, bề ngoài nhìn như đã khôi phục trạng thái bình thường. Anh ta luôn cho rằng tình cảm của Vưu Niệm đối với Lục Thanh Trạch cũng đã phai nhạt dần.

Nhưng hiện tại, đối với suy nghĩ của chính mình anh ta lại đâm ra hoài nghi.

“Nếu anh ta muốn biết thì sẽ biết, cậu rối rắm cái gì?”, cổ họng Lệ Tử Dương cuộn trào, nuốt nước miếng xuống, giọng nói có chút khàn khàn.

Vưu Niệm cụp mắt xuống, vuốt vuốt mái tóc: “Lần gặp lại này, anh ấy vốn dĩ đã coi tôi như người xa lạ, không thèm nhìn tôi lấy một cái. Sau này biết chuyện, anh ấy không hề chất vấn hay tức giận gì. Thay vào đó, anh ấy bắt đầu tiếp cận tôi, gần gũi với tôi … “

Vưu Niệm ngẩng đầu, cau mày nhìn Lệ Tử Dưng: “Cái này là bình thường sao?”

Lệ Tử Dương trầm mặc một hồi, không thể không thừa nhận: “Không bình thường.”

“Ừ, không bình thường.” Vưu Niệm nhỏ giọng lặp lại, “Làm sao mà không tức giận được? Vậy thì tôi sẽ xin lỗi anh ấy ngay bây giờ—”

“— Vưu Niệm!” Lệ Tử Dương ngắt lời cô.

“Cậu và anh ta cắt đứt đi, đừng suy nghĩ về chuyện đó nữa. Bây giờ hai người chưa ở bên nhau, không có quá nhiều vướng bận, nên kết thúc sớm đi.” Lệ Tử Dương nhẹ giọng nói.

Vưu Niệm không đáp.

Gió đêm đầu xuân thổi qua, làm đôi môi tươi tắn của cô trở nên ảm đạm hơn một chút.

“Bây giờ đừng suy nghĩ lung tung nữa, tôi đưa cậu về.” Lệ Tử Dương đứng dậy đi tới chỗ Vưu Niệm, kéo cánh tay cô.

“Đưa chìa khóa xe đây, cậu trở về ngủ một giấc ngon lành đi. Có chuyện gì chờ ngày mai lại nói tiếp.”

Vưu Niệm bị anh ta kéo lên làm cho lảo đảo, sau khi đứng vững liền lấy chìa khóa xe từ trong túi xách ra, đưa cho Lệ tử Dương.

Trong xe, Vưu Niệm nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Đôi lông mày đẹp đẽ khẽ cau lại, viền môi cũng mím chặt.

Lệ Tử Dương trong lòng thở dài.

Anh ta biết Vưu Niệm là từ khi cô bị người trong trường mắng là “đồ tra nữ”. Mà anh ta cũng là một kẻ “tra nam” trong mắt mọi người.

Lúc đó anh ta nghĩ, đó không phải là chuyện hay xảy ra giữa nam và nữ sao? Thích thì tình chàng ý thiếp, không thích thì đường ai nấy đi. Anh tình cô nguyện thì lấy đâu ra tra với không tra?

Vưu Niệm mà là tra nữ thì tốt rồi, chờ cô chơi đủ rồi, hai người sẽ có thể ở bên nhau …

“Lệ Tử Dương.” Vưu Niệm đột nhiên nhẹ giọng gọi.

“Hửm?”

“Bây giờ tôi không thể xin lỗi Lục Thanh Trạch được.” Vưu Niệm nhắm mắt lại nói.

“Vì sao?” Lệ Tử Dương siết chặt tay lái.

“Xin lỗi cũng chẳng ích gì. Tôi nên để anh ấy trả thù, để anh ấy cũng đùa bỡn lại một lần.” Giọng Vưu Niệm không lớn, nhưng trong xe lại nghe thấy rất rõ ràng.

“——” Ầm một tiếng, Lệ Tử Dương đánh mạnh vào tay lái, dừng xe ở ven đường.

Vưu Niệm trở tay không kịp, cơ thể cô bổ nhào về phía trước rồi đập mạnh ngã về phía sau.

Cô quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt tức giận của Lệ Tử Dương.

“Vưu Niệm! Cậu đây là đang tự hủy hoại chính mình đấy!”

Trong xe rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng đèn nháy.

Một lúc lâu sau, Vưu Niệm mới mở miệng, giọng điệu run run.

“Nhưng, bây giờ nghĩ lại, Lục Thanh Trạch thật sự đã chịu nhiều đau khổ.”

Cô vô tâm vô cảm đến mức khiến anh cảm thấy tủi thân.

Chắc anh rất tức giận đúng không?

Chỉ vì một cuộc cá cược mà theo đuổi anh, kéo anh xuống nước. Năm năm sau, lại bởi vì ý chí không kiên định mà bỏ mặc anh. Bất kể do nguyên nhân từ cha mẹ hay là gì, quyết định là do chính cô đưa ra, cô nên gánh chịu hậu quả.

Thời điểm anh vẫn chưa biết gì, cô cũng đã cố tình quên chuyện này đi. Nhưng bây giờ anh đã biết, Vưu Niệm không còn có thể tự lừa dối mình rằng chuyện này chưa xảy ra được.

