Phi Tử Của Hoàng Thượng Cưới Vợ

Chương 28: Duẫn Tuyệt Ca (Tứ) Giúp đỡ



Bốn người nhóm Vệ Khai Thành vừa nghe người phía sau lên tiếng, mắt bọn hắn ánh lên nét tức giận. Ta vận nội lực vào ngón tay, tính toán nếu bọn họ vừa động, ta sẽ ra chiêu.

“Ai nha! Lạc đại công tử, thì ra đây là người của ngươi a? Vừa rồi không chú ý tới Lạc công tử, còn tưởng đó là một người vô chủ chứ! Quấy rầy các ngươi đi chơi thật là ngại quá, cáo từ trước.” Bọn họ liếc nhìn người phía sau ta, có vẻ rất kiêng kị hắn, vội vàng ly khai.

Bọn họ đi rồi hắn cũng buông ta ra, đôi mắt nhìn ta lại trở lại nét thuần túy, vẫn còn phảng phất khí chất vừa rồi, mọi việc cứ như giấc mộng, như một cơn ảo giác.

“Ngươi anh tuấn như thế cũng nên cẩn thận, những người này mỗi ngày đều ở bên ngoài bắt người, nhất là khi thấy những công tử, thiếu gia mỹ một chút sẽ không bỏ qua, lần sau nhìn thấy bọn họ nên trốn xa một chút. Lần này ngươi may mắn, lỡ như về sau không ai ở bên cạnh ngươi thì rất nguy hiểm. Nơi này phong cảnh tuy đẹp nhưng lần sau không nên đi một mình, nên tìm vài tên gia đinh cùng đi đi!”

Hắn nói xong liền phất tay, tỏ vẻ muốn đi. Thân ảnh của hắn dao động về phía trước, bóng dáng dần dần biến thành một điểm đen phía xa xa. Ám vệ đuổi theo ta, thân thể ta phản ứng nhanh hơn đại não, ta chỉ phía trước, muốn ám vệ đi theo người kia, ta muốn biết hắn là ai.

Ta cùng ám vệ khinh công đuổi theo phía sau, nhìn chằm chằm thân ảnh của hắn. Hắn đi về phía chợ, tò mò sờ Đông sờ Tây, mua thiệt nhiều hàng mây tre lá như tiểu châu chấu, cầm lấy một con trong đó, chơi thật khoái trá. Vừa chơi châu chấu lại vừa mua một đống lớn gì đó. Khi ta nhìn kỹ lại thì hắn lại mua một túi bánh nướng thật lớn, ôm một đống đồ ăn và thịt, đứng trước cửa tiệm cơm mua vài khay cơm và bột mì, sai người không biết đưa chúng đi đâu.

Lúc này sắc trời đã dần tối, ta đoán hắn định về nhà.

Ta cứ tưởng có thể hắn sẽ vào một cửa tiệm hay tửu lâu nào đó, nhưng hắn lại mang một đống bao lớn bao nhỏ theo có vẻ muốn ra khỏi thành, ngoài thành lại không có cửa tiệm hay tửu lâu nào cả, chẳng lẽ hắn ở ngoại ô? Theo lý mà nói, những hộ phú quý không ai ở ngoại ô cả, chẳng lẽ trong nhà hắn kỳ thật không dư dả? Nhưng nếu không dư dả thì sao có nhiều tiền dư mua thức ăn và tiểu châu chấu như thế?

Ta đi theo phía sau hắn, mơ hồ không rõ, càng tò mò hơn với lai lịch của người này.

Hắn quẹo vào một gian tam hợp viện rách nát, chân mới vừa bước vào sân, bên trong nhà có đến mười mấy đứa nhỏ đủ tuổi chạy vội ra đón. Bọn nhỏ thoạt nhìn vừa gầy vừa bẩn, trên quần áo đầy những vết vá, mặt và tay chân lấm lem. Một vài lão phụ nhân chân run rẩy từ bên trong đi ra, các bà còn gầy hơn cả tụi nhỏ, lưng lại còng xuống, tóc hoa râm, trên mặt đầy những vết nhăn qua năm tháng, y phục trên người ngắn ngủn.

Công đạo ám vệ đừng kinh động bọn họ, ta trốn trên ngọn cây nhìn xuống.

“Trần ca ca, ngươi tới rồi?”

“Oa! Trần ca ca mua thiệt nhiều ăn ngon!”

“Trần ca ca chúng ta đi chơi đi!”

Bọn nhỏ líu ríu nói chuyện, luôn miệng gọi “Trần ca ca”, rất vui khi hắn đến. Hắn đặt vật đang cầm trên tay xuống bàn, con tiểu châu chấu kia lung lay sắp ngã, có lẽ chỉ vì còn có một chân, hắn bèn chống chân nó lên.

Hắn lấy từ trong lòng ngực ra thiệt nhiều tiểu châu chấu, phát cho mỗi người một con. Bọn nhỏ níu hắn, kéo hắn, muốn hắn chơi chung với bọn nhỏ, xiêm y của hắn đều bị vấy bẩn, nhưng hắn lại không ngại, còn bế vài đứa còn nhỏ lên cao cao, náo loạn một hồi lâu khắp sân.