Phi Tử Của Hoàng Thượng Cưới Vợ

Chương 26: Duẫn Tuyệt Ca (Nhị) Quan trường sâu thâm như biển cả



Ta thật sự cảm tạ vì điều đó, họ cho ta ở lại trong cung, tìm tất cả biện pháp dưỡng dục ta thật tốt, dùng hết khí lực làm điều tốt nhất cho ta. Ta biết bọn họ rất tiếc, thậm chí ta cũng biết hàng năm khi Hoàng Thượng đưa danh sách thanh niên tài giỏi tới, hắn và Hoàng Hậu đều rất cẩn thận chọn lọc lại, luôn muốn tìm người tốt nhất mới chịu đưa cho ta.

Ta đã từng cho rằng bọn họ làm như vậy chỉ vì ta làm bọn họ tưởng nhớ tới gia gia của ta, kỳ thật những việc họ đã làm cho ta đã vượt qua phạm trù báo đáp ân tình rồi. Bọn họ chưa từng yêu cầu ta nhất định phải trở thành một người như họ muốn, nhưng vẫn đối đãi ta như con của mình, thậm chí còn tốt hơn. Từ đáy lòng ta kính trọng họ như huynh tẩu, cha mẹ, nhưng phải sống dưới sự bảo vệ quá chu đáo này ta cũng không sung sướng gì.

Lúc còn nhỏ ta đã hiểu vì sao gia gia trước khi đi lại yêu cầu Tiên Hoàng và Hoàng Thượng không để ta có quan hệ gì với Hoàng gia hay quan lại, hai phạm trù này mặt ngoài có vẻ hoa lệ, nhưng bên trong lại đầy âm mưu và tranh đấu. Sống trong đó thì nhất định cả đời sẽ làm tù binh cho quyền lực.

Nếu ta lấy một người có dòng máu Hoàng gia hoặc con quan, dù cho người nọ chỉ có mình ta, dù cho người nọ là một người chính trực, thanh quan, nhưng cả ngày lẫn đêm vẫn phải lo lắng đề phòng bị người khác mưu hại.

Không phải cuộc sống của người thường sẽ không có mấy vấn đề này, có người chu du giang hồ, cũng vẫn sẽ có người hiểm ác, nhưng ít ra cuộc sống của người thường đơn giản hơn nhiều so với Hoàng gia và quan trường, mọi việc đều là mưu mô, đi sai một bước sẽ liên luỵ đến cửu tộc.

Rất nhiều người chỉ thấy được nét xa hoa của Hoàng gia và quan trường, mà quên sự thật là đằng sau đó là cả một vùng lốc xoáy, sóng ngầm luôn sẵn sàng nuốt lấy người khác. Tuy sống cuộc sống của người thường có lẽ sẽ không khá giả, nhưng được sống một cuộc sống bình thản mới là phúc.

Gia gia khi còn sống ở trong cung tranh đấu quan trường nhiều lắm, hắn biết rõ những mối nguy ở đó, nam nhân sẽ trở thành vật hi sinh chính trị, nữ nhân thì sẽ trở thành phần thưởng. Cho dù có cẩn thận cả đời thì cũng sẽ có lúc bị gục ngã, nếu không đã không xảy ra thảm án một nhà ba mươi dư nhân khẩu của gia đình ta rồi. Hắn hiểu ở Hoàng gia muốn sống được rất khó, chỉ cần bước một chân vào thì cả đời đừng mơ bứt ra được.

Vì thế hắn không muốn ta lại dính vào đó, hắn chỉ cần ta là một người bình thường, sống cuộc sống bình thường, bình thường mà chết đi, như vậy mới có thể khoái hoạt, chân chính giương cánh bay lượn trên bầu trời.

Khi gia gia mất ta còn rất nhỏ, khi trưởng thành mới biết hắn nghĩ ngợi rất chu đáo cho ta. Vì thế tuy ta ở lãnh cung, tuy rằng người dưỡng dục ta lớn lên chính là Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, tuy từng ấy năm Hoàng Thượng và Hoàng Hậu chưa bao giờ mở miệng xem ta là muội muội hoặc nữ nhân của họ, nhưng ta cũng không màng đến Hoàng gia và quan trường, xem tất cả đều không liên quan đến mình, cũng giữ một khoảng cách với Hoàng Thượng và Hoàng Hậu.

Duẫn Tuyệt Ca không có quan hệ gì với Hoàng thất, nhưng trong tim ta, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu luôn là anh trai và chị dâu, cha mẹ cả đời này của ta. Cho dù sau này ta không còn ở trong cung nữa thì mối thân tình này vẫn sẽ khó có thể thoát khỏi.

Xuất cung là vì muốn theo đuổi một cuộc sống bình thường, đi dạo trên những con phố náo nhiệt, đồ đẹp, thức ăn ngon đều có, nhưng ta lại muốn cắt đuôi ám vệ phía sau, đi xa đến nơi họ nhìn không thấy ta, khi đó ta sẽ có thể tạm thời bỏ đi được gông cùm xiềng xích này, cảm nhận cuộc sống của người thường.