“Niệm Niệm, tương lai em muốn học đại học ở đâu?” Trong trí nhớ, giọng nói của người thiếu niên rất nhẹ nhàng và dịu dàng.

“Hạ Thành! Em muốn đến đó xem thử!” Thiếu nữ hai mắt sáng rực, giọng điệu hưng phấn không che giấu được.

“Được rồi. Vậy chúng ta hãy đến đại học A đi.” Thành tích của Lục Thanh Trạch rất tốt, đại học A là phương án thay thế của anh.

“Nhưng lỡ em không đậu thì sao?” Vưu Niệm nằm trên tay anh, mệt mỏi ngáp một cái. Thành tích của cô qua loa đại khái, có quỷ mới biết cô có thể thi đậu nổi đại học A hay không.



Lục Thanh Trạch dừng lại, nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Anh sẽ phụ đạo cho em. Em chăm chỉ hơn chút, được không?”

Cô gái buồn ngủ nhắm mắt lại, thản nhiên đồng ý: “Được.”

Sau đó, hai người một người thì được tiến cử, người còn lại tham gia tự tuyển sinh, tất cả đều thuận lợi đỗ vào trường Đại học A.

Mà nguyên nhân ban đầu là cô chán việc ở ngoài bắc và muốn vào nam xem thử.

“Cậu có biết không? Anh ấy thậm chí đã vào Đại học A cũng vì tôi …” Giọng Vưu Niệm nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.

Cô dừng lại một chút, sau đó nói thêm: “Tôi sẽ không tự hủy hoại mình đâu. Tôi biết anh ấy nghĩ gì, tôi sẽ không bị cuốn vào quá sâu. Cùng lắm vẫn giống như năm năm trước, chia tay sau đó không nghĩ nữa thì sẽ tốt thôi. Tôi chỉ phối hợp với anh ấy một thời gian, làm cho anh ấy nguôi giận … “

“Đủ rồi!” Lệ Tử Dương bực bội bóp còi, mở cửa kính xe, cởi vài cúc áo sơ mi.

Ngoài cửa sổ có rất nhiều xe cộ qua lại, một chiếc xe hơi lao vút qua, tiếng ồn ào truyền vào trong xe làm giảm bớt bầu không khí yên tĩnh ngột ngạt.

“Tóm lại tôi không đồng ý. Bây giờ đầu óc cậu đang không tỉnh táo. Ngủ tiếp đi, ngày mai tỉnh lại nói chuyện.” Lệ Tử Dương tắt đèn flash đôi, khởi động lại xe.

Lệ Tử Dương đưa Vưu Niệm về nhà và quay trở lại khách sạn.

Vưu Niệm lao xuống ghế sô pha, thẫn thờ nhìn lên trần nhà.

Cô nhắm mắt lại, bộ não làm việc quá sức nhanh chóng khiến cô chìm vào giấc ngủ.

Cô mơ rất nhiều giấc mơ kỳ quái.

Trong một khoảnh khắc, bộ dáng Lục Thanh Trạch đứng trên bục giảng và nói, “Anh thay em chạy gấp ba”. Chốc lát là lần đầu tiên nắm tay, lòng bàn tay anh đầy mồ hôi, bên tai trở nên đỏ bừng. Chốc lát lại là lúc năm ba trung học, hình ảnh anh kiên nhẫn phụ đạo cho cô. Chốc lại là khai giảng đại học, anh bận trong bận ngoài giúp cô sửa sang lại hành lý. Trong chốc lát là ngày chia tay năm đó, ánh mắt anh phiếm hồng…

Những điều này bị cô chôn sâu trong lòng, sau khi chia tay cũng không bao giờ dám nghĩ tới.

Nhưng trong cái đêm tội lỗi này, những ký ức này ùa ra khỏi tâm trí cô như một cơn thủy triều trào ra mãnh liệt.

Trái tim Vưu Niệm co thắt, từ trong mơ tỉnh lại.

Hôm nay, sau năm năm, cuối cùng cô đã học được cách yêu Lục Thanh Trạch.

Đáng tiếc, đã quá muộn.

Anh đã không cần nó nữa.

Vưu Niệm thở dài, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Nước từ vòi hoa sen đổ xuống “ào ào”, Vưu Niệm nhắm mắt lại, để nước mơn trớn từng tấc da trên cơ thể mình.

Trong năm năm hai người bên nhau, anh đối với cô rất tốt. Biết được chân tướng rồi thì làm sao có thể không tức giận, không ủy khuất?

Cho nên, anh muốn trả thù, làm nhục cô, anh muốn thế nào cũng được.

Lần này, cô sẽ ngoan ngoãn phối hợp. Chờ đến khi anh cảm thấy hả giận rồi vứt bỏ cô, xem như là bồi thường cho anh.

Vưu Niệm ngủ một giấc đến 10 giờ sáng ngày hôm sau.

Khi cô tỉnh dậy, điện thoại hiện lên vài tin nhắn Wechat mà Lục Thanh Trạch gửi tới.

Tin nhắn mới nhất là: [ Anh đang ở trước cửa nhà em, thức dậy thì ra mở cửa].